PDA

View Full Version : “Hài cốt biết nói” và tội ác của gã lái đò


tonycarter
01-04-2011, 10:13
TAND tỉnh Vĩnh Phúc mới tuyên án tử hình hung thủ vụ “hài cốt biết nói”, qua đó xóa bỏ những hoài nghi của dư luận địa phương về việc bị cáo có người thân là người có chức, có quyền đã dùng tiền và ảnh hưởng để “chạy án”.

Hút cát, hút được... hài cốt

Khoảng 11h30 ngày 4/5/2010, Công ty TNHH Ngọc Hà đang vận hành máy hút cát từ lòng sông Phó Đáy (đoạn thuộc địa phận thôn Nội Điện, xã An Hòa, huyện Tam Dương, tỉnh Vĩnh Phúc) thì thấy vòi hút bị tắc.

Qua kiểm tra, các công nhân phát hiện đầu vòi hút có một quần âu nam màu tím than (vẫn có thắt lưng da), trong ống quần có đốt xương sống và xương bánh chè của người. Ngay sau đó, sự việc được lên chính quyền địa phương và cơ quan công an và các phần xương còn lại của bộ hài cốt này cũng được hút lên.

Nhờ những đặc điểm dị biệt nên bộ hài cốt đã “lên tiếng” giúp gia đình mình nhận dạng được ai là nạn nhân ngay khi họ có mặt ở hiện trường (sau đó, kết quả giám định AND cũng trùng khớp với nhận dạng trên). Người xấu số được xác định là anh Phan Văn Thu (sinh năm 1973, ở thôn Vinh Phú, thị trấn Hợp Hòa, huyện Tam Dương, tỉnh Vĩnh Phúc), mất tích từ năm 2007.

Các vết tích trên bộ hài cốt còn cho thấy nạn nhân đã bị sát hại trước khi bị vứt xuống lòng sông. Từ đây, bộ hài cốt đã “tố cáo” với cơ quan công an về chân tướng hành trình một vụ giết người ghê rợn.

Hành trình tội ác

Theo cáo trạng, khoảng 15h ngày 25/8/2007, anh Thu từ nhà đi chiếc xe máy mới cứng chưa lắp biển (nhãn hiệu AURIGA của Trung Quốc) kéo theo phía sau là một thùng xe lôi làm bằng khung sắt đến nhà anh Nguyễn Văn Loan (sinh năm 1960, ở thôn Vân Trục, xã Vân Trục, huyện Lập Thạch) để mua nứa tép. Đến nơi, do gia đình anh Loan chưa vận chuyển được nứa tép từ trên núi về nên anh Loan mời anh Thu ở lại ăn rằm. Khoảng 18h cùng ngày, sau khi ăn uống xong, anh Thu tháo chiếc xe lôi dùng để chở nứa gửi lại nhà anh Loan rồi đi xe máy về nhà.

Trên đường về, anh Thu đã đi qua bến đò Làng Bến (ở xã Liên Hòa, huyện Lập Thạch). Tại đây, chủ đò là Phạm Văn Mão (sinh năm 1987, ở thôn Làng Bến) đã nảy tà tâm với vị khách và dùng dao đâm, chém nhiều nhát khiến nạn nhân ngã rơi xuống nước. Sau đó, Mão đã nhảy xuống sông, kéo xác anh Thu lên thuyền để lột sạch tài sản (gồm điện thoại di động, tiền bạc...).

Nhằm che giấu tội ác của mình, Mão đã dùng đò chở xác anh Thu ra một bãi cát thuộc địa phận thôn Nội Điện rồi dùng tay không moi cát, đào hố để giấu xác anh Thu.

Sau khi gây án, Mão lái chiếc xe cướp được của anh Thu sang nhà anh rể là Nguyễn Tiến Bắc (sinh năm 1984, là thợ sửa xe máy, ở thôn Phú Thụ, xã Liên Hòa) kể lại câu chuyện, đồng thời nhờ Bắc tiêu thụ hộ của gian. Bắc nhận lời rồi đến nhà Bắc xem xe, đồng thời kể chuyện Mão phạm tội cho mẹ vợ Bắc (đồng thời là mẹ ruột Mão) là bà Nguyễn Thị Hằng nghe. Tội ác của Mão sau đó còn đến tai em trai Mão là Phạm Văn Thìn.

Những ngày sau đó, Bắc tìm mối tiêu thụ chiếc xe gian rồi bán nó cho một người Trung Quốc tên là Chày Chày ở Cửa khẩu Chi Ma (huyện Lộc Bình, tỉnh Lạng Sơn) với giá 1,15 triệu đồng. Chiếc điện thoại mà Mão cướp được cũng bị Bắc và Mão bán lấy tiền ăn tiêu.

Sau khi sự việc bị phát hiện, Phạm Văn Mão bị VKSND dân tỉnh Vĩnh Phúc truy tố về các tội “Giết người”, “Cướp tài sản”. Nguyễn Tiến Bắc bị truy tố về tội “Che giấu tội phạm” và “Tiêu thụ tài sản do người khác phạm tội mà có”. Phạm Văn Thìn bị truy tố về tội “Không tố giác tội phạm”. Riêng bà Nguyễn Thị Hằng được cơ quan điều tra chiếu cố không xem xét trách nhiệm hình sự.

Khai man để thoát tội, vẫn lĩnh án tử hình

Sau hơn 2 tháng phải hoãn phiên tòa do thiếu nhân chứng của vụ án, cuối tháng 12 vừa qua, bị cáo Phạm Văn Mão đã phải đứng trước vành móng ngựa của TAND tỉnh Vĩnh Phúc.

Trước Tòa, cũng như trong các lời khai tại cơ quan cảnh sát điều tra, Mão đều bịa rằng mình là người chở đò đưa anh Thu từ bến đò Làng Bến sang thôn Nội Điện. Khi đò sang bến Nội Điện, mũi đò va vào mép bờ cát làm xe máy bị đổ trên sàn đò và vỡ yếm xe của anh Thu, khi đưa xe lên bờ Mão xin tiền chở đò thì anh Thu nói “Làm vỡ yếm xe tao còn đòi tiền gì nữa” và còn xúc phạm người bố đã chết của Mão nên hai bên mới xảy ra cãi vã, xô xát. Theo Mão, anh Thu đã kiếm được ở đâu đó một con dao và đâm trúng bàn tay phải của Mão. Tình cờ lúc né dao, Mão nhìn thấy con dao bầu nên mới thuận tay vơ lấy và sát hại anh Thu.

Tuy nhiên, xét thấy vụ án xảy ra vào lúc tối trời, vắng người, không có ai làm chứng nên Hội đồng xét xử đã bác những lời khai trên của Mão. Ngoài ra, HĐXX còn chỉ ra rằng: Giữa anh Thu và Mão không quen biết nhau từ trước, không có hằn thù mâu thuẫn gì với nhau nên không thể có chuyện anh Thu xúc phạm bố Mão.

Cũng tại phiên toà, Mão khai: Sau khi anh Thu bị Mão đâm trúng rồi ngã xuống sông, thấy “thương” nạn nhân nên Mão mới nhảy xuống nước, kéo anh Thu lên thuyền để kiếm mô cát chôn nạn nhân kẻo xác anh Thu bị nước sông trôi đi mất!

Trước lời khai này, Luật sư Nguyễn Văn Hưng (Văn phòng Luật sư Thái Hưng, Đoàn Luật sư tỉnh Vĩnh Phúc, bào chữa cho phía bị hại) đã vạch mặt kẻ giết người hiểm ác bằng câu hỏi: “Bị cáo thương nạn nhân vậy, sao còn lấy tài sản mà không chôn luôn cùng với anh Thu đi?".

Có phải hôm sau bị cáo còn ra giả vờ quay lại tìm xác anh Thu nhưng là với mục đích mang xác về chôn ở vườn nhà mình để khỏi ai phát hiện, nhưng do trời mưa, bị cáo không tìm thấy đã tưởng xác anh Thu bị nổi lên rồi trôi mất. Có đúng vậy không?”. Thật bất ngờ, bị cáo Mão đã... gật đầu đồng ý.

Sau khi xem xét hành vi phạm tội, hậu quả mà Phạm Văn Mão đã gây ra trong vụ án, Hội đồng xét xử nhận thấy bị cáo này không còn khả năng cải tạo, sửa chữa lỗi lầm và cần phải loại bỏ vĩnh viễn khỏi đời sống xã hội.

Do đó, Mão bị tuyên phạt tử hình về tội “Giết người”, 5 năm tù về tội “Cướp tài sản” - hình phạt chung là tử hình. Nguyễn Tiến Bắc bị tuyên phạt 2 năm tù cho hai tội “Che giấu tội phạm” và “Tiêu thụ tài sản do người khác phạm tội mà có”. Còn Nguyễn Văn Thìn bị xử phạt 9 tháng tù nhưng cho hưởng án treo về tội “Không tố giác tội phạm”.


Theo PLĐS