vuitoichat
01-04-2011, 14:43
Với giới học sinh miệt tỉnh như tôi- cái xứ bước chân ra đường là đâu đâu cũng thấy “kính thưa các loại quán cà phê”, c̣n chỗ thư giăn, vui chơi, giải trí hơi bị hiếm, có hai cái rạp phim tư nhân từ thời trước để lại nay đă bị biến thành chỗ cho thuê chứa đồ, th́ Tết Tây là được nghỉ học ở nhà muốn làm ǵ th́ làm, chớ hổng có ra quán cà phê “ngồi đồng” v́ trong túi không có tiền.
Khi tôi là công chức nhà nước th́ Tết Tây là dịp được nghỉ ở nhà, ngủ từ sáng đến chiều mà vẫn được trả lương. Có khi tôi cũng không nghỉ, nếu có ai đó (đồng nghiệp) “thuê” tôi trực cơ quan thế họ để dắt díu vợ con về thăm hai bên nội ngoại, coi như tôi có dịp tăng thêm thu nhập. Số tiền không nhiều, mỗi ca trực lúc đó được cơ quan bồi dưỡng thêm một người trực 10 ngàn đồng, “tên kia” đưa thêm tôi 20 ngàn nữa, là coi như đủ tiền đi một bữa chợ có thịt, cá rồi.
Hôm qua, gọi điện thoại về quê thăm hỏi, hóa ra ở quê tôi bây giờ vật giá leo thang c̣n hơn ở Sài G̣n. Không thể ngờ cái xứ nổi tiếng về tôm, cá, cua… mà người dân phải ăn với giá mắc c̣n hơn giá ở Sài G̣n. Cái loại tôm khô nhí nhí như que tăm tôi mua ở chợ Tân Định có 18 ngàn/lạng, th́ em tôi nói nó phải mua đến 25 ngàn/lạng. Rau muống ao mà cũng đến 10 ngàn đồng/kư, th́ các loại rau khác c̣n mắc hơn nữa. Đứa em tôi kết luận: “Kiếm ăn hàng ngày không đủ, Tết nhứt ǵ nữa lo sao nổi.”
http://film4asia.com/forum/attachment.php?attac hmentid=70803&stc=1&d=1294152088
Đường Nguyễn Huệ
Tết Tây ở Sài G̣n có phần xôm tụ hơn ở quê. Bởi lẽ, những ngày b́nh thường vẫn có nhiều điểm vui chơi, giải trí, các sân khấu, tụ điểm, pḥng trà ca nhạc hoạt động xuyên suốt không nghỉ ngày nào. Người Sài G̣n không “ăn Tết Tây” như “ăn Tết Nguyên Đán” mà dùng ngày Tết Tây để đi chơi, mua sắm, thăm bạn bè, ngồi quán cà phê tán gẫu thong thả hơn những ngày phải làm việc.
Nghe tôi hỏi: “Tết Tây này các cháu có tổ chức ǵ không?” th́ cháu Yến- 16 tuổi, đang học lớp 10, nói: “Tụi con rủ nhau lên ṭa nhà cao nhất thành phố ăn kem, ngắm nh́n toàn bộ thành phố.” Tôi nói: “Chỗ đó bán mắc à nha! Cách đây 3 năm giá 1 ly cà phê đá b́nh thường là 5 đô mà chưa phải là ṭa nhà cao nhất, mới cao nh́ thôi, bây giờ chắc cũng 7-8 đô.” Yến cười: “Một năm có 1 lần mà cô. Th́ cứ cho là 120 ngàn đồng/ly kem đi, ḿnh cũng ăn có một ly chớ đâu ăn hoài”. Tôi hỏi: “Rồi c̣n đi chơi ở đâu không?” Yến nói: “Chắc là không, v́ không biết đi đâu bây giờ, thấy cái ǵ cũng không thu hút. Mà vào quán bar, vũ trường th́ tụi con không vô.”
Cô chủ quán cà phê hàng xóm th́ nói: “Ngày nào em cũng bán hết trừ ngày tết âm lịch. Tết Tây c̣n ế hơn ngày thường. Nhân viên mấy công ty ở gần nghỉ, mất cũng bộn khách quen.”
Tôi không muốn đề cập đến những hoạt động chuẩn bị rộn ràng từ ngày đầu tháng 11 cho đến hết Tết Nguyên Đán ở trung tâm thành phố, nơi mà hiếm khi người dân lao động ít tiền có may mắn đến thưởng thức thú vui. Khi mà mỗi ngày công lao động có 55 ngàn đồng, c̣n một tô phở 24 ngày nào quảng cáo giá 24 ngàn/tô ầm ầm trên ti vi, báo chí nay đă lên giá đến 42 ngàn, 50 ngàn. Giá xem kịch, ca nhạc, cải lương hàng VIP (có ngôi sao) từ 1,5 triệu đến 2,5 triệu/vé. Hạng vé cá kèo cũng 200 ngàn đồng/vé. Mà đi xem hát th́ phải có bạn có bè, hoặc dẫn theo người nhà th́ mới thấy vui, chớ ai lại đi xem hát một ḿnh bao giờ. Nên giá này người b́nh dân thật sự không kham nổi. Coi ở mấy sân khấu ngoài trời không có ghế ngồi, âm thanh tiếng được tiếng mất, chỗ đứng xa lắc xa lơ toàn… thấy đầu người khác chớ khó thấy được diễn viên, nghệ sĩ trên sân khấu. Thà không xem c̣n hơn, xem đă tốn tiền c̣n mang thêm bệnh tức. Nhiều lắm là cả nhà anh xe ôm, anh thợ hồ, chị chủ quán cơm b́nh dân, cô chủ quán cà phê,… kéo cả nhà đi xem người ta treo đèn kết hoa chuẩn bị cho tết Nguyên Đán ở các con đường lớn trung tâm Sài G̣n, mua mỗi người một cây kem cầm tay ăn giá 10 ngàn/cây là hết chiện.
Tôi sống ở Sài G̣n, nếu cộng tất cả thời gian lại th́ cũng đến chục năm, nhưng cũng chưa hề ăn Tết Tây. Bốn năm là sinh viên, Tết Tây là ngày tôi nằm chèo queo ở kư túc xá vắng ngắt, v́ các bạn (nhà ở các tỉnh quanh Sài G̣n) đă tranh thủ ngày nghỉ về quê kiếm thêm chút gạo, cá khô, mắm ruốc đem lên trường ăn. Riêng tôi nhà ở quá xa, gần 600 cây số vừa đi vừa về chớ ít ỏi ǵ, mất hai ngày đi đường, nhà lại không có ruộng vườn, cái ǵ cũng ra chợ mua th́ về làm chi cho tốn tiền xe. Số tiền xe đó, cứ mang đi chợ mua thức ăn c̣n lợi hơn nhiều.
Bây giờ cũng vậy. Sài G̣n ngày nào cũng bắt đầu từ sáng sớm đă ngợp trong tiếng xe cộ ầm ầm, khói bụi đặc sệt, người người đeo khẩu trang che kín mặt mũi. Ngày nào cũng sống trong bầu không khí rộn rịp của kẹt xe, của tăng giá, của cúp điện, nhưng không khí Tết Tây th́ không thấy. Tết Tây thường chỉ xuất hiện nhiều trên các trang quảng cáo, khi các doanh nghiệp cuối năm đua nhau đăng “Nhân dịp Tết Dương Lịch năm… công ty có khuyến măi…” để tống khứ hàng ế mà thôi.
Nguồn: Blog Tạ Phong Tần
Khi tôi là công chức nhà nước th́ Tết Tây là dịp được nghỉ ở nhà, ngủ từ sáng đến chiều mà vẫn được trả lương. Có khi tôi cũng không nghỉ, nếu có ai đó (đồng nghiệp) “thuê” tôi trực cơ quan thế họ để dắt díu vợ con về thăm hai bên nội ngoại, coi như tôi có dịp tăng thêm thu nhập. Số tiền không nhiều, mỗi ca trực lúc đó được cơ quan bồi dưỡng thêm một người trực 10 ngàn đồng, “tên kia” đưa thêm tôi 20 ngàn nữa, là coi như đủ tiền đi một bữa chợ có thịt, cá rồi.
Hôm qua, gọi điện thoại về quê thăm hỏi, hóa ra ở quê tôi bây giờ vật giá leo thang c̣n hơn ở Sài G̣n. Không thể ngờ cái xứ nổi tiếng về tôm, cá, cua… mà người dân phải ăn với giá mắc c̣n hơn giá ở Sài G̣n. Cái loại tôm khô nhí nhí như que tăm tôi mua ở chợ Tân Định có 18 ngàn/lạng, th́ em tôi nói nó phải mua đến 25 ngàn/lạng. Rau muống ao mà cũng đến 10 ngàn đồng/kư, th́ các loại rau khác c̣n mắc hơn nữa. Đứa em tôi kết luận: “Kiếm ăn hàng ngày không đủ, Tết nhứt ǵ nữa lo sao nổi.”
http://film4asia.com/forum/attachment.php?attac hmentid=70803&stc=1&d=1294152088
Đường Nguyễn Huệ
Tết Tây ở Sài G̣n có phần xôm tụ hơn ở quê. Bởi lẽ, những ngày b́nh thường vẫn có nhiều điểm vui chơi, giải trí, các sân khấu, tụ điểm, pḥng trà ca nhạc hoạt động xuyên suốt không nghỉ ngày nào. Người Sài G̣n không “ăn Tết Tây” như “ăn Tết Nguyên Đán” mà dùng ngày Tết Tây để đi chơi, mua sắm, thăm bạn bè, ngồi quán cà phê tán gẫu thong thả hơn những ngày phải làm việc.
Nghe tôi hỏi: “Tết Tây này các cháu có tổ chức ǵ không?” th́ cháu Yến- 16 tuổi, đang học lớp 10, nói: “Tụi con rủ nhau lên ṭa nhà cao nhất thành phố ăn kem, ngắm nh́n toàn bộ thành phố.” Tôi nói: “Chỗ đó bán mắc à nha! Cách đây 3 năm giá 1 ly cà phê đá b́nh thường là 5 đô mà chưa phải là ṭa nhà cao nhất, mới cao nh́ thôi, bây giờ chắc cũng 7-8 đô.” Yến cười: “Một năm có 1 lần mà cô. Th́ cứ cho là 120 ngàn đồng/ly kem đi, ḿnh cũng ăn có một ly chớ đâu ăn hoài”. Tôi hỏi: “Rồi c̣n đi chơi ở đâu không?” Yến nói: “Chắc là không, v́ không biết đi đâu bây giờ, thấy cái ǵ cũng không thu hút. Mà vào quán bar, vũ trường th́ tụi con không vô.”
Cô chủ quán cà phê hàng xóm th́ nói: “Ngày nào em cũng bán hết trừ ngày tết âm lịch. Tết Tây c̣n ế hơn ngày thường. Nhân viên mấy công ty ở gần nghỉ, mất cũng bộn khách quen.”
Tôi không muốn đề cập đến những hoạt động chuẩn bị rộn ràng từ ngày đầu tháng 11 cho đến hết Tết Nguyên Đán ở trung tâm thành phố, nơi mà hiếm khi người dân lao động ít tiền có may mắn đến thưởng thức thú vui. Khi mà mỗi ngày công lao động có 55 ngàn đồng, c̣n một tô phở 24 ngày nào quảng cáo giá 24 ngàn/tô ầm ầm trên ti vi, báo chí nay đă lên giá đến 42 ngàn, 50 ngàn. Giá xem kịch, ca nhạc, cải lương hàng VIP (có ngôi sao) từ 1,5 triệu đến 2,5 triệu/vé. Hạng vé cá kèo cũng 200 ngàn đồng/vé. Mà đi xem hát th́ phải có bạn có bè, hoặc dẫn theo người nhà th́ mới thấy vui, chớ ai lại đi xem hát một ḿnh bao giờ. Nên giá này người b́nh dân thật sự không kham nổi. Coi ở mấy sân khấu ngoài trời không có ghế ngồi, âm thanh tiếng được tiếng mất, chỗ đứng xa lắc xa lơ toàn… thấy đầu người khác chớ khó thấy được diễn viên, nghệ sĩ trên sân khấu. Thà không xem c̣n hơn, xem đă tốn tiền c̣n mang thêm bệnh tức. Nhiều lắm là cả nhà anh xe ôm, anh thợ hồ, chị chủ quán cơm b́nh dân, cô chủ quán cà phê,… kéo cả nhà đi xem người ta treo đèn kết hoa chuẩn bị cho tết Nguyên Đán ở các con đường lớn trung tâm Sài G̣n, mua mỗi người một cây kem cầm tay ăn giá 10 ngàn/cây là hết chiện.
Tôi sống ở Sài G̣n, nếu cộng tất cả thời gian lại th́ cũng đến chục năm, nhưng cũng chưa hề ăn Tết Tây. Bốn năm là sinh viên, Tết Tây là ngày tôi nằm chèo queo ở kư túc xá vắng ngắt, v́ các bạn (nhà ở các tỉnh quanh Sài G̣n) đă tranh thủ ngày nghỉ về quê kiếm thêm chút gạo, cá khô, mắm ruốc đem lên trường ăn. Riêng tôi nhà ở quá xa, gần 600 cây số vừa đi vừa về chớ ít ỏi ǵ, mất hai ngày đi đường, nhà lại không có ruộng vườn, cái ǵ cũng ra chợ mua th́ về làm chi cho tốn tiền xe. Số tiền xe đó, cứ mang đi chợ mua thức ăn c̣n lợi hơn nhiều.
Bây giờ cũng vậy. Sài G̣n ngày nào cũng bắt đầu từ sáng sớm đă ngợp trong tiếng xe cộ ầm ầm, khói bụi đặc sệt, người người đeo khẩu trang che kín mặt mũi. Ngày nào cũng sống trong bầu không khí rộn rịp của kẹt xe, của tăng giá, của cúp điện, nhưng không khí Tết Tây th́ không thấy. Tết Tây thường chỉ xuất hiện nhiều trên các trang quảng cáo, khi các doanh nghiệp cuối năm đua nhau đăng “Nhân dịp Tết Dương Lịch năm… công ty có khuyến măi…” để tống khứ hàng ế mà thôi.
Nguồn: Blog Tạ Phong Tần