vuitoichat
01-05-2011, 13:57
Làm công chức ở Việt Nam hiện nay chỉ c̣n một giá trị là thế lực nhưng rất cần thiết để mang lại biết bao “giá trị” khác. V́ vậy mà dù phải sống bám vào đồng lương của người thân thuộc, công chức “nhà nước ta” vẫn cố giữ lấy “một chân nhà nước” để chân kia “tḥ ra ngoài để làm cả khối việc lớn, nhỏ.”
http://film4asia.com/forum/attachment.php?attac hmentid=71008&stc=1&d=1294235549
Công chức tiếp dân tại một công sở ở Hà Nội. Chỉ một số người có cơ hội ăn hối lộ hay tham nhũng là giầu có, c̣n một số lớn công chức của chế độ CSVN đều nghèo khổ. (H́nh của Điện Lực Hà Nội)
VietnamNet hôm Thứ Ba nói rằng khác hẳn thời kỳ “bao cấp,” công chức nhà nước Việt Nam nay không c̣n những đặc quyền về kinh tế như được mua nhu yếu phẩm, gạo củi, xi măng, xăng dầu... với “giá trong” rồi bán lại với “giá ngoài” cao gấp năm-bảy lần để kiếm tiền chênh lệch. Trừ một số quan chức cao cấp được cống nạp rất nhiều bổng lộc hàng tháng, hàng năm, đa số công chức nhỏ đều sống đạm bạc với “đồng lương cố định.”
Một nhân viên Sở Thống Kê Hà Nội than thở: “Hai vợ chồng tôi vừa nghỉ hưu sau 20 năm làm việc, chỉ được hưởng lương hưu hàng tháng tổng cộng 4 triệu đồng mà phải lo đủ thứ ‘cơm áo gạo tiền’ cho một nhà 4 người.” Làm hàng mă để kiếm thêm 50-60,000 đồng mỗi ngày nhưng vợ chồng bà phải ngồi c̣ng lưng cho đến 11 giờ khuya. Bà đang “run” trước một tương lai mờ mịt của con trẻ: lên cao th́ chưa biết kiếm tiền đâu ra để đóng học phí và biết có việc làm hay dật dờ, lang thang “cả đời vô tích sự.”
Một nữ cán bộ Trung Tâm Khí Tượng Quốc Gia kể chuyện buôn bọc nylon. Nhờ quen lớn, bà bỏ mối bao nylon cho các công ty để kiếm chút tiền “c̣m” và tháng nào cũng tất tả lo đầy hũ gạo, nước mắm, muối... trước khi chi xài cho quần áo, đi lại... Khoản “tiền khóc-tiền cười” của gia đ́nh bà cho cho mỗi dịp “quan hôn tương tế” th́ tùy theo ngân quỹ gia đ́nh: dư dả th́ đi, không tiền th́ t́m cách thoái thác.
Một số gia đ́nh khác có một chỗ dựa kha khá được coi là may. Mỗi lần ốm đau, bệnh hoạn, các công chức nhà nước “diện” này trông cậy vào ông bà nội, ông bà ngoại, hoặc anh chị em ruột của ḿnh. Một cô cán bộ làm việc tại nhà xuất bản của Bộ Tài Nguyên tiết lộ: “Bố mẹ nuôi tôi suốt 4 năm đại học, bây giờ vẫn c̣n phải chu cấp tiền bạc cho tôi sống.” Lương khởi điểm của cô quá thấp, không đủ để ăn ở, đi lại, rồi nào đám cưới, sinh nhật... nên tháng nào bố mẹ cô cũng phải rót vài triệu đồng để cô “bỏ túi.”
Lương công chức trong nước thấp, điều này đúng. Nhưng rồi cuối cùng th́ họ bị buộc phải t́m cách “xoay sở” để sống. V́ vậy, công chức nghèo chỉ c̣n là thiểu số, trong khi đa số không chỉ được sống đầy đủ, tiện nghi mà c̣n có thể gửi tiền cho con du học ngoại quốc hàng tháng dài dài...
Theo NV
http://film4asia.com/forum/attachment.php?attac hmentid=71008&stc=1&d=1294235549
Công chức tiếp dân tại một công sở ở Hà Nội. Chỉ một số người có cơ hội ăn hối lộ hay tham nhũng là giầu có, c̣n một số lớn công chức của chế độ CSVN đều nghèo khổ. (H́nh của Điện Lực Hà Nội)
VietnamNet hôm Thứ Ba nói rằng khác hẳn thời kỳ “bao cấp,” công chức nhà nước Việt Nam nay không c̣n những đặc quyền về kinh tế như được mua nhu yếu phẩm, gạo củi, xi măng, xăng dầu... với “giá trong” rồi bán lại với “giá ngoài” cao gấp năm-bảy lần để kiếm tiền chênh lệch. Trừ một số quan chức cao cấp được cống nạp rất nhiều bổng lộc hàng tháng, hàng năm, đa số công chức nhỏ đều sống đạm bạc với “đồng lương cố định.”
Một nhân viên Sở Thống Kê Hà Nội than thở: “Hai vợ chồng tôi vừa nghỉ hưu sau 20 năm làm việc, chỉ được hưởng lương hưu hàng tháng tổng cộng 4 triệu đồng mà phải lo đủ thứ ‘cơm áo gạo tiền’ cho một nhà 4 người.” Làm hàng mă để kiếm thêm 50-60,000 đồng mỗi ngày nhưng vợ chồng bà phải ngồi c̣ng lưng cho đến 11 giờ khuya. Bà đang “run” trước một tương lai mờ mịt của con trẻ: lên cao th́ chưa biết kiếm tiền đâu ra để đóng học phí và biết có việc làm hay dật dờ, lang thang “cả đời vô tích sự.”
Một nữ cán bộ Trung Tâm Khí Tượng Quốc Gia kể chuyện buôn bọc nylon. Nhờ quen lớn, bà bỏ mối bao nylon cho các công ty để kiếm chút tiền “c̣m” và tháng nào cũng tất tả lo đầy hũ gạo, nước mắm, muối... trước khi chi xài cho quần áo, đi lại... Khoản “tiền khóc-tiền cười” của gia đ́nh bà cho cho mỗi dịp “quan hôn tương tế” th́ tùy theo ngân quỹ gia đ́nh: dư dả th́ đi, không tiền th́ t́m cách thoái thác.
Một số gia đ́nh khác có một chỗ dựa kha khá được coi là may. Mỗi lần ốm đau, bệnh hoạn, các công chức nhà nước “diện” này trông cậy vào ông bà nội, ông bà ngoại, hoặc anh chị em ruột của ḿnh. Một cô cán bộ làm việc tại nhà xuất bản của Bộ Tài Nguyên tiết lộ: “Bố mẹ nuôi tôi suốt 4 năm đại học, bây giờ vẫn c̣n phải chu cấp tiền bạc cho tôi sống.” Lương khởi điểm của cô quá thấp, không đủ để ăn ở, đi lại, rồi nào đám cưới, sinh nhật... nên tháng nào bố mẹ cô cũng phải rót vài triệu đồng để cô “bỏ túi.”
Lương công chức trong nước thấp, điều này đúng. Nhưng rồi cuối cùng th́ họ bị buộc phải t́m cách “xoay sở” để sống. V́ vậy, công chức nghèo chỉ c̣n là thiểu số, trong khi đa số không chỉ được sống đầy đủ, tiện nghi mà c̣n có thể gửi tiền cho con du học ngoại quốc hàng tháng dài dài...
Theo NV