vuitoichat
01-13-2011, 08:18
“Đă nhiều năm nay, mẹ không bao giờ gọi tên các con, em không biết mẹ c̣n nhớ em là ai, tên ǵ không nữa. Em cũng không trách mẹ mà chỉ buồn và càng thương mẹ hơn. Bao năm nay mẹ phải sống một thế giới riêng đầy cô quạnh và khổ sở”.
Những lời tâm sự của em Trịnh Thị Nhung, lớp 9A, trường THCS Thành Hưng, xă Thành Hưng, huyện Thạch Thành, khiến nhiều người phải rơi nước mắt trước hoàn cảnh éo le của gia đ́nh em với người mẹ chỉ “thích” ngồi ở nhà vệ sinh, chuồng lợn và xó bếp.
Chúng tôi t́m về ngôi nhà em Trịnh Thị Nhung (sinh năm 1996) và em Trịnh Văn Quyền (sinh năm 1999) vào một ngày đông trời lạnh giá. Trong ngôi nhà nhỏ, một người phụ nữ ngồi co ro trong xó bếp, mặt cúi gập xuống đất không nói năng ǵ. Em Quyền vội vàng giải thích ánh mắt thắc mắc của tôi: “Mẹ em đấy ạ. Mẹ như thế này đă mấy năm nay rồi, may mắn hôm nay hai chị em không phải đi t́m mẹ ngoài nhà vệ sinh đấy ạ”.
http://film4asia.com/forum/attachment.php?attac hmentid=72715&stc=1&d=1294906637
Người mẹ mắc bệnh tâm thần của hai chị em Nhung chỉ ngồi xó bếp, nhà vệ sinh...
Em Trịnh Thị Nhung sinh ra như một niềm vui hiếm hoi mà ông trời đă ban tặng cho đôi vợ chồng nghèo anh Trịnh Văn Hậu (sinh năm 1971) và chị Phạm Thị Huệ (sinh năm 1971). Hai năm sau ngày Nhung chào đời, người cha của em đă ra đi v́ căn bệnh xơ Gan v́ không có tiền chữa trị, để lại Nhung và người mẹ bơ vơ cùng cậu em trai đang nằm trong bụng mẹ.
Đau đớn v́ chồng mất, chị Huệ đă sinh ra chứng trầm cảm kéo dài. Không có điều kiện chăm sóc và chữa trị nên bệnh chuyển dần sang chứng tâm thần từ năm 2007. Cứ tỉnh dậy là chị Huệ chạy ra nhà vệ sinh ngồi, có hôm Nhung t́m thấy mẹ bên chuồng lợn nhà hàng xóm. Từ đấy, gánh nặng gia đ́nh đè lên đôi vai yếu ớt của Nhung khi em chưa tṛn 11 tuổi.
Năm nay mới 14 tuổi, nhưng Nhung đă phải đảm nhiệm vai tṛ như một người phụ nữ chính trong gia đ́nh. Mẹ bị bệnh tâm thần, cậu em trai c̣n nhỏ, nên Nhung vừa chăm sóc mẹ, nuôi em ăn học, lại vừa vật lộn với mọi công việc để kiếm miếng cơm manh áo nuôi cả gia đ́nh và theo đuổi ước mơ trở thành bác sỹ.
Hàng ngày dậy từ lúc gà chưa gáy, dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ quần áo rồi rang cơm cho mẹ và em ăn để đi học. Xong xuôi mọi việc, Nhung vội vàng đến trường. Tan học, đón em về nhà rồi Nhung lại lo nấu cơm và làm công việc nhà cửa, đồng áng. Không có tiền thuê người, tuy c̣n ít tuổi nhưng Nhung đă biết tự cày bừa, làm đất, gieo mạ rồi cấy hái. Ngoài ra, Nhung c̣n đi làm thuê khắp nơi, ai thuê ǵ em làm nấy, miễn sao kiếm được chút tiền về đong gạo nuôi mẹ và em.
Rồi đêm đến như một người phụ nữ trưởng thành, Nhung chăm lo giấc ngủ, sinh hoạt cá nhân cho mẹ. Hàng đêm, cô bé Nhung vẫn thường tỉnh giấc khi thấy mẹ thao thức khó ngủ, em vén màn và xoa bóp rồi kể chuyện cho mẹ nghe. Mùa đông giá lạnh như dao cắt, nhưng hai chị em Nhung chỉ có manh áo mỏng tới trường.
Dù thiếu thốn và khó khăn về vật chất cũng như t́nh cảm, nhưng ngược lại, Nhung và Quyền đều học rất giỏi. 9 cắp sách tới trường, Nhung đều đạt học sinh giỏi toàn diện. Noi gương chị, Quyền cũng không thua kém. Mới học lớp 6 nhưng em cũng đạt nhiều thành tích cao trong học tập. Những năm học tiểu học, năm nào Quyền cũng tham gia cuộc thi học sinh giỏi cấp huyện.
Khi chúng tôi đến trường cũng là lúc Nhung đang dốc sức cho kỳ thi sát hạch để chọn vào đội tuyển thi học sinh giỏi môn Địa Lư. C̣n Quyền, đă vượt qua ṿng thi thứ 9 cuộc thi giải toán qua mạng. Mục tiêu phấn đấu của em là được tham gia đội tuyển thi quốc gia cuộc thi “giải toán qua Internet”.
Thầy giáo Đỗ Mạnh Hùng, Phó hiệu trưởng trường THCS Thành Hưng chia sẻ: “Nói đến hoàn cảnh gia đ́nh hai em Nhung và Quyền, có lẽ rất đặc biệt. Bố mất sớm, mẹ bị tâm thần nhưng hai em lại học rất giỏi, được thầy cô và bạn bè rất quư mến. Khó khăn là thế nhưng hai em chưa bao giờ nghỉ học một buổi. Có lần Nhug tâm sự với tôi em muốn trở thành bác sỹ để chữa bệnh cho mẹ. Nhiều thầy cô trong trường nghe Nhung tâm sự mà rơi nước mắt”.
http://film4asia.com/forum/attachment.php?attac hmentid=72714&stc=1&d=1294906637
Mới 14 tuổi, nhưng Nhung đă sớm trở thành trụ cột trong gia đ́nh
Hàng ngày, trên chiếc xe đạp cũ, hai chị em Nhung vẫn đến trường đều đặn. Nhung nói: “Em ước sau này ḿnh trở thành bác sỹ để có thể chữa bệnh cho mẹ. Em chỉ mong ước một điều là mẹ có thể nhận ra được các con, để thế giới riêng của mẹ bớt cô quạnh hơn. Em cũng muốn được khoe với mẹ về thành tích học tập của ḿnh như các bạn”.
Quyền ngồi bên vẻ rụt rè nói: “Em sau này sẽ thi vào quân đội để trở thành một chiến sỹ quân đội giỏi, được phục vụ cho đất nước. Em rất thích các chiến sỹ bộ đội cũng như tác phong làm việc và lập trường vững vàng”.
Ước mơ của các em thật giản dị nhưng đầy ư nghĩa. Liệu các em có thực hiện được ước mơ đó hay không, khi miếng cơm c̣n bữa đói bữa no, người mẹ tâm thần chỉ suốt ngày thích ngồi gần nhà vệ sinh. Hàng ngày, người ta vẫn thấy h́nh ảnh hai chị em Nhung cùng người mẹ tâm thần vật lộn với cuộc sống đầy khó khăn vất vả.
(Theo Dân Trí)
Những lời tâm sự của em Trịnh Thị Nhung, lớp 9A, trường THCS Thành Hưng, xă Thành Hưng, huyện Thạch Thành, khiến nhiều người phải rơi nước mắt trước hoàn cảnh éo le của gia đ́nh em với người mẹ chỉ “thích” ngồi ở nhà vệ sinh, chuồng lợn và xó bếp.
Chúng tôi t́m về ngôi nhà em Trịnh Thị Nhung (sinh năm 1996) và em Trịnh Văn Quyền (sinh năm 1999) vào một ngày đông trời lạnh giá. Trong ngôi nhà nhỏ, một người phụ nữ ngồi co ro trong xó bếp, mặt cúi gập xuống đất không nói năng ǵ. Em Quyền vội vàng giải thích ánh mắt thắc mắc của tôi: “Mẹ em đấy ạ. Mẹ như thế này đă mấy năm nay rồi, may mắn hôm nay hai chị em không phải đi t́m mẹ ngoài nhà vệ sinh đấy ạ”.
http://film4asia.com/forum/attachment.php?attac hmentid=72715&stc=1&d=1294906637
Người mẹ mắc bệnh tâm thần của hai chị em Nhung chỉ ngồi xó bếp, nhà vệ sinh...
Em Trịnh Thị Nhung sinh ra như một niềm vui hiếm hoi mà ông trời đă ban tặng cho đôi vợ chồng nghèo anh Trịnh Văn Hậu (sinh năm 1971) và chị Phạm Thị Huệ (sinh năm 1971). Hai năm sau ngày Nhung chào đời, người cha của em đă ra đi v́ căn bệnh xơ Gan v́ không có tiền chữa trị, để lại Nhung và người mẹ bơ vơ cùng cậu em trai đang nằm trong bụng mẹ.
Đau đớn v́ chồng mất, chị Huệ đă sinh ra chứng trầm cảm kéo dài. Không có điều kiện chăm sóc và chữa trị nên bệnh chuyển dần sang chứng tâm thần từ năm 2007. Cứ tỉnh dậy là chị Huệ chạy ra nhà vệ sinh ngồi, có hôm Nhung t́m thấy mẹ bên chuồng lợn nhà hàng xóm. Từ đấy, gánh nặng gia đ́nh đè lên đôi vai yếu ớt của Nhung khi em chưa tṛn 11 tuổi.
Năm nay mới 14 tuổi, nhưng Nhung đă phải đảm nhiệm vai tṛ như một người phụ nữ chính trong gia đ́nh. Mẹ bị bệnh tâm thần, cậu em trai c̣n nhỏ, nên Nhung vừa chăm sóc mẹ, nuôi em ăn học, lại vừa vật lộn với mọi công việc để kiếm miếng cơm manh áo nuôi cả gia đ́nh và theo đuổi ước mơ trở thành bác sỹ.
Hàng ngày dậy từ lúc gà chưa gáy, dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ quần áo rồi rang cơm cho mẹ và em ăn để đi học. Xong xuôi mọi việc, Nhung vội vàng đến trường. Tan học, đón em về nhà rồi Nhung lại lo nấu cơm và làm công việc nhà cửa, đồng áng. Không có tiền thuê người, tuy c̣n ít tuổi nhưng Nhung đă biết tự cày bừa, làm đất, gieo mạ rồi cấy hái. Ngoài ra, Nhung c̣n đi làm thuê khắp nơi, ai thuê ǵ em làm nấy, miễn sao kiếm được chút tiền về đong gạo nuôi mẹ và em.
Rồi đêm đến như một người phụ nữ trưởng thành, Nhung chăm lo giấc ngủ, sinh hoạt cá nhân cho mẹ. Hàng đêm, cô bé Nhung vẫn thường tỉnh giấc khi thấy mẹ thao thức khó ngủ, em vén màn và xoa bóp rồi kể chuyện cho mẹ nghe. Mùa đông giá lạnh như dao cắt, nhưng hai chị em Nhung chỉ có manh áo mỏng tới trường.
Dù thiếu thốn và khó khăn về vật chất cũng như t́nh cảm, nhưng ngược lại, Nhung và Quyền đều học rất giỏi. 9 cắp sách tới trường, Nhung đều đạt học sinh giỏi toàn diện. Noi gương chị, Quyền cũng không thua kém. Mới học lớp 6 nhưng em cũng đạt nhiều thành tích cao trong học tập. Những năm học tiểu học, năm nào Quyền cũng tham gia cuộc thi học sinh giỏi cấp huyện.
Khi chúng tôi đến trường cũng là lúc Nhung đang dốc sức cho kỳ thi sát hạch để chọn vào đội tuyển thi học sinh giỏi môn Địa Lư. C̣n Quyền, đă vượt qua ṿng thi thứ 9 cuộc thi giải toán qua mạng. Mục tiêu phấn đấu của em là được tham gia đội tuyển thi quốc gia cuộc thi “giải toán qua Internet”.
Thầy giáo Đỗ Mạnh Hùng, Phó hiệu trưởng trường THCS Thành Hưng chia sẻ: “Nói đến hoàn cảnh gia đ́nh hai em Nhung và Quyền, có lẽ rất đặc biệt. Bố mất sớm, mẹ bị tâm thần nhưng hai em lại học rất giỏi, được thầy cô và bạn bè rất quư mến. Khó khăn là thế nhưng hai em chưa bao giờ nghỉ học một buổi. Có lần Nhug tâm sự với tôi em muốn trở thành bác sỹ để chữa bệnh cho mẹ. Nhiều thầy cô trong trường nghe Nhung tâm sự mà rơi nước mắt”.
http://film4asia.com/forum/attachment.php?attac hmentid=72714&stc=1&d=1294906637
Mới 14 tuổi, nhưng Nhung đă sớm trở thành trụ cột trong gia đ́nh
Hàng ngày, trên chiếc xe đạp cũ, hai chị em Nhung vẫn đến trường đều đặn. Nhung nói: “Em ước sau này ḿnh trở thành bác sỹ để có thể chữa bệnh cho mẹ. Em chỉ mong ước một điều là mẹ có thể nhận ra được các con, để thế giới riêng của mẹ bớt cô quạnh hơn. Em cũng muốn được khoe với mẹ về thành tích học tập của ḿnh như các bạn”.
Quyền ngồi bên vẻ rụt rè nói: “Em sau này sẽ thi vào quân đội để trở thành một chiến sỹ quân đội giỏi, được phục vụ cho đất nước. Em rất thích các chiến sỹ bộ đội cũng như tác phong làm việc và lập trường vững vàng”.
Ước mơ của các em thật giản dị nhưng đầy ư nghĩa. Liệu các em có thực hiện được ước mơ đó hay không, khi miếng cơm c̣n bữa đói bữa no, người mẹ tâm thần chỉ suốt ngày thích ngồi gần nhà vệ sinh. Hàng ngày, người ta vẫn thấy h́nh ảnh hai chị em Nhung cùng người mẹ tâm thần vật lộn với cuộc sống đầy khó khăn vất vả.
(Theo Dân Trí)