PDA

View Full Version : Lời tạ tội muộn màng của đứa con lầm lỡ


vuitoichat
01-13-2011, 08:44
12 năm nghiện ngập, 3 lần đi cai nghiện, ma túy đă hủy hoại cuộc đời chị. Chị từng có một gia đ́nh hạnh phúc nhưng đó chỉ là ảo ảnh của quá khứ. Điểm tựa lớn nhất cuộc đời chị: người bố đáng kính cũng rời bỏ chị mà ra đi. Mang trong ḿnh nỗi dằn vặt, đau đớn về người con bất hiếu không được nh́n mặt, phục tang bố lần cuối, chị thề lần này sẽ đoạn tuyệt hẳn với ma túy để có thế đứng trước di ảnh của người cha quá cố, nói lời tạ lỗi thành tâm của đứa con gái bất hiếu.

Cám dỗ ma mị của đồng tiền và tṛ đùa của số phận

“Đến giờ phút này tôi phải dùng từ “dă man” để nói về bản thân ḿnh. Có lúc tôi đột cùng hoang mang, hoảng sợ bởi nh́n bốn phía chẳng có nơi bấu víu, quá khứ lỗi lầm, tồi tệ, tới tương lai mịt mùng, không biết đâu là bến đỗ. Tôi trắng tay trong canh bạc cuộc đời này, xuẩn ngốc tột cùng khi tôi đánh đổi tất cả những ǵ tốt đẹp nhất để mua thứ ảo giác ma mị chết người” – Vừa giấu vội giọt nước mắt trực rơi xuống, Nguyễn Hải Hà nghẹn giọng kể về quá khứ của ḿnh, về những tháng ngày đắm ḿnh trong cơn cuồng phong ma túy.

Nguyễn Hải Hà là con nghiện có thâm niên trong Trung tâm giáo dục – chữa bệnh lao động xă hội Hà Nam. Chị cũng là người có “thành tích” “ngao du” khắp các trung tâm cai nghiện t́m đường đoạn tuyệt với nàng tiên nâu, thế nhưng sau 12 năm bập vào ma túy, sau 3 lần đi trung tâm cai nghiện, Nguyễn Hải Hà trở về đây, với hi vọng t́m được tương lai sau những tháng ngày u tối, thả nổi bản thân.

Chị sinh ra trong một gia đ́nh nhà lính bởi thế tính cách mạnh mẽ, thẳng thắn chị được thừa hưởng trọn vẹn từ bố. Là con gái út nhưng không phải v́ thế mà được cưng chiều. Bố dạy cho chị những điều nhỏ nhặt nhất, tạo dựng cho chị khí khái cương trực, đủ hành trang để bước vào đời. Bản thân Hải Hà cũng không thể hiểu tại sao một người sống trong một môi trường tuyệt vời như chị, được giáo dục cẩn thận, chu đáo như chị lại có thể xẩy chân vào ma túy. Đôi mắt ươn ướt luống cuống, chị th́ thầm: “Tôi yêu gia đ́nh nhỏ của tôi, nhưng h́nh như từ ngày có tiền trong tay, tôi đă rời xa gia đ́nh, rời xa ṿng tay của bố tôi”. Năm 1990, chị lấy chồng, đó là một chàng trai giỏi giang và cương trực. Anh là công nhân nhà máy thủy điện sông Đà, cả hai lấy nhau vào đúng độ tuổi đẹp nhất, rực rỡ nhất của đời người. Hạnh phúc mỉm cười với chị khi có được người chồng yêu vợ, bố mẹ chồng chu đáo, tận t́nh, thương yêu con dâu như con đẻ - niềm hạnh phúc ấy là món quà tuyệt diệu mà thượng đế ban tặng cho chị mà chẳng phải bất cứ người phụ nữ cũng có được. Cho tới khi chị mang trong ḿnh một mầm sống đang dần khôn lớn trong người, Hà chưa chuẩn bị cho ḿnh tâm lư làm mẹ nên chị đă âm thầm đi phá thai. Hậu quả của lần phá thai đó là chị bị nhiễm trùng và phải cắt bỏ dạ con, đồng nghĩa với việc Hà bị tước đi vĩnh viễn thiên chức làm mẹ thiêng liêng, cao quư nhất của người phụ nữ. Đó là đ̣n chí mạng giáng xuống đầu và chị đă khóc rất nhiều cho hành động ngu dại của ḿnh nhưng may mắn vẫn mỉm cười khi chồng và bố mẹ hai bên hàng ngày, hàng giờ ở bên, động viên và tiếp thêm cho chị nhựa sống. Nghĩ thương cảnh bố mẹ chồng tuổi già bóng xế thèm tiếng trẻ con bi bô cho vui của vui nhà, thương chồng c̣n trẻ với một tương lai rộng mở phía trước, chị không muốn là kẻ tội đồ tước đi niềm hạnh phúc giản dị, thường t́nh của chồng và bố mẹ chồng. Hà đi tới một quyết định ngặt nghèo: ly hôn. Nh́n chiếc đơn ly hôn bơ vơ trên chiếc bàn nhỏ, chị cố giấu những giọt nước mắt vào trong, chị không khóc trước mặt chồng để khi bóng anh vừa khuất, chị ngă sụp xuống dưới đất, hai tay ôm ngực đau đớn như vừa đánh rơi thứ ǵ đó thiêng liêng và quư giá nhất. Chia tay chồng, Hà rơi vào quăng đời đen tối, với chị cuộc sống chẳng c̣n ư nghĩa, chị nhấn ch́m bản thân trong những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng và chị bắt đầu tham gia vào những phi vụ làm ăn bất hợp pháp.

Vào thời điểm những năm 97, khi người ta c̣n phải tất bật lo tấm áo, miếng cơm th́ chị đă rủng rỉnh tiền trong túi. Sỡ dĩ có tiền bởi trong những năm tháng này, Hà được một người bạn rủ đi chở hàng. Nghe những lời kể hấp dẫn về số lợi nhuận khổng lồ có được sau mỗi chuyến đi, Hải Hà tham gia không một chút băn khoăn, nghĩ ngợi. Tin tưởng người cộng sự tuyệt đối, vô điều kiện, trong đầu chị chưa bao giờ đặt câu hỏi người bạn đồng hành ấy và ḿnh đang chở thứ hàng ǵ. Lần đầu tiên xách hàng trót lọt, Hà được nhận thù lao 10 triệu đồng – có thể coi là khoản tiền kếch xù tại thời điểm đó. Cho tới lần thứ ba xách thuê hàng, chị được trả gấp đôi lần thứ nhất, cầm số tiền lớn trong tay, Hải Hà hoài nghi hỏi người bạn và họ gật đầu xác nhận đó là ma túy. Lúc đó, chị vô cùng hoảng sợ và kinh tởm chính con người ḿnh. Bấy lâu chị gieo rắc cái chết cho đồng loại mà bản thân Hà không hề hay biết. Hà thôi không đi xách thuê ma túy, nhưng khi có tiền trong tay, chị bắt đầu vung văi tiền bạc vào những tṛ chơi bời, thác loạn cùng đám bạn. Cả hội rủ nhau đi Sầm Sơn, vài ba người bạn nghiện ngập tập trung hút hít trong căn pḥng nhỏ của khách sạn. Thấy đám bạn chơi thuốc đầy hứng thú và khoái lạc, Hải Hà ṭ ṃ và cũng muốn nếm thử cảm giác đê mê đó và Hà trở thành con nghiện. Cùng thời gian này, Hải Hà chuyển về Hà Nội sinh sống. Nhanh chóng bắt mối mua lẻ thuốc về hút, mỗi lần mua từng phân một mất 160 ngh́n đồng, cuộc đời của Hà ch́m đắm trong làn khói trắng.

Nh́n lại quăng thời gian hai năm từ 1995 đến cuối năm 1997, từ một người rủng rỉnh tiền bạc, chị trở thành một kẻ trắng tay: không gia đ́nh, không nghề nghiệp, không định hướng tương lai. Chán nản, Hà tiếp tục quăng ḿnh vào cái chết trắng, triền miên t́m một thế giới khác trong làn khói độc. Bố Hà – một người đàn ông nghiêm khắc và tinh tế nhận thấy những bất ổn về tâm lư của con gái, đặc biệt nh́n cách tiêu xài hoang phí, vô độ của con ông không khỏi bận tâm, hoài nghi. Cho tới một ngày ông phát hiện ra người con gái ông hết mực tin yêu dính vào ma túy, không một lời trách mắng, to tiếng, gương mặt ông đau đớn, bàng hoàng, ông nói với chị: “Hàng ngày bố ra phường nói với người ta về nhà răn đe con cái tránh xa ma túy, cuối cùng con gái bố lại là kẻ mắc nghiện. Con nghĩ bố sẽ khuyên nhủ được ai và con làm đau bố đến bao giờ đây?”.

Mỗi lần nhớ tới lời bố, chị khóc rất nhiều. Bao giờ câu hỏi chập chờn trong đầu chị, tại sao số phận trêu ngươi chị, tước đi của chị niềm hạnh phúc làm mẹ vĩnh viễn, tại sao chị đưa chân vào ngơ cụt và loay hoay không biết lối về? Tại sao chị phản bội lại niềm tin, sự kỳ vọng, t́nh yêu của người bố đáng kính cả đời liêm khiết của chị? Tại sao và tại sao? Từng câu hỏi vần vũ trong đầu và trong trái tim chị bao phen nhức nhối, chị nghe theo lời gia đ́nh, lên trung tâm cai nghiện Xuân Hà – Hà Tĩnh cai nghiện với hi vọng nh́n thấy cầu vồng cuộc đời sau cơn mưa tăm tối.

Hồi sinh trong đau đớn và nước mắt

Đó là lần thứ hai chị đi cai nghiện. Trước ngày con gái đi, bố chị nước mắt lưng cḥng năm tay con gái dặn ḍ: “Bố nghĩ con bỏ được nó rồi, vậy mà con vẫn sử dụng thứ bột trắng chết người ấy. Sao con dại dột thế. Con đi 2 năm không quá dài, cố gắng mà bỏ con ơi” và trong hàng chục lá thư ông viết cho con gái, chị vẫn nhớ có lá thư ḍng chữ ông run rẩy: “Nếu như con cố gắng cải tạo tốt, bố sẽ cố gắng khỏi ốm, bố chống gậy vào Hà Tĩnh thăm con và cảm ơn những cán bộ trong đó”. Cùng với niềm tin và hy vọng bố chị gieo vào ḷng cô con gái dại dột, những tháng ngày ở Trung tâm cai nghiện Xuân Hà, trái tim chị lại ngân những nhịp đập rộn ràng, tươi mới trước một người đàn ông cũng là học viên cai nghiện. Dù chị đă nói từ trước với người đàn ông đó rằng chị đă mất khả năng làm mẹ, nhưng với trái tim bao dung và rộng mở, anh ấy vẫn đón nhận chị cùng với lời thề hẹn: “Nếu bố mẹ thắc mắc, cứ nói rằng lỗi là lỗi ở anh”. Trái tim phụ nữ đa mang, hỏi làm sao không cảm động trước một tấm chân t́nh như thế. Chị hằng nghĩ trái tim chị chẳng bao giờ lại có thể lỗi nhịp đón ai vào, nhưng t́nh cảm chân thành và nồng nhiệt của người đàn ông ấy làm lung lạc suy nghĩ tưởng như vững vàng tới cố chấp của chị. Chị bắt đầu mơ về mái nhà đỏ lửa, về những bữa cơm tự tay nấu cho chồng, thế nhưng hạnh phúc ấy chẳng được bao lâu, chồng chị có người đàn bà khác. Trớ trêu thay người t́nh bí ẩn của chồng lại chính là người bạn gái thân nhất của chị. Tuyệt vọng, đau đớn, Hải Hà ly thân chồng – mặc những lời van xin, cầu khẩn nơi miệng lưỡi không xương của người đàn ông chị từng tin yêu. Chị cố gắng vượt lên nỗi đau của riêng ḿnh, cố gắng cải tạo tốt v́ ḷng tin và t́nh yêu mà người cha độ lượng dành cho chị. Thế nhưng, thêm một lần nữa, con tạo xoay vần, bố chị vĩnh viễn ĺa xa cuộc đời trong khi chị văn chưa được trở về đoàn tụ. Ngày bố mất, gia đ́nh sợ chị không vượt qua nỗi đau tột cùng này nên đă giấu giếm cô con gái nhỏ, chị không có mặt phục tang người cha quá cố, cho tới 100 ngày bố mất, chị mới hay tin. Hàng đêm dài chị khóc thương bố, trách bản thân ḿnh vô dụng khiến cả đời bố phải lo lắng, ăn miếng cơm cũng thấy đắng ḷng v́ chị.

Hà bảo, chị không c̣n trẻ nữa, cũng cần t́m cho ḿnh một cuộc sống b́nh lặng hơn, chị cần sám hối cho những tội lỗi của ḿnh, đặc biệt là những lỗi lầm đối với người cha kính yêu của chị. Lần này chị sẽ cai bằng được ma túy, chỉ có như vậy chị mới đủ can đảm nh́n thẳng vào đôi mắt hiền từ, cương trực của cha phía sau làn khói hương nghi ngút để nói lời tạ tội muộn màng.

(Theo Cảnh sát toàn cầu)