PDA

View Full Version : Gă "Đạo sĩ" và “thương vụ” hai triệu đô


vuitoichat
01-13-2011, 08:46
“Đồng đen” là thứ kim loại đă gây ra nhiều bi kịch cho vô số nạn nhân khi “ngậm” phải chất đắng từ cục “đồng đen”. Đă có nhiều người tán gia bại sản, mất hàng tỷ đồng v́ thứ hàng độc, được đồn đại có giá trị cao ngất ngưởng này. Thường th́ kẻ bán rắp tâm lừa đảo người mua, đưa họ vào tṛng theo kịch bản dàn dựng sẵn chứ hiếm khi người bán lại trở thành nạn nhân của một âm mưu lường gạt tinh vi, như vụ án xảy ra vào cuối năm con cọp.

Anh Nguyễn Thành Danh (tên nhân vật đă được thay đổi) từ Đắc Lắc vào B́nh Dương lập nghiệp. Mấy chục năm bươn chải trên thương trường với đủ nghề kinh doanh, anh dần có cơ ngơi ổn định tại thị xă Thủ Dầu Một, B́nh Dương. Giữa tháng mười, anh Danh nhận được điện thoại của ông chú từ quê gọi xuống: “Danh ơi, chú có cục đồng đen giá trị lắm, con xem dưới đó có người mua th́ bán giùm chú”. Bán tin bán nghi, anh Danh hỏi: “Có đúng là đồng đen không, mà sao chú có được?”. Người chú lộ vẻ quan trọng: “Chú vào rừng săn trầm may mắn t́m thấy... Đă cho người thử rồi, đúng là đồng đen, linh diệu lắm! Để nó cạnh miếng sắt th́ sắt mềm thành bột, để gần hộp quẹt th́ quẹt bật không ra lửa, để kế dao lam th́ lưỡi bị cùn... Có vậy chú mới dám bảo con t́m người mua, trị giá tính bằng ngoại tệ, tiền tỷ không đó!”.

Do thường xuyên đọc báo, biết giá trị cực kỳ quư của đồng đen và tính năng đặc biệt của nó nên anh Danh lập tức liên hệ bạn bè, chiến hữu các nơi t́m đầu ra cho cục đồng đen quí giá. Khoảng tuần sau th́ một người bạn cũng là chiến hữu làm ăn thân cận của anh Danh thông báo: “T́m được người mua rồi, tay này là đầu nậu thứ dữ đó, nếu thử đúng là đồng đen hắn sẽ lấy giá 2 triệu đôla”. Nghe số tiền quá lớn anh Danh muốn ngộp thở, nhờ người bạn cho số điện thoại của khách liên hệ lại để rơ thực hư.

Đầu dây bên kia, giọng một người đàn ông trung niên cho biết ông ta tên là Bảy, ngụ ở An Giang, xác nhận lại lời đă nói nhưng kèm theo điều kiện: “Tôi là dân sưu tầm và kinh doanh đá quư, mấy đời gia truyền, người đời đặt cho biệt danh là Bảy Núi . Các anh cứ xuống Tri Tôn, Tịnh Biên hỏi ai mà không biết tôi. Tôi làm ăn lâu nay có nguyên tắc, dù anh là người bán cũng phải chứng minh được tiềm năng th́ tôi mới giao dịch”. Thấy cũng hơi lạ, anh Danh hỏi phải chứng minh thế nào th́ ông Bảy cho biết: “Giống như một công ty làm ăn phải mở tài khoản ngân hàng để bảo chứng cho tiềm lực hoạt động của công ty; c̣n với cá nhân, anh chỉ cần mang theo 300 triệu đồng cho tôi xem là được”(!).

Thấy đề nghị của đối tác có phần kỳ cục, anh Danh hỏi ư kiến ông chú th́ ông hồ hởi: “Kiếm được người chịu mua với giá như thế là hiếm lắm, vài trăm triệu đồng có bơ bèn ǵ so với số tiền ḿnh kiếm được. Bán được, chú chiết khấu cho cháu vài chục ngàn đô tha hồ mà ăn Tết!”. Nghe ông chú nói vậy, anh Danh ráng chạy vạy gom góp cho đủ số tiền rồi thông báo cho bên đối tác biết ngày xuống An Giang.

Đến ngày hẹn, ông chú mang cục đồng đen từ Đắc Lắc xuống, cục đồng đen được bao gói kỹ lưỡng bằng nhiều lớp báo để trong cái hộp (theo lời ông là để giữ mồ hôi khi cục đồng đen tỏa năng lượng(!). Anh Danh muốn thử để biết uy lực của cục đồng đen có đúng như lời đồn đại không th́ ông chú can: “Đă thử rồi, linh hiệu lắm, không nên thử thêm lúc này kẻo công năng nó bị yếu không hồi phục kịp, xuống dưới gặp người ta thử mà nó phát huy hiệu quả chậm th́ mất giá ngay”. Anh Danh cùng người bạn tên Diện, ông chú, thêm bốn người thân trong gia đ́nh đi theo hộ tống, lên chiếc xe bảy chỗ tức tốc xuống An Giang.

Theo hẹn th́ bên mua sẽ từ Tri Tôn lên gặp nhau ở TP. Long Xuyên, thử hàng được là chồng tiền luôn. Nhưng khi đến nơi, phía đối tác lại ḍ hỏi bên anh Danh đi mấy người, sau đó thông báo có việc bận đột xuất, sáng mai mới lên thử, v́ vậy mọi người cứ thuê pḥng trọ nghỉ, mai gặp. Nằm ngủ mà anh Danh cảm thấy có điều ǵ đó không ổn nhưng sợ nói ra mọi người lo lắng nên đành nằm chờ đến giờ gặp nhóm mua đồng đen. Trời vừa hửng sáng, người đàn ông có tên Bảy Núi dẫn theo người thử hàng cùng một “vệ sĩ” đi ôtô bốn chỗ tới. Bảy Núi độ chừng năm mươi tuổi, nh́n y chang đạo sĩ của vùng Thất Sơn.

Sau vài câu xă giao, Bảy Núi mời anh Danh cùng mọi người ra quán cà phê “Bông điên điển” ở ngoại ô thử hàng với lư do tránh sự ḍm ngó. Đến nơi, Bảy Núi bảo tên “vệ sĩ”: “Mày theo tài xế ra ngân hàng chỗ chị Hai đang rút tiền chở về đây ngay, c̣n thằng Ba đem đồ nghề vô đây thử hàng”. Chiếc ôtô bốn chỗ ngoặt ra đường lộ rồi mất hút nhanh chóng. Bảy Núi mời anh Danh vào phía trong quán nói chuyện, để mọi người đứng phía ngoài. Vừa ngồi, Bảy Núi nói ngay: “Do tôi chưa lần nào giao dịch với anh nên đề nghị anh đem theo tiền để chứng minh phi vụ này là đàng hoàng, anh không phải là dân lường gạt. Xem tiền xong là tôi thử hàng ngay”. Nghe vậy, anh Danh đồng ư xách túi tiền ra.

Ngay khi anh vừa đặt chiếc túi đựng tiền lên bàn chưa kịp mở th́ bất ngờ từ phía sau một đối tượng xông tới chộp lấy chiếc túi chạy ra ngoài nhảy lên xe máy của tên đồng bọn chờ sẵn tẩu thoát. Sự việc xảy ra nhanh đến nỗi anh Danh không kịp phản ứng, người nhà đứng ngoài cũng bó tay v́ khi anh Danh định thần chạy ra kêu “cướp, bắt lấy nó” th́ chúng đă bóng chim tăm cá. Qua lúc lộn xộn, đến khi mọi người hồi tỉnh, nh́n lại th́ hai vị khách mua đồng đen cũng đă lặn đi đằng nào! Theo nhân viên của quán th́ trong lúc lộn xộn thấy hai người đó leo lên hai chiếc “xe ôm” đậu sẵn phía ngoài dọt mất. Bạn anh điện thoại cho “ông Bảy” th́ đă ngoài vùng phủ sóng! Mọi người liền lên xe kéo xuống Tri Tôn rồi qua Tịnh Biên hỏi thăm nhà ông đạo sĩ, nhưng người dân địa phương lắc đầu: Ở đây chỉ có núi Thất Sơn, không có nhà nào là nhà Bảy Núi. Đến đây th́ mọi người mới biết chắc đă bị bọn bất lương bẫy vào tḥng lọng.

Anh Danh càng đau hơn khi ông chú cho biết, thật ra cục đồng đen không phải ông đi rừng t́m được mà có người bạn là “chủ doanh nghiệp khai thác mỏ” nhờ bán giùm (về sau ông chú thú nhận chỉ quen ông ta trong một buổi sáng uống cà phê). Người này chỉ dẫn ông phải nói như thế để bán được giá cao, nếu xong việc sẽ cho hưởng 10% huê hồng trên số tiền bán được. Ông ta dặn đừng để lộ tên ông kẻo công an biết đến công ty làm khó dễ. Ông chú than thở: “Nó có đúng là đồng đen không th́ chú cũng chưa tận tay thử, người ta dẫn chú vào khách sạn, đưa chú vào pḥng rồi thử cho chú thấy vậy thôi”.

Khi nghe ông chú nói để lên Đắc Lắc, tới khách sạn “Ngựa trắng” ở TP. Buôn Ma Thuột gặp chủ nhân của cục đồng đen hỏi sự t́nh th́ anh Danh lắc đầu ngao ngán: “Có ai dại giao cả gia tài cho chú đi xe đ̣ xuống thành phố mà không có người đi theo?”. Quả nhiên khi hỏi thăm th́ tiếp tân khách sạn thông báo ông “chủ mỏ đá” đă trả pḥng ngay buổi sáng sau khi giao chiếc hộp đựng “đồng đen” cho ông chú đem xuống B́nh Dương rồi đi đâu không rơ, số điện thoại cũng tắt luôn từ ấy...

Ngồi phân tích lại chuyện đă qua, mọi người nhận ra điều cốt lơi của sự việc là từ sự tin tưởng vào ông “chủ mỏ”, ông chú đă vô t́nh khai “lư lịch” của anh Danh cùng các mối quan hệ bạn bè của anh để bọn lừa đảo nghiên cứu, đưa ra kế hoạch “săn người”. Anh Diện, bạn anh Danh, cũng chính là một nạn nhân của chúng. Anh kể lại: Trong một buổi nhậu với đối tác làm ăn tại một nhà hàng trung tâm thành phố, giữa lúc mọi người bàn về những món nhậu khoái khẩu ở miền Tây th́ một người khách từ bàn bên cạnh bước qua xin phép được mạn đàm đôi chút về các loại rắn, rùa, kỳ đà, thằn lằn núi v́ ông vốn sinh ra ở đấy. Cách ăn mặc, râu tóc và giọng nói của ông ta cứ hệt như những ông thầy “luyện công” vùng núi Thất Sơn, Châu Đốc. Bằng tài ăn nói cộng kiến thức sâu rộng nên ông “đạo sĩ” tạo được sự cảm t́nh của mọi người. Trước khi đứng lên, vị “đạo sĩ” bảo đang t́m mua một cục đồng đen để đưa qua Campuchia bán, nếu ai giới thiệu khi xong việc, ông xin hậu tạ vài phần trăm của con số hai triệu đôla (!). Nhớ đến yêu cầu của anh Danh, anh Diện vội báo tin mừng...

Mở cái hộp ra nh́n cục “đồng đen” đen thui, anh Danh nẫu ruột nghĩ sao cái số ḿnh đen không khác cục đồng! Đường về Sài G̣n mấy trăm cây số mà như dài thăm thẳm, anh rầu rĩ v́ cái khoản nợ “không vay phải trả” như cái ách giữa đàng bỗng quàng vào cổ khi những ngày Tết đă cận kề.

(Theo CA TP. HCM)