PDA

View Full Version : 45 phút "thăng hoa" của phận gái bán dâm


vuitoichat
01-17-2011, 10:59
Mỗi học viên, khi đưa vào Trung tâm giáo dục lao động số 2 (trước đây thường gọi là Trại phục hồi nhân phẩm), Ba V́, Hà Nội đều có những hoàn cảnh, số phận riêng buồn bă. Rất hiếm đàn ông chịu tới những trại phục hồi nhân phẩm để thăm hỏi, động viên người yêu hay vợ ḿnh. Thế nên 45 phút thăm thân nhân ở nơi đây diễn ra thật kỳ quặc và cảm động. Có những t́nh yêu đă thăng hoa cùng cục ở hoàn cảnh vô cùng éo le như vậy.

Hạnh phúc đắng cay, giờ lại trọn vẹn cả rồi

- Cô Điệp, ra có người thân gặp!, anh Du, nhân viên bảo vệ hô. Giật ḿnh mất vài giây, bồn chồn lo lắng. Điệp hỏi: “Thưa thầy, là ai vậy?”.

- Tôi không biết! - cán bộ Du nói.

Câu trả lời của cán bộ càng làm cho Điệp sốt sắng hơn. Cô tự hỏi không biết là ai nhỉ? Nhưng rồi cũng chỉ dám hỏi: “Đàn ông hay đàn bà thưa thầy?”.

- Là đàn ông. Ra đi, rồi sẽ biết là ai.

“Chắc là anh trai rồi. Hôm trước gọi điện cho ḿnh hứa là sẽ lên thăm”, Điệp nghĩ thầm trong bụng. Trong ḷng cô hoan hỉ lắm. Ngày trước có anh trai là thương cô nhất. Dù cô có làm sai chuyện ǵ nhưng anh trai luôn là người động viên, tha thứ cho cô. Điệp chạy một mạch về pḥng, không quên vơ vội tờ giấy cô vẫn để đầu giường. Không phải dành cho anh trai cô mà để gửi cho một người cô đă “bặt vô âm tín” mấy năm nay. Chỉ v́ canh cánh nỗi ḷng ấy mà cô luôn cảm thấy đă mắc nợ người ấy quá nhiều. Rồi Điệp tung tăng bước đi. Vừa đi vừa huưt sao khe khẽ bài hát quen thuộc, hai tay nắm chặt lấy nhau. Cảm giác như cô đang dồn toàn bộ sức lực vào đôi bàn tay ấy. Dáng đi tất tưởi như đứa trẻ sắp được đón mẹ đi chợ về. Làm sao mà không mừng vui cho được?

Đến cửa pḥng, Điệp đứng lặng một hồi. Hít một hơi thật dài. Cô bẻ từng đốt ngón tay. Lúc này, một bàn tay xù x́ của cô đă nắm chặt tay nắm cửa. Chỉ cần mở nhẹ một chút là có thể mở toang cảnh cửa. Nhưng sao cô cảm thấy cái cửa này khó ưa quá. Mở măi mà chẳng thấy nó nhúc nhích ǵ. Lấy cả tay kia dồn sức vào tay nắm cửa. Nó kêu két một tiếng. Cuối cùng nó cũng chịu để cô vào gặp anh trai ḿnh.

Cô từ từ tiến vào pḥng. Nhưng ḱa, thoáng thấy một bóng người quen quen. Phải nh́n thật kỹ, cô mới nhận ra người đàn ông đó. Điệp tự hỏi: “Sao ông ta lại ở đây? Có người quen ở đây ư? Vậy anh trai ḿnh đang ngồi ở chỗ nào? Bây giờ làm sao ra gặp anh đây?”. Vừa băn khoăn, Điệp từ từ lùi những bước chân ḿnh về phía cánh cửa ban năy đă hành hạ cô. Chỉ chực ra khỏi pḥng là sẽ thoát được cái nh́n đó. Điệp chạy trong vô thức, chỉ muốn tránh xa, càng xa càng tốt người đàn ông kia. Thật là trớ trêu.

“Điệp, dừng lại. Quay lại pḥng thăm”, tiếng cán bộ Du gọi. Biết không thể chạy được nữa, cô quay lại như một con mèo tiu nghỉu. Lững thững quay trở lại pḥng thăm.

Lần này, cánh cửa lại mở dễ đến ḱ lại. “Sao nó không hỏng quách đi cho xong? Lúc không cần th́ lại thế này đây?”, Điệp oán trách sao cánh cửa vô tâm. Ngồi phịch một cái xuống dải ghế dài bên trong, qua lớp kính chắn nhưng cô vẫn nh́n rơ mồn một khuôn mặt ấy. Ngồi gần thế này, càng thấy rơ hơn. Điệp hà hơi thật mạnh vào tấm kính chắn, để người đàn ông ấy đừng có thấy khuôn mặt em lúc này ra sao.

Lặng thinh từ lúc bước vào, người đàn ông lên tiếng: “Con ra ngoài kia lấy cho bố cái áo trong ba lô đi”. Đứa con kêu thé lên: “Không, con không đi. Con muốn ở đây nói chuyện với mẹ cơ”. Ông bố đành an ủi con: “Đi đi con. Con ngoan th́ mẹ mới nói chuyện chứ”. Nghe bố nói vậy, đứa bé chạy vụt đi liền. Lúc này chỉ c̣n lại một người đàn ông và một người đàn bà ngồi đối diện với nhau. Một khoảng không im lặng bao trùm hai con người nhỏ bé này. Sột soạt móc tờ giấy trong túi áo ra. Điệp nói: “Đây là đơn li hôn em đă kư”. Hóa ra người đàn ông đang ngồi đối diện với cô đây chính là người chồng của cô. C̣n đứa bé kia là đứa con cô rứt ruột đẻ ra.

Chỉ nói vội một câu, Điệp toan đứng dậy. Anh chồng lên tiếng: “Anh muốn nói chuyện với em. Em ngồi yên đó đi”. Chồng cô thống thiết kể lại những ngày tháng đă qua với bao cay đắng tủi hờn. Ngày ấy, anh đă bỏ cả vợ con ḿnh để chạy theo cô, chạy theo tiếng gọi của t́nh yêu. Và t́nh yêu ấy đă cho anh một sinh linh rất đáng yêu, cho anh sức mạnh để anh xây dựng lại tất cả. Hạnh phúc như một mớ ḅng bong. Càng nắm chặt, càng thấy rồi rắm. Lúc hạnh phúc đang mặn nồng th́ Điệp lại bỏ hai bố con ra đi.

“Sao ngày đó em lại ra đi?”, câu hỏi của anh xoáy sâu vào tâm can của Điệp. Cô chẳng muốn thanh minh hay giải thích cho hành động dại dột của ḿnh, chỉ cúi gằm mặt: “Em có lỗi, đừng tha lỗi cho em. Hăy kư vào đơn, rồi anh hăy t́m cho ḿnh hạnh phúc mới đi”. Làm sao mà t́m cho nổi nếu không biết lí do v́ sao cô bỏ anh khi đang c̣n nồng nàn? Làm sao t́m được nếu như trong ḷng vẫn canh cánh một mối lo về cô, về đứa con, về t́nh yêu mà anh dành cho cô? Cuộc tṛ chuyện cứ bị đứt đoạn, đứt đoạn. Thỉnh thoảng chỉ nghe tiếng thở dài, tiếng ghế kẽo kẹt v́ gỗ bị mối ăn. Cầm tờ đơn vợ đưa trong tay mà anh buồn năo nuột. Nh́n những nét chữ thân quen ngày nào, anh không thể cầm nổi ḿnh. Hai tay ṿ ṿ tờ giấy, rồi xé phăng nó thành đôi. Vai anh gồng lên, như đang gánh sức nặng ngàn cân, anh nói: “Chẳng lẽ đến giờ em vẫn không không hiểu mục đích anh đến đây ư? Nếu không c̣n yêu th́ việc ǵ anh phải mất công t́m kiếm em, thậm chí trong vô vọng. Không yêu th́ sao phải lặn lội từ xa đến tận đây? Không yêu th́ sao c̣n gặp em làm chi? Không yêu th́ sẽ không như thế này? Tại sao em luôn lẩn tránh anh khi em biết rơ ràng t́nh yêu của anh dành cho em?... Dù thế nào th́ anh và con vẫn luôn đợi em ở ngoài”.

Cô vào đây v́ tội bán dâm. Nhưng chồng cô, anh không hề để ư hay trách móc ǵ. Từng lời an ủi, động viên như cứa vào da vào thịt cô. Thà cô bị đánh đập c̣n hơn phải nghe những lời đầy yêu thương thốt ra từ người chồng mà cô đă phụ bạc. Cô khóc v́ bản thân ḿnh dại dột, v́ t́nh yêu của chồng vẫn dành cho cô hơn cả ngày xưa. Cô chỉ biết nói: “Tại sao v́ em mà phải như vậy? Em đâu đáng để anh phải như vậy?”. Cả hai vợ chồng cùng nh́n nhau rồi nức nở qua lỗ kính be bé. Một ánh mắt cũng đủ trao nhau bao niềm tin, bao t́nh yêu rồi. Giờ đây, chỉ c̣n lại khoảng khắc của hai kẻ đă từng yêu nhau, nay lại t́m thấy nhau. Hạnh phúc đắng cay giờ lại trọn vẹn cả rồi.

Mộng mị qua đi, hạnh phúc ở lại

“Anh xin em hăy tha thứ cho anh”. Lời xin khẩn thiết của anh Bắc dành cho B́nh, học viên trung tâm Giáo dục lao động số 2 làm các cán bộ nơi đây hết sức thương cảm. Họ không hiểu v́ sao, đă có một tấm chồng mà B́nh vẫn phải đi làm gái mại dâm. Chẳng lẽ anh chồng không biết? hay biết mà vẫn cho đi? Những mối nghi hoặc ấy khiến cho cuộc tṛ chuyện của hai người thu hút ánh nh́n ṭ ṃ của nhiều người.

Căn pḥng thăm hỏi không quá rộng, nhưng lúc này nó lại trở nên bao la biết bao. Cả cái tấm kính chắn kia cũng vậy, nó nằm một cách vô duyên thế này đấy. Nó ngăn lại những ḍng cảm xúc đang bốc cháy trong ḷng người chồng của B́nh. Anh hỏi: “Em ở trong này có thiếu thốn ǵ không? Có cần ǵ th́…”.

Chưa nói hết câu, B́nh đă ngăn lại: “Không cần ǵ nữa cả”. Một câu nói lạnh lùng của B́nh làm cả hơi rơi vào khoảng không im lặng. Thời gian trôi vào trạng thái tự do. Tiếng chạy giây của đồng hồ c̣n to hơn cả cuộc tṛ chuyện giữa hai vợ chồng. Bởi cả hai đều đang lắng nghe tiếng chạy ấy. Bỗng B́nh ngắt ḍng bằng câu nói lạnh tanh: “Nếu không có chuyện ǵ th́ anh về đi”. Rốt cuộc là anh đă thắng trong cuộc chơi im lặng, nhưng chiến thắng này không làm anh hả hê. Anh tṛn mắt nh́n vợ. Anh đă ngóng chờ những lời nói ân cần, chăm sóc từ vợ. Nhưng anh lại chẳng dám đ̣i hỏi cái quyền đó.

Ngày trước, vợ anh yêu anh lắm. Luôn quan tâm chăm sóc cho anh. Nhưng anh nào đếm xỉa đến. Anh chỉ quan tâm đến ma túy của anh thôi. Có khi lên cơn, anh c̣n la hét, đánh đập. V́ chán nản, lại thêm những trận đ̣n roi vô cớ khiến B́nh trở nên đường cùng. Cô trả thù chồng bằng cách đi làm gái bán dâm, để anh biết thế nào là xấu hổ, là tủi nhục.

Anh vội hét lên: “Anh xin em hăy tha thứ cho anh”. Câu nói ấy thu hút hàng chục đôi mắt hướng về anh chị. B́nh buộc phải ngồi trở lại để mọi người đừng chú ư nữa. Cô phân trần với anh rằng: “Anh chẳng có lỗi ǵ. Hơn nữa, tôi cũng không có đủ tư cách để tha lỗi cho anh”. Nói xong, chị cầm tờ đơn ly hôn, kư xoạch một cái rồi trao nó cho anh chồng. Tay chị run run như sắp rụng rời. Cái mép hở dưới chân tấm kính chỉ đủ để chị đưa lọt tờ giấy qua. Chị ước sao cái ranh giới ấy có thể bị lấp đầy, che kín bởi tờ đơn này. Bởi chị muốn cởi bỏ sợ chỉ đă cột cuộc đời anh ấy lại. Chị hi vọng rằng với sự giải thoát này, ḷng chị sẽ thanh thản hơn.

Cầm tờ giấy với nhằng nhịt chữ là chữ, anh không thể đọc nổi trong đó là những ǵ. Chỉ nghe thấy từng lời B́nh nói như cắt từng khúc ruột anh. Đôi bàn tay ṿ nát tờ giấy lại, xé nó ra thành từng mảnh vụn. “Không cần giấy tờ ǵ hết, không phải kư ǵ cả. Anh vẫn ở đây, vẫn ở ngôi nhà của chúng ta, để chờ đợi em về. Rồi sẽ làm lại. Anh đă cai nghiện được rồi. Những ǵ chúng ta đă làm, hăy quên tất cả đi em ạ. Đấy đâu phải là con đường chúng ta đă chọn ngay từ đầu. Hăy tin ở anh, anh hứa sẽ không làm em phải khóc nữa. Những lời anh nói đều xuất phát từ ruột gan anh. Anh chỉ có em, chỉ mong em và chờ đợi em”.

Những ǵ anh nói đâu có nằm trong dự kiến của chị. Chị chỉ mong có được những tháng ngày yên ổn sống trong này. Không cần quan tâm đến những ǵ ngoài kia. Nhưng chị đang dối ḷng. Ánh mắt chị nói lên tất cả. Ánh mắt khi gặp chồng đă tố cáo rằng chị đă nhớ anh ấy biết nhường nào. Dù chỉ là lên để bắt chị kí vào đơn li dị, chị cũng mong ngóng. V́ chị sẽ được nh́n thấy người chồng mà chị yêu, được thỏa nỗi nhớ mà gần một tháng nay chị phải chịu đựng. Chị thầm nghĩ h́nh như anh gầy đi, anh lại thức đêm đến nỗi đôi mắt thâm quầng lại. Chị sẽ nói với anh rằng anh trông như ma cà rồng, một con ma cà rồng đáng yêu.

Nhưng sao những lời nói đó với chị bây giờ thật khó khăn, dù con người đang hiện hữu trước mặt chị đây chính là người chị đă mong ngóng bao ngày. Nh́n khuôn mặt ấy, chị đă chẳng thể nói những lời chua cay, những lời độc địa để anh phải từ bỏ chị. Trong tiếng khóc nức nở, chị mấp máy đôi môi những lời thành thật: “ Em đă rất nhớ anh!” Chị càng muốn khóc to hơn để anh chẳng c̣n nghe thấy những lời tận sâu đáy ḷng chị thốt ra. Hạnh phúc dung dị là thế. Khi con người chẳng thể ḱm nén nổi tâm tư trong ḷng th́ tự nó sẽ t́m được con đường để phát ra. Dù có lạnh lùng, dù có đối xử ra sao nhưng anh vẫn luôn chờ đợi chị. V́ anh biết ràng, v́ anh mà B́nh có vết thương và hơn cả là anh tin rằng t́nh yêu trong B́nh vẫn c̣n nguyên dành cho anh.

Cả hai chỉ kịp trao nhau những lời nói dịu dàng, quan tâm chăm sóc trước khi thời gian thăm nom điểm hồi kết thúc. Chắc rằng từ đêm nay, B́nh sẽ chẳng c̣n những cơn mộng mị vô thức. Thay vào đó là giấc mơ về một gia đ́nh hạnh phúc như ngày nào hai người đă cùng nhau vun đắp nên.

Mỗi học viên, khi đưa vào Trung tâm giáo dục lao động số 2 (trước đây thường gọi là Trại phục hồi nhân phẩm) Ba V́, HN đều có những hoàn cảnh, số phận riêng buồn bă. Rất hiếm những người đàn ông chịu tới đây để thăm hỏi, động viên người yêu hay vợ ḿnh. Thế nên 45 phút thăm thân ở nơi đây diễn ra thật kỳ quặc và cảm động. Có những cuộc gặp, nước mắt, sự hối hận, t́nh thương và cả t́nh yêu nữa đă thăng hoa cùng cực ở hoàn cảnh vô cùng éo le như vậy, 45 phút trớ trêu ấy đă thổi bùng lên ngọn lửa tưởng như tắt ngấm của t́nh yêu.

Trái tim chưa từng méo mó

Vào trung tâm này được khoảng hơn ba tháng rồi mà cán bộ vẫn không nguôi nhắc đến đôi vợ chồng sắp cưới mà nhân vật nữ chính là học viên tên Hoàn, bị đưa vào đây v́ hành vi bán dâm. Dù cái thời gian mà câu chuyện giữa em với Vinh đă qua lâu rồi nhưng dường như câu chuyện tôi được nghe từ cán bộ quản lư nơi đây lại như mới xảy ra ngày hôm qua.

Hôm đó, một ngày nắng, trời không oi ả mà yên ấm, có một chút gió se se. Hoàn được cán bộ gọi ra có người thân gặp. Hoàn cương quyết từ chối. Hoàn giả ốm, giả đau bụng. Khuôn mặt nhăn nhó ra vẻ bệnh nặng không thể đi. Lúc này em chẳng muốn gặp bất cứ ai, em muốn được sống b́nh yên trong cơi ḷng. Bởi “vết thương” chưa lành th́ sao mà đối diện với nó được. Nhưng cán bộ bắt phải ra gặp bằng được. Hoàn đành ḷng phải đi miễn cưỡng. Bước thật chậm, thật chậm để cho người kia chờ thật lâu. Biết đâu người ta sẽ nản chí rồi đi về. Nghĩ thế, Hoàn dự trù sẽ phải mất mười lăm, hai mươi phút mới ra đến đó. Mà chờ th́ một phút cũng dài bằng thế kỷ rồi, nên Hoàn ra vẻ tự măn lắm, tự cười ha hả trong ḷng.

Hoàn biết đâu rằng người Hoàn cho “leo cây” là người yêu của ḿnh. Chờ đợi suốt cả tiếng đồng hồ nhưng h́nh như khuôn mặt kia, trán chẳng thấy nhăn, mắt chẳng thấy nheo. Nhưng gặp để làm ǵ nữa đây? Hai con người một thời yêu nhau say đắm mà giờ phải gặp nhau qua tấm kính chắn chỉ để hở vài lỗ nhỏ để thông tiếng. Dù thế cũng chỉ nghe thấy tiếng Vinh quát tháo ầm ĩ: “Tại sao cô lại làm những chuyện như thế này? Sao lại ra nông nổi này? Sao không biết quư trọng bản thân? Chẳng lẽ cô không nghĩ đến tôi hay sao? Sao cô ích kỷ quá vậy?...”. Sau hơn một tháng gặp lại, chỉ toàn thấy những lời trách mắng của Vinh dành cho Hoàn.

Hoàn vốn là một người con gái mạnh mẽ. Khi quen biết với Vinh, Hoàn cũng rất ngoan ngoăn. Nhưng t́nh ăn chơi, liều lĩnh của Vinh cũng thấm dần sang con người của Hoàn. Cả hai như con thiêu thân, lao vào những cuộc chơi không biết đến ngày đêm để rồi phải nhấn ch́m cuộc đời ḿnh vào hố sâu. Ngoài tính ăn chơi, Vinh c̣n thêm cả tính lăng nhăng, thích ngao du bạn bè, thích ngắm và đi với những cô gái đẹp mỗi khi không có Hoàn đi cùng. Hoàn liều lĩnh đến nỗi cũng không chịu “thua một ly” với bạn trai. Để đến bây giờ em phải vào đây với cái mác là gái mại dâm.

Hoàn thấy cay cay nơi khóe mắt: “Anh c̣n trách mắng tôi được sao? V́ ai mà tôi nên cơ sự này? Ai là con người đă phụ bạc trước, đă đem cái t́nh yêu vớ vẩn kia vứt vào sọt rác? Anh có quyền ǵ mà đ̣i hỏi ở tôi”. Câu nói ấy sao mà chua sâu đến thế? Hoàn vô t́nh hay v́ em quá đau khổ? Em giải thoát trong ḷng được những tâm tư, u sầu mà bao đêm em chịu đựng. Vinh bưng mặt khóc nức nở. Dù là người đàn ông đă “xông pha” không biết bao nhiêu cuộc chơi, nhưng giờ anh phải khóc trước mặt người yêu. Giọng Vinh lạc đi: “Em nói đúng. Anh là kẻ không ra ǵ. Chính anh đă đánh mất tất cả. Nhưng anh mong rằng t́nh yêu của anh dành cho em sẽ được em chấp thuận. Anh sẽ chờ đợi, sẽ cưới em khi em về với anh. Chúng ta sẽ làm lại từ đầu. Đến một nơi thật xa để không c̣n ai biết đến hai chúng ta nữa, được không em?”.

Tại sao anh ta lại dùng cái kế quỷ quyệt ấy? Tại sao lại đánh trúng vào “tim đen” của em, xoa dịu đúng nỗi đau của em? Con người ấy liệu có thật ḷng với em không? Tất cả những suy nghĩ ấy cứ chập chờn trong đầu Hoàn. Một mặt em lo lắng cho tương lai, nhưng ḷng em lại dần chùng xuống, nhún nhường trước lời lẽ yêu thương ấy. Tiếp thêm niềm tin nơi em, Vinh nói: “Anh xin hứa sẽ thay đổi. Hăy tin ở anh. Một lần này thôi. Em, hăy tha thứ cho anh nhé”. Thật t́nh là em đă nhún trước sự van nài của Vinh. Em tin rằng Vinh vẫn c̣n yêu em và điều đó đă đủ cho tất cả. Hoàn hà một hơi thật mạnh lên tấm kính. Liếc nh́n xung quanh, em vẽ vội h́nh trái tim méo mó lên đó. Tuy nó không được đẹp nhưng nó vẫn là trái tim tṛn đầy, trái tim biết thổn thức, trái tim đẹp nhất mà Vinh từng thấy.

Hoàn đặt một bàn tay lên, tay em như chạm được vào tay Vinh. Cảm giác về thời gian như bị ngừng lại. Thừa lúc mọi người không để ư, hai người đă hôn nhau một cái thật nồng say. Giờ đây, tấm kính chắn ấy đă không c̣n tác dụng nữa. Hai con người giờ đă hoàn toàn cận kề nhau. Tâm hồn họ cũng như đang nhảy múa đồng điệu.

Ngọn đèn hạnh phúc nơi cuối đường

Trên đời này hỏi làm sao lại có người con dâu tốt đến thế? Những câu truyền miệng giữa những người làm việc tại pḥng thăm học viên làm tôi ṭ ṃ. Lân la hỏi chuyện th́ được biết đó là trường hợp khá điển h́nh nơi đây. Học viên này cũng đă được ra khỏi trung tâm, nhưng số phận của chị cùng ngày thăm nom đặc biệt mà anh chồng dành cho chị sẽ măi là một ngày đáng nhớ, không chỉ với cán bộ nơi đây, mà với cả chị.

Phan Thị Dung từng là học viên của trung tâm cách đây khoảng hơn 1 năm, với lư lịch từng là gái mại dâm. Giờ đây, có lẽ chị đang sống hạnh phúc bên chồng con. Hạnh phúc ấy có được cũng nhờ sự hi sinh rất lớn lao mà chị dành cho nhà chồng. Vết thương ḷng cũng như trên thể xác chị đă vĩnh viễn được chôn vùi bởi tấm ḷng của chị, t́nh yêu của chồng. Sự hi sinh ấy khó ai có thể sánh bằng. Ngày anh lên thăm chị, anh mang một bó hoa thật ta, thật tươi lên tặng cho vợ. Chị cảm động đến rơi nước mắt. Nhưng tay chị lại vân vê tà áo xanh đă cũ. Chị không dám nhận những đóa hoa tươi sắc này, chị sợ vết đen trong cuộc đời chị sẽ làm cho những bông hoa trở nên héo úa, phai sắc đi.

Kể từ khi chồng biệt tích, bỏ vợ con, lại thêm mẹ già đau ốm thường xuyên. Tiền thuốc một ngày cũng phải lên đến hai ba trăm ngh́n. Có ngày không có tiền để mua thuốc, Dung đánh liều cho mẹ nghỉ thuốc xem sao. Kết quả là sức khỏe mẹ yếu đi nhiều, lại c̣n sốt vặt thêm nữa. Từ những lần sau, dù có phải đi cầm cố tài sản, Dung cũng không để mẹ thiếu thuốc uống. Ngặt nỗi, nhà lại chỉ trông vào mấy mớ rau chị bán, lấy đâu mà đủ nuôi thuốc thang, nuôi con ăn học. Dung nén ḷng để đi làm cái nghề trăm người khinh bỉ, đó là mại dâm. Làm cái nghề tuy chẳng mấy sạch sẽ, nhưng đổi lại, chị có tiền thuốc thang cho mẹ chồng. Chị đă không c̣n người thân, chồng lại đi vắng, chẳng nhờ cậy ai ở nhà chồng được. Nh́n mẹ ốm đau, chị không đành ḷng.

Nh́n thấy anh ở pḥng thăm, chị hơi giật ḿnh. Chị vồn vă hỏi thăm anh: “Anh về từ khi nào vậy? Mẹ con em đă lo lắng cho anh lắm. Anh về thế này th́ tốt rồi. Có anh chăm sóc mẹ và các con, em cũng yên tâm”. Lá đơn li hôn lúc nào cũng sẵn sàng trong túi áo, chị rụt rè đưa cho chồng. Chị nói: “Anh kí rồi gửi lên ṭa giúp em”. Vẫn là những lời nói ngọt ngào, vẫn là những lời động viên chị dành cho anh. Cái bản t́nh hiền ḥa, ôn tồn của chị không khác đi đâu được. Chồng chị than: “Em thế này, đáng lẽ anh phải an ủi em. Đằng này em lại động viên anh. Anh thật chẳng c̣n mặt mũi nào nh́n em nữa”. “Anh đừng nói thế, em biết ḿnh có lỗi nên chẳng dám mong anh điều ǵ. Anh hăy cố gắng t́m một người con gái khác có thể chăm lo cho anh và gia đ́nh. Em chỉ mong có thế”.

Cứ thế, từng lời một, họ đỡ cho nhau nhưng tội lỗi, cứ vun cho nhau những hạnh phúc bị thiếu hụt. Nhưng cả hai đều biết rằng chỉ có đối phương mới hàn gắn được tất cả. Dung cần anh, cũng như anh cần chị. Anh thấy khâm phục Dung. Bởi cái tính hi sinh, bởi t́nh yêu chị dành cho anh và bởi sự vun vén hạnh phúc cho anh dù ḷng chị có đau thế nào. Lá đơn chị đưa, anh đă lặng lẽ xé nó thành đôi. Chị hiểu rằng cuộc đời chị c̣n có chút tia sáng nơi cuối đường. Chính là chồng chị đă thắp nên ngọn đèn ấy. Dù những bông hoa kia có khoe sắc, khoe hương đến đâu th́ có một ngày chúng cũng bị tàn đi. Nhưng với anh, chị măi là một bông hoa đẹp, một loài hoa luôn nở rực rỡ ngay cả trong bóng tối.

Có người từng nói: “Thời gian là phương thuốc tốt nhất chữa lành mọi vết thương”. Nhưng tôi tin rằng t́nh yêu thương mới làm nên tất cả. Không phải “người với người sống để yêu nhau” hay sao! Chính những hi sinh, để vun vén hạnh phúc cho chồng con mới làm nên được những đóa hoa hồng trong bóng tối.

(Theo Pháp luật cuộc sống)