woaini1982
01-18-2011, 11:25
Việc tôi ngoại t́nh, bị vợ bắt tại trận mới hai tháng mà tôi có cảm giác đă dài như thế kỷ. Không khí gia đ́nh ngột ngạt.
Tôi đă cố quay về, chuộc lỗi nhưng vợ tôi lại không bỏ qua, cứ nghi ngờ, hạch hỏi, dằn vặt. Bị vợ “khủng bố”, tôi bí đường, chỉ biết chạy sang t́nh nhân để “tị nạn”.
Ngày bắt gặp tôi và “phở” tại nhà trọ, vợ tôi đùng đùng đi báo công an và gọi nhiều người thân đến làm chứng. Có thể mục đích của vợ là làm cho tôi không chối căi được nữa nhưng tôi thấy sĩ diện của ḿnh bị tổn thương nghiêm trọng.
http://giadinh.vcmedia.vn/Images/Uploaded/Share/2011/01/18/a7bcnt.jpg
Một cái tát của vợ dành cho cô t́nh nhân chỉ càng làm cho tôi muốn bảo bọc cô ấy nhiều hơn và nghĩ “cô ấy đă v́ tôi mà phải chịu nhục”. Từ ngày ấy, trong đầu tôi luôn hiện ra chữ “ly hôn”, dù trong suốt thời gian ngoại t́nh, tôi vẫn coi trọng gia đ́nh, không hề có ư nghĩ đó.
Chữ ly hôn trong tôi ngày càng rơ khi vợ tôi suốt ngày “nhai lại” chuyện phản bội bằng thái độ đay nghiến, ch́ chiết rất khó chịu. Vợ tôi c̣n giữ điện thoại của tôi để tôi hết đường liên lạc hẹn ḥ. Tôi đi làm, vợ tôi cứ gọi điện thoại kiểm soát, dựng chuyện con bị sốt để giật một giật hai gọi tôi về.
Có khi vợ c̣n đột kích đến công ty tôi để ḍ hỏi lịch công tác, lương bổng, các mối quan hệ khiến tôi ê mặt với đồng nghiệp. Chuyện nhà rùm beng, tôi bị cách chức trưởng pḥng, xuống làm nhân viên với mức lương giảm nửa. Vợ tôi lại làm om ṣm v́ tưởng tôi “cho gái ăn” nên đem tiền về nhà ít lại.
Tệ hại hơn, vợ tôi cứ bêu xấu tôi trước họ hàng nhà tôi và đứa con gái tám tuổi. Lúc có mặt tôi ở nhà, vợ hay vô cớ đánh con và nói xiên xỏ những câu khó nghe dạng như: “Mẹ đă lo cho con như vậy, tại sao con đối xử với mẹ như vậy? Mấy đứa bạn con chỉ lợi dụng moi tiền của con chứ có yêu thích ǵ con. Mai mốt bỏ nhà đi theo nó một thời gian là biết đá biết vàng liền”.
Vợ tôi c̣n áp dụng chính sách “bếp không giường trống”. Vợ không nấu ăn, lau nhà, ủi đồ; lại ch́ chiết: “Lo cho no đủ, bảnh bao rồi ra ngoài rửng mỡ”. Chuyện vợ chồng cũng bị phong tỏa luôn v́ “cái thân anh dơ lắm”.
Hai tháng rồi, tôi cố “chịu đấm ăn xôi”, nhưng “xôi” đâu chả thấy, chỉ thấy… “sôi”! Rồi do lo ŕnh rập, bắt quả tang chồng ngoại t́nh, giờ tiếp đến là gây chiến tranh dai dẳng vợ tôi hốc hác, mặt mày tái xanh, ăn nói chua ngoa, hung dữ hẳn lên. Không biết những chứng cứ vợ tôi thu thập có đủ để đạt được mục đích xử phạt tôi chưa, nhưng chắc chắn là h́nh ảnh vợ trong mắt tôi đă tuột dốc thảm hại.
Tôi nghĩ, luật dù có chặt chẽ, hữu hiệu đến mấy th́ cái t́nh vẫn giữ vai tṛ quyết định trong hôn nhân. Nếu vợ luôn biết bao dung, tha thứ, cư xử đúng mực và có sức hút với chồng th́ đó là động lực lớn để người chồng sửa chữa lỗi lầm.
Theo Thiên Tân
PNO
Tôi đă cố quay về, chuộc lỗi nhưng vợ tôi lại không bỏ qua, cứ nghi ngờ, hạch hỏi, dằn vặt. Bị vợ “khủng bố”, tôi bí đường, chỉ biết chạy sang t́nh nhân để “tị nạn”.
Ngày bắt gặp tôi và “phở” tại nhà trọ, vợ tôi đùng đùng đi báo công an và gọi nhiều người thân đến làm chứng. Có thể mục đích của vợ là làm cho tôi không chối căi được nữa nhưng tôi thấy sĩ diện của ḿnh bị tổn thương nghiêm trọng.
http://giadinh.vcmedia.vn/Images/Uploaded/Share/2011/01/18/a7bcnt.jpg
Một cái tát của vợ dành cho cô t́nh nhân chỉ càng làm cho tôi muốn bảo bọc cô ấy nhiều hơn và nghĩ “cô ấy đă v́ tôi mà phải chịu nhục”. Từ ngày ấy, trong đầu tôi luôn hiện ra chữ “ly hôn”, dù trong suốt thời gian ngoại t́nh, tôi vẫn coi trọng gia đ́nh, không hề có ư nghĩ đó.
Chữ ly hôn trong tôi ngày càng rơ khi vợ tôi suốt ngày “nhai lại” chuyện phản bội bằng thái độ đay nghiến, ch́ chiết rất khó chịu. Vợ tôi c̣n giữ điện thoại của tôi để tôi hết đường liên lạc hẹn ḥ. Tôi đi làm, vợ tôi cứ gọi điện thoại kiểm soát, dựng chuyện con bị sốt để giật một giật hai gọi tôi về.
Có khi vợ c̣n đột kích đến công ty tôi để ḍ hỏi lịch công tác, lương bổng, các mối quan hệ khiến tôi ê mặt với đồng nghiệp. Chuyện nhà rùm beng, tôi bị cách chức trưởng pḥng, xuống làm nhân viên với mức lương giảm nửa. Vợ tôi lại làm om ṣm v́ tưởng tôi “cho gái ăn” nên đem tiền về nhà ít lại.
Tệ hại hơn, vợ tôi cứ bêu xấu tôi trước họ hàng nhà tôi và đứa con gái tám tuổi. Lúc có mặt tôi ở nhà, vợ hay vô cớ đánh con và nói xiên xỏ những câu khó nghe dạng như: “Mẹ đă lo cho con như vậy, tại sao con đối xử với mẹ như vậy? Mấy đứa bạn con chỉ lợi dụng moi tiền của con chứ có yêu thích ǵ con. Mai mốt bỏ nhà đi theo nó một thời gian là biết đá biết vàng liền”.
Vợ tôi c̣n áp dụng chính sách “bếp không giường trống”. Vợ không nấu ăn, lau nhà, ủi đồ; lại ch́ chiết: “Lo cho no đủ, bảnh bao rồi ra ngoài rửng mỡ”. Chuyện vợ chồng cũng bị phong tỏa luôn v́ “cái thân anh dơ lắm”.
Hai tháng rồi, tôi cố “chịu đấm ăn xôi”, nhưng “xôi” đâu chả thấy, chỉ thấy… “sôi”! Rồi do lo ŕnh rập, bắt quả tang chồng ngoại t́nh, giờ tiếp đến là gây chiến tranh dai dẳng vợ tôi hốc hác, mặt mày tái xanh, ăn nói chua ngoa, hung dữ hẳn lên. Không biết những chứng cứ vợ tôi thu thập có đủ để đạt được mục đích xử phạt tôi chưa, nhưng chắc chắn là h́nh ảnh vợ trong mắt tôi đă tuột dốc thảm hại.
Tôi nghĩ, luật dù có chặt chẽ, hữu hiệu đến mấy th́ cái t́nh vẫn giữ vai tṛ quyết định trong hôn nhân. Nếu vợ luôn biết bao dung, tha thứ, cư xử đúng mực và có sức hút với chồng th́ đó là động lực lớn để người chồng sửa chữa lỗi lầm.
Theo Thiên Tân
PNO