PDA

View Full Version : Vụ 3 thanh niên hiếp dâm: Ước vọng đầu xuân


vuitoichat
01-21-2011, 16:22
Tṛn 1 năm kể từ ngày ba chú cháu Nguyễn Đ́nh T́nh, Nguyễn Đ́nh Lợi, Nguyễn Đ́nh Kiên được trở về sau 10 năm tù oan về tội “Hiếp dâm”, “Cướp tài sản”, chúng tôi có chuyến trở lại thôn Nghĩa Lộ, phường Yên Nghĩa (quận Hà Đông, Hà Nội). Trong không khí Tết đến Xuân về ngập tràn vùng ngoại ô, chợt thấy ḷng ḿnh rưng rưng khi nghe ba chàng trai tâm sự về những ước vọng tương lai của họ.

Ṃn mỏi chờ bản án giám đốc thẩm

10 năm “bóc lịch” oan trong tù đă mang đi của ba chàng trai quăng đời thanh xuân tươi đẹp nhất với mối t́nh vụng dại đầu đời, sức vóc thủa “bẻ găy sừng trâu” và cả niềm tin hy vọng vào cuộc sống.

http://film4asia.com/forum/attachment.php?attachmentid=74327&stc=1&d=1295626865
Kiên và Lợi mở tiệm sửa xe máy.

Từ những thanh niên mười tám đôi mươi, nay họ đều đă ngoài ba chục xuân xanh, những vết chân chim hằn in nơi đuôi mắt xót xa tuyệt vọng. Suốt một năm qua, họ mong mỏi chờ đợi phiên ṭa giám đốc thẩm với phán quyết trả lại danh sự, nhân phẩm cho ḿnh. Nhưng chờ đợi, hy vọng, rồi thất vọng, sự phấp phỏng đó cứ đeo bám ba chàng trai suốt năm qua và không biết họ c̣n phải chờ sự thật và công lư đến bao giờ nữa?

Tiếng là đă được trả tự do, nhưng với Kiên, T́nh, Lợi th́ vẫn chỉ loanh quanh luẩn quẩn, chẳng dám đi đâu khi mà bản thân họ vẫn đang bị treo gác quyền công dân, thậm chí đến giấy tờ tùy thân cũng không có. Đơn giản nhất như chuyện đi xe máy th́ cũng cần phải có bằng lái xe, mà Kiên, T́nh, Lợi th́ đă bị Công an tỉnh Hà Tây (cũ) thu tất cả chứng minh nhân dân, giấy tờ tùy thân, tư trang từ hồi bị bắt khẩn cấp vào năm 2000.

“Chỉ những khi hết thuốc điều trị em mới đi lấy. Vậy mà vẫn nơm nớp lo sợi lỡ gặp cảnh sát giao thông “vẫy" mà không có giấy tờ tùy thân th́ chẳng biết giải thích ra sao?”, Nguyễn Đ́nh T́nh giăi bày bằng một tiếng thở dài.

Trong thời gian cải tạo tại trại Tân Lập, T́nh đă bị phơi nhiễm HIV từ một phạm nhân khác. Căn bệnh thế kỷ hành hạ, là nguyên nhân phá ra nhiều thứ bệnh nguy hiểm khác như lao, phổi khiến chàng trai 30 tuổi ngày càng xanh xao gày g̣. Hàng tháng, T́nh vẫn đều đặn dùng thuốc điều trị bệnh AIDS (được cấp miễn phí), ngoài ra phải mua các loại thuốc bồi bổ cơ thể để chống lại bệnh tật.

Trở lại vụ án oan của thập kỷ trước, trong ba chú cháu vương ṿng lao lư, T́nh là người rắn rỏi, cương nghị nhất. Thành án, cả ba đều được di lư về cải tạo tại Trại giam Thanh Xuân (Hà Nội). Cả ba đều cải tạo tốt, luôn hoàn thành vượt mức chỉ tiêu lao động mà Trại giao khoán nên họ đều thuộc diện được xét giảm án.

Nhưng cả ba đều nhất quyết không xin giảm án mà chỉ liên tục kêu oan, cứ có cơ hội là lại viết đơn kêu cứu, những mong nỗi oan của ḿnh được “thấu trời xanh”. T́nh liên tục gửi đơn đến cơ quan chức năng kêu oan trong suốt thời gian ngồi tù. Tháng 6/2007, T́nh bị chuyển đến cải tạo tại Trại giam Tân Lập (Phú Thọ).

Tại đây, T́nh đă bị phơi nhiễm căn bệnh thế kỷ trong một lần chơi thể thao v́ bị va chạm (chảy máu) với một người bạn tù có HIV. Sau đó, người bạn tù này qua đời, c̣n T́nh th́ được ra tù nhưng phải “cơng” hai bản án lơ lửng trên đầu là bản án oan “Hiếp dâm”, “Cướp tài sản” của pháp luật và cái “án tử h́nh” v́ HIV/AIDS. Sức khỏe của Lợi và Kiên cũng suy giảm do nhiễm nhiều chứng bệnh trong thời gian ở trại.

Quyết tâm chiến thắng số phận

Sau nỗi oan trái, họ xác định phải sống có ư nghĩa phần đời c̣n lại, như một cách bù đắp cho tất cả những mất mát đă qua. Thủa đôi mươi, T́nh đă từng ước mơ sau này sẽ học nghề dệt len để mở một xưởng dệt nhỏ phục vụ xóm làng v́ thời đó dệt len đang rất thịnh vượng. Trở về sau 10 năm ngồi tù, T́nh cảm thấy buồn và hẫng hụt v́ ước mơ của ḿnh đă “lỗi thời” so với tốc độ đô thị hóa của quê hương.

Bên cạnh sự nỗ lực và quyết tâm chữa bệnh, nhờ sự giúp đỡ của gia đ́nh, T́nh đă mở được một cửa hàng sơn nội ngoại thất khá “hoành tráng” ngay trục đường chính của phường. Ngoài công việc ở cửa hàng sơn, T́nh lại miệt mài tự học thêm cả tin học, ngoại ngữ và vi tính.

C̣n Lợi và Kiên th́ mở cửa hàng sửa xe máy ở ngay cổng ĐH Thành Tây. Sửa xe máy là nghề mà Lợi say mê và đă được đào tạo từ lúc chưa bị oan; nhưng ngày đó chỉ là học sửa những con xe số đời cũ chứ đâu biết đến xe ga hiện đại như bây giờ. Giờ ra nghề, Lợi lại phải học lại từ đầu, mời thầy giáo về dạy tại cơ sở.

Trước đây Kiên ấp ủ ước mơ trở thành một quân nhân, giờ ước mơ đó vẫn c̣n cháy bỏng nhưng trước mắt đành phải chấp nhận cùng Lợi học nghề sửa xe máy trong những ngày chờ được “trả lại quyền công dân”. Bởi v́ với nhân thân không rơ ràng như hiện nay, rất khó để Kiên có thể học nghề hay t́m một công việc ổn định.

Câu chuyện đang trầm lắng bỗng rưng rưng xao xuyến khi các chàng trai nói về những dự định tương lai của riêng ḿnh, ở đó e ấp những rung động t́nh yêu và giấc mơ hạnh phúc của những con người hơn chục năm qua bị giam cầm tuổi trẻ.

Lợi tâm sự: “Gia đ́nh bạn bè ai cũng động viên bọn em mau xây dựng gia đ́nh, v́ đứa nào cũng đă hơn ba chục tuổi rồi. Nhưng bọn em muốn được minh oan th́ mới yên tâm tính chuyện học tập, làm việc, rồi lấy vợ, sinh con, gây dựng tổ ấm tương lai”. Kiên tiết lộ, trong số họ hiện T́nh đă có người yêu và t́nh yêu đó được hai bên gia đ́nh tác thành; Kiên và Lợi th́ vẫn “chưa chính thức”.

Anh em bạn bè ai cũng mừng cho T́nh và mong mỏi hạnh phúc cho cả ba chàng trai; nhiều người khuyên cả ba chú cháu họ nên tổ chức đám cưới cùng một ngày...

(Theo Pháp Luật VN)