cuopbank
02-12-2011, 08:02
Cali Today News - Tên tuổi của Mohammed Bouazizi đă trở thành một biểu tượng của cuộc “cách mạng hoa lài”. Có lẽ người thanh niên Tunisia 26 tuổi nghèo khổ này cũng không ngờ ḿnh sẽ là ng̣i lửa cho một biến chuyển rất lớn ở Trung Đông.
Mọi chuyện bắt đầu vào ngày 17 tháng 12 năm 2010 khi anh Bouazizi đẩy cái xe rau đi bán như thường lệ và một viên cảnh sát tịch thu cái xe đẩy của người thanh niên v́ cho là anh không có giấy phép hợp lệ.
http://baocalitoday.com/images/stories/mohammed%20bouazizi. jpg
Đây không phải là lần đầu tiên Bouazizi bị chận bắt như thế, nhưng không ai ngờ, kể cả anh, đây lại là lần cuối cùng. Sau khi anh đă nộp phạt món tiền 10 đồng dinar (7 đô la Mỹ) là số tiền anh vất vả lắm mới kiếm được trong 1 ngày, viên cảnh sát c̣n tát tai và nhục mạ đến người cha dă khuất của anh.
Quá nhục nhă và cảm thấy ḿnh đă bị đời vất bỏ, Bouazizi, người kiếm sống chính của một gia đ́nh 8 miệng ăn, đă đến ṭa thị chính thành phố để kêu oan và tŕnh bày sự việc, nhưng họ từ chối tiếp anh, một kẻ bán rau ngoài chợ.
Vào lúc 11 giờ 30 phút sáng hôm đó, đúng 1 giờ sau khi đụng độ với người cảnh sát và không hề nói chi cả với người thân, anh trở lại ngay trước ṭa nhà đại diện cho quyền uy nơi anh đă kêu nài vô ích và châm lửa tự thiêu.
Anh không chết ngay mà phải hấp hối trên giường bệnh cho đến ngày 4 tháng 1 năm 2011 mới trút hơi thở cuối cùng. Radia Bouazizi, cô của anh, nói: “Ước mơ cả đời của cháu tôi chỉ là dành dụm một số tiền nhỏ để đủ mua một xe truck nhỏ chở rau, v́ nó bảo đẩy xe rau cả ngày đi bán mệt quá!”
Thế là cơn giận dữ của dân nghèo Tunisia trở thành ngọn đuốc châm ng̣i cuộc cách mạng, cho dù nhà độc tài Ben Ali có đến bệnh viện thăm anh để làm ‘nguôi giận’ dân chúng. Quá trễ, chỉ 10 ngày sau khi Bouazizi qua đời, đến lượt Ben Ali chạy trốn trối chết, chấm dứt 23 năm cai trị máu lửa trên đất Tunisia.
Giờ đây Trung Đông dậy sóng căm hờn, từ Tunisia lan ra Yemen, Jordan rồi Ai Cập. Mọi người sẽ không quên anh bán rau khốn khổ, nhưng nhiều người sẽ không c̣n nhớ, trừ một người, người đă sinh anh ra đời.
Bà Mannoubia Bouazizi là một phụ nữ Ai Cập b́nh thường, nghèo nàn. Bà nghẹn ngào: “Con tôi đă làm điều mà nó cho là đúng để không mất thanh danh”. Đứng trong căn pḥng nhỏ nơi Bouazizi nằm ngủ chung với em ḿnh là Karim, 13 tuổi, bà chỉ tấm nệm màu xanh olive tả tơi mà hai anh em thường nằm.
Cái vật duy nhất thứ nh́ trong pḥng là cái bàn, nơi bà rút ra một cái áo jacket màu xanh xám của con trai và vùi đầu vào khóc nấc lên: “Cái áo c̣n giữ mùi của nó đây”.
Vào buổi sáng định mệnh khi Bouazizi tự thiêu, bà đă đến cúi nh́n con trai ngủ ngon lành mà không dám hôn con, v́ sợ đánh thức con (anh bị chứng mất ngủ hành hạ). Bà nói: “Tôi nh́n nó và tự nhủ “cảm tạ Thượng Đế, con ngủ ngon quá, ngủ đi con”. Bà khóc ngất: “Phải chi tôi hôn nó sáng hôm đó, đó sẽ là nụ hôn cuối cùng của tôi”.
Cũng như người phụ nữ trẻ của Iran là Neda Agha-Soltan đă khơi mào cho ‘phong trào xanh lục’ khi cô bị bắn chết cách đây 2 năm, giờ đây Bouazizi dă trở thành biểu tượng anh hùng của cả thế giới Ả Rập.
Mọi người sẽ không quên anh bán rau khốn khổ, nhưng nhiều người sẽ không c̣n nhớ, trừ một người đàn bà vấn khăn đen đau khổ và mơi ṃn nh́n ra con ngơ quen thuộc mỗi ngày.
Bà như thấy lại h́nh ảnh gầy g̣ của đứa con hiếu thảo đang mệt nhọc đẩy cái xe rau trở về, bà sẽ không bao giờ có dịp trông chừng giấc ngủ của con và bà sẽ khóc lặng lẽ…
Dường như tất cả sông ng̣i trên thế giới cũng không chứa hết nước mắt của những bà mẹ bất hạnh trên cơi đời khóc con, nhất là những đứa con biết lo cho cha mẹ. Một giây kênh kiệu của người cảnh sát đă châm ng̣i cho một cuộc cách mạnh lớn, nhưng âm thầm bên dưới, nó đă làm một bà mẹ hiền hậu mất con.
Ai hiểu được nỗi đau của bà?
Hồng Quang
Mọi chuyện bắt đầu vào ngày 17 tháng 12 năm 2010 khi anh Bouazizi đẩy cái xe rau đi bán như thường lệ và một viên cảnh sát tịch thu cái xe đẩy của người thanh niên v́ cho là anh không có giấy phép hợp lệ.
http://baocalitoday.com/images/stories/mohammed%20bouazizi. jpg
Đây không phải là lần đầu tiên Bouazizi bị chận bắt như thế, nhưng không ai ngờ, kể cả anh, đây lại là lần cuối cùng. Sau khi anh đă nộp phạt món tiền 10 đồng dinar (7 đô la Mỹ) là số tiền anh vất vả lắm mới kiếm được trong 1 ngày, viên cảnh sát c̣n tát tai và nhục mạ đến người cha dă khuất của anh.
Quá nhục nhă và cảm thấy ḿnh đă bị đời vất bỏ, Bouazizi, người kiếm sống chính của một gia đ́nh 8 miệng ăn, đă đến ṭa thị chính thành phố để kêu oan và tŕnh bày sự việc, nhưng họ từ chối tiếp anh, một kẻ bán rau ngoài chợ.
Vào lúc 11 giờ 30 phút sáng hôm đó, đúng 1 giờ sau khi đụng độ với người cảnh sát và không hề nói chi cả với người thân, anh trở lại ngay trước ṭa nhà đại diện cho quyền uy nơi anh đă kêu nài vô ích và châm lửa tự thiêu.
Anh không chết ngay mà phải hấp hối trên giường bệnh cho đến ngày 4 tháng 1 năm 2011 mới trút hơi thở cuối cùng. Radia Bouazizi, cô của anh, nói: “Ước mơ cả đời của cháu tôi chỉ là dành dụm một số tiền nhỏ để đủ mua một xe truck nhỏ chở rau, v́ nó bảo đẩy xe rau cả ngày đi bán mệt quá!”
Thế là cơn giận dữ của dân nghèo Tunisia trở thành ngọn đuốc châm ng̣i cuộc cách mạng, cho dù nhà độc tài Ben Ali có đến bệnh viện thăm anh để làm ‘nguôi giận’ dân chúng. Quá trễ, chỉ 10 ngày sau khi Bouazizi qua đời, đến lượt Ben Ali chạy trốn trối chết, chấm dứt 23 năm cai trị máu lửa trên đất Tunisia.
Giờ đây Trung Đông dậy sóng căm hờn, từ Tunisia lan ra Yemen, Jordan rồi Ai Cập. Mọi người sẽ không quên anh bán rau khốn khổ, nhưng nhiều người sẽ không c̣n nhớ, trừ một người, người đă sinh anh ra đời.
Bà Mannoubia Bouazizi là một phụ nữ Ai Cập b́nh thường, nghèo nàn. Bà nghẹn ngào: “Con tôi đă làm điều mà nó cho là đúng để không mất thanh danh”. Đứng trong căn pḥng nhỏ nơi Bouazizi nằm ngủ chung với em ḿnh là Karim, 13 tuổi, bà chỉ tấm nệm màu xanh olive tả tơi mà hai anh em thường nằm.
Cái vật duy nhất thứ nh́ trong pḥng là cái bàn, nơi bà rút ra một cái áo jacket màu xanh xám của con trai và vùi đầu vào khóc nấc lên: “Cái áo c̣n giữ mùi của nó đây”.
Vào buổi sáng định mệnh khi Bouazizi tự thiêu, bà đă đến cúi nh́n con trai ngủ ngon lành mà không dám hôn con, v́ sợ đánh thức con (anh bị chứng mất ngủ hành hạ). Bà nói: “Tôi nh́n nó và tự nhủ “cảm tạ Thượng Đế, con ngủ ngon quá, ngủ đi con”. Bà khóc ngất: “Phải chi tôi hôn nó sáng hôm đó, đó sẽ là nụ hôn cuối cùng của tôi”.
Cũng như người phụ nữ trẻ của Iran là Neda Agha-Soltan đă khơi mào cho ‘phong trào xanh lục’ khi cô bị bắn chết cách đây 2 năm, giờ đây Bouazizi dă trở thành biểu tượng anh hùng của cả thế giới Ả Rập.
Mọi người sẽ không quên anh bán rau khốn khổ, nhưng nhiều người sẽ không c̣n nhớ, trừ một người đàn bà vấn khăn đen đau khổ và mơi ṃn nh́n ra con ngơ quen thuộc mỗi ngày.
Bà như thấy lại h́nh ảnh gầy g̣ của đứa con hiếu thảo đang mệt nhọc đẩy cái xe rau trở về, bà sẽ không bao giờ có dịp trông chừng giấc ngủ của con và bà sẽ khóc lặng lẽ…
Dường như tất cả sông ng̣i trên thế giới cũng không chứa hết nước mắt của những bà mẹ bất hạnh trên cơi đời khóc con, nhất là những đứa con biết lo cho cha mẹ. Một giây kênh kiệu của người cảnh sát đă châm ng̣i cho một cuộc cách mạnh lớn, nhưng âm thầm bên dưới, nó đă làm một bà mẹ hiền hậu mất con.
Ai hiểu được nỗi đau của bà?
Hồng Quang