adams
02-23-2011, 07:01
Có người ví, Mỹ giờ đây giống như một cỗ xe ngựa đang muốn phóng rất nhanh nhưng mỗi con ngựa lại kéo chiếc xe đi về một hướng khác nhau.
Nước Mỹ đang thể hiện một tham vọng rất lớn trong việc phát triển mạng di động băng rộng với hàng loạt các chương tŕnh quốc gia được ra đời và như Tổng thống Barack Obama đă từng tuyên bố: Mục tiêu của nước Mỹ là phải có ít nhất 98% người dân được tiếp cận với dịch vụ di động băng rộng thế hệ mới. Có điều, nhiều người ví nước Mỹ giờ đây giống như một cỗ xe ngựa đang muốn phóng rất nhanh nhưng mỗi con ngựa lại kéo chiếc xe đi về một hướng khác nhau.
Có vẻ như nước Mỹ đang tỏ ra rất “bực bội và không hài ḷng” khi trong một loạt các báo cáo về Internet băng rộng gần đây họ chỉ được xếp ở nhóm “trung b́nh khá” và kém rất xa nhiều quốc gia châu Á. Ai cũng hiểu, thông điệp “mạng di động băng rộng thế hệ mới” mà Tổng thống Mỹ đưa ra là nhắm đến mạng 4G với mục tiêu lấy lại vị trí số 1 trên lĩnh vực này và trong khi một loạt các nhà mạng Mỹ đang ồ ạt triển khai 4G theo đủ loại chuẩn công nghệ như LTE, WiMax hay thậm chí là HSPA+… th́ chính họ vẫn chưa thực sự hiểu 4G là cái ǵ.
Hồi tháng 12/2010, Liên minh viễn thông quốc tế (ITU) đă tuyên bố chỉ công nhận chuẩn công nghệ LTE Advanced mới được coi là 4G, có điều chuẩn công nghệ này vẫn chưa thực sự hoàn thiện và sớm nhất th́ cũng phải đến năm 2012 mới có thể triển khai trên thực tế. Đáp trả tuyên bố này, các nhà mạng Mỹ cho rằng dù ITU có công nhận hay không th́ họ vẫn coi đó là 4G. Ngay sau phản ứng này, ITU đă rất nhân nhượng khi tiết lộ ư định có thể sẽ vẫn chấp nhận một số chuẩn công nghệ “tiên phong” như LTE và WiMax mặc dù xét về mặt kỹ thuật chúng vẫn “tương tự” như 3G hay thậm chí là 3,9G (HSPA+)…
Nhưng như thế chưa phải là đă xong. Nhiều chuyên gia viễn thông - Internet cho rằng việc so sánh các công nghệ 4G hiện nay trên thế giới giống như việc so sánh “táo” với “cam” và điều quan trọng nhất là cái được gọi là 4G mà nước Mỹ đang cố gắng phấn đấu vươn tới vẫn có tốc độ thua xa các mạng khác trên thế giới. Điều này không có nghĩa là mạng di động băng rộng của Mỹ không có sự cải thiện mà thực chất họ mới chỉ đang tiến gần đến “cái đuôi” của thế giới.
Hiện tại, nhà mạng Verizon đang quảng cáo họ có “Mạng 4G nhanh nhất, tiên tiến nhất nước Mỹ” khi triển khai LTE với tốc độ tải xuống từ 5 - 12 Mbps. Cùng với đó, AT&T th́ tuyên bố triển khai “Mạng băng rộng di động nhanh nhất” với 2 chuẩn công nghệ chính là HSPA+ và LTE c̣n mạng WiMax của Sprint th́ vẫn chỉ “́ ạch” ở tốc độ 3-6 Mbps hay T-Mobile th́ triển khai HSPA+ với tốc độ lư thuyết lên tới 21 Mbps nhưng liên tục bị người dùng phàn nàn là chậm chạp. Mới đây, Ủy ban Viễn thông Hoa Kỳ (FCC) công bố bản báo cáo đo kiểm cho thấy, trên thực tế, tốc độ mạng băng rộng không dây của nước này chỉ đạt trung b́nh từ 3-4 Mbps và có giá cước vẫn cao hơn so với hầu hết các nước phát triển khác. Với tốc độ trung b́nh này, khoảng cách về tốc độ băng rộng của Mỹ với thế giới vẫn không hề có sự thu hẹp nào, thậm chí c̣n ngày càng lớn hơn. Ví dụ, mạng LTE mà TeliaSonera triển khai ở một số nước Bắc Âu (Đan Mạch, Phần Lan, Nauy) có tốc độ trung b́nh đạt tới 20-80 Mbps c̣n tại Đức, nhà mạng Vodafone cũng đă bắt đầu cung cấp mạng LTE với tốc độ thấp nhất là 7 Mbps và có thể lên tới 50 Mbps với gói cước đắt hơn. Chưa hết, nhiều quốc gia châu Á đă bắt đầu triển khai 4G từ năm 2006. Tháng 11/2010, nhà mạng NTT DoCoMo (Nhật Bản) đă chính thức cung cấp dịch vụ 4G LTE với tốc độ lên tới 37 Mbps hay tại Đài Loan, tốc độ WiMax của nhà mạng VMAX cũng đạt trung b́nh 16 Mbps.
Rơ ràng, nước Mỹ - một cường quốc về công nghệ với những công ty đang thống trị thế giới như Microsoft, Apple, Google…. vẫn tiếp tục trở thành “bại binh” trong cuộc đua 4G, một sự thực khó nuốt trôi.
Theo ICTnews
Nước Mỹ đang thể hiện một tham vọng rất lớn trong việc phát triển mạng di động băng rộng với hàng loạt các chương tŕnh quốc gia được ra đời và như Tổng thống Barack Obama đă từng tuyên bố: Mục tiêu của nước Mỹ là phải có ít nhất 98% người dân được tiếp cận với dịch vụ di động băng rộng thế hệ mới. Có điều, nhiều người ví nước Mỹ giờ đây giống như một cỗ xe ngựa đang muốn phóng rất nhanh nhưng mỗi con ngựa lại kéo chiếc xe đi về một hướng khác nhau.
Có vẻ như nước Mỹ đang tỏ ra rất “bực bội và không hài ḷng” khi trong một loạt các báo cáo về Internet băng rộng gần đây họ chỉ được xếp ở nhóm “trung b́nh khá” và kém rất xa nhiều quốc gia châu Á. Ai cũng hiểu, thông điệp “mạng di động băng rộng thế hệ mới” mà Tổng thống Mỹ đưa ra là nhắm đến mạng 4G với mục tiêu lấy lại vị trí số 1 trên lĩnh vực này và trong khi một loạt các nhà mạng Mỹ đang ồ ạt triển khai 4G theo đủ loại chuẩn công nghệ như LTE, WiMax hay thậm chí là HSPA+… th́ chính họ vẫn chưa thực sự hiểu 4G là cái ǵ.
Hồi tháng 12/2010, Liên minh viễn thông quốc tế (ITU) đă tuyên bố chỉ công nhận chuẩn công nghệ LTE Advanced mới được coi là 4G, có điều chuẩn công nghệ này vẫn chưa thực sự hoàn thiện và sớm nhất th́ cũng phải đến năm 2012 mới có thể triển khai trên thực tế. Đáp trả tuyên bố này, các nhà mạng Mỹ cho rằng dù ITU có công nhận hay không th́ họ vẫn coi đó là 4G. Ngay sau phản ứng này, ITU đă rất nhân nhượng khi tiết lộ ư định có thể sẽ vẫn chấp nhận một số chuẩn công nghệ “tiên phong” như LTE và WiMax mặc dù xét về mặt kỹ thuật chúng vẫn “tương tự” như 3G hay thậm chí là 3,9G (HSPA+)…
Nhưng như thế chưa phải là đă xong. Nhiều chuyên gia viễn thông - Internet cho rằng việc so sánh các công nghệ 4G hiện nay trên thế giới giống như việc so sánh “táo” với “cam” và điều quan trọng nhất là cái được gọi là 4G mà nước Mỹ đang cố gắng phấn đấu vươn tới vẫn có tốc độ thua xa các mạng khác trên thế giới. Điều này không có nghĩa là mạng di động băng rộng của Mỹ không có sự cải thiện mà thực chất họ mới chỉ đang tiến gần đến “cái đuôi” của thế giới.
Hiện tại, nhà mạng Verizon đang quảng cáo họ có “Mạng 4G nhanh nhất, tiên tiến nhất nước Mỹ” khi triển khai LTE với tốc độ tải xuống từ 5 - 12 Mbps. Cùng với đó, AT&T th́ tuyên bố triển khai “Mạng băng rộng di động nhanh nhất” với 2 chuẩn công nghệ chính là HSPA+ và LTE c̣n mạng WiMax của Sprint th́ vẫn chỉ “́ ạch” ở tốc độ 3-6 Mbps hay T-Mobile th́ triển khai HSPA+ với tốc độ lư thuyết lên tới 21 Mbps nhưng liên tục bị người dùng phàn nàn là chậm chạp. Mới đây, Ủy ban Viễn thông Hoa Kỳ (FCC) công bố bản báo cáo đo kiểm cho thấy, trên thực tế, tốc độ mạng băng rộng không dây của nước này chỉ đạt trung b́nh từ 3-4 Mbps và có giá cước vẫn cao hơn so với hầu hết các nước phát triển khác. Với tốc độ trung b́nh này, khoảng cách về tốc độ băng rộng của Mỹ với thế giới vẫn không hề có sự thu hẹp nào, thậm chí c̣n ngày càng lớn hơn. Ví dụ, mạng LTE mà TeliaSonera triển khai ở một số nước Bắc Âu (Đan Mạch, Phần Lan, Nauy) có tốc độ trung b́nh đạt tới 20-80 Mbps c̣n tại Đức, nhà mạng Vodafone cũng đă bắt đầu cung cấp mạng LTE với tốc độ thấp nhất là 7 Mbps và có thể lên tới 50 Mbps với gói cước đắt hơn. Chưa hết, nhiều quốc gia châu Á đă bắt đầu triển khai 4G từ năm 2006. Tháng 11/2010, nhà mạng NTT DoCoMo (Nhật Bản) đă chính thức cung cấp dịch vụ 4G LTE với tốc độ lên tới 37 Mbps hay tại Đài Loan, tốc độ WiMax của nhà mạng VMAX cũng đạt trung b́nh 16 Mbps.
Rơ ràng, nước Mỹ - một cường quốc về công nghệ với những công ty đang thống trị thế giới như Microsoft, Apple, Google…. vẫn tiếp tục trở thành “bại binh” trong cuộc đua 4G, một sự thực khó nuốt trôi.
Theo ICTnews