vuitoichat
02-27-2011, 17:17
Ba phút là khoảng thời gian chưa đủ để một quư bà mặc xong bộ váy áo đi dự tiệc, nhưng ba phút chờ qua đèn đỏ ở ngă tư Tam Hà, quận Thủ Đức, TP.HCM trong thời gian 5 năm nay sẽ là cả ngàn tỉ đồng bị tiêu biến. Có cách nào khác không?
http://film4asia.com/forum/attachment.php?attac hmentid=80784&stc=1&d=1298826837
Cách đây hơn 5 năm, cầu vượt G̣ Dưa gần chợ nông sản Thủ Đức khánh thành. Một cây cầu mơ ước bắc qua điểm huyết mạch là một giải pháp đa diện, vừa kinh tế, vừa chống ách tắc cho một điểm cực kỳ nhạy cảm như thế này.
Tấm ảnh trên đây chụp lúc 11 giờ ngày 25 tháng 2 năm 2011, cho thấy cây cầu trị giá cả trăm tỷ đồng này vẫn để đó… làm cảnh, chưa thể sử dụng. Xe cộ đến ngă tư này vẫn phải dừng lại chờ đèn xanh, đèn đỏ và những thiệt hại “ghê răng” đă xảy ra.
5 năm là bấy nhiêu tiền
Khúc đường đi qua ngă tư G̣ Dưa có 20/24 giờ đều là “giờ cao điểm”. Nó nằm trên quốc lộ số 1 từ Bắc vào Nam. Nó đi qua khu vực mà 50 km trước và sau nó là vùng phát triển công nghiệp sớm nhất, nhanh nhất, lớn nhất Việt Nam với hàng chục khu công nghiệp, hàng ngàn nhà máy quy mô lớn nằm xung quanh.
Mỗi phút có khoảng 100 chiếc ô tô ở cả 2 chiều đi - lại.
Chiều cắt chữ thập với quốc lộ 1 cũng vậy, là tuyến đường nối quận Thủ Đức sầm uất với khu công nghiệp (KCN) Sóng Thần, VISIP, Tân Uyên…
Theo quan sát trực tiếp của chúng tôi trong buổi ghi h́nh trưa 23, 24 và 25/2/2011, mỗi xe đến đây ở hướng Nam - Bắc thường thường cũng phải phải chờ sang lần thứ ba mới đến lượt ḿnh qua; và thường xuyên có “cái đuôi” dài từ 200-500m, trong đó chứa ba hàng xe hơi lối trên 100 chiếc ở dạng gần như “thường trực”.
http://www.tamnhin.net/Uploaded/buihuy/Images/2-2011/a2.jpg
Tấm ảnh trên chụp từ cây cầu đang làm “hàng mẫu” này ra phía Ngă tư An Sương, chiều dài gần 1.000 hầu như lúc nào cũng như lúc nào, hai hàng xe nối đuôi nhau xếp hàng, nhích từng chút một từ đây ra đến ngă tư B́nh Phước…
Bởi mỗi một lần đèn xanh mở 75 giây, chỉ có 37-40 xe thông qua mỗi chiều. Nhưng lưu lượng xe từ khúc Linh Trung - Thủ Đức đến cầu vượt B́nh Phước mà cầu vượt Tam Hà nằm ở giữa, có hơn 100 chiếc mỗi phút cho cả hai chiều.
http://www.tamnhin.net/Uploaded/buihuy/Images/2-2011/a3.jpg
Như vậy, về lư thuyết, cứ mỗi phút có thêm hơn mươi xe ùn lại phía sau, cho nên sáng qua 25/2, là một buổi sáng b́nh thường nhưng ở phía trở ra Thủ Đức, cái “đuôi” luôn dài gần 2 km, đến chân cầu vượt Sóng Thần. Mỗi lần đèn xanh, “tiêu “ được vài chục xe nhưng phía sau lại tấp đến nhiều hơn.
Từ t́nh h́nh này, xuất hiện một con toán kinh tế có thể sởn da gà bất cứ ai:
Tính trung b́nh mỗi chiếc xe qua đây phải dừng hẳn và chạy rề rề dưới nửa km/h mất thực tế là 5 phút. Trong bài này, tôi “đại xá” bớt đi, chỉ tính ba phút như tựa đề bài này. Ba phút này là ba phút xe vẫn nổ máy nhưng chưa “chạy” hết 100 mét.
Như vậy, mỗi ngày có một đại lượng mười lăm ngàn xe nhân (x) với 3 phút, bằng gần 50.000 phút (ở đây là chỉ tính xe ô tô, c̣n lượng xe gắn máy qua đây cũng phải nhích từng mét một, cũng lăng phí nhiên liệu như thường. Nếu quy ra 10 xe máy bằng 1 ô tô th́ c̣n lớn hơn nhiều).
50.000 phút là 8.000 giờ. Nếu tính ra đơn vị ca xe (ngày lao động) là chẵn 8 giờ một ca cho tiện, th́ mỗi ngày có một ngàn đầu xe nổ máy, tiêu tốn nhiên liệu và… đứng yên!
Có thể h́nh dung như một Tổng công ty vận tải có 800 đầu xe ngưng hẳn hoạt động nhưng tài xế vẫn phải làm việc, chủ vẫn trả lương, máy vẫn tiêu thụ nhiên liệu.
Nếu mỗi xe nổ máy rồi đứng yên hoặc chạy rề rề như vậy trong một ngày tiêu thụ hết 40 lít dầu, th́ mỗi ngày 800 đầu xe “tiêu thụ không hiệu quả” mất 32 ngàn lít dầu. Truy ra tiền theo giá xăng dầu cuối tháng 2/2011 th́ số tiền mất đi tương đương 500 triệu đồng.
Mỗi năm, nếu gom cả lượng xe máy th́ mất 200 tỷ đồng. 5 năm nay mất 1.000 tỷ đồng.
Để dễ h́nh dung, xin bạn đọc hiểu rằng để chở hết lượng xăng dầu vô tích sự này bằng xe bồn, loại trọng tải 10 tấn th́ đoàn xe này phải là 6.000 chiếc, nếu xếp hàng dài mỗi chiếc cách nhau 3 mét sẽ được một ḍng xe dài từ hồ Hoàn Kiếm (Hà Nội) qua Bắc Ninh!
.
Điều ǵ đă xảy ra?
Có thể nói, cách đây 5 năm, công tŕnh này đă hoàn thành 90% nội dung. Cây cầu dài hơn trăm mét, rộng hai chục thước nay đă cũ rồi. Nhưng thời điểm ấy xảy ra vướng mắc là mức tiền dự án đền bù cho dân thấp hơn mức người dân đ̣i hỏi bốn chục tỷ.
Và, cuộc trường chinh khiếu kiện của dân bắt đầu, cho đến giữa năm ngoái (2010) thành phố hầu như đă nhất trí chi bổ sung tám chục tỷ cho dân để dứt điểm công tŕnh này, làm tiếp đoạn cầu dẫn là xong.
http://www.tamnhin.net/Uploaded/buihuy/Images/2-2011/a4.jpg
Nhưng, từ khi có chủ chương này đến nay đă tṛm trèm một năm trôi qua, cây cầu vẫn tắc cú, chưa tiến thêm bước nào và xe cộ qua đây cứ mỗi xe lại “chung chi” ba phút như tựa đề bài phóng sự này.
Thiếu sáng tạo - căn bệnh trầm kha của tư duy kiểu “nhà nước”
Trở lại phần đầu lộ tŕnh rắc rối này, ta thấy nếu hồi đó “chịu” dân, thấy được các quyền lợi hợp pháp của người dân, thấy được những cái sẽ mất như nội dung trên đây th́ mức đền bù chỉ bằng 50% số dự chi vừa qua. Thế là từ chỗ “rượu mừng không uống, thích rượu phạt”, con số tiền vượt lên trên dự toán ban đầu thành ra 80 tỷ bạc!
Sự gai gợn bắt đầu từ chỗ, nếu đền bù theo nguyện vọng của dân th́ sẽ vượt dự toán và đến đây có vẻ như các cơ quan hữu trách thúc thủ, “quên” luôn chuyện giải quyết. Cứ “đắp chiếu” cây cầu tại đó, thi gan với dân và hệ quả là “đoàn xe chở xăng dầu vô dụng” như cách h́nh dung trên cứ dài ra. Tổng thiệt hại ở mức chỉ tính một khoản “đốt” xăng vô lối đă cao hơn khoản tiền đền bù bổ sung sau này hàng trăm lần!
Nếu các cơ quan hữu trách sớm nhận ra vấn đề, biết rằng sớm muộn ǵ cũng phải làm, cũng phải đền bù cho dân, nhưng bằng tinh thần trách nhiệm cao và sự sáng tạo trong hành xử th́ có nhiều cách để làm.
Trong những cách đó, có thể vận dụng cách thu phí có thời hạn tại điểm này với mức phí 5.000 đồng/lượt xe để tập trung giải tỏa ách tắc th́ người dân, giới nghiệp chủ nghề xe dễ tán đồng và ủng hộ. Mất 5.000 đồng nhưng mỗi lần qua đây không phải mất có khi tới hàng nửa giờ đồng hồ toát mồ hôi hột th́ cũng không là ǵ.
Theo cách đó, phía nhà nước cũng không mất ǵ mà dư đủ số tiền để thỏa măn cho khâu đền bù từ lâu rồi.
Một năm lại trôi qua kể từ ngày có dự án bổ sung 80 tỉ cho việc dứt điểm công tŕnh này, sớm đưa vào sử dụng để giải tỏa nút thắt, trả cho mỗi xe ba phút quư báu, đỡ cho quốc dân mỗi năm vài trăm tỷ đồng, nhưng hôm nay nh́n cây cầu vẫn thấy án binh bất động.
Bao giờ? Bao giờ trong mỗi viên chức ở những trọng trách liên quan có được cái nh́n sâu sắc vào những thiệt hại kiểu “mưa dầm thấm lâu” nhưng bào ṃn vô chừng trớn năng lực kinh tế quốc dân?
Bao giờ họ có được tư duy sáng tạo, chủ động trong công tác để triệt tiêu tác phong “rùa” như ở vấn đề cầu vượt Tam Hà, Thủ Đức, TP.HCM?
Cây cầu vượt Tam Hà không phải là hiện tượng duy nhất hiện nay.
Nên đem những trăn trở này áp dụng cho việc tấn công mạnh vào thành tŕ của những tư duy ṃn cũ, những tŕ trệ, thụ động để tài lực quốc gia khỏi mất đi v́ những lí do vô lư như trên.
Bài và ảnh: Nguyễn Huy Cường
(Tamnhin.net)
http://film4asia.com/forum/attachment.php?attac hmentid=80784&stc=1&d=1298826837
Cách đây hơn 5 năm, cầu vượt G̣ Dưa gần chợ nông sản Thủ Đức khánh thành. Một cây cầu mơ ước bắc qua điểm huyết mạch là một giải pháp đa diện, vừa kinh tế, vừa chống ách tắc cho một điểm cực kỳ nhạy cảm như thế này.
Tấm ảnh trên đây chụp lúc 11 giờ ngày 25 tháng 2 năm 2011, cho thấy cây cầu trị giá cả trăm tỷ đồng này vẫn để đó… làm cảnh, chưa thể sử dụng. Xe cộ đến ngă tư này vẫn phải dừng lại chờ đèn xanh, đèn đỏ và những thiệt hại “ghê răng” đă xảy ra.
5 năm là bấy nhiêu tiền
Khúc đường đi qua ngă tư G̣ Dưa có 20/24 giờ đều là “giờ cao điểm”. Nó nằm trên quốc lộ số 1 từ Bắc vào Nam. Nó đi qua khu vực mà 50 km trước và sau nó là vùng phát triển công nghiệp sớm nhất, nhanh nhất, lớn nhất Việt Nam với hàng chục khu công nghiệp, hàng ngàn nhà máy quy mô lớn nằm xung quanh.
Mỗi phút có khoảng 100 chiếc ô tô ở cả 2 chiều đi - lại.
Chiều cắt chữ thập với quốc lộ 1 cũng vậy, là tuyến đường nối quận Thủ Đức sầm uất với khu công nghiệp (KCN) Sóng Thần, VISIP, Tân Uyên…
Theo quan sát trực tiếp của chúng tôi trong buổi ghi h́nh trưa 23, 24 và 25/2/2011, mỗi xe đến đây ở hướng Nam - Bắc thường thường cũng phải phải chờ sang lần thứ ba mới đến lượt ḿnh qua; và thường xuyên có “cái đuôi” dài từ 200-500m, trong đó chứa ba hàng xe hơi lối trên 100 chiếc ở dạng gần như “thường trực”.
http://www.tamnhin.net/Uploaded/buihuy/Images/2-2011/a2.jpg
Tấm ảnh trên chụp từ cây cầu đang làm “hàng mẫu” này ra phía Ngă tư An Sương, chiều dài gần 1.000 hầu như lúc nào cũng như lúc nào, hai hàng xe nối đuôi nhau xếp hàng, nhích từng chút một từ đây ra đến ngă tư B́nh Phước…
Bởi mỗi một lần đèn xanh mở 75 giây, chỉ có 37-40 xe thông qua mỗi chiều. Nhưng lưu lượng xe từ khúc Linh Trung - Thủ Đức đến cầu vượt B́nh Phước mà cầu vượt Tam Hà nằm ở giữa, có hơn 100 chiếc mỗi phút cho cả hai chiều.
http://www.tamnhin.net/Uploaded/buihuy/Images/2-2011/a3.jpg
Như vậy, về lư thuyết, cứ mỗi phút có thêm hơn mươi xe ùn lại phía sau, cho nên sáng qua 25/2, là một buổi sáng b́nh thường nhưng ở phía trở ra Thủ Đức, cái “đuôi” luôn dài gần 2 km, đến chân cầu vượt Sóng Thần. Mỗi lần đèn xanh, “tiêu “ được vài chục xe nhưng phía sau lại tấp đến nhiều hơn.
Từ t́nh h́nh này, xuất hiện một con toán kinh tế có thể sởn da gà bất cứ ai:
Tính trung b́nh mỗi chiếc xe qua đây phải dừng hẳn và chạy rề rề dưới nửa km/h mất thực tế là 5 phút. Trong bài này, tôi “đại xá” bớt đi, chỉ tính ba phút như tựa đề bài này. Ba phút này là ba phút xe vẫn nổ máy nhưng chưa “chạy” hết 100 mét.
Như vậy, mỗi ngày có một đại lượng mười lăm ngàn xe nhân (x) với 3 phút, bằng gần 50.000 phút (ở đây là chỉ tính xe ô tô, c̣n lượng xe gắn máy qua đây cũng phải nhích từng mét một, cũng lăng phí nhiên liệu như thường. Nếu quy ra 10 xe máy bằng 1 ô tô th́ c̣n lớn hơn nhiều).
50.000 phút là 8.000 giờ. Nếu tính ra đơn vị ca xe (ngày lao động) là chẵn 8 giờ một ca cho tiện, th́ mỗi ngày có một ngàn đầu xe nổ máy, tiêu tốn nhiên liệu và… đứng yên!
Có thể h́nh dung như một Tổng công ty vận tải có 800 đầu xe ngưng hẳn hoạt động nhưng tài xế vẫn phải làm việc, chủ vẫn trả lương, máy vẫn tiêu thụ nhiên liệu.
Nếu mỗi xe nổ máy rồi đứng yên hoặc chạy rề rề như vậy trong một ngày tiêu thụ hết 40 lít dầu, th́ mỗi ngày 800 đầu xe “tiêu thụ không hiệu quả” mất 32 ngàn lít dầu. Truy ra tiền theo giá xăng dầu cuối tháng 2/2011 th́ số tiền mất đi tương đương 500 triệu đồng.
Mỗi năm, nếu gom cả lượng xe máy th́ mất 200 tỷ đồng. 5 năm nay mất 1.000 tỷ đồng.
Để dễ h́nh dung, xin bạn đọc hiểu rằng để chở hết lượng xăng dầu vô tích sự này bằng xe bồn, loại trọng tải 10 tấn th́ đoàn xe này phải là 6.000 chiếc, nếu xếp hàng dài mỗi chiếc cách nhau 3 mét sẽ được một ḍng xe dài từ hồ Hoàn Kiếm (Hà Nội) qua Bắc Ninh!
.
Điều ǵ đă xảy ra?
Có thể nói, cách đây 5 năm, công tŕnh này đă hoàn thành 90% nội dung. Cây cầu dài hơn trăm mét, rộng hai chục thước nay đă cũ rồi. Nhưng thời điểm ấy xảy ra vướng mắc là mức tiền dự án đền bù cho dân thấp hơn mức người dân đ̣i hỏi bốn chục tỷ.
Và, cuộc trường chinh khiếu kiện của dân bắt đầu, cho đến giữa năm ngoái (2010) thành phố hầu như đă nhất trí chi bổ sung tám chục tỷ cho dân để dứt điểm công tŕnh này, làm tiếp đoạn cầu dẫn là xong.
http://www.tamnhin.net/Uploaded/buihuy/Images/2-2011/a4.jpg
Nhưng, từ khi có chủ chương này đến nay đă tṛm trèm một năm trôi qua, cây cầu vẫn tắc cú, chưa tiến thêm bước nào và xe cộ qua đây cứ mỗi xe lại “chung chi” ba phút như tựa đề bài phóng sự này.
Thiếu sáng tạo - căn bệnh trầm kha của tư duy kiểu “nhà nước”
Trở lại phần đầu lộ tŕnh rắc rối này, ta thấy nếu hồi đó “chịu” dân, thấy được các quyền lợi hợp pháp của người dân, thấy được những cái sẽ mất như nội dung trên đây th́ mức đền bù chỉ bằng 50% số dự chi vừa qua. Thế là từ chỗ “rượu mừng không uống, thích rượu phạt”, con số tiền vượt lên trên dự toán ban đầu thành ra 80 tỷ bạc!
Sự gai gợn bắt đầu từ chỗ, nếu đền bù theo nguyện vọng của dân th́ sẽ vượt dự toán và đến đây có vẻ như các cơ quan hữu trách thúc thủ, “quên” luôn chuyện giải quyết. Cứ “đắp chiếu” cây cầu tại đó, thi gan với dân và hệ quả là “đoàn xe chở xăng dầu vô dụng” như cách h́nh dung trên cứ dài ra. Tổng thiệt hại ở mức chỉ tính một khoản “đốt” xăng vô lối đă cao hơn khoản tiền đền bù bổ sung sau này hàng trăm lần!
Nếu các cơ quan hữu trách sớm nhận ra vấn đề, biết rằng sớm muộn ǵ cũng phải làm, cũng phải đền bù cho dân, nhưng bằng tinh thần trách nhiệm cao và sự sáng tạo trong hành xử th́ có nhiều cách để làm.
Trong những cách đó, có thể vận dụng cách thu phí có thời hạn tại điểm này với mức phí 5.000 đồng/lượt xe để tập trung giải tỏa ách tắc th́ người dân, giới nghiệp chủ nghề xe dễ tán đồng và ủng hộ. Mất 5.000 đồng nhưng mỗi lần qua đây không phải mất có khi tới hàng nửa giờ đồng hồ toát mồ hôi hột th́ cũng không là ǵ.
Theo cách đó, phía nhà nước cũng không mất ǵ mà dư đủ số tiền để thỏa măn cho khâu đền bù từ lâu rồi.
Một năm lại trôi qua kể từ ngày có dự án bổ sung 80 tỉ cho việc dứt điểm công tŕnh này, sớm đưa vào sử dụng để giải tỏa nút thắt, trả cho mỗi xe ba phút quư báu, đỡ cho quốc dân mỗi năm vài trăm tỷ đồng, nhưng hôm nay nh́n cây cầu vẫn thấy án binh bất động.
Bao giờ? Bao giờ trong mỗi viên chức ở những trọng trách liên quan có được cái nh́n sâu sắc vào những thiệt hại kiểu “mưa dầm thấm lâu” nhưng bào ṃn vô chừng trớn năng lực kinh tế quốc dân?
Bao giờ họ có được tư duy sáng tạo, chủ động trong công tác để triệt tiêu tác phong “rùa” như ở vấn đề cầu vượt Tam Hà, Thủ Đức, TP.HCM?
Cây cầu vượt Tam Hà không phải là hiện tượng duy nhất hiện nay.
Nên đem những trăn trở này áp dụng cho việc tấn công mạnh vào thành tŕ của những tư duy ṃn cũ, những tŕ trệ, thụ động để tài lực quốc gia khỏi mất đi v́ những lí do vô lư như trên.
Bài và ảnh: Nguyễn Huy Cường
(Tamnhin.net)