tonycarter
03-16-2011, 14:02
"Nhiều người Nhật đang cố gắng che giấu cảm xúc thật"
Câu chuyện của phóng viên Andrew Gilligan thuộc The Telegraph kể lại những ngày sống tại Koriyama (Nhật Bản) sau khi nhà máy điện hạt nhân Fukushima phát nổ từ 11-14/3.
Trung tâm thành phố vắng hoe và hoàn toàn tĩnh lặng. Tôi có thể nghe rơ tiếng nổ từ phía xa dội lại mặc dù vụ việc nằm cách đây tới gần 40 km (25 dặm). Ngay sau đó, một sự hoảng loạn nhỏ bắt đầu.
Hệ thống báo cháy của khách sạn hỏng. Một nhân viên lễ tân tới đập cửa pḥng tôi: "Rất xin lỗi. Quư vị phải rời khách sạn ngay bây giờ. Đây là trường hợp khẩn cấp".
Vụ nổ trong sáng nay (14/3) tại ḷ phản ứng số 3 của Nhà máy điện hạt nhân số 1 Fukushima xuất hiện hai ngày sau khi diễn ra vụ nổ đầu tiên tại ḷ phản ứng số 1 khiến t́nh h́nh càng trở nên căng thẳng. Các kỹ sư đang phải nỗ lực gấp đôi những ngày trước để ngăn chặn nguy cơ xuất hiện một "thảm họa hạt nhân" như các chuyên gia cảnh báo.
http://a8.vietbao.vn/images/vn888/hot/201007/1735235273-1-images662057_koriyam a_1848352c.jpeg
Nhân viên an ninh kiểm tra nhiễm phóng xạ cho một người dân ở Koriyama. Ảnh Telegraph
Tôi và những người khác được sơ tán tới nơi khác nằm cách nhà máy 18 km (12 dặm). Ban đầu t́nh h́nh có vẻ tệ, sau đó c̣n tệ hơn. Và giờ đây, nó dường như trên cả mức báo động.
Các quan chức nói rằng vỏ của ḷ phản ứng đă bị hư hại và có ṛ rỉ phóng xạ mức độ thấp. Nếu t́nh h́nh nghiêm trọng hơn, Koriyama có lẽ là nơi đầu tiên chịu ảnh hưởng. Tại đây, thái độ hoài nghi của người dân ngày càng tăng trước những thông điệp trấn an.
Chúng tôi cầu nguyện nhiều hơn
V́ mọi khách sạn đều đă đóng cửa nên từ đêm qua (13/3) tôi đă phải ở nhờ tại nhà riêng của một gia đ́nh người Nhật ngay bên ngoài thành phố. Gia đ́nh Imamura không biết chút tiếng Anh nào, nhưng nhờ có Google Translate, chúng tôi vẫn có thể "nói chuyện" được với nhau dù phải luôn phiên gơ câu trả lời vào chiếc máy tính của tôi. Đó là thứ vẫn c̣n giúp họ kết nối với thế giới bên ngoài khi đang sống trong sự đe dọa của đám mây phóng xạ.
Gia đ́nh Imamura có một ngôi nhà nhỏ được xây theo lối kiến trúc truyền thống tại thị trấn. Trong nhà có bếp củi để đun nước, chiếc bàn thấp và những chiếc đệm ngồi, bức vách gỗ dán giấy. Dù đă cũ, nhưng nó là nơi trú ẩn của họ khi những cơn dư chấn vẫn c̣n xuất hiện trong những ngày qua.
Nhưng họ đă không thể mua được thực phẩm hay xăng dầu hai ngày qua. Họ sống nhờ vào những thức ăn c̣n lại trong tủ lạnh trước đó. Hai ngày, họ cũng không phải đi làm. Các văn pḥng và cửa hàng đều đóng cửa. Mọi người gần như dành toàn bộ thời gian xem truyền h́nh để theo dơi tin tức, cảnh động đất sóng thần tàn phá ở những địa phương khác và diễn biến thảm họa hạt nhân. Khi chiếc loa ngoài phố phát ra tiếng ǵ đó, họ nhảy lên vui mừng. Hóa ra đó là thông báo việc một trường tiểu học mở cửa trở lại.
"Chúng tôi không biết phải làm sao với những thông điệp từ chính phủ. Nó dường như liên tục thay đổi. Họ nói không có nguy hiểm, nhưng sau đó lại sơ tán dân. Họ nói không có phóng xạ, nhưng rồi lại bắt đầu kiểm tra mức độ nhiễm phóng xạ. Chúng tôi thực sự lo lắng v́ không biết điều ǵ đang xảy ra với chính ḿnh" - ông Kauo Imamura nói.
Chỉ có điều mọi người đang biết chắc đó là các kỹ sư đang vật lộn để bơm đủ số nước cần thiết để giữ cho các thanh nhiên liệu trong ḷ phản ứng "được an toàn và mát mẻ". Các cảnh báo trấn an vẫn được đưa ra. Cộng thêm đó, theo tin dự báo thời tiết tối 14/3, gió có thể thay đổi trong đêm và nó sẽ thổi vào lục địa thay v́ thổi ra biển. Nếu bụi phóng xạ phát tán th́ quả khó lường.
Một trong những kỹ sư thiết kế nhà máy, Masashi Goto, đă tham gia cuộc phỏng vấn trên truyền h́nh nói rằng, các ḷ phản ứng được xây dựng không đủ chắc chắn để chịu được động đất hoặc sóng thần lớn như vậy. Phải 24 giờ nữa, mới có thể nói được mức độ nguy hiểm đến đâu.
Trong căn pḥng ngủ của tôi tại nhà Imamuras có một chiếc bàn thờ nhỏ ở góc. Khi mọi người không xem TV, thường tới đó cầu nguyện.
"Chúng tôi làm việc này nhiều hơn" - bà Imamuras nói.
Nhiều người Nhật đang cố gắng che giấu cảm xúc thật của họ. Họ vẫn cố gắng tỏ ra b́nh tĩnh. Nhưng bên kia hàng rào, trong ngôi nhà riêng của họ, dù ngay một người lạ như tôi, cũng có thể nhận thấy nỗi sợ hăi.
(Theo Bee)
Câu chuyện của phóng viên Andrew Gilligan thuộc The Telegraph kể lại những ngày sống tại Koriyama (Nhật Bản) sau khi nhà máy điện hạt nhân Fukushima phát nổ từ 11-14/3.
Trung tâm thành phố vắng hoe và hoàn toàn tĩnh lặng. Tôi có thể nghe rơ tiếng nổ từ phía xa dội lại mặc dù vụ việc nằm cách đây tới gần 40 km (25 dặm). Ngay sau đó, một sự hoảng loạn nhỏ bắt đầu.
Hệ thống báo cháy của khách sạn hỏng. Một nhân viên lễ tân tới đập cửa pḥng tôi: "Rất xin lỗi. Quư vị phải rời khách sạn ngay bây giờ. Đây là trường hợp khẩn cấp".
Vụ nổ trong sáng nay (14/3) tại ḷ phản ứng số 3 của Nhà máy điện hạt nhân số 1 Fukushima xuất hiện hai ngày sau khi diễn ra vụ nổ đầu tiên tại ḷ phản ứng số 1 khiến t́nh h́nh càng trở nên căng thẳng. Các kỹ sư đang phải nỗ lực gấp đôi những ngày trước để ngăn chặn nguy cơ xuất hiện một "thảm họa hạt nhân" như các chuyên gia cảnh báo.
http://a8.vietbao.vn/images/vn888/hot/201007/1735235273-1-images662057_koriyam a_1848352c.jpeg
Nhân viên an ninh kiểm tra nhiễm phóng xạ cho một người dân ở Koriyama. Ảnh Telegraph
Tôi và những người khác được sơ tán tới nơi khác nằm cách nhà máy 18 km (12 dặm). Ban đầu t́nh h́nh có vẻ tệ, sau đó c̣n tệ hơn. Và giờ đây, nó dường như trên cả mức báo động.
Các quan chức nói rằng vỏ của ḷ phản ứng đă bị hư hại và có ṛ rỉ phóng xạ mức độ thấp. Nếu t́nh h́nh nghiêm trọng hơn, Koriyama có lẽ là nơi đầu tiên chịu ảnh hưởng. Tại đây, thái độ hoài nghi của người dân ngày càng tăng trước những thông điệp trấn an.
Chúng tôi cầu nguyện nhiều hơn
V́ mọi khách sạn đều đă đóng cửa nên từ đêm qua (13/3) tôi đă phải ở nhờ tại nhà riêng của một gia đ́nh người Nhật ngay bên ngoài thành phố. Gia đ́nh Imamura không biết chút tiếng Anh nào, nhưng nhờ có Google Translate, chúng tôi vẫn có thể "nói chuyện" được với nhau dù phải luôn phiên gơ câu trả lời vào chiếc máy tính của tôi. Đó là thứ vẫn c̣n giúp họ kết nối với thế giới bên ngoài khi đang sống trong sự đe dọa của đám mây phóng xạ.
Gia đ́nh Imamura có một ngôi nhà nhỏ được xây theo lối kiến trúc truyền thống tại thị trấn. Trong nhà có bếp củi để đun nước, chiếc bàn thấp và những chiếc đệm ngồi, bức vách gỗ dán giấy. Dù đă cũ, nhưng nó là nơi trú ẩn của họ khi những cơn dư chấn vẫn c̣n xuất hiện trong những ngày qua.
Nhưng họ đă không thể mua được thực phẩm hay xăng dầu hai ngày qua. Họ sống nhờ vào những thức ăn c̣n lại trong tủ lạnh trước đó. Hai ngày, họ cũng không phải đi làm. Các văn pḥng và cửa hàng đều đóng cửa. Mọi người gần như dành toàn bộ thời gian xem truyền h́nh để theo dơi tin tức, cảnh động đất sóng thần tàn phá ở những địa phương khác và diễn biến thảm họa hạt nhân. Khi chiếc loa ngoài phố phát ra tiếng ǵ đó, họ nhảy lên vui mừng. Hóa ra đó là thông báo việc một trường tiểu học mở cửa trở lại.
"Chúng tôi không biết phải làm sao với những thông điệp từ chính phủ. Nó dường như liên tục thay đổi. Họ nói không có nguy hiểm, nhưng sau đó lại sơ tán dân. Họ nói không có phóng xạ, nhưng rồi lại bắt đầu kiểm tra mức độ nhiễm phóng xạ. Chúng tôi thực sự lo lắng v́ không biết điều ǵ đang xảy ra với chính ḿnh" - ông Kauo Imamura nói.
Chỉ có điều mọi người đang biết chắc đó là các kỹ sư đang vật lộn để bơm đủ số nước cần thiết để giữ cho các thanh nhiên liệu trong ḷ phản ứng "được an toàn và mát mẻ". Các cảnh báo trấn an vẫn được đưa ra. Cộng thêm đó, theo tin dự báo thời tiết tối 14/3, gió có thể thay đổi trong đêm và nó sẽ thổi vào lục địa thay v́ thổi ra biển. Nếu bụi phóng xạ phát tán th́ quả khó lường.
Một trong những kỹ sư thiết kế nhà máy, Masashi Goto, đă tham gia cuộc phỏng vấn trên truyền h́nh nói rằng, các ḷ phản ứng được xây dựng không đủ chắc chắn để chịu được động đất hoặc sóng thần lớn như vậy. Phải 24 giờ nữa, mới có thể nói được mức độ nguy hiểm đến đâu.
Trong căn pḥng ngủ của tôi tại nhà Imamuras có một chiếc bàn thờ nhỏ ở góc. Khi mọi người không xem TV, thường tới đó cầu nguyện.
"Chúng tôi làm việc này nhiều hơn" - bà Imamuras nói.
Nhiều người Nhật đang cố gắng che giấu cảm xúc thật của họ. Họ vẫn cố gắng tỏ ra b́nh tĩnh. Nhưng bên kia hàng rào, trong ngôi nhà riêng của họ, dù ngay một người lạ như tôi, cũng có thể nhận thấy nỗi sợ hăi.
(Theo Bee)