saigon75
05-24-2011, 01:21
Bác sĩ Dư Quang Châu nổi tiếng như cồn cũng từ chuyện “cho ra ḷ” hàng ngàn “dị nhân” hút đồ vật.
Mới đây, bác sĩ Dư Quang Châu gọi điện cho tôi thông báo: “Mấy hôm nữa, tớ sẽ tổ chức cho hàng trăm người đi trên than hồng, cậu có hứng thú th́ về Hải Pḥng với tớ”.
Mỗi lần bác sĩ Dư Quang Châu gọi điện cho tôi, y rằng ông lại có một câu chuyện bất ngờ nào đó dành cho tôi.
Nhớ lại 5 năm trước, ông Vũ Thế Khanh, Tổng giám đốc Liên hiệp Khoa học công nghệ tin học ứng dụng (Liên hiệp UIA) kể với tôi rằng, có một bác sĩ kỳ lạ lắm, đang đưa một môn rèn luyện sức khỏe rất lạ vào Việt Nam. Môn học này đào tạo ra rất nhiều… “dị nhân”!
<table align="center" border="0" cellpadding="3" cellspacing="0" width="1"><tbody><tr><td>http://farm.vtc.vn/media/vtcnews/2011/05/23/anh-1.jpg</td></tr><tr><td style="font-family: Arial; font-size: 10pt; color: rgb(0, 32, 96);" align="center">Bác sĩ Dư Quang Châu trong ngày ra mắt môn cảm xạ học ở Hà Nội. </td></tr></tbody></table>
Nghe ông Khanh kể vậy, tôi rất ṭ ṃ, muốn gặp ngay bác sĩ Dư Quang Châu, nhưng phần lớn thời gian của anh ở châu Âu và Sài G̣n, thi thoảng mới ra Hà Nội, nên không dễ ǵ gặp được.
Thế rồi, một ngày, ông Khanh điện thoại cho tôi bảo đến ngay Liên hiệp UIA để xem buổi biểu diễn lạ nhất thế giới. Ông Khanh khẳng định đây sẽ là buổi biểu diễn lạ nhất thế giới, là bởi v́, trong buổi biểu diễn đó, mấy chục con người sẽ biến thành “người nam châm”, hút đủ các loại đồ vật dính chặt vào người.
Thi thoảng báo chí vẫn đưa tin, ở một nước xa xôi nào đó, tất nhiên là chưa từng có ở Việt Nam, một người kỳ lạ, có thể hút th́a dĩa, bát đĩa, thậm chí cả… tivi. Nhưng đó là con số hiếm, mà thế giới hàng tỷ con người, sao chả có vài người có khả năng đặc dị. Nhưng chuyện ở Việt Nam, mấy chục người biến thành “người nam châm”, th́ quả là kỳ lạ, khó có thể tin được.
<table align="center" border="0" cellpadding="3" cellspacing="0" width="1"><tbody><tr><td>http://farm.vtc.vn/media/vtcnews/2011/05/23/DSC09714.jpg</td></tr><tr><td style="font-family: Arial; font-size: 10pt; color: rgb(0, 32, 96);" align="center">"Người nam châm" hút th́a, dĩa. </td></tr></tbody></table>
Rồi một ngày cuối năm 2006, tôi đă được gặp ông bác sĩ có khả năng đào tạo ra những người đặc dị như lời ông Khanh kể. Đó là một người b́nh thường, không phải tóc búi củ hành, râu dài ngang ngực giống đạo sĩ như tôi tưởng tượng. Anh nói giọng miền Nam cuốn hút và rất dễ gần.
Trong buổi gặp gỡ hôm đó, tôi rất may mắn, v́ chỉ có mỗi ḿnh tôi là nhà báo. C̣n lại, toàn các nhà khoa học, các nhà nghiên cứu và các… “dị nhân”, tức là học tṛ của bác sĩ Châu. Mục đích buổi biểu diễn là để các nhà khoa học nghiên cứu.
Bác sĩ Dư Quang Châu nói nhiều về một môn học, mà thú thực, khi đó, tôi nghe chả khác ǵ vịt nghe sấm. Chỉ biết rằng, môn học này đă có ở phương Tây rất lâu và có rất nhiều lợi ích. Thế nhưng, người phương Tây lại bỏ quên môn học này, thậm chí họ không biết đến nữa, gần như thất truyền. Khi ông Châu nghiên cứu sâu, phát triển thêm theo ư tưởng, cách thức của ḿnh, th́ đă phát hiện ra nhiều lợi ích không ngờ tới của cảm xạ.
<table align="center" border="0" cellpadding="3" cellspacing="0" width="1"><tbody><tr><td>http://farm.vtc.vn/media/vtcnews/2011/05/23/BY9E3522.jpg</td></tr><tr><td style="font-family: Arial; font-size: 10pt; color: rgb(0, 32, 96);" align="center">Bác sĩ Châu trong buổi giảng dạy ngoài trời. </td></tr></tbody></table>
Đây là môn học đánh thức được những khả năng bí ẩn, tiềm ẩn trong cơ thể con người. Ông đă đưa vào Việt Nam vài năm trước, nhưng không dám công bố, chỉ vừa dạy, vừa học vừa tiếp tục nghiên cứu. Suốt mấy năm theo đuổi, ông đă viết tổng cộng… 17 cuốn sách về môn học này. Có lẽ là v́ quư tôi, bác sĩ Châu tặng đủ 17 cuốn, cuốn nào cũng dày cộp, xếp thành chồng dày đến nửa mét để… khủng bố tôi!
Sau cuộc tranh luận sôi nổi của các nhà khoa học, một buổi biểu diễn kỳ lạ nhất từ xưa đến nay đă diễn ra, do học tṛ của ông bác sĩ này thể hiện. Tiếng nhạc ảo năo, có phần kỳ quái bật lên, những con người già trẻ, lớn bé, nam nữ múa theo điệu nhạc. Điệu múa này được gọi là múa vô thức. Thú thực, khi đó, cảm giác của tôi là… rùng rợn. Người lảo đảo như say rượu, người uốn éo như ma nhập, người giật đùng đùng như động kinh.
<table align="center" border="0" cellpadding="3" cellspacing="0" width="1"><tbody><tr><td>http://farm.vtc.vn/media/vtcnews/2011/05/23/anh-3.jpg</td></tr><tr><td style="font-family: Arial; font-size: 10pt; color: rgb(0, 32, 96);" align="center">Bài tập rung động thư giăn rất lạ mắt. </td></tr></tbody></table>
Sau này t́m hiểu tôi mới biết, các điệu múa đó đă đưa con người về trạng thái vô thức. Tiềm thức của con người sẽ sống dậy, át đi cái ư thức vẫn tồn tại hàng ngày. Sức mạnh của con người chính là tiềm thức, là phần ngủ yên của bộ năo. Tiềm thức chiếm tới 95% của bộ năo. Như thế, tiềm thức mới là sức mạnh, là bí ẩn của con người, mà chúng ta chưa khám phá ra hết.
Khi tiềm thức sống dậy, hàng tỷ tế bào thần kinh sẽ được kích thích, tạo ra những khả năng đặc biệt, mà khoa học hiện đại, con người chúng ta cũng chưa hiểu rơ được.
<table align="center" border="0" cellpadding="3" cellspacing="0" width="1"><tbody><tr><td>http://farm.vtc.vn/media/vtcnews/2011/05/23/DSC08851.jpg</td></tr><tr><td style="font-family: Arial; font-size: 10pt; color: rgb(0, 32, 96);" align="center">Diễn viên Phát Triệu thành... "người nam châm".
</td></tr></tbody></table>
Sau những bài múa kỳ quái, đàn ông th́ cởi áo, đàn bà th́ xắn tay. Người ta bê ra cả thúng th́a dĩa, mâm đĩa. Đặt những thứ đó lên người các “dị nhân”, những thứ đó bị hút chặt. Có người dính được vài cái, có người dính khắp nơi, không c̣n hở chỗ nào mà dính nữa. Cả điện thoại, cả bàn là, cả viên gạch hoa lát nền cũng dính trên lưng, trên ngực. Vui nhất là cả nhạc sĩ nổi tiếng Trần Tiến, rồi đến diễn viên Phát Triệu cũng biến thành… “dị nhân”, gây thú vị đặc biệt cho những người chứng kiến.
Cuộc biểu diễn của các “dị nhân” đă gây ra sự ngạc nhiên vô bờ cho các nhà khoa học. Người quan tâm đặc biệt nhất là nhà nghiên cứu Nguyễn Phúc Giác Hải. Ông quay phim từ đầu đến đuôi, chụp hàng ngàn, hàng vạn kiểu ảnh, rồi đưa ra đủ các kiểu giải thích. Tiếc rằng, mọi sự giải mă vẫn chưa đi đến đâu cả. Hiện tượng mà ai cũng biết này giờ vẫn là bí ẩn.
<table align="center" border="0" cellpadding="3" cellspacing="0" width="1"><tbody><tr><td>http://farm.vtc.vn/media/vtcnews/2011/05/23/tran-tien-1.jpg</td></tr><tr><td style="font-family: Arial; font-size: 10pt; color: rgb(0, 32, 96);" align="center">"Dị nhân" Trần Tiến. </td></tr></tbody></table>
Phải nói rằng, bác sĩ Dư Quang Châu nổi tiếng như cồn cũng từ chuyện “cho ra ḷ” hàng ngàn “dị nhân” hút đồ vật. Tuy nhiên, khi hỏi về chuyện này, ông chỉ cười bảo: “Chuyện hút đồ vật chỉ là tṛ biểu diễn cho vui thôi, chứ chả mang lại lợi ích ǵ. Nhưng từ khả năng đó, cho thấy rằng, môn cảm xạ sẽ đem lại cho con người nhiều năng lượng, nhiều sức khỏe”.
Từ câu chuyện hút th́a, dĩa, liên tiếp nhiều “dị nhân” ra đời. Trong số cả vạn học tṛ của bác sĩ Châu, đáng kể nhất là anh Tạ Quang Thanh, người Hải Pḥng. Với cân nặng chưa đầy 60kg của ḿnh, anh có thể hút được phiến đá nặng tới 65kg, phá kỷ lục không những ở Việt Nam, mà có lẽ là cả thế giới.
<table align="center" border="0" cellpadding="3" cellspacing="0" width="1"><tbody><tr><td>http://farm.vtc.vn/media/vtcnews/2011/05/23/BY9E3623.jpg</td></tr><tr><td style="font-family: Arial; font-size: 10pt; color: rgb(0, 32, 96);" align="center">"Người nam châm" Tạ Quang Thanh hút phiến đá nặng 65kg. </td></tr></tbody></table>
Lạ lùng nhất là trường hợp chị Nguyễn Thị Thiêm. Chị này vốn có khả năng cảm nhận được mọi vật phía trước khi bịt mắt lại. Khi được bác sĩ Châu dạy môn cảm xạ, khai thông huyệt đạo, chị có thể bịt mắt đi xe máy, đọc sách báo như người mắt sáng. Tiếc rằng, chị Thiêm không vận dụng khả năng đặc biệt của ḿnh để cống hiến cho khoa học, cho nước nhà, mà dùng khả năng đó để làm những chuyện mang màu sắc mê tín dị đoan.
Câu chuyện về những người học tṛ của bác sĩ Châu trở thành những “dị nhân” c̣n nhiều lắm. Phần lớn những học tṛ đều học cảm xạ để tự chữa bệnh cho ḿnh, rồi hướng dẫn, hoặc chữa bệnh cho nhiều người khác.
<table align="center" border="0" cellpadding="3" cellspacing="0" width="1"><tbody><tr><td>http://farm.vtc.vn/media/vtcnews/2011/05/23/DSC09733.jpg</td></tr><tr><td style="font-family: Arial; font-size: 10pt; color: rgb(0, 32, 96);" align="center"> </td></tr></tbody></table>
Đă có trường hợp hiếm hoi do học cảm xạ mà khối u ác cứ thế teo đi, có người tự dưng có khả năng đi t́m nguồn nước ngầm, có người đang điếc tự dưng nghe được, đang câm tự dưng bập bẹ học nói. Những người mắc các bệnh liên quan đến khí huyết th́ rất tốt, v́ môn học sẽ giúp khí huyết lưu thông, điều ḥa huyết áp.
Vui nhất là chị em béo tṛn béo trục. Học môn cảm xạ, có thể nhịn ăn cả chục ngày mà vẫn khỏe mạnh như thường. Tập luyện một thời gian, lượng mỡ tiêu nhanh chóng, mà sức khỏe không ảnh hưởng ǵ.
Có một thực tế, ở nước ta gần đây xuất hiện khá nhiều “dị nhân” và “siêu dị nhân”. Tôi đặt câu hỏi với bác sĩ Châu: “Nhiều siêu nhân, dị nhân có khả năng hô mưa đuổi băo tự nhận là học cảm xạ nên có khả năng đó? Vậy có phải họ là học tṛ của anh?”.
<table align="center" border="0" cellpadding="3" cellspacing="0" width="1"><tbody><tr><td>http://farm.vtc.vn/media/vtcnews/2011/05/23/anh2_1.jpg</td></tr><tr><td style="font-family: Arial; font-size: 10pt; color: rgb(0, 32, 96);" align="center">Sau khi học cảm xạ, chị Hoàng Thị Thiêm bịt mắt vẫn đọc được sách. </td></tr></tbody></table>
Bác sĩ Châu cho biết: “Mục đích duy nhất của môn cảm xạ là để nâng cao sức khỏe, làm giảm sự căng thẳng, mệt mỏi của thần kinh để hướng đến một cuộc sống lạc quan, yêu đời. Người nào học cảm xạ mà thành “siêu nhân”, khẳng định làm được những việc không tưởng, th́ chỉ là những người hoang tưởng, hoặc cố ư mạo nhận. Tôi đă viết 17 cuốn sách, nghiên cứu rất sâu về cảm xạ học và có cả vạn học tṛ, song chưa có người nào có khả năng dời non lấp bể”.
C̣n tiếp…
Phạm Ngọc Dương
theo vtc
Mới đây, bác sĩ Dư Quang Châu gọi điện cho tôi thông báo: “Mấy hôm nữa, tớ sẽ tổ chức cho hàng trăm người đi trên than hồng, cậu có hứng thú th́ về Hải Pḥng với tớ”.
Mỗi lần bác sĩ Dư Quang Châu gọi điện cho tôi, y rằng ông lại có một câu chuyện bất ngờ nào đó dành cho tôi.
Nhớ lại 5 năm trước, ông Vũ Thế Khanh, Tổng giám đốc Liên hiệp Khoa học công nghệ tin học ứng dụng (Liên hiệp UIA) kể với tôi rằng, có một bác sĩ kỳ lạ lắm, đang đưa một môn rèn luyện sức khỏe rất lạ vào Việt Nam. Môn học này đào tạo ra rất nhiều… “dị nhân”!
<table align="center" border="0" cellpadding="3" cellspacing="0" width="1"><tbody><tr><td>http://farm.vtc.vn/media/vtcnews/2011/05/23/anh-1.jpg</td></tr><tr><td style="font-family: Arial; font-size: 10pt; color: rgb(0, 32, 96);" align="center">Bác sĩ Dư Quang Châu trong ngày ra mắt môn cảm xạ học ở Hà Nội. </td></tr></tbody></table>
Nghe ông Khanh kể vậy, tôi rất ṭ ṃ, muốn gặp ngay bác sĩ Dư Quang Châu, nhưng phần lớn thời gian của anh ở châu Âu và Sài G̣n, thi thoảng mới ra Hà Nội, nên không dễ ǵ gặp được.
Thế rồi, một ngày, ông Khanh điện thoại cho tôi bảo đến ngay Liên hiệp UIA để xem buổi biểu diễn lạ nhất thế giới. Ông Khanh khẳng định đây sẽ là buổi biểu diễn lạ nhất thế giới, là bởi v́, trong buổi biểu diễn đó, mấy chục con người sẽ biến thành “người nam châm”, hút đủ các loại đồ vật dính chặt vào người.
Thi thoảng báo chí vẫn đưa tin, ở một nước xa xôi nào đó, tất nhiên là chưa từng có ở Việt Nam, một người kỳ lạ, có thể hút th́a dĩa, bát đĩa, thậm chí cả… tivi. Nhưng đó là con số hiếm, mà thế giới hàng tỷ con người, sao chả có vài người có khả năng đặc dị. Nhưng chuyện ở Việt Nam, mấy chục người biến thành “người nam châm”, th́ quả là kỳ lạ, khó có thể tin được.
<table align="center" border="0" cellpadding="3" cellspacing="0" width="1"><tbody><tr><td>http://farm.vtc.vn/media/vtcnews/2011/05/23/DSC09714.jpg</td></tr><tr><td style="font-family: Arial; font-size: 10pt; color: rgb(0, 32, 96);" align="center">"Người nam châm" hút th́a, dĩa. </td></tr></tbody></table>
Rồi một ngày cuối năm 2006, tôi đă được gặp ông bác sĩ có khả năng đào tạo ra những người đặc dị như lời ông Khanh kể. Đó là một người b́nh thường, không phải tóc búi củ hành, râu dài ngang ngực giống đạo sĩ như tôi tưởng tượng. Anh nói giọng miền Nam cuốn hút và rất dễ gần.
Trong buổi gặp gỡ hôm đó, tôi rất may mắn, v́ chỉ có mỗi ḿnh tôi là nhà báo. C̣n lại, toàn các nhà khoa học, các nhà nghiên cứu và các… “dị nhân”, tức là học tṛ của bác sĩ Châu. Mục đích buổi biểu diễn là để các nhà khoa học nghiên cứu.
Bác sĩ Dư Quang Châu nói nhiều về một môn học, mà thú thực, khi đó, tôi nghe chả khác ǵ vịt nghe sấm. Chỉ biết rằng, môn học này đă có ở phương Tây rất lâu và có rất nhiều lợi ích. Thế nhưng, người phương Tây lại bỏ quên môn học này, thậm chí họ không biết đến nữa, gần như thất truyền. Khi ông Châu nghiên cứu sâu, phát triển thêm theo ư tưởng, cách thức của ḿnh, th́ đă phát hiện ra nhiều lợi ích không ngờ tới của cảm xạ.
<table align="center" border="0" cellpadding="3" cellspacing="0" width="1"><tbody><tr><td>http://farm.vtc.vn/media/vtcnews/2011/05/23/BY9E3522.jpg</td></tr><tr><td style="font-family: Arial; font-size: 10pt; color: rgb(0, 32, 96);" align="center">Bác sĩ Châu trong buổi giảng dạy ngoài trời. </td></tr></tbody></table>
Đây là môn học đánh thức được những khả năng bí ẩn, tiềm ẩn trong cơ thể con người. Ông đă đưa vào Việt Nam vài năm trước, nhưng không dám công bố, chỉ vừa dạy, vừa học vừa tiếp tục nghiên cứu. Suốt mấy năm theo đuổi, ông đă viết tổng cộng… 17 cuốn sách về môn học này. Có lẽ là v́ quư tôi, bác sĩ Châu tặng đủ 17 cuốn, cuốn nào cũng dày cộp, xếp thành chồng dày đến nửa mét để… khủng bố tôi!
Sau cuộc tranh luận sôi nổi của các nhà khoa học, một buổi biểu diễn kỳ lạ nhất từ xưa đến nay đă diễn ra, do học tṛ của ông bác sĩ này thể hiện. Tiếng nhạc ảo năo, có phần kỳ quái bật lên, những con người già trẻ, lớn bé, nam nữ múa theo điệu nhạc. Điệu múa này được gọi là múa vô thức. Thú thực, khi đó, cảm giác của tôi là… rùng rợn. Người lảo đảo như say rượu, người uốn éo như ma nhập, người giật đùng đùng như động kinh.
<table align="center" border="0" cellpadding="3" cellspacing="0" width="1"><tbody><tr><td>http://farm.vtc.vn/media/vtcnews/2011/05/23/anh-3.jpg</td></tr><tr><td style="font-family: Arial; font-size: 10pt; color: rgb(0, 32, 96);" align="center">Bài tập rung động thư giăn rất lạ mắt. </td></tr></tbody></table>
Sau này t́m hiểu tôi mới biết, các điệu múa đó đă đưa con người về trạng thái vô thức. Tiềm thức của con người sẽ sống dậy, át đi cái ư thức vẫn tồn tại hàng ngày. Sức mạnh của con người chính là tiềm thức, là phần ngủ yên của bộ năo. Tiềm thức chiếm tới 95% của bộ năo. Như thế, tiềm thức mới là sức mạnh, là bí ẩn của con người, mà chúng ta chưa khám phá ra hết.
Khi tiềm thức sống dậy, hàng tỷ tế bào thần kinh sẽ được kích thích, tạo ra những khả năng đặc biệt, mà khoa học hiện đại, con người chúng ta cũng chưa hiểu rơ được.
<table align="center" border="0" cellpadding="3" cellspacing="0" width="1"><tbody><tr><td>http://farm.vtc.vn/media/vtcnews/2011/05/23/DSC08851.jpg</td></tr><tr><td style="font-family: Arial; font-size: 10pt; color: rgb(0, 32, 96);" align="center">Diễn viên Phát Triệu thành... "người nam châm".
</td></tr></tbody></table>
Sau những bài múa kỳ quái, đàn ông th́ cởi áo, đàn bà th́ xắn tay. Người ta bê ra cả thúng th́a dĩa, mâm đĩa. Đặt những thứ đó lên người các “dị nhân”, những thứ đó bị hút chặt. Có người dính được vài cái, có người dính khắp nơi, không c̣n hở chỗ nào mà dính nữa. Cả điện thoại, cả bàn là, cả viên gạch hoa lát nền cũng dính trên lưng, trên ngực. Vui nhất là cả nhạc sĩ nổi tiếng Trần Tiến, rồi đến diễn viên Phát Triệu cũng biến thành… “dị nhân”, gây thú vị đặc biệt cho những người chứng kiến.
Cuộc biểu diễn của các “dị nhân” đă gây ra sự ngạc nhiên vô bờ cho các nhà khoa học. Người quan tâm đặc biệt nhất là nhà nghiên cứu Nguyễn Phúc Giác Hải. Ông quay phim từ đầu đến đuôi, chụp hàng ngàn, hàng vạn kiểu ảnh, rồi đưa ra đủ các kiểu giải thích. Tiếc rằng, mọi sự giải mă vẫn chưa đi đến đâu cả. Hiện tượng mà ai cũng biết này giờ vẫn là bí ẩn.
<table align="center" border="0" cellpadding="3" cellspacing="0" width="1"><tbody><tr><td>http://farm.vtc.vn/media/vtcnews/2011/05/23/tran-tien-1.jpg</td></tr><tr><td style="font-family: Arial; font-size: 10pt; color: rgb(0, 32, 96);" align="center">"Dị nhân" Trần Tiến. </td></tr></tbody></table>
Phải nói rằng, bác sĩ Dư Quang Châu nổi tiếng như cồn cũng từ chuyện “cho ra ḷ” hàng ngàn “dị nhân” hút đồ vật. Tuy nhiên, khi hỏi về chuyện này, ông chỉ cười bảo: “Chuyện hút đồ vật chỉ là tṛ biểu diễn cho vui thôi, chứ chả mang lại lợi ích ǵ. Nhưng từ khả năng đó, cho thấy rằng, môn cảm xạ sẽ đem lại cho con người nhiều năng lượng, nhiều sức khỏe”.
Từ câu chuyện hút th́a, dĩa, liên tiếp nhiều “dị nhân” ra đời. Trong số cả vạn học tṛ của bác sĩ Châu, đáng kể nhất là anh Tạ Quang Thanh, người Hải Pḥng. Với cân nặng chưa đầy 60kg của ḿnh, anh có thể hút được phiến đá nặng tới 65kg, phá kỷ lục không những ở Việt Nam, mà có lẽ là cả thế giới.
<table align="center" border="0" cellpadding="3" cellspacing="0" width="1"><tbody><tr><td>http://farm.vtc.vn/media/vtcnews/2011/05/23/BY9E3623.jpg</td></tr><tr><td style="font-family: Arial; font-size: 10pt; color: rgb(0, 32, 96);" align="center">"Người nam châm" Tạ Quang Thanh hút phiến đá nặng 65kg. </td></tr></tbody></table>
Lạ lùng nhất là trường hợp chị Nguyễn Thị Thiêm. Chị này vốn có khả năng cảm nhận được mọi vật phía trước khi bịt mắt lại. Khi được bác sĩ Châu dạy môn cảm xạ, khai thông huyệt đạo, chị có thể bịt mắt đi xe máy, đọc sách báo như người mắt sáng. Tiếc rằng, chị Thiêm không vận dụng khả năng đặc biệt của ḿnh để cống hiến cho khoa học, cho nước nhà, mà dùng khả năng đó để làm những chuyện mang màu sắc mê tín dị đoan.
Câu chuyện về những người học tṛ của bác sĩ Châu trở thành những “dị nhân” c̣n nhiều lắm. Phần lớn những học tṛ đều học cảm xạ để tự chữa bệnh cho ḿnh, rồi hướng dẫn, hoặc chữa bệnh cho nhiều người khác.
<table align="center" border="0" cellpadding="3" cellspacing="0" width="1"><tbody><tr><td>http://farm.vtc.vn/media/vtcnews/2011/05/23/DSC09733.jpg</td></tr><tr><td style="font-family: Arial; font-size: 10pt; color: rgb(0, 32, 96);" align="center"> </td></tr></tbody></table>
Đă có trường hợp hiếm hoi do học cảm xạ mà khối u ác cứ thế teo đi, có người tự dưng có khả năng đi t́m nguồn nước ngầm, có người đang điếc tự dưng nghe được, đang câm tự dưng bập bẹ học nói. Những người mắc các bệnh liên quan đến khí huyết th́ rất tốt, v́ môn học sẽ giúp khí huyết lưu thông, điều ḥa huyết áp.
Vui nhất là chị em béo tṛn béo trục. Học môn cảm xạ, có thể nhịn ăn cả chục ngày mà vẫn khỏe mạnh như thường. Tập luyện một thời gian, lượng mỡ tiêu nhanh chóng, mà sức khỏe không ảnh hưởng ǵ.
Có một thực tế, ở nước ta gần đây xuất hiện khá nhiều “dị nhân” và “siêu dị nhân”. Tôi đặt câu hỏi với bác sĩ Châu: “Nhiều siêu nhân, dị nhân có khả năng hô mưa đuổi băo tự nhận là học cảm xạ nên có khả năng đó? Vậy có phải họ là học tṛ của anh?”.
<table align="center" border="0" cellpadding="3" cellspacing="0" width="1"><tbody><tr><td>http://farm.vtc.vn/media/vtcnews/2011/05/23/anh2_1.jpg</td></tr><tr><td style="font-family: Arial; font-size: 10pt; color: rgb(0, 32, 96);" align="center">Sau khi học cảm xạ, chị Hoàng Thị Thiêm bịt mắt vẫn đọc được sách. </td></tr></tbody></table>
Bác sĩ Châu cho biết: “Mục đích duy nhất của môn cảm xạ là để nâng cao sức khỏe, làm giảm sự căng thẳng, mệt mỏi của thần kinh để hướng đến một cuộc sống lạc quan, yêu đời. Người nào học cảm xạ mà thành “siêu nhân”, khẳng định làm được những việc không tưởng, th́ chỉ là những người hoang tưởng, hoặc cố ư mạo nhận. Tôi đă viết 17 cuốn sách, nghiên cứu rất sâu về cảm xạ học và có cả vạn học tṛ, song chưa có người nào có khả năng dời non lấp bể”.
C̣n tiếp…
Phạm Ngọc Dương
theo vtc