tonycarter
06-10-2011, 17:06
Sinh ra giữa Thủ đô Paris hoa lệ và quyến rũ của nước Pháp, nhưng chỉ cần một lần đến Việt Nam gã đã "mê" ngay. Gã mò mẫm lên tận vùng hoang sơ thuộc xã Vũ Linh, huyện Yên Bình, tỉnh Yên Bái cất một ngôi nhà sàn rồi sống ở đó cùng bà con dân tộc Dao. Gã mặc quần cộc, uống rượu gạo, nói tiếng Dao... Không biết tự bao giờ, bản sắc văn hóa của người dân bản địa đã đồng hóa được gã. Tên gã là Fredo Bình.
Vạn dặm độc hành
Fredo nói rằng, gã sinh ra ở Thủ đô Paris, ở đó gia đình gã sống hạnh phúc với nhau trong một ngôi nhà nhỏ ven bờ sông Seine thơ mộng. Vài năm sau, gã trở thành kẻ mồ côi vì cha mẹ mất trong một vụ tai nạn. Từ đó, gã sống với bà ngoại và cùng bà đi chu du khắp nước Pháp. Cũng từ đó, cái máu "xê dịch" ngấm vào trong con người gã.
Sau những năm dài vòng quanh nước Pháp, gã cùng bà quay về sống ở một nông trại miền Tây. Gã còn nhớ, nông trại của gia đình bà ngoại thật đẹp, nằm cạnh bìa rừng và ở đó có một dòng sông nhỏ. Hằng ngày, gã thường rong thuyền trên sông và thả mình vào bầu không khí trong lành, mát rượi. Gã yêu cái miền quê nhỏ bé này... Nhưng tuổi thơ của gã đã trôi qua không êm đềm. Kinh tế gia đình trở nên kém đi vì dịch bệnh cướp mất đàn gia súc là nguồn thu chính của gia đình gã. Gã buộc phải thôi học để giúp đỡ bà ngoại cùng các anh em của mình chăm lo cuộc sống.
<table class="image center" align="center" cellpadding="3" cellspacing="0" width="480"> <tbody> <tr align="center"> <td>http://bee.net.vn/dataimages/201106/original/images716102_T11___Y en_bai__3_.jpg (http://bee.net.vn/dataimages/201106/original/images716102_T11___Y en_bai__3_.jpg)</td> </tr> <tr align="center"> <td class="image_desc">Ferdo dệt vải cùng bà con dân tộc Dao trong ngôi nhà sàn vừa mới dựng.</td> </tr> </tbody> </table>
Rồi đến năm 35 tuổi, bỗng dưng trong gã nảy sinh những cảm xúc thời thơ ấu, gã muốn đi khắp trái đất, để khám phá những vùng đất mới, vậy là gã lại phiêu lưu với những ý tưởng của một người mơ mộng, trong khi cả gia tài cho vạn dặm của gã là chiếc ba lô với một số đồ dùng vừa đủ và một ít tiền.
Bị bắt vì lái xe không có giấy tờ
Năm 1994, gã lên đường đi một số nước Đông Nam Á như Thái Lan, Singapore... rồi khi đến Việt Nam thì cũng là lúc trong túi cạn tiền. Gã hốt hoảng vì không đủ tiền để quay về nước Pháp. Nhưng rồi gã bỗng nhận ra rằng, Việt Nam là nước đang phát triển, nên việc đi làm kiếm tiền trở về nước Pháp là chuyện có thể làm.
Lúc đó, trong ví gã còn đủ tiền để thuê một căn phòng nhỏ nằm bên bờ sông Hồng đoạn qua quận Long Biên (Hà Nội), thêm tiền chi phí cho một khóa học tiếng Việt và tiền mua một chiếc xe Min - khờ trị giá 5 triệu đồng. Vậy là hết, gã phải loay hoay kiếm tiền, dành dụm từng đồng ở Việt Nam để mưu sinh.
Từ đó, gã đi khắp các miền quê thuộc các tỉnh phía Bắc, gã đến những khu du lịch hoặc những nơi hoang sơ phong cảnh hữu tình... Không ngờ những chuyến đi đó lại giúp ích cho gã.
Lúc hết tiền, gã nghĩ đến những lần đi du lịch bụi và nảy sinh định làm du lịch để kiếm tiền sinh sống. Gã đi in những mẩu quảng cáo du lịch bụi lên một mảnh giấy và dán những nơi khách nước ngoài thường qua lại. Trong tờ quảng cáo đó, gã viết đến mấy thứ tiếng, từ tiếng Việt, Pháp, Anh... nếu ai có nhu cầu du lịch Việt Nam thì cứ gọi điện thoại cho gã.
Không ngờ, việc kinh doanh này mang lại cho gã một khoản lời kha khá. Những người nước ngoài khi đến Việt Nam đọc được tờ giấy quảng cáo liền gọi cho gã, vậy là khách phải đổ xăng, nhớt vào chiếc xe Min - khờ cà tàng rồi yên trí theo gã đi khắp các tỉnh miền Bắc. Cứ mỗi chuyến chở khách du lịch phượt như vậy gã có lãi tầm vài trăm cho đến vài triệu đồng. Thậm chí, khách yêu cầu gã dẫn đến một vùng nào đó chưa biết gã cũng "chơi luôn", vì sau ba tháng khả năng tiếng Việt của gã đã đủ dùng để hỏi han đường sá và đếm tiền không thiếu một xu...
Gã kể về những ngày đầu tiên ở Việt Nam bằng cái giọng lơ lớ: Ngày đó vất vả lắm! Những ngày đầu mới vào nghề phải ăn mì con tôm để sống qua ngày. Có đợt khách du lịch thấy thương quá nên cho ăn cùng. Khoảng nửa năm sau thì tình hình được cải thiện gã mới tiết kiệm được một tí. Ở nước Việt Nam đang phát triển, khách du lịch đến tham quan nhiều nên công việc cũng khá suôn sẻ.
<table class="image center" align="center" cellpadding="3" cellspacing="0" width="480"> <tbody> <tr align="center"> <td>http://bee.net.vn/dataimages/201106/original/images716104_T11___Y en_bai__2_.jpg (http://bee.net.vn/dataimages/201106/original/images716104_T11___Y en_bai__2_.jpg)</td> </tr> <tr align="center"> <td class="image_desc">Ferdo dẫn khách nước ngoài đi du lịch bụi</td> </tr> </tbody> </table>
Để làm ăn khấm khá được như ngày hôm nay gã phải cảm ơn một anh cảnh sát, đến nay gã không tìm lại được để nói một lời cảm ơn. Đó là năm 1997, một lần đưa khách đi phượt Hà Giang thì bị cảnh sát giao thông bắt vì tội lái xe không có giấy tờ đầy đủ. Gã liền giải thích về công việc của mình, anh cảnh sát nói là muốn làm được nghề này thì phải mở công ty du lịch, phải xin phép, được Nhà nước Việt Nam cấp giấy phép thì sẽ không phải chạy vất vả như vậy nữa. Một thời gian sau, gã nghe theo lời anh cảnh sát và xin Nhà nước Việt Nam cho mở một công ty du lịch chuyên tổ chức những chuyến tham quan cho khách du lịch trong và ngoài nước.
Bà con dạy gã nói, hát tiếng Dao
Năm 2005 khi đến Yên Bái, gã lang thang đến Hồ Thác Bà và bất ngờ thấy nơi đây phong cảnh thật đẹp, hồ nước rộng lớn. Gã bỗng nhớ quê hương miền Tây nước Pháp vô cùng, ở đó gã thường bơi lặn trên một con sông, thường vào rừng lấy củi làm nguyên liệu đốt cho mùa đông băng giá, gã cũng thường đi hái quả trong nông trại của mình để bán về Paris...
Gã ở lại Yên Bình và sống với bà con dân tộc Dao một tuần, bà con nơi đây dạy gã nói tiếng Dao, hát tiếng người Dao, dạy dệt vải... Điều này khiến gã càng thấy thú vị. Năm 2007, gã thuê được một mảnh vườn của một gia đình người Dao nằm ngay bên hồ Thác Bà, cả khu vườn gã trông toàn cây ăn quả, công việc này cũng giống như ở miền Tây nước Pháp mà gã đã từng làm.
Mỗi tháng gã vẫn tiếp tục với công việc làm du lịch của mình, mỗi khi có khách hay những người bạn Việt Nam đến gã thường dẫn về Yên Bình và khoe ngôi nhà sàn mới tậu được cùng vườn cây ăn quả mới trồng. Gã còn hướng dẫn cho các bạn của mình nói tiếng Dao, uống rượu gạo và hát những bài dân ca bằng tiếng Dao...
Năm nay đã ngoài 50 tuổi, gã chỉ còn ước ao về thăm lại quê hương miền Tây nước Pháp, thăm lại Paris phồn hoa mà gần 20 năm lang bạt gã chưa về. Mỗi khi nhớ quê, gã thường ra vườn cây ăn quả cạnh con nước Thác Bà nhìn về nơi xa xăm nào đó. Gã nhớ bà ngoại và các anh em của mình, nhớ lắm!
Gã nói rằng, sau khi về thăm nước Pháp, gã sẽ quay lại Việt Nam. Mảnh đất này với gã đã là máu thịt rồi. Ở Việt Nam, gã có vợ và hai con đang ăn học. Gã muốn tuổi già của mình sẽ được sống trong cảnh bình yên và không khí của một làng quê Việt. Vài hôm nữa gã sẽ được cấp quốc tịch Việt Nam, được người Dao làm lễ cấp sắc... Với gã như thế là đủ rồi.
Quách Dương
Bee
Vạn dặm độc hành
Fredo nói rằng, gã sinh ra ở Thủ đô Paris, ở đó gia đình gã sống hạnh phúc với nhau trong một ngôi nhà nhỏ ven bờ sông Seine thơ mộng. Vài năm sau, gã trở thành kẻ mồ côi vì cha mẹ mất trong một vụ tai nạn. Từ đó, gã sống với bà ngoại và cùng bà đi chu du khắp nước Pháp. Cũng từ đó, cái máu "xê dịch" ngấm vào trong con người gã.
Sau những năm dài vòng quanh nước Pháp, gã cùng bà quay về sống ở một nông trại miền Tây. Gã còn nhớ, nông trại của gia đình bà ngoại thật đẹp, nằm cạnh bìa rừng và ở đó có một dòng sông nhỏ. Hằng ngày, gã thường rong thuyền trên sông và thả mình vào bầu không khí trong lành, mát rượi. Gã yêu cái miền quê nhỏ bé này... Nhưng tuổi thơ của gã đã trôi qua không êm đềm. Kinh tế gia đình trở nên kém đi vì dịch bệnh cướp mất đàn gia súc là nguồn thu chính của gia đình gã. Gã buộc phải thôi học để giúp đỡ bà ngoại cùng các anh em của mình chăm lo cuộc sống.
<table class="image center" align="center" cellpadding="3" cellspacing="0" width="480"> <tbody> <tr align="center"> <td>http://bee.net.vn/dataimages/201106/original/images716102_T11___Y en_bai__3_.jpg (http://bee.net.vn/dataimages/201106/original/images716102_T11___Y en_bai__3_.jpg)</td> </tr> <tr align="center"> <td class="image_desc">Ferdo dệt vải cùng bà con dân tộc Dao trong ngôi nhà sàn vừa mới dựng.</td> </tr> </tbody> </table>
Rồi đến năm 35 tuổi, bỗng dưng trong gã nảy sinh những cảm xúc thời thơ ấu, gã muốn đi khắp trái đất, để khám phá những vùng đất mới, vậy là gã lại phiêu lưu với những ý tưởng của một người mơ mộng, trong khi cả gia tài cho vạn dặm của gã là chiếc ba lô với một số đồ dùng vừa đủ và một ít tiền.
Bị bắt vì lái xe không có giấy tờ
Năm 1994, gã lên đường đi một số nước Đông Nam Á như Thái Lan, Singapore... rồi khi đến Việt Nam thì cũng là lúc trong túi cạn tiền. Gã hốt hoảng vì không đủ tiền để quay về nước Pháp. Nhưng rồi gã bỗng nhận ra rằng, Việt Nam là nước đang phát triển, nên việc đi làm kiếm tiền trở về nước Pháp là chuyện có thể làm.
Lúc đó, trong ví gã còn đủ tiền để thuê một căn phòng nhỏ nằm bên bờ sông Hồng đoạn qua quận Long Biên (Hà Nội), thêm tiền chi phí cho một khóa học tiếng Việt và tiền mua một chiếc xe Min - khờ trị giá 5 triệu đồng. Vậy là hết, gã phải loay hoay kiếm tiền, dành dụm từng đồng ở Việt Nam để mưu sinh.
Từ đó, gã đi khắp các miền quê thuộc các tỉnh phía Bắc, gã đến những khu du lịch hoặc những nơi hoang sơ phong cảnh hữu tình... Không ngờ những chuyến đi đó lại giúp ích cho gã.
Lúc hết tiền, gã nghĩ đến những lần đi du lịch bụi và nảy sinh định làm du lịch để kiếm tiền sinh sống. Gã đi in những mẩu quảng cáo du lịch bụi lên một mảnh giấy và dán những nơi khách nước ngoài thường qua lại. Trong tờ quảng cáo đó, gã viết đến mấy thứ tiếng, từ tiếng Việt, Pháp, Anh... nếu ai có nhu cầu du lịch Việt Nam thì cứ gọi điện thoại cho gã.
Không ngờ, việc kinh doanh này mang lại cho gã một khoản lời kha khá. Những người nước ngoài khi đến Việt Nam đọc được tờ giấy quảng cáo liền gọi cho gã, vậy là khách phải đổ xăng, nhớt vào chiếc xe Min - khờ cà tàng rồi yên trí theo gã đi khắp các tỉnh miền Bắc. Cứ mỗi chuyến chở khách du lịch phượt như vậy gã có lãi tầm vài trăm cho đến vài triệu đồng. Thậm chí, khách yêu cầu gã dẫn đến một vùng nào đó chưa biết gã cũng "chơi luôn", vì sau ba tháng khả năng tiếng Việt của gã đã đủ dùng để hỏi han đường sá và đếm tiền không thiếu một xu...
Gã kể về những ngày đầu tiên ở Việt Nam bằng cái giọng lơ lớ: Ngày đó vất vả lắm! Những ngày đầu mới vào nghề phải ăn mì con tôm để sống qua ngày. Có đợt khách du lịch thấy thương quá nên cho ăn cùng. Khoảng nửa năm sau thì tình hình được cải thiện gã mới tiết kiệm được một tí. Ở nước Việt Nam đang phát triển, khách du lịch đến tham quan nhiều nên công việc cũng khá suôn sẻ.
<table class="image center" align="center" cellpadding="3" cellspacing="0" width="480"> <tbody> <tr align="center"> <td>http://bee.net.vn/dataimages/201106/original/images716104_T11___Y en_bai__2_.jpg (http://bee.net.vn/dataimages/201106/original/images716104_T11___Y en_bai__2_.jpg)</td> </tr> <tr align="center"> <td class="image_desc">Ferdo dẫn khách nước ngoài đi du lịch bụi</td> </tr> </tbody> </table>
Để làm ăn khấm khá được như ngày hôm nay gã phải cảm ơn một anh cảnh sát, đến nay gã không tìm lại được để nói một lời cảm ơn. Đó là năm 1997, một lần đưa khách đi phượt Hà Giang thì bị cảnh sát giao thông bắt vì tội lái xe không có giấy tờ đầy đủ. Gã liền giải thích về công việc của mình, anh cảnh sát nói là muốn làm được nghề này thì phải mở công ty du lịch, phải xin phép, được Nhà nước Việt Nam cấp giấy phép thì sẽ không phải chạy vất vả như vậy nữa. Một thời gian sau, gã nghe theo lời anh cảnh sát và xin Nhà nước Việt Nam cho mở một công ty du lịch chuyên tổ chức những chuyến tham quan cho khách du lịch trong và ngoài nước.
Bà con dạy gã nói, hát tiếng Dao
Năm 2005 khi đến Yên Bái, gã lang thang đến Hồ Thác Bà và bất ngờ thấy nơi đây phong cảnh thật đẹp, hồ nước rộng lớn. Gã bỗng nhớ quê hương miền Tây nước Pháp vô cùng, ở đó gã thường bơi lặn trên một con sông, thường vào rừng lấy củi làm nguyên liệu đốt cho mùa đông băng giá, gã cũng thường đi hái quả trong nông trại của mình để bán về Paris...
Gã ở lại Yên Bình và sống với bà con dân tộc Dao một tuần, bà con nơi đây dạy gã nói tiếng Dao, hát tiếng người Dao, dạy dệt vải... Điều này khiến gã càng thấy thú vị. Năm 2007, gã thuê được một mảnh vườn của một gia đình người Dao nằm ngay bên hồ Thác Bà, cả khu vườn gã trông toàn cây ăn quả, công việc này cũng giống như ở miền Tây nước Pháp mà gã đã từng làm.
Mỗi tháng gã vẫn tiếp tục với công việc làm du lịch của mình, mỗi khi có khách hay những người bạn Việt Nam đến gã thường dẫn về Yên Bình và khoe ngôi nhà sàn mới tậu được cùng vườn cây ăn quả mới trồng. Gã còn hướng dẫn cho các bạn của mình nói tiếng Dao, uống rượu gạo và hát những bài dân ca bằng tiếng Dao...
Năm nay đã ngoài 50 tuổi, gã chỉ còn ước ao về thăm lại quê hương miền Tây nước Pháp, thăm lại Paris phồn hoa mà gần 20 năm lang bạt gã chưa về. Mỗi khi nhớ quê, gã thường ra vườn cây ăn quả cạnh con nước Thác Bà nhìn về nơi xa xăm nào đó. Gã nhớ bà ngoại và các anh em của mình, nhớ lắm!
Gã nói rằng, sau khi về thăm nước Pháp, gã sẽ quay lại Việt Nam. Mảnh đất này với gã đã là máu thịt rồi. Ở Việt Nam, gã có vợ và hai con đang ăn học. Gã muốn tuổi già của mình sẽ được sống trong cảnh bình yên và không khí của một làng quê Việt. Vài hôm nữa gã sẽ được cấp quốc tịch Việt Nam, được người Dao làm lễ cấp sắc... Với gã như thế là đủ rồi.
Quách Dương
Bee