Hanna
07-18-2011, 16:53
Nếu ai nghiện café, thuốc lá, nước chè và kể cả rượu, thường nhận xét rằng, nếu người khó ở th́ khi uống sẽ thấy đắng khác thường trong miệng. Không cần bác sỹ khám cũng biết ḿnh đang ốm.
Các vị trí thức đợi vào BNG. Ảnh: NXD
Chúng ta tin là ngày 13-07-2011, những nhân sỹ Nguyễn Huệ Chi, Phạm Duy Hiển, Nguyễn Quang A, Phạm Xuân Nguyên, Trần Nhương, Nguyễn Xuân Diện, Nguyễn Quang Thạch, Hoàng Tụy, Trần Vũ Hải, Nguyễn Trọng Vĩnh, và cả em Nguyễn Văn Phương, đều khỏe mạnh khi họ tới quán café Trung Nguyên tại 36 Điện Biên Phủ, trước cổng Bộ Ngoại giao để đợi nghe thông tin liên quan đến quan hệ với Trung Quốc. Có khỏe mạnh và có tâm với đất nước mới đến đây.
Vài người trong số họ đă vào tuổi thất thập cổ lai hy, đi lại khó khăn. Giáo sư Hoàng Tụy, tuổi cao, đang có nỗi buồn riêng trong gia đ́nh, mà vẫn dậy sớm để đến nơi hẹn.
Mục đích rất đơn giản, như Gs Huệ Chi cho biết, các nhân sỹ chỉ muốn nghe cho biết nội dung bản thỏa thuận giữa lănh đạo cấp cao Việt Nam và Trung Quốc gồm những điểm ǵ. Ngoại trừ những vấn đề thuộc phạm vi bí mật Nhà nước ra, nội dung c̣n lại cần được bạch hóa, nhất là những điều khoản đă kư kết. Đây là vấn đề thiêng liêng thuộc phạm vi lănh thổ của Tổ quốc, Chính phủ muốn kư kết bất cứ nội dung ǵ đều phải trưng cầu ư dân, kư xong phải thông báo cho dân được rơ.
Báo chí phía Trung Quốc đưa tin kiểu nước đôi, dường như lănh đạo Việt Nam đă thỏa thuận ngầm ǵ đó, dấy lên mối nghi ngờ trong dân, không hiểu ông Hồ Xuân Sơn sang Bắc Kinh với sứ mệnh ḥa giải thế nào mà phía bên kia lôi cả công hàm Phạm Văn Đồng ra làm bằng chứng để đ̣i chủ quyền đảo Trường Sa và Hoàng Sa.
Cuối cùng cuộc gặp không thành. Phía Bộ Ngoại giao nói, đă mời vài người qua điện thoại. Các nhân sỹ nhắn nhau, sáng đó cất công ra ngồi vỉa hè đợi ai đó mời chính thức, dù chỉ là lời nói không mất tiền mua.
Cái nước ḿnh nó thế. Lời chào cao hơn mâm cỗ. Là người Việt, ai cũng hiểu lễ nghi tối thiểu, từ thưở bé thơ đă được cha mẹ dạy cách mời ông bà khi ngồi vào mâm cơm.
Đương nhiên, nhân viên Bộ Ngoại giao thừa hiểu cần làm thế nào để 17 trí thức kia qua đường, bước vào cái cổng của Bộ, hoặc để họ tiếp tục ngồi đợi trước cửa quan, khi nào chán th́ về.
Kịch bản khách-chủ đă xảy ra có lẽ như cả hai bên cùng dự đoán. Tiếp mà không phải là tiếp, giải đáp mà không phải giải đáp, gặp mà không phải là gặp. Người trong sảnh Bộ vẫn ngồi phía trong hàng rào và nhân sỹ đợi ngoài quán trên phố.
Thông điệp đă rơ theo đúng nghi thức ngoại giao và giới trí thức thường làm: nói ít hiểu nhiều.
Nhân chuyện này, một người bạn email cho tôi, kể chuyện riêng cách đây hơn chục năm. Anh đến 36 Điện Biên Phủ, hồi đó c̣n là một quán tồi tàn, mấy súc gỗ làm ghế, vài cây cảnh rẻ tiền, bàn cắm hoa giả…để chia tay cô bạn.
Chiều mưa buồn, ngoài đường xe vẫn đi lại nhộn nhịp như chưa hề có cuộc chia ly. Biết không thể đi tới đâu trong đường đời, chẳng ai nói được ǵ mà họ ngồi trong im lặng. Gọi ly café uống mà miệng thấy đắng ngắt và anh tự hỏi, ḿnh ốm hay do con tim không cùng nhịp đập.
Anh bảo tôi, ly café Trung Nguyên mà có vị nhân sỹ nào uống hôm đó, dù có đường ngọt và sữa pha đặc, cũng sẽ đắng lạ thường như anh từng biết. Lần này không phải do ốm mà niềm tin của giới trí thức nước nhà đang bị phai phí.
Anh gửi đường link của bài hát trong bài hát “Café một ḿnh” của Ngọc Lễ và Phương Thảo như một kỷ niệm về giọt đắng café khi con tim tan nát thưở nào trong cái quán lúp xúp trên đường Điện Biên Phủ.
“Sáng nay café một ḿnh…nghe mưa quanh ḿnh, trời chợt lạnh như mùa đông, những cơn mưa rơi thờ ơ, rớt trên cuộc t́nh mong manh…Sáng nay mây thấp trên đầu, từng giọt café ngọt đắng, biết em nơi đâu bây giờ, em ơi, em ơi. Sáng nay ngồi khóc một ḿnh, từng giọt sầu rơi lặng lẽ, biết ta xa nhau thật rồi”.
Cũng mong 17 vị nhân sỹ từng đến trước cửa Bộ Ngoại giao quên đi vị đắng của ly café sáng 13-7. C̣n bạn đọc của Hiệu Minh blog hăy xóa nỗi buồn, chỉ giữ lại niềm vui cho gia đ́nh cuối tuần.
Hiệu Minh. 15-07-2011.
Các vị trí thức đợi vào BNG. Ảnh: NXD
Chúng ta tin là ngày 13-07-2011, những nhân sỹ Nguyễn Huệ Chi, Phạm Duy Hiển, Nguyễn Quang A, Phạm Xuân Nguyên, Trần Nhương, Nguyễn Xuân Diện, Nguyễn Quang Thạch, Hoàng Tụy, Trần Vũ Hải, Nguyễn Trọng Vĩnh, và cả em Nguyễn Văn Phương, đều khỏe mạnh khi họ tới quán café Trung Nguyên tại 36 Điện Biên Phủ, trước cổng Bộ Ngoại giao để đợi nghe thông tin liên quan đến quan hệ với Trung Quốc. Có khỏe mạnh và có tâm với đất nước mới đến đây.
Vài người trong số họ đă vào tuổi thất thập cổ lai hy, đi lại khó khăn. Giáo sư Hoàng Tụy, tuổi cao, đang có nỗi buồn riêng trong gia đ́nh, mà vẫn dậy sớm để đến nơi hẹn.
Mục đích rất đơn giản, như Gs Huệ Chi cho biết, các nhân sỹ chỉ muốn nghe cho biết nội dung bản thỏa thuận giữa lănh đạo cấp cao Việt Nam và Trung Quốc gồm những điểm ǵ. Ngoại trừ những vấn đề thuộc phạm vi bí mật Nhà nước ra, nội dung c̣n lại cần được bạch hóa, nhất là những điều khoản đă kư kết. Đây là vấn đề thiêng liêng thuộc phạm vi lănh thổ của Tổ quốc, Chính phủ muốn kư kết bất cứ nội dung ǵ đều phải trưng cầu ư dân, kư xong phải thông báo cho dân được rơ.
Báo chí phía Trung Quốc đưa tin kiểu nước đôi, dường như lănh đạo Việt Nam đă thỏa thuận ngầm ǵ đó, dấy lên mối nghi ngờ trong dân, không hiểu ông Hồ Xuân Sơn sang Bắc Kinh với sứ mệnh ḥa giải thế nào mà phía bên kia lôi cả công hàm Phạm Văn Đồng ra làm bằng chứng để đ̣i chủ quyền đảo Trường Sa và Hoàng Sa.
Cuối cùng cuộc gặp không thành. Phía Bộ Ngoại giao nói, đă mời vài người qua điện thoại. Các nhân sỹ nhắn nhau, sáng đó cất công ra ngồi vỉa hè đợi ai đó mời chính thức, dù chỉ là lời nói không mất tiền mua.
Cái nước ḿnh nó thế. Lời chào cao hơn mâm cỗ. Là người Việt, ai cũng hiểu lễ nghi tối thiểu, từ thưở bé thơ đă được cha mẹ dạy cách mời ông bà khi ngồi vào mâm cơm.
Đương nhiên, nhân viên Bộ Ngoại giao thừa hiểu cần làm thế nào để 17 trí thức kia qua đường, bước vào cái cổng của Bộ, hoặc để họ tiếp tục ngồi đợi trước cửa quan, khi nào chán th́ về.
Kịch bản khách-chủ đă xảy ra có lẽ như cả hai bên cùng dự đoán. Tiếp mà không phải là tiếp, giải đáp mà không phải giải đáp, gặp mà không phải là gặp. Người trong sảnh Bộ vẫn ngồi phía trong hàng rào và nhân sỹ đợi ngoài quán trên phố.
Thông điệp đă rơ theo đúng nghi thức ngoại giao và giới trí thức thường làm: nói ít hiểu nhiều.
Nhân chuyện này, một người bạn email cho tôi, kể chuyện riêng cách đây hơn chục năm. Anh đến 36 Điện Biên Phủ, hồi đó c̣n là một quán tồi tàn, mấy súc gỗ làm ghế, vài cây cảnh rẻ tiền, bàn cắm hoa giả…để chia tay cô bạn.
Chiều mưa buồn, ngoài đường xe vẫn đi lại nhộn nhịp như chưa hề có cuộc chia ly. Biết không thể đi tới đâu trong đường đời, chẳng ai nói được ǵ mà họ ngồi trong im lặng. Gọi ly café uống mà miệng thấy đắng ngắt và anh tự hỏi, ḿnh ốm hay do con tim không cùng nhịp đập.
Anh bảo tôi, ly café Trung Nguyên mà có vị nhân sỹ nào uống hôm đó, dù có đường ngọt và sữa pha đặc, cũng sẽ đắng lạ thường như anh từng biết. Lần này không phải do ốm mà niềm tin của giới trí thức nước nhà đang bị phai phí.
Anh gửi đường link của bài hát trong bài hát “Café một ḿnh” của Ngọc Lễ và Phương Thảo như một kỷ niệm về giọt đắng café khi con tim tan nát thưở nào trong cái quán lúp xúp trên đường Điện Biên Phủ.
“Sáng nay café một ḿnh…nghe mưa quanh ḿnh, trời chợt lạnh như mùa đông, những cơn mưa rơi thờ ơ, rớt trên cuộc t́nh mong manh…Sáng nay mây thấp trên đầu, từng giọt café ngọt đắng, biết em nơi đâu bây giờ, em ơi, em ơi. Sáng nay ngồi khóc một ḿnh, từng giọt sầu rơi lặng lẽ, biết ta xa nhau thật rồi”.
Cũng mong 17 vị nhân sỹ từng đến trước cửa Bộ Ngoại giao quên đi vị đắng của ly café sáng 13-7. C̣n bạn đọc của Hiệu Minh blog hăy xóa nỗi buồn, chỉ giữ lại niềm vui cho gia đ́nh cuối tuần.
Hiệu Minh. 15-07-2011.