dh2003
08-06-2011, 23:57
50 năm – tṛn một nửa thế kỷ, dọc chiều dài đất nước vẫn c̣n đó nỗi đau da cam nhức nhối qua từng thế hệ.
Nhưng cũng chừng ấy thời gian, nỗi đau luôn đồng hành cùng sự sẻ chia, nâng đỡ của những trái tim nhân hậu. Họ là những người tiếp thêm cho nạn nhân chất độc da cam – dioxin ngọn lửa của niềm tin và khát vọng sống.
Từ thành phố Bắc Giang, đi dọc triền đê sông Thương về khu phố Mỹ Độ, chúng tôi t́m đến Trung tâm nuôi dưỡng và dạy nghề Phú Quư. Gọi là Trung tâm song thực chất đó là căn nhà của Giám đốc Khổng Thị Thuư. Ban đầu chưa có quỹ đất xây dựng cơ sở, chị đă không ngần ngại dành toàn bộ ngôi nhà đang ở làm nơi nuôi dưỡng bán trú cho các em bị nhiễm chất độc da cam-dioxin.
http://vov.vn/avatar.aspx?ID=18155 9&at=0&ts=306&lm=63448252095273000 0
Chị Thuư bên các cháu nạn nhân chất độc da cam
Nhớ lại 3 năm trước khi quyết định thành lập Trung tâm, chị Thuư tâm sự: Xuất phát từ hoàn cảnh gia đ́nh, chồng là thương binh nặng, con trai thứ 2 bị nhiễm độc máu do di chứng của chất độc da cam. 28 năm nuôi con là ngày ấy năm vợ chồng chị đưa con đi khắp các bệnh viện chữa trị. Thiếu thốn về vật chất, đau đớn khi thấy chồng con bị bệnh tật dày ṿ nhưng hơn hết, chị hiểu rằng, các gia đ́nh khác c̣n khổ hơn ḿnh nhiều khi những đứa con của họ sinh ra đều bị nhiễm chất độc da cam.
Tâm niệm “Cho đi yêu thương sẽ nhận được yêu thương”, chị đă giang rộng ṿng tay đón những mảnh đời bất hạnh. Không thể kể hết khó khăn chị đă trải qua khi nuôi 10 em đủ mọi bệnh tật, mọi khiếm khuyết. Song hạnh phúc vô bờ khi nghe các em gọi “mẹ” và thấy các em không c̣n mặc cảm, tự ti về bản thân ḿnh. Đó chính là động lực giúp chị vượt qua tất cả: “Qua công việc làm hàng ngày, tôi thấy các cháu đến với tôi từ lúc không đi được giờ đă chống nạng đi được. Đấy là niềm vui, niềm vui nữa các cháu đều gọi tôi bằng mẹ, nói chúc mẹ ngủ ngon đó là niềm hạnh phúc nhất. Khi các cháu đến với ḿnh là những đứa trẻ không biết ǵ, giờ đây các cháu có công ăn việc làm, sống tự tin, yêu đời hơn và các cháu thấy rằng cuộc sống này có nhiều người tốt để giúp đỡ các cháu”.
Căn nhà 3 tầng rộng răi của gia đ́nh bỗng trở nên chật hẹp hơn, bộn bề hơn bởi những khung thêu, máy may, những cuộn chỉ màu. Nh́n các em chăm chú với từng đường kim mũi chỉ, thêu lên bức tranh “Giọt nước mắt da cam”, hay say sưa tập đàn, tập hát, như thấy rằng mọi đau đớn, mất mát của các em đă được xoa dịu. Những bức tranh do các em tự tay thêu, lời ca, tiếng hát cất lên như một minh chứng của nghị lực sống, vượt lên số phận. Ngọn lửa của niềm tin, nghị lực đó được thắp lên từ người mẹ hiền Khổng Thị Thuư. Đỗ Thu Nga, một trong những em được chị Thuư đưa về Trung tâm nuôi dưỡng, chăm sóc tâm sự: Bọn em đến đây ai cũng coi mẹ như người mẹ thứ 2 của ḿnh, coi đây là gia đ́nh ḿnh. Em nghĩ là ai cũng phải cố gắng, nếu cố gắng th́ sẽ làm được mọi việc. Đừng nghĩ ḿnh kém cỏi, mọi người chỉ may mắn hơn ḿnh một chút thôi. Ḿnh cũng có thể làm được những việc như họ nếu ḿnh cố gắng.
Với chị Thuư, những ǵ các em làm được là điều kỳ diệu. Song chúng tôi hiểu rằng, điều kỳ diệu ấy ở ngay trong trái tim nhân hậu của người phụ nữ chịu nhiều thiệt tḥi trong cuộc sống, luôn có tấm ḷng đồng cảm, sẻ chia, hết ḷng v́ nạn nhân da cam. Mong muốn đem sức lực nhỏ bé của ḿnh góp phần xoa dịu nỗi đau da cam, chị Thúy đă nhận được sự hỗ trợ từ phía Hội nạn nhân chất độc da cam/dioxin tỉnh Bắc Giang. Mới đây, chị đă được Chính quyền tỉnh cấp 13.000 m2 đất ở thành phố Bắc Giang để xây dựng Trung tâm trở thành mô h́nh nuôi dưỡng, chăm sóc, phục hồi chức năng và dạy nghề cho các nạn nhân chất độc da cam dioxin của tỉnh. Dẫu biết, con đường phía trước c̣n nhiều khó khăn nhưng chị không đơn độc, bên chị c̣n biết bao tấm ḷng nhân ái luôn sẵn sàng sẻ chia, cùng chị nhân lên hành động yêu thương trong xă hội.
Ông Đồng Khánh Vinh, Chủ tịch Hội nạn nhân da cam/dioxin Bắc Giang cho biết: Về điều kiện chăm sóc cho các cháu c̣n nhiều khó khăn nhưng với tấm ḷng bà Thuư đă dành t́nh cảm đặc biệt cho việc chăm sóc các cháu. Đối với người Bắc Giang, đến với trung tâm như đến với bà mẹ thứ 2 v́ các cháu là những cháu tật nguyện, đối với gia đ́nh đă là một khó khăn. Đến với trung tâm được sự chăm sóc như con đẻ, v́ thế xă hội và những gia đ́nh có nạn nhân gửi gắm vào đó rất tin tường.
Chia tay chúng tôi là những nụ cười, những câu chào không tṛn tiếng, nhưng ánh mắt các em vẫn lấp lánh niềm tin vào ngày mai tươi sáng. Niềm tin ấy được chắp cánh bởi trái tim nhân hậu như chị Thuư. Chị cùng các em ở đây đă thêu bức tranh “Giọt nước mắt da cam”- biểu tượng cho nỗi đau và mất mát quá lớn của nhiều thế hệ người Việt Nam sau chiến tranh. Chúng tôi hiểu, người đă từng thấm thía nỗi đau da cam như chị Thuư càng mong mỏi có nhiều hơn nữa sự chung tay sẻ chia của cộng đồng, để những nỗi đau da cam được xoa dịu, gánh nặng của hàng triệu gia đ́nh Việt Nam được vơi đi…/.
Huyền Châm
Theo VOV
Nhưng cũng chừng ấy thời gian, nỗi đau luôn đồng hành cùng sự sẻ chia, nâng đỡ của những trái tim nhân hậu. Họ là những người tiếp thêm cho nạn nhân chất độc da cam – dioxin ngọn lửa của niềm tin và khát vọng sống.
Từ thành phố Bắc Giang, đi dọc triền đê sông Thương về khu phố Mỹ Độ, chúng tôi t́m đến Trung tâm nuôi dưỡng và dạy nghề Phú Quư. Gọi là Trung tâm song thực chất đó là căn nhà của Giám đốc Khổng Thị Thuư. Ban đầu chưa có quỹ đất xây dựng cơ sở, chị đă không ngần ngại dành toàn bộ ngôi nhà đang ở làm nơi nuôi dưỡng bán trú cho các em bị nhiễm chất độc da cam-dioxin.
http://vov.vn/avatar.aspx?ID=18155 9&at=0&ts=306&lm=63448252095273000 0
Chị Thuư bên các cháu nạn nhân chất độc da cam
Nhớ lại 3 năm trước khi quyết định thành lập Trung tâm, chị Thuư tâm sự: Xuất phát từ hoàn cảnh gia đ́nh, chồng là thương binh nặng, con trai thứ 2 bị nhiễm độc máu do di chứng của chất độc da cam. 28 năm nuôi con là ngày ấy năm vợ chồng chị đưa con đi khắp các bệnh viện chữa trị. Thiếu thốn về vật chất, đau đớn khi thấy chồng con bị bệnh tật dày ṿ nhưng hơn hết, chị hiểu rằng, các gia đ́nh khác c̣n khổ hơn ḿnh nhiều khi những đứa con của họ sinh ra đều bị nhiễm chất độc da cam.
Tâm niệm “Cho đi yêu thương sẽ nhận được yêu thương”, chị đă giang rộng ṿng tay đón những mảnh đời bất hạnh. Không thể kể hết khó khăn chị đă trải qua khi nuôi 10 em đủ mọi bệnh tật, mọi khiếm khuyết. Song hạnh phúc vô bờ khi nghe các em gọi “mẹ” và thấy các em không c̣n mặc cảm, tự ti về bản thân ḿnh. Đó chính là động lực giúp chị vượt qua tất cả: “Qua công việc làm hàng ngày, tôi thấy các cháu đến với tôi từ lúc không đi được giờ đă chống nạng đi được. Đấy là niềm vui, niềm vui nữa các cháu đều gọi tôi bằng mẹ, nói chúc mẹ ngủ ngon đó là niềm hạnh phúc nhất. Khi các cháu đến với ḿnh là những đứa trẻ không biết ǵ, giờ đây các cháu có công ăn việc làm, sống tự tin, yêu đời hơn và các cháu thấy rằng cuộc sống này có nhiều người tốt để giúp đỡ các cháu”.
Căn nhà 3 tầng rộng răi của gia đ́nh bỗng trở nên chật hẹp hơn, bộn bề hơn bởi những khung thêu, máy may, những cuộn chỉ màu. Nh́n các em chăm chú với từng đường kim mũi chỉ, thêu lên bức tranh “Giọt nước mắt da cam”, hay say sưa tập đàn, tập hát, như thấy rằng mọi đau đớn, mất mát của các em đă được xoa dịu. Những bức tranh do các em tự tay thêu, lời ca, tiếng hát cất lên như một minh chứng của nghị lực sống, vượt lên số phận. Ngọn lửa của niềm tin, nghị lực đó được thắp lên từ người mẹ hiền Khổng Thị Thuư. Đỗ Thu Nga, một trong những em được chị Thuư đưa về Trung tâm nuôi dưỡng, chăm sóc tâm sự: Bọn em đến đây ai cũng coi mẹ như người mẹ thứ 2 của ḿnh, coi đây là gia đ́nh ḿnh. Em nghĩ là ai cũng phải cố gắng, nếu cố gắng th́ sẽ làm được mọi việc. Đừng nghĩ ḿnh kém cỏi, mọi người chỉ may mắn hơn ḿnh một chút thôi. Ḿnh cũng có thể làm được những việc như họ nếu ḿnh cố gắng.
Với chị Thuư, những ǵ các em làm được là điều kỳ diệu. Song chúng tôi hiểu rằng, điều kỳ diệu ấy ở ngay trong trái tim nhân hậu của người phụ nữ chịu nhiều thiệt tḥi trong cuộc sống, luôn có tấm ḷng đồng cảm, sẻ chia, hết ḷng v́ nạn nhân da cam. Mong muốn đem sức lực nhỏ bé của ḿnh góp phần xoa dịu nỗi đau da cam, chị Thúy đă nhận được sự hỗ trợ từ phía Hội nạn nhân chất độc da cam/dioxin tỉnh Bắc Giang. Mới đây, chị đă được Chính quyền tỉnh cấp 13.000 m2 đất ở thành phố Bắc Giang để xây dựng Trung tâm trở thành mô h́nh nuôi dưỡng, chăm sóc, phục hồi chức năng và dạy nghề cho các nạn nhân chất độc da cam dioxin của tỉnh. Dẫu biết, con đường phía trước c̣n nhiều khó khăn nhưng chị không đơn độc, bên chị c̣n biết bao tấm ḷng nhân ái luôn sẵn sàng sẻ chia, cùng chị nhân lên hành động yêu thương trong xă hội.
Ông Đồng Khánh Vinh, Chủ tịch Hội nạn nhân da cam/dioxin Bắc Giang cho biết: Về điều kiện chăm sóc cho các cháu c̣n nhiều khó khăn nhưng với tấm ḷng bà Thuư đă dành t́nh cảm đặc biệt cho việc chăm sóc các cháu. Đối với người Bắc Giang, đến với trung tâm như đến với bà mẹ thứ 2 v́ các cháu là những cháu tật nguyện, đối với gia đ́nh đă là một khó khăn. Đến với trung tâm được sự chăm sóc như con đẻ, v́ thế xă hội và những gia đ́nh có nạn nhân gửi gắm vào đó rất tin tường.
Chia tay chúng tôi là những nụ cười, những câu chào không tṛn tiếng, nhưng ánh mắt các em vẫn lấp lánh niềm tin vào ngày mai tươi sáng. Niềm tin ấy được chắp cánh bởi trái tim nhân hậu như chị Thuư. Chị cùng các em ở đây đă thêu bức tranh “Giọt nước mắt da cam”- biểu tượng cho nỗi đau và mất mát quá lớn của nhiều thế hệ người Việt Nam sau chiến tranh. Chúng tôi hiểu, người đă từng thấm thía nỗi đau da cam như chị Thuư càng mong mỏi có nhiều hơn nữa sự chung tay sẻ chia của cộng đồng, để những nỗi đau da cam được xoa dịu, gánh nặng của hàng triệu gia đ́nh Việt Nam được vơi đi…/.
Huyền Châm
Theo VOV