jojolotus
10-02-2011, 23:40
Hàng chục năm nay tiếng kéo của ông thợ cắt tóc một tay vẫn lách cách rộn vang, và nhiều thế hệ người dân xứ Nghệ cũng đă quen với h́nh ảnh của ông như một phần không thể thiếu nơi góc đường Lê Mao.
Một tay nằm lại đất thép
Đúng 8h sáng mỗi ngày, ông Nguyễn Trường Cư, sinh năm 1949, lại dắt chiếc xe đạp rời ngôi nhà bên đường Ngư Hải đến góc làm việc nhỏ bé của ḿnh bên đường Lê Mao bắt đầu một ngày động tay dao kéo. Ai đă từng được chứng kiến những đường kéo thoăn thoắt, sắc ngọt của ông đều phải trầm trồ ngưỡng mộ. Làm cái nghề mà người ta có hai tay nắn nót c̣n lo sơ sểnh, th́ một tay ông tuyệt nhiên chưa bao giờ để lưỡi kéo chệch đường chạm vào da ai.
http://media.nguoiduatin.vn/public/data/images/huebt/2011/t9/tuan7/nhanvat/nguoiduatin-kynhan1.JPG
Tuyệt chiêu độc nhất kéo luôn rộn tiếng cười với những câu chuyện mua sỉ bán lẻ
Ông Cư nói: "Nhiều anh bảo có tật th́ có tài, tớ bảo tớ có tật đâu. Bố mẹ tớ sinh tớ ra cũng đủ 2 tay. Tớ đi lính về mới bị thế chứ". Ngày 5/8/1964, Mỹ đánh phá các tỉnh miền Bắc, trong đó có Nghệ An. Năm ấy mới 16 tuổi, chưa đủ tuổi nhưng nghe tiếng gọi ṭng quân nô nức, tớ xung phong đi. Trong đợt tấn công Mậu Thân 1968 tại chiến trường Vĩnh Linh ác liệt, người chiến sỹ trẻ không tránh được bom đạn, một cánh tay đă măi măi nằm lại nơi đất thép Quảng Trị.
20 tuổi, khi trái tim c̣n sục sôi nhiệt huyết và lư tưởng, đột ngột trở thành thương binh cụt tay, anh lính trẻ đành phải xuất ngũ với thương tật 43% và bắt đầu những chuỗi ngày vật lộn mưu sinh nơi quê nhà. Khi lách mũi kéo, khi lướt tông đơ, hết cắt tóc lại đến cạo râu, cạo mặt, một tay ông cứ thoăn thoắt và chăm chú như xung quanh không có ǵ khác ngoài công việc ông đang làm. Biết tôi là phóng viên, ông cứ lắc đầu, lắc đầu không muốn lên báo: "Tớ chỉ làm nghề cắt tóc vỉa hè, có ǵ mà lên báo".
Tuyệt chiêu cắt tóc độc thủ
Có lẽ cánh tay nằm ở vùng đất thiêng Vĩnh Linh đă tiếp thêm sức mạnh cho một tay c̣n lại của ông Cư. Chính ông cũng không dám nghĩ ḿnh có thể theo nghề cắt tóc gia truyền khi một bên ống tay áo hoàn toàn trống rỗng. Áp lực mưu sinh và nghị lực phi thường đă khiến người thương binh trẻ măng làm nên điều kỳ diệu. Cái danh đệ nhất kéo dường như chưa đủ với người thợ cắt tóc đặc biệt này, phải gọi ông là độc nhất kéo.
http://media.nguoiduatin.vn/public/data/images/huebt/2011/t9/tuan7/nhanvat/nguoiduatin-kynhan.JPG
Ông Cư vệ sinh đồ nghề, chuẩn bị cho vị trí làm việc buổi chiều nhờ sự trợ giúp của một chân
Ông không cắt được những kiểu đầu model kiểu cách, mà cũng không muốn cắt, mấy kiểu đầu xanh đỏ, ḷa x̣a của lớp thanh niên bây giờ tớ không cắt được, tớ không thích. Nhưng với những kiểu đầu chân phương th́ ông tự tin, từ cụ già đến em bé không mấy ai không hài ḷng. Cái tài cắt tóc đẹp từ khi c̣n nhỏ ông đă được thừa hưởng từ người cha cũng là một tay kéo nổi đ́nh nổi đám thời trước.
Nhớ lại chuyện ngày xưa, ông Cư kể: "Tớ phải tập chứ. Trước th́ tớ cắt đă đẹp rồi, nhưng sợ nhất là cái món cạo mặt đây này, nhất là mấy ông già, da nhăn nheo cả. B́nh thường th́ phải một tay đè, kéo căng da mặt ra, một tay cạo. Nhưng ḿnh có mỗi một tay, lơ mơ rách mặt như chơi. Để phục vụ cho công cuộc luyện tay dao của ông Cư, tụi trẻ là em út của ông đều được huy động để ông đè cổ ra, hết cắt tóc lại cạo mặt.
Ông giải thích, phải luyện tay dao trên da mặt căng của trẻ nhỏ cho thuần thục th́ đến lúc gặp mấy vị râu quai nón hay da nhăn nheo mới không sợ. Rồi ông cười khoái trá, cho đến khi tay dao của ông có thể cạo vừa sạch vừa êm th́ mấy đứa em đứa nào đứa nấy má cũng phồng rộp cả.
Một tay mà hành nghề cắt tóc như ông Cư có thể nói là độc nhất vô nhị. Cái nghề này người ta gọi là nghề vít đầu, vít cổ thiên hạ mà kiếm tiền. C̣n với tuyệt chiêu cắt tóc độc thủ, từ năm 1970 đến nay, hơn 40 năm, ông Cư không cần vít đầu ai mà vẫn thành danh. Đơn giản v́ ông có mỗi một tay để cầm kéo, có tay nữa đâu mà vít đầu, vít cổ người ta.
Ông khoe nhà ông ba đời cắt tóc, nhưng 4 người con trai của ông đều mở được cửa hàng đàng hoàng chứ không cắt tóc vỉa hè như ông. Chỉ có đời ông mới phải đạp xe long rong đi khắp nơi hành nghề. Thời gian đầu, không mấy người dám giao phó mái tóc cho người thợ nhỏ thó, cụt tay cùng bộ đồ nghề giản đơn. Những vị khách đầu tiên đều là người thân, bạn bè, hàng xóm, họ đến ông cắt tóc gọi là ủng hộ.
Một số người lạ dũng cảm ngồi vào ghế cắt của ông chỉ v́ hiếu kỳ. Nhưng sự khéo léo bất ngờ của tay kéo và sự cẩn thận đến từng li trong từng động tác đă thật sự thuyết phục họ. Hầu hết khách của ông bây giờ đều là khách ruột lâu năm, dù ông có di chuyển từ vị trí này sang vị trí khác, họ cũng không ngại t́m đến như một thói quen dễ chịu không muốn thay đổi.
Ông kể, dạo trước, cũng có anh phóng viên đẹp trai lắm, ở tận trong Huế, t́nh cờ bắt gặp cứ nằn ń xin ông cho chụp tấm ảnh làm tấm gương cho lớp trẻ về người thương binh tàn nhưng không phế. Rồi lại dạo nọ, có mấy ông Tây đi ngang, nói ǵ x́ xồ x́ xồ, cứ giơ máy ảnh chụp tanh tách.
Ở tuổi 63, ông Cư đă có 6 cháu cả nội cả ngoại. Nuôi con, rồi truyền nghề cho con, quan điểm dạy con của ông giản dị và chu toàn như chính công việc cả đời ông đă làm: "Tớ phải cho con một cái nghề, nếu siêng năng th́ làm nghề ǵ cũng chẳng lo đói. Mà con tớ cũng đều tài lắm".
Tuyết Lan
theo nguoiduatin
Một tay nằm lại đất thép
Đúng 8h sáng mỗi ngày, ông Nguyễn Trường Cư, sinh năm 1949, lại dắt chiếc xe đạp rời ngôi nhà bên đường Ngư Hải đến góc làm việc nhỏ bé của ḿnh bên đường Lê Mao bắt đầu một ngày động tay dao kéo. Ai đă từng được chứng kiến những đường kéo thoăn thoắt, sắc ngọt của ông đều phải trầm trồ ngưỡng mộ. Làm cái nghề mà người ta có hai tay nắn nót c̣n lo sơ sểnh, th́ một tay ông tuyệt nhiên chưa bao giờ để lưỡi kéo chệch đường chạm vào da ai.
http://media.nguoiduatin.vn/public/data/images/huebt/2011/t9/tuan7/nhanvat/nguoiduatin-kynhan1.JPG
Tuyệt chiêu độc nhất kéo luôn rộn tiếng cười với những câu chuyện mua sỉ bán lẻ
Ông Cư nói: "Nhiều anh bảo có tật th́ có tài, tớ bảo tớ có tật đâu. Bố mẹ tớ sinh tớ ra cũng đủ 2 tay. Tớ đi lính về mới bị thế chứ". Ngày 5/8/1964, Mỹ đánh phá các tỉnh miền Bắc, trong đó có Nghệ An. Năm ấy mới 16 tuổi, chưa đủ tuổi nhưng nghe tiếng gọi ṭng quân nô nức, tớ xung phong đi. Trong đợt tấn công Mậu Thân 1968 tại chiến trường Vĩnh Linh ác liệt, người chiến sỹ trẻ không tránh được bom đạn, một cánh tay đă măi măi nằm lại nơi đất thép Quảng Trị.
20 tuổi, khi trái tim c̣n sục sôi nhiệt huyết và lư tưởng, đột ngột trở thành thương binh cụt tay, anh lính trẻ đành phải xuất ngũ với thương tật 43% và bắt đầu những chuỗi ngày vật lộn mưu sinh nơi quê nhà. Khi lách mũi kéo, khi lướt tông đơ, hết cắt tóc lại đến cạo râu, cạo mặt, một tay ông cứ thoăn thoắt và chăm chú như xung quanh không có ǵ khác ngoài công việc ông đang làm. Biết tôi là phóng viên, ông cứ lắc đầu, lắc đầu không muốn lên báo: "Tớ chỉ làm nghề cắt tóc vỉa hè, có ǵ mà lên báo".
Tuyệt chiêu cắt tóc độc thủ
Có lẽ cánh tay nằm ở vùng đất thiêng Vĩnh Linh đă tiếp thêm sức mạnh cho một tay c̣n lại của ông Cư. Chính ông cũng không dám nghĩ ḿnh có thể theo nghề cắt tóc gia truyền khi một bên ống tay áo hoàn toàn trống rỗng. Áp lực mưu sinh và nghị lực phi thường đă khiến người thương binh trẻ măng làm nên điều kỳ diệu. Cái danh đệ nhất kéo dường như chưa đủ với người thợ cắt tóc đặc biệt này, phải gọi ông là độc nhất kéo.
http://media.nguoiduatin.vn/public/data/images/huebt/2011/t9/tuan7/nhanvat/nguoiduatin-kynhan.JPG
Ông Cư vệ sinh đồ nghề, chuẩn bị cho vị trí làm việc buổi chiều nhờ sự trợ giúp của một chân
Ông không cắt được những kiểu đầu model kiểu cách, mà cũng không muốn cắt, mấy kiểu đầu xanh đỏ, ḷa x̣a của lớp thanh niên bây giờ tớ không cắt được, tớ không thích. Nhưng với những kiểu đầu chân phương th́ ông tự tin, từ cụ già đến em bé không mấy ai không hài ḷng. Cái tài cắt tóc đẹp từ khi c̣n nhỏ ông đă được thừa hưởng từ người cha cũng là một tay kéo nổi đ́nh nổi đám thời trước.
Nhớ lại chuyện ngày xưa, ông Cư kể: "Tớ phải tập chứ. Trước th́ tớ cắt đă đẹp rồi, nhưng sợ nhất là cái món cạo mặt đây này, nhất là mấy ông già, da nhăn nheo cả. B́nh thường th́ phải một tay đè, kéo căng da mặt ra, một tay cạo. Nhưng ḿnh có mỗi một tay, lơ mơ rách mặt như chơi. Để phục vụ cho công cuộc luyện tay dao của ông Cư, tụi trẻ là em út của ông đều được huy động để ông đè cổ ra, hết cắt tóc lại cạo mặt.
Ông giải thích, phải luyện tay dao trên da mặt căng của trẻ nhỏ cho thuần thục th́ đến lúc gặp mấy vị râu quai nón hay da nhăn nheo mới không sợ. Rồi ông cười khoái trá, cho đến khi tay dao của ông có thể cạo vừa sạch vừa êm th́ mấy đứa em đứa nào đứa nấy má cũng phồng rộp cả.
Một tay mà hành nghề cắt tóc như ông Cư có thể nói là độc nhất vô nhị. Cái nghề này người ta gọi là nghề vít đầu, vít cổ thiên hạ mà kiếm tiền. C̣n với tuyệt chiêu cắt tóc độc thủ, từ năm 1970 đến nay, hơn 40 năm, ông Cư không cần vít đầu ai mà vẫn thành danh. Đơn giản v́ ông có mỗi một tay để cầm kéo, có tay nữa đâu mà vít đầu, vít cổ người ta.
Ông khoe nhà ông ba đời cắt tóc, nhưng 4 người con trai của ông đều mở được cửa hàng đàng hoàng chứ không cắt tóc vỉa hè như ông. Chỉ có đời ông mới phải đạp xe long rong đi khắp nơi hành nghề. Thời gian đầu, không mấy người dám giao phó mái tóc cho người thợ nhỏ thó, cụt tay cùng bộ đồ nghề giản đơn. Những vị khách đầu tiên đều là người thân, bạn bè, hàng xóm, họ đến ông cắt tóc gọi là ủng hộ.
Một số người lạ dũng cảm ngồi vào ghế cắt của ông chỉ v́ hiếu kỳ. Nhưng sự khéo léo bất ngờ của tay kéo và sự cẩn thận đến từng li trong từng động tác đă thật sự thuyết phục họ. Hầu hết khách của ông bây giờ đều là khách ruột lâu năm, dù ông có di chuyển từ vị trí này sang vị trí khác, họ cũng không ngại t́m đến như một thói quen dễ chịu không muốn thay đổi.
Ông kể, dạo trước, cũng có anh phóng viên đẹp trai lắm, ở tận trong Huế, t́nh cờ bắt gặp cứ nằn ń xin ông cho chụp tấm ảnh làm tấm gương cho lớp trẻ về người thương binh tàn nhưng không phế. Rồi lại dạo nọ, có mấy ông Tây đi ngang, nói ǵ x́ xồ x́ xồ, cứ giơ máy ảnh chụp tanh tách.
Ở tuổi 63, ông Cư đă có 6 cháu cả nội cả ngoại. Nuôi con, rồi truyền nghề cho con, quan điểm dạy con của ông giản dị và chu toàn như chính công việc cả đời ông đă làm: "Tớ phải cho con một cái nghề, nếu siêng năng th́ làm nghề ǵ cũng chẳng lo đói. Mà con tớ cũng đều tài lắm".
Tuyết Lan
theo nguoiduatin