Hanna
10-19-2011, 19:17
Rùa đá thời nay đâu c̣n đội chữ
Cô quạnh xó vườn hoang nhớ quá khứ huy hoàng
Thông tin này không mới nhưng khá nóng: tỉnh Nam Định, mà chính quyền hẳn hoi nhá, đích thân ông chủ tịch tỉnh Nguyễn Văn Tuấn tuyên bố từ nay tỉnh Nam không tuyển dụng công chức là những người tốt nghiệp đại học dân lập, tư thục, hoặc hệ tại chức. Thêm một quả bom ném vào con tàu giáo dục vốn đă rệu ră, có nguy cơ ch́m.
Bảo rằng không mới, bảo rằng thêm là bởi điều ấy me-xừ Nguyễn Bá Thanh vùng sông Hàn đă tuyên cáo bố cáo rồi, từ hồi cuối năm ngoái lận. Người ủng hộ, kẻ phản đối, nhưng chính quyền Đà Nẵng khôn, mặc kệ, cứ làm. Nghe nói sau cú này me-xừ Thanh càng ghi thêm điểm. Ấy, xứ ta nó thế, mấy anh bạo mồm bạo miệng bạo tay nếu mất th́ mất tất, c̣n được chả khác ǵ giai cấp vô sản được cả thế giới.
Nếu có ai hỏi tôi ủng hộ hay phản đối Đà Nẵng và Nam Định, tôi nghiêng về ủng hộ. Ngày xưa cái chứng chỉ, bằng cấp là thiêng liêng lắm, ai sở hữu nó chả khác ǵ có vật chứng đảm bảo không chỉ tŕnh độ, kiến thức mà c̣n cả những lao tâm khổ tứ, công phu phấn đấu, sức lực mồ hôi đă bỏ ra. Xă hội tôn vinh họ đâu phải v́ mảnh bằng mà v́ tầm trí tuệ.
Nhưng nay th́ cứ náo loạn cả lên. Thật giả khó lường, chả c̣n biết đâu chân giá trị. Khoan hăy nhắc đến những ḷ tại chức, chuyên tu, hàm thụ, dân lập, tư thục, chỉ hăy đề cập đến ḷ đúc chính thống đào tạo ra những sản phẩm con người chính thống đă. Nhiều vị mang tấm bằng do trường đại học công lập, hệ chính quy cấp nhưng thực chất thế nào, không ai dám nói chắc. Có những ông giáo sư tiến sĩ chả lên lớp dạy ai, chả để lại công tŕnh ích nước lợi dân ǵ, thậm chí chả biết chuyên về cái ǵ, thế vẫn vênh vang giáo sư tiến sĩ. Kỹ sư, cử nhân trường công lập mỗi năm ra trường hàng vạn nhưng kiếm được việc làm nuôi thân vẫn thiên nan vạn nan. Ấy là chưa kể nhiều ông bà cán bộ đủ cỡ đủ hạng, quanh năm suốt tháng miệt mài bám ghế kiếm tiền, đánh đùng một cái cũng cử nhân, thạc sĩ, tiến sĩ như ai. Đáng ngờ lắm. Thế th́ bằng cấp tại chức, tư thục, dân lập là cái đinh ǵ. Sự chối bỏ của Đà Nẵng, Nam Định nghe chừng có lư. Nhưng h́nh như thiếu cái t́nh.
V́ đâu nên nỗi. V́ cái cơ chế, bộ máy, cách tổ chức hệ thống giáo dục hiện hành ở xứ này. Luật Giáo dục đă ghi rơ bậc đại học có hệ chính quy và không chính quy, có hệ thống trường công bên cạnh trường tư thục, dân lập. Điều 4 Luật Giáo dục 2010 viết “ Hệ thống giáo dục quốc dân gồm giáo dục chính quy và giáo dục thường xuyên”, Điều 43 th́ ghi “sinh viên học hết chương tŕnh đại học, có đủ điều kiện th́ được dự thi hoặc bảo vệ đồ án, khóa luận tốt nghiệp và nếu đạt yêu cầu theo quy định của bộ trưởng bộ Giáo dục và đào tạo th́ được hiệu trưởng trường đại học cấp bằng tốt nghiệp đại học”. Đặc biệt Điều 65 của luật này khẳng định “Trường dân lập, trường tư thục có nhiệm vụ, quyền hạn như trường công lập…, văn bằng, chứng chỉ do trường dân lập, trường tư thục, trường công lập cấp có giá trị pháp lư như nhau”.
Luật là thế, c̣n chấp hành luật lại là chuyện khác. Cứ chiếu theo luật th́ hai địa phương nói trên trái lè lè. Nhưng tại sao họ làm trái luật mà chính quyền trung ương đành chịu, không ai dám làm ǵ? Dễ hiểu, bởi thực trạng giáo dục nát quá rồi. Trường đại học, cao đẳng mở tùm lum tà la, dư luận gọi là “loạn đại học”. Cả nước hiện có gần 400 trường đại học, cao đẳng, có người đùa rằng c̣n nhiều hơn cả số trường mầm non đạt chuẩn. Mở ào ào như thác lũ, tính phổ cập đại học đến tận thôn bản hay sao? Nhiều trường đại học mới khai sinh đă đối mặt nguy cơ hấp hối. Đầu vào hạ thấp tối đa, vơ bèo vạt tép mà vẫn không đủ chỉ tiêu. Dạy th́ chắp vá nhố nhăng, ra kết quả chả khác ǵ vụ mấy đứa trẻ học lớp 5 vẫn chưa thoát khỏi đánh vần. Người ta làm kinh doanh giáo dục chứ không phải v́ nền giáo dục. Sắc kim tiền chói ḷa chốn giảng đường, cả công lập, dân lập tư thục, chính quy, tại chức… Một người bạn đồng môn với tôi, thuở mới phát sinh trường dân lập đă đi tiên phong mở trường, làm ăn đàng hoàng, đào tạo bài bản nghiêm túc chả khác ǵ công lập. Tôi hỏi có lời không, bạn bảo “siêu lợi nhuận”. Tôi biết bạn nói thật bởi xưa nay chưa nói dối bao giờ, vả lại bạn có tâm với giáo dục. Nay th́ bạn thôi, không làm nữa, chuyển sang làm thứ khác, chỉ v́ nó nát quá, chả muốn dây vào.
Chỉ khổ lương dân. Suốt đời vất vả, dành dụm vắt kiệt sức bố mẹ ḥng cho con bước chân vào chốn đại học mong có cơ hội đổi đời. Không vào được công lập, chính quy th́ ṿng qua đường dân lập, tư thục, tại chức. Mỗi đồng bạc nuôi con học hành là mua một niềm hy vọng. Họ tin vào nhà nước, vào những ông bà “ăn nói như ông Cao ông Quỳ”, vào cái hệ thống giáo dục quốc dân mà họ không có thời gian t́m hiểu kỹ. Nay th́ họ thất vọng, bởi chính những người trong cái bộ máy ấy, hệ thống ấy xổ toẹt, chối bỏ nhau. Sư nói sư phải, văi nói văi hay, ai cũng tự cho ḿnh đúng. Biết tin ai bây giờ?
Than ôi, các bố làm thế chỉ khổ đám dân lành.
17.10.2011
Nguyễn Thông blog
Cô quạnh xó vườn hoang nhớ quá khứ huy hoàng
Thông tin này không mới nhưng khá nóng: tỉnh Nam Định, mà chính quyền hẳn hoi nhá, đích thân ông chủ tịch tỉnh Nguyễn Văn Tuấn tuyên bố từ nay tỉnh Nam không tuyển dụng công chức là những người tốt nghiệp đại học dân lập, tư thục, hoặc hệ tại chức. Thêm một quả bom ném vào con tàu giáo dục vốn đă rệu ră, có nguy cơ ch́m.
Bảo rằng không mới, bảo rằng thêm là bởi điều ấy me-xừ Nguyễn Bá Thanh vùng sông Hàn đă tuyên cáo bố cáo rồi, từ hồi cuối năm ngoái lận. Người ủng hộ, kẻ phản đối, nhưng chính quyền Đà Nẵng khôn, mặc kệ, cứ làm. Nghe nói sau cú này me-xừ Thanh càng ghi thêm điểm. Ấy, xứ ta nó thế, mấy anh bạo mồm bạo miệng bạo tay nếu mất th́ mất tất, c̣n được chả khác ǵ giai cấp vô sản được cả thế giới.
Nếu có ai hỏi tôi ủng hộ hay phản đối Đà Nẵng và Nam Định, tôi nghiêng về ủng hộ. Ngày xưa cái chứng chỉ, bằng cấp là thiêng liêng lắm, ai sở hữu nó chả khác ǵ có vật chứng đảm bảo không chỉ tŕnh độ, kiến thức mà c̣n cả những lao tâm khổ tứ, công phu phấn đấu, sức lực mồ hôi đă bỏ ra. Xă hội tôn vinh họ đâu phải v́ mảnh bằng mà v́ tầm trí tuệ.
Nhưng nay th́ cứ náo loạn cả lên. Thật giả khó lường, chả c̣n biết đâu chân giá trị. Khoan hăy nhắc đến những ḷ tại chức, chuyên tu, hàm thụ, dân lập, tư thục, chỉ hăy đề cập đến ḷ đúc chính thống đào tạo ra những sản phẩm con người chính thống đă. Nhiều vị mang tấm bằng do trường đại học công lập, hệ chính quy cấp nhưng thực chất thế nào, không ai dám nói chắc. Có những ông giáo sư tiến sĩ chả lên lớp dạy ai, chả để lại công tŕnh ích nước lợi dân ǵ, thậm chí chả biết chuyên về cái ǵ, thế vẫn vênh vang giáo sư tiến sĩ. Kỹ sư, cử nhân trường công lập mỗi năm ra trường hàng vạn nhưng kiếm được việc làm nuôi thân vẫn thiên nan vạn nan. Ấy là chưa kể nhiều ông bà cán bộ đủ cỡ đủ hạng, quanh năm suốt tháng miệt mài bám ghế kiếm tiền, đánh đùng một cái cũng cử nhân, thạc sĩ, tiến sĩ như ai. Đáng ngờ lắm. Thế th́ bằng cấp tại chức, tư thục, dân lập là cái đinh ǵ. Sự chối bỏ của Đà Nẵng, Nam Định nghe chừng có lư. Nhưng h́nh như thiếu cái t́nh.
V́ đâu nên nỗi. V́ cái cơ chế, bộ máy, cách tổ chức hệ thống giáo dục hiện hành ở xứ này. Luật Giáo dục đă ghi rơ bậc đại học có hệ chính quy và không chính quy, có hệ thống trường công bên cạnh trường tư thục, dân lập. Điều 4 Luật Giáo dục 2010 viết “ Hệ thống giáo dục quốc dân gồm giáo dục chính quy và giáo dục thường xuyên”, Điều 43 th́ ghi “sinh viên học hết chương tŕnh đại học, có đủ điều kiện th́ được dự thi hoặc bảo vệ đồ án, khóa luận tốt nghiệp và nếu đạt yêu cầu theo quy định của bộ trưởng bộ Giáo dục và đào tạo th́ được hiệu trưởng trường đại học cấp bằng tốt nghiệp đại học”. Đặc biệt Điều 65 của luật này khẳng định “Trường dân lập, trường tư thục có nhiệm vụ, quyền hạn như trường công lập…, văn bằng, chứng chỉ do trường dân lập, trường tư thục, trường công lập cấp có giá trị pháp lư như nhau”.
Luật là thế, c̣n chấp hành luật lại là chuyện khác. Cứ chiếu theo luật th́ hai địa phương nói trên trái lè lè. Nhưng tại sao họ làm trái luật mà chính quyền trung ương đành chịu, không ai dám làm ǵ? Dễ hiểu, bởi thực trạng giáo dục nát quá rồi. Trường đại học, cao đẳng mở tùm lum tà la, dư luận gọi là “loạn đại học”. Cả nước hiện có gần 400 trường đại học, cao đẳng, có người đùa rằng c̣n nhiều hơn cả số trường mầm non đạt chuẩn. Mở ào ào như thác lũ, tính phổ cập đại học đến tận thôn bản hay sao? Nhiều trường đại học mới khai sinh đă đối mặt nguy cơ hấp hối. Đầu vào hạ thấp tối đa, vơ bèo vạt tép mà vẫn không đủ chỉ tiêu. Dạy th́ chắp vá nhố nhăng, ra kết quả chả khác ǵ vụ mấy đứa trẻ học lớp 5 vẫn chưa thoát khỏi đánh vần. Người ta làm kinh doanh giáo dục chứ không phải v́ nền giáo dục. Sắc kim tiền chói ḷa chốn giảng đường, cả công lập, dân lập tư thục, chính quy, tại chức… Một người bạn đồng môn với tôi, thuở mới phát sinh trường dân lập đă đi tiên phong mở trường, làm ăn đàng hoàng, đào tạo bài bản nghiêm túc chả khác ǵ công lập. Tôi hỏi có lời không, bạn bảo “siêu lợi nhuận”. Tôi biết bạn nói thật bởi xưa nay chưa nói dối bao giờ, vả lại bạn có tâm với giáo dục. Nay th́ bạn thôi, không làm nữa, chuyển sang làm thứ khác, chỉ v́ nó nát quá, chả muốn dây vào.
Chỉ khổ lương dân. Suốt đời vất vả, dành dụm vắt kiệt sức bố mẹ ḥng cho con bước chân vào chốn đại học mong có cơ hội đổi đời. Không vào được công lập, chính quy th́ ṿng qua đường dân lập, tư thục, tại chức. Mỗi đồng bạc nuôi con học hành là mua một niềm hy vọng. Họ tin vào nhà nước, vào những ông bà “ăn nói như ông Cao ông Quỳ”, vào cái hệ thống giáo dục quốc dân mà họ không có thời gian t́m hiểu kỹ. Nay th́ họ thất vọng, bởi chính những người trong cái bộ máy ấy, hệ thống ấy xổ toẹt, chối bỏ nhau. Sư nói sư phải, văi nói văi hay, ai cũng tự cho ḿnh đúng. Biết tin ai bây giờ?
Than ôi, các bố làm thế chỉ khổ đám dân lành.
17.10.2011
Nguyễn Thông blog