Hanna
11-03-2011, 08:40
(Bài này không phải là tài liệu phê b́nh văn nghệ, không phải là điểm phim. Đơn thuần chỉ là tâm tư của một khán giả, yêu thương những bản hùng ca, đem niềm xúc động trải trên trang giấy)
Nhớ lại chuyện xưa (1975).
Những bản hùng ca đă theo chân chúng tôi suốt một đời quân ngũ. Từ Mậu Thân 68 đến mùa Hè 72. Nhưng vào tuần lễ cuối tháng 4-75 không c̣n nghe thấy nhịp quân hành trên đài Sài G̣n nữa. Giữa mùa hè vùng nhiệt đới, đài Mỹ chợt chơi bài Tuyết trắng. Đó chính là tiếng kèn lui quân của đồng minh. Hoa Kỳ bắt đầu di tản bằng trực thăng. Miền Nam thất thủ. Thủy quân lục chiến Hoa Kỳ dựng lều đón tỵ nạn tại Pendleton. Cách 20 dặm về phía bắc là dinh thự của tổng thống Nixon. Bạch dinh Calle Isabella tại thị xă San Clemente từng được mệnh danh là ṭa Bạch Cung của miền Tây. Vào năm 75, Isabelle nằm phơi ḿnh buồn bă trên xa lộ số 5, cạnh bờ biển miền duyên hải California. Vào những ngày trời tốt, ông Nixon mới có thể nh́n thấy phi cơ chở tỵ nạn từ Thái B́nh Dương bay về Los Angeles. Nhưng đêm nào ông cũng nghe thấy tiếng xe bus của những người đánh mất quê hương chạy trên đường số 5 từ quận Cam về Tent City. Đoàn xe chở dân di tản, theo lệnh ông thống đốc, phải đóng kín cửa và chạy ban đêm qua San Clemente thẳng đường về Pendleton. Cali thời đó là tiểu bang chống chiến tranh, không welcome dân tỵ nạn. Tiếng xe chạy ban đêm đă làm ông Nixon mất ngủ, hay tại v́ nước Mỹ quay lưng lại Việt Nam.
Suốt thời gian c̣n lại của năm 75 đau thương đă có 50 ngàn dân tỵ nạn Đông Nam Á đến tạm trú trong thành phố lều. Trong số đó có một anh sỹ quan chiến tranh chính trị. Anh này t́nh cờ mang được các bản hùng ca, chính huấn ca và t́nh ca. Ngày đêm anh sang các bài hát bằng cassette phổ biến cho những người ra trại. Có bạn ngồi chép lại lời ca để kèm theo băng nhạc. Phần lớn khách hàng là cựu chiến binh. Có anh theo bảo trợ họ đạo nhà thờ về Wiscousin, North Carolina, hay Illinois. Các cơ quan thiện nguyện giải đều bà con ta đến 50 tiểu bang Hoa Kỳ. Tên các địa phương cũng khó đọc mà c̣n chẳng biết nơi đến là chỗ nào. Có những anh lính gia đ́nh kẹt ở Việt Nam, đang phân vân nửa ở nửa về. Cầm tờ giấy ra trại từ Cali mà không biết Utah là chỗ nào. Lấy một băng nhạc hùng ca bỏ vào máy mới mua trên PX, nước mắt chảy dài, nằm trên ghế bố, dưới lều vải, nghe bài ca vang vang… ”Ngày bao hùng binh tiến lên, bờ cơi vang lừng câu quyết chiến”.
Ở lều bên cạnh, 36 năm về trước anh sỹ quan chiến tranh chính trị vẫn tiếp tục sang băng. Bài ca bất hủ “Trên đầu súng quê hương, tổ quốc đă vươn ḿnh” nghe như tiếng thở than duới bầu trời trại 6.
Rồi 5 năm sau (1980).
Cuối năm 75 người Việt tại Hoa kỳ có được 150,000 nhưng đến cuối năm 1980 th́ con số lên gần gấp đôi. Bà con từ các quốc gia Tây Âu kéo về Mỹ đoàn tụ. Thuyền nhân ra đi trong đợt đầu đă bắt đầu vào Mỹ. Sau 5 năm thôn tính miền Nam, giấc mộng vàng của thiên đường cộng sản xụp đổ. Đất nước lầm than và lùi lại hơn 15 năm chậm tiến. Người đi càng ngày càng đông dù năm ăn năm thua. Người về không có là bao. Nam Lộc vào làm social worker cho cơ quan tỵ nạn. Việt Dzũng viết bài ca gửi quà về quê hương qua tiếng khóc than. Thanh niên Trúc Hồ vượt biên đường bộ. Thầy giáo Trầm tử Thiêng đi đường biển. Người Việt hải ngoại bắt đầu bàn chuyện giải phóng quê hương. Muốn đấu tranh vơ trang phải t́m về ba biên giới. Phần c̣n lại tham dự vào công cuộc đấu tranh chính trị. Có người nói rằng phải chăng bây giờ thành lập được một tổng cục chiến tranh chính trị. Ư kiến này làm tôi nhớ lại các bản hùng ca từ trong trại tỵ nan năm 1975. Chiến đấu bằng văn hóa và chính trị, được lắm, nhưng vũ khí ở đâu?…
Mong sao có được tờ báo phổ biến khắp thế giới. Có được đài phát thanh gửi về cho cả 2 miền Nam Bắc, Việt Nam. Làm sao có TV, có bản nhạc, có movie, có video đưa ngọn lửa đấu tranh, đưa tin tức đến toàn cầu. Và t́m đâu những bản hùng ca.
Con đường chinh phục ḷng người, phát huy chính nghĩa mạnh mẽ và trực tiếp nhất là văn nghệ, với lời ca tiếng nhạc. Phải phổ biến rộng rải, liên tục và bền bỉ. Phải có một thứ ǵ tương tự như tổng cục chiến tranh chính trị của Việt Nam Cộng Ḥa tại hải ngoại. Nghe hợp lư đấy, nhưng thực sự chỉ là ước mơ vô vọng vào thời kỳ 80.
Trung Tâm Asia ra đời.
http://nguoivietboston.com/wp-content/uploads/2011/10/image0103-224x300.jpg
Nhạc sĩ Anh Bằng
Đó là năm 1981 do nhạc sĩ Anh Bằng thành lập. Ông là một nhạc sĩ t́nh ca rất hiền lành. Anh Bằng đă viết một bài nhạc với lời ca tưởng chừng dành riêng cho anh em chúng tôi khóa Cương quyết Đà Lạt 1954. Lời ca như vận vào đời các tân sinh viên sỹ quan giă từ miền Bắc vào Nam. “Tôi xa Hà Nội năm lên 18 khi vừa biết yêu”. Đó là câu thứ nhất của 1954. “Bao nhiêu mộng đẹp tan ra thành khói, bay theo mây chiều”. Đó là câu thứ hai của tháng 4-1975, 21 năm sau.
Vâng, chính cái ông Anh Bằng làm lời ca như thế đă thành lập Trung tâm Asia 1981. Trong suốt 10 năm đầu Asia cũng chỉ là một trung tâm sản xuất băng nhạc như thường lệ. Qua thập niên 90, nhạc sĩ Anh Bằng lui vào hậu trường để cho cô con gái Thy Vân quản trị. Ở quận Cam có đôi bạn tỵ nạn vong niên, một già một trẻ, người đường bộ, người đường biển, gặp nhau qua cà phê thuốc lá bắt đầu hợp tác với Asia. Chàng thanh niên Trương Anh Hùng tức nhạc sĩ Trúc Hồ trong lớp tuổi 20 của trại tỵ nạn Thái Lan bước vào Asia cùng với sự hỗ trợ tinh thần của Trầm tử Thiêng, người viết Kinh Khổ với ca từ trầm luân của một đời Việt Nam. Người đă cùng soạn với Trúc Hồ bài ca bất hủ Bên em đang có ta.
Tiếp theo giữa thập niên 90, Nam Lộc và Việt Dzũng vào cộng tác với Asia. Từ đó Trung tâm Asia đă t́m thấy đường đi tới và mở ra một chân trời mới. Mười năm đầu chỉ là trung tâm băng nhạc. 20 năm sau trở thành một trung tâm đấu tranh. Lấy công việc thương mại làm nền móng, Asia mở mặt trận phát huy chính nghĩa bằng văn hóa, lời ca tiếng nhạc. Chỉ với 5 người, một thứ tổng cục chiến tranh chính trị của VNCH hải ngoại đă h́nh thành.
Trong khoảng thời gian 20 năm từ 1991 đến 2011 Asia đă cho ra đời 80 Video và DVD. Trong đó chen lẫn vào t́nh ca là những đề tài hết sức tâm lư chiến và chính huấn. Xin nhắc lại một số tiêu biểu: Saigon Nỗi Nhớ, Lá Thư Từ Chiến Trường, Cánh Hoa Thời Loạn, Xuân Chinh Chiến, T́nh Khúc Sau Cuộc Chiến, Hành Tŕnh 30 năm, Người Lính, Hành Tŕnh T́m Tự Do, T́nh Khúc Thời Chinh Chiến, Chiến Tranh và Ḥa B́nh….
Sau cùng bây giờ là những bản Hùng ca.
Qua 20 năm sản xuất 80 bộ phim, trung b́nh một năm 4 cuốn Asia đă xây dựng nền móng cho tổ chức, quy tụ một đội ngũ nghệ sĩ xuất sắc và bắt đầu mở rộng qua lănh vực truyền h́nh với SBTN có mặt toàn thế giới, kể cả ở VN và 24 giờ một ngày liên tục.
Nhớ lại chuyện xưa (1975).
Những bản hùng ca đă theo chân chúng tôi suốt một đời quân ngũ. Từ Mậu Thân 68 đến mùa Hè 72. Nhưng vào tuần lễ cuối tháng 4-75 không c̣n nghe thấy nhịp quân hành trên đài Sài G̣n nữa. Giữa mùa hè vùng nhiệt đới, đài Mỹ chợt chơi bài Tuyết trắng. Đó chính là tiếng kèn lui quân của đồng minh. Hoa Kỳ bắt đầu di tản bằng trực thăng. Miền Nam thất thủ. Thủy quân lục chiến Hoa Kỳ dựng lều đón tỵ nạn tại Pendleton. Cách 20 dặm về phía bắc là dinh thự của tổng thống Nixon. Bạch dinh Calle Isabella tại thị xă San Clemente từng được mệnh danh là ṭa Bạch Cung của miền Tây. Vào năm 75, Isabelle nằm phơi ḿnh buồn bă trên xa lộ số 5, cạnh bờ biển miền duyên hải California. Vào những ngày trời tốt, ông Nixon mới có thể nh́n thấy phi cơ chở tỵ nạn từ Thái B́nh Dương bay về Los Angeles. Nhưng đêm nào ông cũng nghe thấy tiếng xe bus của những người đánh mất quê hương chạy trên đường số 5 từ quận Cam về Tent City. Đoàn xe chở dân di tản, theo lệnh ông thống đốc, phải đóng kín cửa và chạy ban đêm qua San Clemente thẳng đường về Pendleton. Cali thời đó là tiểu bang chống chiến tranh, không welcome dân tỵ nạn. Tiếng xe chạy ban đêm đă làm ông Nixon mất ngủ, hay tại v́ nước Mỹ quay lưng lại Việt Nam.
Suốt thời gian c̣n lại của năm 75 đau thương đă có 50 ngàn dân tỵ nạn Đông Nam Á đến tạm trú trong thành phố lều. Trong số đó có một anh sỹ quan chiến tranh chính trị. Anh này t́nh cờ mang được các bản hùng ca, chính huấn ca và t́nh ca. Ngày đêm anh sang các bài hát bằng cassette phổ biến cho những người ra trại. Có bạn ngồi chép lại lời ca để kèm theo băng nhạc. Phần lớn khách hàng là cựu chiến binh. Có anh theo bảo trợ họ đạo nhà thờ về Wiscousin, North Carolina, hay Illinois. Các cơ quan thiện nguyện giải đều bà con ta đến 50 tiểu bang Hoa Kỳ. Tên các địa phương cũng khó đọc mà c̣n chẳng biết nơi đến là chỗ nào. Có những anh lính gia đ́nh kẹt ở Việt Nam, đang phân vân nửa ở nửa về. Cầm tờ giấy ra trại từ Cali mà không biết Utah là chỗ nào. Lấy một băng nhạc hùng ca bỏ vào máy mới mua trên PX, nước mắt chảy dài, nằm trên ghế bố, dưới lều vải, nghe bài ca vang vang… ”Ngày bao hùng binh tiến lên, bờ cơi vang lừng câu quyết chiến”.
Ở lều bên cạnh, 36 năm về trước anh sỹ quan chiến tranh chính trị vẫn tiếp tục sang băng. Bài ca bất hủ “Trên đầu súng quê hương, tổ quốc đă vươn ḿnh” nghe như tiếng thở than duới bầu trời trại 6.
Rồi 5 năm sau (1980).
Cuối năm 75 người Việt tại Hoa kỳ có được 150,000 nhưng đến cuối năm 1980 th́ con số lên gần gấp đôi. Bà con từ các quốc gia Tây Âu kéo về Mỹ đoàn tụ. Thuyền nhân ra đi trong đợt đầu đă bắt đầu vào Mỹ. Sau 5 năm thôn tính miền Nam, giấc mộng vàng của thiên đường cộng sản xụp đổ. Đất nước lầm than và lùi lại hơn 15 năm chậm tiến. Người đi càng ngày càng đông dù năm ăn năm thua. Người về không có là bao. Nam Lộc vào làm social worker cho cơ quan tỵ nạn. Việt Dzũng viết bài ca gửi quà về quê hương qua tiếng khóc than. Thanh niên Trúc Hồ vượt biên đường bộ. Thầy giáo Trầm tử Thiêng đi đường biển. Người Việt hải ngoại bắt đầu bàn chuyện giải phóng quê hương. Muốn đấu tranh vơ trang phải t́m về ba biên giới. Phần c̣n lại tham dự vào công cuộc đấu tranh chính trị. Có người nói rằng phải chăng bây giờ thành lập được một tổng cục chiến tranh chính trị. Ư kiến này làm tôi nhớ lại các bản hùng ca từ trong trại tỵ nan năm 1975. Chiến đấu bằng văn hóa và chính trị, được lắm, nhưng vũ khí ở đâu?…
Mong sao có được tờ báo phổ biến khắp thế giới. Có được đài phát thanh gửi về cho cả 2 miền Nam Bắc, Việt Nam. Làm sao có TV, có bản nhạc, có movie, có video đưa ngọn lửa đấu tranh, đưa tin tức đến toàn cầu. Và t́m đâu những bản hùng ca.
Con đường chinh phục ḷng người, phát huy chính nghĩa mạnh mẽ và trực tiếp nhất là văn nghệ, với lời ca tiếng nhạc. Phải phổ biến rộng rải, liên tục và bền bỉ. Phải có một thứ ǵ tương tự như tổng cục chiến tranh chính trị của Việt Nam Cộng Ḥa tại hải ngoại. Nghe hợp lư đấy, nhưng thực sự chỉ là ước mơ vô vọng vào thời kỳ 80.
Trung Tâm Asia ra đời.
http://nguoivietboston.com/wp-content/uploads/2011/10/image0103-224x300.jpg
Nhạc sĩ Anh Bằng
Đó là năm 1981 do nhạc sĩ Anh Bằng thành lập. Ông là một nhạc sĩ t́nh ca rất hiền lành. Anh Bằng đă viết một bài nhạc với lời ca tưởng chừng dành riêng cho anh em chúng tôi khóa Cương quyết Đà Lạt 1954. Lời ca như vận vào đời các tân sinh viên sỹ quan giă từ miền Bắc vào Nam. “Tôi xa Hà Nội năm lên 18 khi vừa biết yêu”. Đó là câu thứ nhất của 1954. “Bao nhiêu mộng đẹp tan ra thành khói, bay theo mây chiều”. Đó là câu thứ hai của tháng 4-1975, 21 năm sau.
Vâng, chính cái ông Anh Bằng làm lời ca như thế đă thành lập Trung tâm Asia 1981. Trong suốt 10 năm đầu Asia cũng chỉ là một trung tâm sản xuất băng nhạc như thường lệ. Qua thập niên 90, nhạc sĩ Anh Bằng lui vào hậu trường để cho cô con gái Thy Vân quản trị. Ở quận Cam có đôi bạn tỵ nạn vong niên, một già một trẻ, người đường bộ, người đường biển, gặp nhau qua cà phê thuốc lá bắt đầu hợp tác với Asia. Chàng thanh niên Trương Anh Hùng tức nhạc sĩ Trúc Hồ trong lớp tuổi 20 của trại tỵ nạn Thái Lan bước vào Asia cùng với sự hỗ trợ tinh thần của Trầm tử Thiêng, người viết Kinh Khổ với ca từ trầm luân của một đời Việt Nam. Người đă cùng soạn với Trúc Hồ bài ca bất hủ Bên em đang có ta.
Tiếp theo giữa thập niên 90, Nam Lộc và Việt Dzũng vào cộng tác với Asia. Từ đó Trung tâm Asia đă t́m thấy đường đi tới và mở ra một chân trời mới. Mười năm đầu chỉ là trung tâm băng nhạc. 20 năm sau trở thành một trung tâm đấu tranh. Lấy công việc thương mại làm nền móng, Asia mở mặt trận phát huy chính nghĩa bằng văn hóa, lời ca tiếng nhạc. Chỉ với 5 người, một thứ tổng cục chiến tranh chính trị của VNCH hải ngoại đă h́nh thành.
Trong khoảng thời gian 20 năm từ 1991 đến 2011 Asia đă cho ra đời 80 Video và DVD. Trong đó chen lẫn vào t́nh ca là những đề tài hết sức tâm lư chiến và chính huấn. Xin nhắc lại một số tiêu biểu: Saigon Nỗi Nhớ, Lá Thư Từ Chiến Trường, Cánh Hoa Thời Loạn, Xuân Chinh Chiến, T́nh Khúc Sau Cuộc Chiến, Hành Tŕnh 30 năm, Người Lính, Hành Tŕnh T́m Tự Do, T́nh Khúc Thời Chinh Chiến, Chiến Tranh và Ḥa B́nh….
Sau cùng bây giờ là những bản Hùng ca.
Qua 20 năm sản xuất 80 bộ phim, trung b́nh một năm 4 cuốn Asia đă xây dựng nền móng cho tổ chức, quy tụ một đội ngũ nghệ sĩ xuất sắc và bắt đầu mở rộng qua lănh vực truyền h́nh với SBTN có mặt toàn thế giới, kể cả ở VN và 24 giờ một ngày liên tục.