vuitoichat
11-17-2011, 09:37
BVN: Xin hăy đọc bài này để chiêm nghiệmmột thực tế là khoảng cách quá chênh lệch về nhân cách (bao hàm cả bản lĩnh và tri thức) giữa người làm chính trị và người trí thức chân thính ở nước ta hiện nay. Cũng xin hăy đọc bài này để thấy rằng trong ḍng máu Việt 4000 năm vốn có chứa sẵn truyền thống quật cường là một sự thật trăm phần trăm. Dù người ta có muốn nhuộm đen nó, dù người ta có dùng một đám… không biết gọi là ǵ đành xin mượn lời Nguyễn Du “đầu… mặt… ào ào như sôi” để đạp vào mặt người biểu t́nh yêu nước, để xuống tay đánh đập, lôi, kéo, khiêng họ vào đồn công an hoặc vào nhà giam, thậm chí đánh ngất cả những đứa con gia đ́nh nền nếp như anh Nguyễn Lân Thắng – cháu của GS Nguyễn Lân,… th́ điều chắc chắn là ḍng thác yêu nước cuồn cuộn trong ḷng dân tộc ta cuối cùng vẫn trở thành thác lũ cuốn phăng tất cả mọi thứ rác rưởi hôi thối trên đó mọi thế lực bạo tàn cướp nước và bán nước đang bấu víu nhằm chống lại dân tộc Việt Nam. Chân lư ấy được Cụ Hồ nói ra từ hơn 70 năm trước là một chân lư không làm sao thay đổi được. Dù có là Đảng Trời đi nữa, không thay đổi là tự đánh mất ḿnh.
———-
Chiều thứ hai 14/11/2011, ông Nguyễn Duy Chiến, Phó chủ nhiệm Ủy ban biên giới quốc gia của Bộ Ngoại giaoViệt Nam (tôi nhấn mạnh: của Việt Nam) được mời đến một trường đại học lớn ở Hà Nội báo cáo về t́nh h́nh biên giới.
Nhà trường thông báo cho các thầy cô đến dự.
Ban tổ chức nghĩ rằng, các thầy cô bận rộn, vả lại đây là vấn đề đại sự quốc gia đă có Đảng và Chính phủ lo, chắc cũng không mấy người quan tâm, cho nên cái giảng đường 432 chỗ ngồi đă được ngăn bằng một tấm vách ngăn di động, chỉ c̣n chừa lại chừng 200 chỗ ngồi để giảng đường đỡ trống trải.
Không dè chưa đến giờ hẹn mà giảng đường đă chật cứng, bộ phận tổ chức phải tháo dỡ tấm vách ngăn… Thế mà cái giảng đường trên 400 chỗ ngồi hầu như không c̣n chỗ trống.
Người quan sát nhận ra, hôm nay đến dự rất đông đủ, hầu như các vị thuộc hàng Giáo sư có tên tuổi đều có mặt, trừ thầy Hiệu trưởng đi công tác nước ngoài, các thầy Phó hiệu trưởng đều có mặt, buổi báo cáo do thầy Phó hiệu trưởng thường trực chủ tŕ.
Những người đến dự chờ đợi ông Phó chủ nhiệm cung cấp những thông tin thời sự về t́nh h́nh biên giới, để cập nhật thông tin và bổ sung kiến thức vào công việc nghiên cứu và giảng dạy. Ông giảng giải rất kỹ thế nào là đường cơ bản, thế nào là lănh hải, thế nào là vùng đặc quyền kinh tế, … Ông c̣n làm “công tác tư tưởng” cho các Giáo sư, đảng viên và đoàn viên thanh niên cộng sản không được quên rằng Trung Quốc và Việt Nam là hai quốc gia do các đảng cộng sản lănh đạo, chúng ta cùng chung ông Tổ Mác Lê-nin.
Rồi ông cung cấp thông tin, như muốn nhắc nhở các Giáo sư đừng quên góp đá xây dựng Trường Sa, khi đă có đơn vị này đóng góp một tỷ đồng, mỗi người đơn vị kia đóng góp một ngày lương, … rồi Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam đă làm các việc… ông nhắc đi nhắc lại một điệp khúc “nhiều lắm các thứ” (nguyên văn lời ông). Ông giảng giải rành rẽ như đang giảng bài cho học sinh trung học, chứ không phải một báo cáo nghiêm túc cho các Giáo sư… Trên màn h́nh của bản thuyết tŕnh, ông xen vào rất nhiều h́nh ảnh để chứng minh rằng ông đă từng đi báo cáo về biên giới trên biển tại nhiều trường đại học và các đơn vị khác trên toàn quốc.
Mặc dầu chờ đợi, nhưng các cử tọa tuyệt nhiên không thấy ông Chiến đưa ra một thông tin nào mới, trừ những thông tin mà các Giáo sư đă tiếp nhận qua các phương tiện truyền thông và nhất là các trang mạng “lề phải”, “lề trái”. Và ông luôn nhắc đi nhắc lại “đây là vấn đề nhạy cảm” mà ông không thể nói ra, và ông Chiến cũng khuyên mọi người đừng nhắc đến.
Quả t́nh đây là vấn đề rất “nhạy cảm”, bởi vậy ông yêu cầu mọi người tuyệt đối không được chụp ảnh, quay phim về buổi nói chuyện này. Có một vị giảng viên rất trẻ (có lẽ vừa ra toa lét quay vào) chưa kịp nghe lời cảnh báo của ông, lỡ dại giương máy ảnh lên chụp, liền bị ông nghiêm khắc cảnh cáo.
Điều đặc biệt là cái bản đồ mà ông trưng lên để giảng giải th́ lại dùng tiếng Anh và ghi rơ vùng biển mà Trung Quốc đang khuấy đảo là biển “Nam Trung Hoa”, chứ không phải là Biển Đông như viết trên các báo chí “lề phải” của ta.
Khi nói về các cuộc biểu t́nh chống Trung Quốc xâm lược, ông nhấn mạnh,… ta có chưa đầy trăm triệu dân, Trung Quốc có gấp mười mấy lần số đó, ḿnh biểu t́nh năm ngàn người th́ họ biểu t́nh năm chục ngàn người… Kinh khủng hơn thế… Giải quyết vấn đề ǵ đâu (!).
Nhưng có một thông tin mà cả giảng đường sững sờ: Khi nói về vụ Trung Quốc cắt cáp tàu B́nh Minh 2 và tàu Viking 2 của ta, ông Chiến “lỡ mồm” đưa ra một lời răn dạy, chẳng qua chỉ là… là “Yêu cho đ̣n cho vọt” mà thôi! Theo b́nh luận của người quan sát, th́ đây là lời khuyên của các cụ đối với các bậc cha mẹ khi dạy dỗ con cái.
Nghe giọng điệu của ông cứ thấy là lạ thế nào! Đúng là giọng điệu của bọn người nước lạ, luôn mồm đe dọa cho “Dạy cho Việt Nam một bài học”… Nhưng lần này được ông cán bộ Chiến của cái cơ quan lạ kia phiên dịch bằng một ngôn ngữ “thân ái hơn”, là… là “Yêu cho đ̣n cho vọt”. Cả giảng đường giật ḿnh… Không biết bố nào dạy con nào đây?Và ai đang được ai yêu như vậy đó?
Sau phần ông thuyết tŕnh th́ đến lượt mọi người nêu câu hỏi và b́nh luận.
Rất đông đảo các vị Giáo sư đương chức đă phát biểu ư kiến. Tất cả các ư kiến đều thể hiện sự đáng tiếc là trong báo cáo của ông Chiến không đưa ra được những thông tin ǵ mới so với báo chí, và mọi thông tin quen biết mà ông Chiến đưara kèm theo lời răn phủ đầu: “Đây là vấn đề nhạy cảm”. Những vấn đề “nhạy cảm” của ông Chiến quả thật c̣n kém xa những thông tin mà các thầy cô của trường đại học này nghiên cứu, nhất là các thầy cô trong ngành sử học.
Người đầu tiên phát biểu ư kiến là thầy Phó hiệu trưởng thường trực. Thầy chất vấn ông Chiến, tại sao lại ông lại dùng bản đồ tiếng Anh với ḍng chữ “Biển Nam Trung Hoa” để chỉ vùng Biển Đông của Việt Nam? Ông Chiến lúng túng, quanh co một hồi, và không thể trả lời được thấu đáo câu hỏi của thầy Phó hiệu trưởng thường trực (mà làm sao ông Chiến trả lời cho đặng!!!).
Sau đó đến lượt một vị Giáo sư là một nhà nghiên cứu lịch sử, đăb́nh luận, ư là Trung Quốc “yêu Việt Nam”,… rất yêu. Yêu đến mức cho những thứ hơn đ̣n hơn vọt mà ông Chiến vừa nói đến, bằng chứng là nhan nhản những bài viết trên những trang mạng do Đảng Trung Quốc thao túng đ̣i “Giết giặc Việt để lấy máu làm lễ tế cờ thu hồi Nam Sa” (tức Trường Sa của Việt Nam). Ông c̣n dẫn ra một loạt sự kiện nữa, trong đó có việc ông Chủ tịch Hồ Cẩm Đào vừa dứt lời từ biệt với Tổng Bí thư của Việt Nam, th́ trên cơ quan ngôn luận chính thức của Trung Quốc đă dọa cho Việt Nam nghe tiếng súng ở Biển Đông.Vị Giáo sư này c̣n nói: “Tôi có thể cung cấp cho anh Chiến, rằng bản chất của Trung Quốc là lời nói không bao giờ đi đôi với hành động. Họ nói một đằng, nhưng lại hành động theo một cách khác. Nó nhất quán từ cấp lănh đạo cao nhất đến cấp thực thi thấp nhất”.
Vị Giáo sư khả kính của chúng ta c̣n khẳng định, chúng ta phải đặt lợi ích quốc gia trong khuôn khổ của pháp luật quốc tế lên trên hết, chứ không phải nhấn mạnh họ và ta đều chung ông tổ Mác Lê-nin.
Một vị Giáo sư khác đă từng có bề dày nghiên cứu về Trung Quốc, đă từng có công tŕnh khoa học về vấn đề này được công bố từ 1979, th́ khẳng định với ông Chiến rằng, trong suốt chiều dài lịch sử, các nhà lănh đạo Trung Quốc luôn hành xử theo kiểu lời nói không đi đôi với việc làm. Khi vị Giáo sư này nhắc đến bản tính lời nói không đi đôi với việc làm th́ gợi người quan sát nhớ lại ư kiến của vị Giáo sư vừa phát biểu ư kiến ở trên, rằng, mỗi khi diễn ra những sự kiện Trung Quốc xâm phạm lănh thổ, lănh hải Việt Nam, được phía lănh đạo Việt Nam nhắc nhở, th́ lănh đạo Trung Quốc luôn đưa lời khuyên thân ái: “Các đồng chí ơi, chúng ta phải kiên nhẫn nh́n về đại cục, chứ chấp ǵ với cái hành động ngu xuẩn của bọn dân đen…”
Một vị nữ Giáo sư nói “Báo cáo một vấn đề nghiêm túc như thế này phải có chứng cứ khoa học, bằng chứng lịch sử, chứ không thể cái ǵ cũng “vấn đề nhạy cảm”… Vậy ra chúng tôi không đáng được cung cấp thông tin sao?”. Nghe xong lời vị nữ Giáo sư này, ông Chiến liền hạ giọng phán rằng: “Không ai cấm các thầy cô nghiên cứu khoa học, nhưng nghiên cứu th́ phải… cho nó… cẩn thận… Chúng ta có thể viết một trăm trang nghiêm túc, nhưng chỉ cần một ḍng không cẩn thận là phía bạn có thể dùng nó để làm bằng chứng rằng đă có một Giáo sư của Việt Nam nói năng như vậy đấy!”. (Người quan sát trộm nghĩ: Vậy th́ trên hàng trăm trang mạng của Trung Quốc, cả lề phải và lề trái, nhan nhản những ḍng lăng nhục và đe dọa Việt Nam th́ ông Chiến nghĩ sao nhỉ?).
Dân t́nh quan sát thấy ông Chiến mặt đỏ nhừ… Chắc ông không ngờ các thầy cô ở trường đại học này thể hiện một phản ứng dữ dội như vậy… Cứ như những cuộc đấu tố ở các khu phố đối với những người có ư kiến trái chiều.
Cuối cùng, chắc là để gỡ thể diện cho ông Chiến, v́ dù sao, nhà trường cũng đă có lời mời ông Chiến đến báo cáo, thầy Phó hiệu trưởng thường trực đă nói lời cảm ơn để kết thúc cuộc đối thoại rất cởi mở với ông Chiến.
Trong ḍng người ùa ra từ giảng đường, người quan sát nghe thấy cuộc trao đổi giữa mấy bạn giảng viên trẻ, trong đó đáng chú ư là lời của một anh: “Tôi cho rằng, phúc đức của nước nhà c̣n lớn lắm, bởi v́, đưa một người như ông Chiến đi thương thảo về biên giới, để một người như ông Chiến tư vấn chính sách về biên giới cho Chính phủ mà chúng ta mới chỉ mất có ngần ấy đất và ngần ấy biển là c̣n ít đấy”./.
Người Quan Sát
Theo: BVN
———-
Chiều thứ hai 14/11/2011, ông Nguyễn Duy Chiến, Phó chủ nhiệm Ủy ban biên giới quốc gia của Bộ Ngoại giaoViệt Nam (tôi nhấn mạnh: của Việt Nam) được mời đến một trường đại học lớn ở Hà Nội báo cáo về t́nh h́nh biên giới.
Nhà trường thông báo cho các thầy cô đến dự.
Ban tổ chức nghĩ rằng, các thầy cô bận rộn, vả lại đây là vấn đề đại sự quốc gia đă có Đảng và Chính phủ lo, chắc cũng không mấy người quan tâm, cho nên cái giảng đường 432 chỗ ngồi đă được ngăn bằng một tấm vách ngăn di động, chỉ c̣n chừa lại chừng 200 chỗ ngồi để giảng đường đỡ trống trải.
Không dè chưa đến giờ hẹn mà giảng đường đă chật cứng, bộ phận tổ chức phải tháo dỡ tấm vách ngăn… Thế mà cái giảng đường trên 400 chỗ ngồi hầu như không c̣n chỗ trống.
Người quan sát nhận ra, hôm nay đến dự rất đông đủ, hầu như các vị thuộc hàng Giáo sư có tên tuổi đều có mặt, trừ thầy Hiệu trưởng đi công tác nước ngoài, các thầy Phó hiệu trưởng đều có mặt, buổi báo cáo do thầy Phó hiệu trưởng thường trực chủ tŕ.
Những người đến dự chờ đợi ông Phó chủ nhiệm cung cấp những thông tin thời sự về t́nh h́nh biên giới, để cập nhật thông tin và bổ sung kiến thức vào công việc nghiên cứu và giảng dạy. Ông giảng giải rất kỹ thế nào là đường cơ bản, thế nào là lănh hải, thế nào là vùng đặc quyền kinh tế, … Ông c̣n làm “công tác tư tưởng” cho các Giáo sư, đảng viên và đoàn viên thanh niên cộng sản không được quên rằng Trung Quốc và Việt Nam là hai quốc gia do các đảng cộng sản lănh đạo, chúng ta cùng chung ông Tổ Mác Lê-nin.
Rồi ông cung cấp thông tin, như muốn nhắc nhở các Giáo sư đừng quên góp đá xây dựng Trường Sa, khi đă có đơn vị này đóng góp một tỷ đồng, mỗi người đơn vị kia đóng góp một ngày lương, … rồi Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam đă làm các việc… ông nhắc đi nhắc lại một điệp khúc “nhiều lắm các thứ” (nguyên văn lời ông). Ông giảng giải rành rẽ như đang giảng bài cho học sinh trung học, chứ không phải một báo cáo nghiêm túc cho các Giáo sư… Trên màn h́nh của bản thuyết tŕnh, ông xen vào rất nhiều h́nh ảnh để chứng minh rằng ông đă từng đi báo cáo về biên giới trên biển tại nhiều trường đại học và các đơn vị khác trên toàn quốc.
Mặc dầu chờ đợi, nhưng các cử tọa tuyệt nhiên không thấy ông Chiến đưa ra một thông tin nào mới, trừ những thông tin mà các Giáo sư đă tiếp nhận qua các phương tiện truyền thông và nhất là các trang mạng “lề phải”, “lề trái”. Và ông luôn nhắc đi nhắc lại “đây là vấn đề nhạy cảm” mà ông không thể nói ra, và ông Chiến cũng khuyên mọi người đừng nhắc đến.
Quả t́nh đây là vấn đề rất “nhạy cảm”, bởi vậy ông yêu cầu mọi người tuyệt đối không được chụp ảnh, quay phim về buổi nói chuyện này. Có một vị giảng viên rất trẻ (có lẽ vừa ra toa lét quay vào) chưa kịp nghe lời cảnh báo của ông, lỡ dại giương máy ảnh lên chụp, liền bị ông nghiêm khắc cảnh cáo.
Điều đặc biệt là cái bản đồ mà ông trưng lên để giảng giải th́ lại dùng tiếng Anh và ghi rơ vùng biển mà Trung Quốc đang khuấy đảo là biển “Nam Trung Hoa”, chứ không phải là Biển Đông như viết trên các báo chí “lề phải” của ta.
Khi nói về các cuộc biểu t́nh chống Trung Quốc xâm lược, ông nhấn mạnh,… ta có chưa đầy trăm triệu dân, Trung Quốc có gấp mười mấy lần số đó, ḿnh biểu t́nh năm ngàn người th́ họ biểu t́nh năm chục ngàn người… Kinh khủng hơn thế… Giải quyết vấn đề ǵ đâu (!).
Nhưng có một thông tin mà cả giảng đường sững sờ: Khi nói về vụ Trung Quốc cắt cáp tàu B́nh Minh 2 và tàu Viking 2 của ta, ông Chiến “lỡ mồm” đưa ra một lời răn dạy, chẳng qua chỉ là… là “Yêu cho đ̣n cho vọt” mà thôi! Theo b́nh luận của người quan sát, th́ đây là lời khuyên của các cụ đối với các bậc cha mẹ khi dạy dỗ con cái.
Nghe giọng điệu của ông cứ thấy là lạ thế nào! Đúng là giọng điệu của bọn người nước lạ, luôn mồm đe dọa cho “Dạy cho Việt Nam một bài học”… Nhưng lần này được ông cán bộ Chiến của cái cơ quan lạ kia phiên dịch bằng một ngôn ngữ “thân ái hơn”, là… là “Yêu cho đ̣n cho vọt”. Cả giảng đường giật ḿnh… Không biết bố nào dạy con nào đây?Và ai đang được ai yêu như vậy đó?
Sau phần ông thuyết tŕnh th́ đến lượt mọi người nêu câu hỏi và b́nh luận.
Rất đông đảo các vị Giáo sư đương chức đă phát biểu ư kiến. Tất cả các ư kiến đều thể hiện sự đáng tiếc là trong báo cáo của ông Chiến không đưa ra được những thông tin ǵ mới so với báo chí, và mọi thông tin quen biết mà ông Chiến đưara kèm theo lời răn phủ đầu: “Đây là vấn đề nhạy cảm”. Những vấn đề “nhạy cảm” của ông Chiến quả thật c̣n kém xa những thông tin mà các thầy cô của trường đại học này nghiên cứu, nhất là các thầy cô trong ngành sử học.
Người đầu tiên phát biểu ư kiến là thầy Phó hiệu trưởng thường trực. Thầy chất vấn ông Chiến, tại sao lại ông lại dùng bản đồ tiếng Anh với ḍng chữ “Biển Nam Trung Hoa” để chỉ vùng Biển Đông của Việt Nam? Ông Chiến lúng túng, quanh co một hồi, và không thể trả lời được thấu đáo câu hỏi của thầy Phó hiệu trưởng thường trực (mà làm sao ông Chiến trả lời cho đặng!!!).
Sau đó đến lượt một vị Giáo sư là một nhà nghiên cứu lịch sử, đăb́nh luận, ư là Trung Quốc “yêu Việt Nam”,… rất yêu. Yêu đến mức cho những thứ hơn đ̣n hơn vọt mà ông Chiến vừa nói đến, bằng chứng là nhan nhản những bài viết trên những trang mạng do Đảng Trung Quốc thao túng đ̣i “Giết giặc Việt để lấy máu làm lễ tế cờ thu hồi Nam Sa” (tức Trường Sa của Việt Nam). Ông c̣n dẫn ra một loạt sự kiện nữa, trong đó có việc ông Chủ tịch Hồ Cẩm Đào vừa dứt lời từ biệt với Tổng Bí thư của Việt Nam, th́ trên cơ quan ngôn luận chính thức của Trung Quốc đă dọa cho Việt Nam nghe tiếng súng ở Biển Đông.Vị Giáo sư này c̣n nói: “Tôi có thể cung cấp cho anh Chiến, rằng bản chất của Trung Quốc là lời nói không bao giờ đi đôi với hành động. Họ nói một đằng, nhưng lại hành động theo một cách khác. Nó nhất quán từ cấp lănh đạo cao nhất đến cấp thực thi thấp nhất”.
Vị Giáo sư khả kính của chúng ta c̣n khẳng định, chúng ta phải đặt lợi ích quốc gia trong khuôn khổ của pháp luật quốc tế lên trên hết, chứ không phải nhấn mạnh họ và ta đều chung ông tổ Mác Lê-nin.
Một vị Giáo sư khác đă từng có bề dày nghiên cứu về Trung Quốc, đă từng có công tŕnh khoa học về vấn đề này được công bố từ 1979, th́ khẳng định với ông Chiến rằng, trong suốt chiều dài lịch sử, các nhà lănh đạo Trung Quốc luôn hành xử theo kiểu lời nói không đi đôi với việc làm. Khi vị Giáo sư này nhắc đến bản tính lời nói không đi đôi với việc làm th́ gợi người quan sát nhớ lại ư kiến của vị Giáo sư vừa phát biểu ư kiến ở trên, rằng, mỗi khi diễn ra những sự kiện Trung Quốc xâm phạm lănh thổ, lănh hải Việt Nam, được phía lănh đạo Việt Nam nhắc nhở, th́ lănh đạo Trung Quốc luôn đưa lời khuyên thân ái: “Các đồng chí ơi, chúng ta phải kiên nhẫn nh́n về đại cục, chứ chấp ǵ với cái hành động ngu xuẩn của bọn dân đen…”
Một vị nữ Giáo sư nói “Báo cáo một vấn đề nghiêm túc như thế này phải có chứng cứ khoa học, bằng chứng lịch sử, chứ không thể cái ǵ cũng “vấn đề nhạy cảm”… Vậy ra chúng tôi không đáng được cung cấp thông tin sao?”. Nghe xong lời vị nữ Giáo sư này, ông Chiến liền hạ giọng phán rằng: “Không ai cấm các thầy cô nghiên cứu khoa học, nhưng nghiên cứu th́ phải… cho nó… cẩn thận… Chúng ta có thể viết một trăm trang nghiêm túc, nhưng chỉ cần một ḍng không cẩn thận là phía bạn có thể dùng nó để làm bằng chứng rằng đă có một Giáo sư của Việt Nam nói năng như vậy đấy!”. (Người quan sát trộm nghĩ: Vậy th́ trên hàng trăm trang mạng của Trung Quốc, cả lề phải và lề trái, nhan nhản những ḍng lăng nhục và đe dọa Việt Nam th́ ông Chiến nghĩ sao nhỉ?).
Dân t́nh quan sát thấy ông Chiến mặt đỏ nhừ… Chắc ông không ngờ các thầy cô ở trường đại học này thể hiện một phản ứng dữ dội như vậy… Cứ như những cuộc đấu tố ở các khu phố đối với những người có ư kiến trái chiều.
Cuối cùng, chắc là để gỡ thể diện cho ông Chiến, v́ dù sao, nhà trường cũng đă có lời mời ông Chiến đến báo cáo, thầy Phó hiệu trưởng thường trực đă nói lời cảm ơn để kết thúc cuộc đối thoại rất cởi mở với ông Chiến.
Trong ḍng người ùa ra từ giảng đường, người quan sát nghe thấy cuộc trao đổi giữa mấy bạn giảng viên trẻ, trong đó đáng chú ư là lời của một anh: “Tôi cho rằng, phúc đức của nước nhà c̣n lớn lắm, bởi v́, đưa một người như ông Chiến đi thương thảo về biên giới, để một người như ông Chiến tư vấn chính sách về biên giới cho Chính phủ mà chúng ta mới chỉ mất có ngần ấy đất và ngần ấy biển là c̣n ít đấy”./.
Người Quan Sát
Theo: BVN