johnnydan9
11-28-2011, 15:24
Người ta nói, hổ dữ c̣n không ăn thịt con, vậy mà tôi - Ngô Thị Nguyền lại đang tâm bán con gái dứt ruột vào "tổ quỷ". Bao biện cho hành vi táng tận lương tâm của ḿnh, Nguyền đổ lỗi cho gă chồng "hờ" trí trá...
Bôn ba xứ người!
Nguyền - cái tên như ứng vào tôi với số phận tăm tối. Tôi sinh năm 1956, quê ở xă Ḥa B́nh, huyện Chợ Mới, tỉnh An Giang. Tuổi thơ tôi là những tháng ngày phụ mẹ chạy chợ, chưa lớn đă tiếp xúc với tiền và quá quen với thói mặc cả. Ai cũng khen tôi đẹp nhất trong 5 chị em. Có lẽ v́ thế mà gă chuyên nghề "gom tiền" ở chợ mê mẩn tôi. Khi ấy, tôi tṛn 17, c̣n lăo hơn tôi những 30 tuổi. Cảnh nhà bần hàn, bố mẹ nghĩ, đời tôi sẽ sáng sủa nếu làm vợ gă bởi gă giàu. Bố mẹ ép nhưng tôi không cam chịu phận chung chồng, làm lẽ. Thế nên, tôi đă trốn nhà lên Sài G̣n (cũ) mà chẳng có một xu dính túi. Để mưu sinh, tôi làm thuê đủ nghề rồi tôi học cắt tóc. 3 năm trời, tôi cắm mặt ở cửa hiệu, chăm chú học lỏm các chiêu của bà chủ tiệm và nuôi ước mơ trở thành một "tay kéo vàng". Nếu cứ thế mà đi, có lẽ cuộc đời tôi đă khác. Nhưng khốn khổ, tôi nghe đám bạn ngon ngọt rủ sang Campuchia làm ăn. Biết là liều nhưng tôi vẫn ôm mộng đổi đời. Đặt chân đến đất khách, tôi và nhóm bạn mở cửa hàng cắt tóc. Một trong số những người khách thường lui tới đây đă để mắt tới tôi. Anh ta là Việt kiều, lập nghiệp ở Campuchia đă nhiều năm. Sự chân thành, quan tâm tỉ mỉ của vị khách quen khiến tôi cảm thấy ấm áp giữa một thế giới toàn người xa lạ. Tôi yêu và thuận theo anh ta chẳng cần điều kiện ǵ. Chúng tôi góp gạo thổi cơm chung và sinh được cô con gái kháu khỉnh. Lúc này, tôi tách ra làm ăn riêng, cuộc sống những tưởng êm đềm...
Cho đến giờ, tôi không thể quên buổi sáng ấy. Cái buổi sáng với sự xuất hiện của người đàn bà lạ mặt đă đưa đẩy cuộc đời tôi. Bà ta đằng đằng sát khí cầm chai a xít xông thẳng vào cửa hàng, lớn tiếng đ̣i chồng và muốn dạy kẻ cướp chồng người khác một bài học. May là bà ta không biết mặt tôi. Tôi thất kinh v́ cơn ghen bốc lên ngùn ngụt của bà ta, nhưng đă nhanh chóng lấy lại b́nh tĩnh. "Chị có chuyện ǵ, chờ em nó đến rồi nói chuyện phải trái" - tôi đánh lạc hướng, vỗ về bà ta. Chờ người đàn bà nguôi ngoai, tôi nhận ḿnh là kẻ thứ 3 và sẽ rút lui. Bà ta nh́n tôi chằm chằm bảo rằng: "Tôi không tin cô là kẻ cướp chồng người khác".
Th́ ra, người tôi chung sống bấy lâu đă có vợ. Chẳng thèm đôi co với người đàn ông lừa bịp, tôi khăn gói đem con về nước. "Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa", đời tôi đúng là khốn khổ. Càng nghĩ, tôi càng uất và thêm tủi phận. Ôm đứa con 3 tuổi, tôi khóc cạn nước mắt. Tôi đă trốn tránh cuộc hôn nhân mà bố mẹ ép gả, để rồi tự nguyện trao đời ḿnh cho kẻ trí trá. Nhận ra ḿnh thật quá đáng với bố mẹ, tôi muốn về thật nhanh để tạ lỗi với họ. Nhưng vừa chân ướt chân ráo tới thị xă Châu Đốc, tôi hay tin, mẹ đă qua đời. C̣n nỗi xót xa nào hơn, không c̣n mặt mũi nào nh́n bố, tôi nuốt nước mắt, ngược xe lên Sài G̣n.
http://plxh.vcmedia.vn/Images/Uploaded/Share/2011/11/27/031pham-nhan-Nguyen.JPG
Phạm nhân Nguyền than trách bản thân v́ đă bán con gái ḿnh
Con gái tuổi trăng rằm, vậy mà...
Trở lại Sài G̣n, tôi mang con tá túc ở nhà người em gái. Éo le, chẳng bao lâu sau, nó bị bắt và bị tuyên 13 năm tù về tội "Mua bán trái phép chất ma túy" và hai mẹ con lại "cầu bất, cầu bơ". Rồi tôi dạt về TP Cần Thơ lúc nào không hay. Hàng ngày, quanh quẩn bán vé số dạo, tôi tằn tiện mà không đủ sống. Chị thử nghĩ, kiếm được 10.000 đồng/ngày th́ ăn ǵ, tiền trọ nữa chứ. Cuối năm 2003, t́nh cờ, tôi gặp người đàn bà tên Xuân. Bà ta ăn mặc sang trọng, hào phóng mua cho tôi cả chục cặp vé. Cảm t́nh trước người phụ nữ cởi mở, chuyện đời phiêu bạt, tôi kể tuồn tuột. Nghe chuyện, bà ta siết chặt tay tôi bày tỏ sự cảm thông và hứa giúp đỡ. "Chị không ngại vất vả th́ sang Trung Quốc hái hồ tiêu thuê, lương khá lắm, mỗi ngày kiếm được vài trăm ngh́n đồng" - bà Xuân nói. Như người chết đuối vớ được cọc, tôi hồ hởi nhận lời. Tôi đă đi theo bà ta như một cái bóng mà không hề đắn đo. Khi đến cửa khẩu Móng Cái, tỉnh Quảng Ninh, đột nhiên bà Xuân bị một người đàn ông kéo đi giải quyết nợ nần. Hai mẹ con tôi đă mỏi mắt chờ mà bà ta mất hút. Trời nhá nhem tối, tôi đang lo lắng v́ không biết đi đâu về đâu th́ một phụ nữ tự giới thiệu là Th́nh (người Việt Nam lấy chồng Trung Quốc) đến hỏi han. Th́nh đă đưa hai mẹ con tôi sang tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc.
Đến xứ người được vài ngày, Th́nh nói, để con gái lại bà ta chăm nom giúp. Khi nào nó đến tuổi cập kê sẽ mai mối cho một người đàn ông giàu có. Bà ta cũng vẽ đường cho tôi về Việt Nam lừa người mang sang đây bán sẽ được trả nhiều tiền. Ḷng tham khiến tôi mờ mắt và tôi đă nhắm mắt đưa chân. Trong lúc tôi về Việt Nam, Th́nh đă bán con gái tôi vào "tổ quỷ". 4.000 tệ (hơn 7 triệu đồng tại thời điểm đó) Th́nh đưa, tôi đă cầm dù biết đó là món tiền thân xác con gái ḿnh. Nó mới 14 tuổi, tôi đúng là không ra ǵ. Chỉ vài giọt nước mắt thoảng qua, tôi đă xóa sạch sự dằn vặt.
Trượt dài, tôi không c̣n biết đâu là t́nh thân máu mủ, tôi thèm tiền như khát nước. Cầm những đồng tiền nhơ nhuốc, tôi lao vào cuộc săn người như con thiêu thân. Ngày 14-5-2004, Th́nh ứng trước cho tôi 1.000 tệ để trở về Cần Thơ t́m "hàng". Gặp người quen cũ, tôi vẽ ra cuộc sống sung túc ở Trung Quốc. Ai cũng tin tôi đang làm nghề may, kiếm bộn tiền nên mới yên tâm để con ở bên đó. Nghe tôi tỉ tê, cô em gái chẳng chút nghi ngờ và nhờ tôi đưa đứa con ruột, SN 1989, sang Trung Quốc t́m việc làm. Cô em tôi đă cạn lời dặn ḍ, nhờ tôi săn sóc nó. Tôi ừ ào cho qua rồi mau chóng đưa "hàng" về cho Th́nh. Ngày 2-6-2004, tôi bị bắt tại khu vực Đồn Biên pḥng 11, thuộc phường Ninh Dương, TP Móng Cái, khi chưa kịp bán các nạn nhân sang Trung Quốc.
Phiên ṭa ngày hôm ấy, tôi bị kết án 15 năm tù về tội "Buôn bán phụ nữ, trẻ em". Tôi chẳng than văn ǵ v́ thế là đích đáng.
Ngộ ra th́ đă quá muộn...
Thụ án được 2 năm th́ tôi được tin bố qua đời. Giờ, tôi đă ăn 7 cái tết trong trại giam. Những cái tết chỉ có nước mắt và số phận cay đắng cũng do tôi tạo nên. Bất hiếu, bất nhân, ngộ ra th́ đă muộn. Bố mẹ mất, chị em xa lánh, con gái bặt vô âm tín, xung quanh tôi chẳng c̣n ai. Tôi hiểu, đó là sự trừng phạt với một kẻ như tôi. 7 năm qua, không có giây phút nào tôi ngừng nghĩ đến con. Nước mắt không xóa sạch tội lỗi. Cuộc đời tôi "7 nổi 3 ch́m" vậy mà tôi c̣n đầy đọa số phận của con gái, có người mẹ nào như tôi? Tôi đă sống như một kẻ thần kinh, không biết thế nào là hai từ "Con Người".
Tôi đă nỗ lực cải tạo, làm việc hết sức ḿnh để nỗi nhọc nhằn thể xác vơi đi gánh nặng tinh thần. Nhưng sau những buổi lao động trở về pḥng giam, mỗi khi đặt lưng th́ tôi lại không sao chợp mắt. H́nh ảnh con gái bé nhỏ cứ bám riết, nó ch́a bàn tay về phía mẹ, ánh mắt tuyệt vọng. Tôi hận ḿnh nhưng càng hận hơn gă chồng "hờ" dối lừa. Phần v́ muốn trả thù hắn, tôi đă buông xuôi khi người ta rắp tâm bán con gái ḿnh.
Chặng đường chấp hành án đă được một nửa, tôi sẽ phải sống tiếp ra sao khi trắng tay và tâm hồn què quặt? Nh́n mọi người ai cũng sum vầy bên người thân trong những lần thăm gặp, tôi càng thấm thía nỗi cô đơn. Con giờ này đang ở đâu, có c̣n sống để trở về cho tôi được quỳ gối cầu xin sự tha thứ. Tôi chẳng dám nhận ḿnh là mẹ...
Hoa Đỗ
Bôn ba xứ người!
Nguyền - cái tên như ứng vào tôi với số phận tăm tối. Tôi sinh năm 1956, quê ở xă Ḥa B́nh, huyện Chợ Mới, tỉnh An Giang. Tuổi thơ tôi là những tháng ngày phụ mẹ chạy chợ, chưa lớn đă tiếp xúc với tiền và quá quen với thói mặc cả. Ai cũng khen tôi đẹp nhất trong 5 chị em. Có lẽ v́ thế mà gă chuyên nghề "gom tiền" ở chợ mê mẩn tôi. Khi ấy, tôi tṛn 17, c̣n lăo hơn tôi những 30 tuổi. Cảnh nhà bần hàn, bố mẹ nghĩ, đời tôi sẽ sáng sủa nếu làm vợ gă bởi gă giàu. Bố mẹ ép nhưng tôi không cam chịu phận chung chồng, làm lẽ. Thế nên, tôi đă trốn nhà lên Sài G̣n (cũ) mà chẳng có một xu dính túi. Để mưu sinh, tôi làm thuê đủ nghề rồi tôi học cắt tóc. 3 năm trời, tôi cắm mặt ở cửa hiệu, chăm chú học lỏm các chiêu của bà chủ tiệm và nuôi ước mơ trở thành một "tay kéo vàng". Nếu cứ thế mà đi, có lẽ cuộc đời tôi đă khác. Nhưng khốn khổ, tôi nghe đám bạn ngon ngọt rủ sang Campuchia làm ăn. Biết là liều nhưng tôi vẫn ôm mộng đổi đời. Đặt chân đến đất khách, tôi và nhóm bạn mở cửa hàng cắt tóc. Một trong số những người khách thường lui tới đây đă để mắt tới tôi. Anh ta là Việt kiều, lập nghiệp ở Campuchia đă nhiều năm. Sự chân thành, quan tâm tỉ mỉ của vị khách quen khiến tôi cảm thấy ấm áp giữa một thế giới toàn người xa lạ. Tôi yêu và thuận theo anh ta chẳng cần điều kiện ǵ. Chúng tôi góp gạo thổi cơm chung và sinh được cô con gái kháu khỉnh. Lúc này, tôi tách ra làm ăn riêng, cuộc sống những tưởng êm đềm...
Cho đến giờ, tôi không thể quên buổi sáng ấy. Cái buổi sáng với sự xuất hiện của người đàn bà lạ mặt đă đưa đẩy cuộc đời tôi. Bà ta đằng đằng sát khí cầm chai a xít xông thẳng vào cửa hàng, lớn tiếng đ̣i chồng và muốn dạy kẻ cướp chồng người khác một bài học. May là bà ta không biết mặt tôi. Tôi thất kinh v́ cơn ghen bốc lên ngùn ngụt của bà ta, nhưng đă nhanh chóng lấy lại b́nh tĩnh. "Chị có chuyện ǵ, chờ em nó đến rồi nói chuyện phải trái" - tôi đánh lạc hướng, vỗ về bà ta. Chờ người đàn bà nguôi ngoai, tôi nhận ḿnh là kẻ thứ 3 và sẽ rút lui. Bà ta nh́n tôi chằm chằm bảo rằng: "Tôi không tin cô là kẻ cướp chồng người khác".
Th́ ra, người tôi chung sống bấy lâu đă có vợ. Chẳng thèm đôi co với người đàn ông lừa bịp, tôi khăn gói đem con về nước. "Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa", đời tôi đúng là khốn khổ. Càng nghĩ, tôi càng uất và thêm tủi phận. Ôm đứa con 3 tuổi, tôi khóc cạn nước mắt. Tôi đă trốn tránh cuộc hôn nhân mà bố mẹ ép gả, để rồi tự nguyện trao đời ḿnh cho kẻ trí trá. Nhận ra ḿnh thật quá đáng với bố mẹ, tôi muốn về thật nhanh để tạ lỗi với họ. Nhưng vừa chân ướt chân ráo tới thị xă Châu Đốc, tôi hay tin, mẹ đă qua đời. C̣n nỗi xót xa nào hơn, không c̣n mặt mũi nào nh́n bố, tôi nuốt nước mắt, ngược xe lên Sài G̣n.
http://plxh.vcmedia.vn/Images/Uploaded/Share/2011/11/27/031pham-nhan-Nguyen.JPG
Phạm nhân Nguyền than trách bản thân v́ đă bán con gái ḿnh
Con gái tuổi trăng rằm, vậy mà...
Trở lại Sài G̣n, tôi mang con tá túc ở nhà người em gái. Éo le, chẳng bao lâu sau, nó bị bắt và bị tuyên 13 năm tù về tội "Mua bán trái phép chất ma túy" và hai mẹ con lại "cầu bất, cầu bơ". Rồi tôi dạt về TP Cần Thơ lúc nào không hay. Hàng ngày, quanh quẩn bán vé số dạo, tôi tằn tiện mà không đủ sống. Chị thử nghĩ, kiếm được 10.000 đồng/ngày th́ ăn ǵ, tiền trọ nữa chứ. Cuối năm 2003, t́nh cờ, tôi gặp người đàn bà tên Xuân. Bà ta ăn mặc sang trọng, hào phóng mua cho tôi cả chục cặp vé. Cảm t́nh trước người phụ nữ cởi mở, chuyện đời phiêu bạt, tôi kể tuồn tuột. Nghe chuyện, bà ta siết chặt tay tôi bày tỏ sự cảm thông và hứa giúp đỡ. "Chị không ngại vất vả th́ sang Trung Quốc hái hồ tiêu thuê, lương khá lắm, mỗi ngày kiếm được vài trăm ngh́n đồng" - bà Xuân nói. Như người chết đuối vớ được cọc, tôi hồ hởi nhận lời. Tôi đă đi theo bà ta như một cái bóng mà không hề đắn đo. Khi đến cửa khẩu Móng Cái, tỉnh Quảng Ninh, đột nhiên bà Xuân bị một người đàn ông kéo đi giải quyết nợ nần. Hai mẹ con tôi đă mỏi mắt chờ mà bà ta mất hút. Trời nhá nhem tối, tôi đang lo lắng v́ không biết đi đâu về đâu th́ một phụ nữ tự giới thiệu là Th́nh (người Việt Nam lấy chồng Trung Quốc) đến hỏi han. Th́nh đă đưa hai mẹ con tôi sang tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc.
Đến xứ người được vài ngày, Th́nh nói, để con gái lại bà ta chăm nom giúp. Khi nào nó đến tuổi cập kê sẽ mai mối cho một người đàn ông giàu có. Bà ta cũng vẽ đường cho tôi về Việt Nam lừa người mang sang đây bán sẽ được trả nhiều tiền. Ḷng tham khiến tôi mờ mắt và tôi đă nhắm mắt đưa chân. Trong lúc tôi về Việt Nam, Th́nh đă bán con gái tôi vào "tổ quỷ". 4.000 tệ (hơn 7 triệu đồng tại thời điểm đó) Th́nh đưa, tôi đă cầm dù biết đó là món tiền thân xác con gái ḿnh. Nó mới 14 tuổi, tôi đúng là không ra ǵ. Chỉ vài giọt nước mắt thoảng qua, tôi đă xóa sạch sự dằn vặt.
Trượt dài, tôi không c̣n biết đâu là t́nh thân máu mủ, tôi thèm tiền như khát nước. Cầm những đồng tiền nhơ nhuốc, tôi lao vào cuộc săn người như con thiêu thân. Ngày 14-5-2004, Th́nh ứng trước cho tôi 1.000 tệ để trở về Cần Thơ t́m "hàng". Gặp người quen cũ, tôi vẽ ra cuộc sống sung túc ở Trung Quốc. Ai cũng tin tôi đang làm nghề may, kiếm bộn tiền nên mới yên tâm để con ở bên đó. Nghe tôi tỉ tê, cô em gái chẳng chút nghi ngờ và nhờ tôi đưa đứa con ruột, SN 1989, sang Trung Quốc t́m việc làm. Cô em tôi đă cạn lời dặn ḍ, nhờ tôi săn sóc nó. Tôi ừ ào cho qua rồi mau chóng đưa "hàng" về cho Th́nh. Ngày 2-6-2004, tôi bị bắt tại khu vực Đồn Biên pḥng 11, thuộc phường Ninh Dương, TP Móng Cái, khi chưa kịp bán các nạn nhân sang Trung Quốc.
Phiên ṭa ngày hôm ấy, tôi bị kết án 15 năm tù về tội "Buôn bán phụ nữ, trẻ em". Tôi chẳng than văn ǵ v́ thế là đích đáng.
Ngộ ra th́ đă quá muộn...
Thụ án được 2 năm th́ tôi được tin bố qua đời. Giờ, tôi đă ăn 7 cái tết trong trại giam. Những cái tết chỉ có nước mắt và số phận cay đắng cũng do tôi tạo nên. Bất hiếu, bất nhân, ngộ ra th́ đă muộn. Bố mẹ mất, chị em xa lánh, con gái bặt vô âm tín, xung quanh tôi chẳng c̣n ai. Tôi hiểu, đó là sự trừng phạt với một kẻ như tôi. 7 năm qua, không có giây phút nào tôi ngừng nghĩ đến con. Nước mắt không xóa sạch tội lỗi. Cuộc đời tôi "7 nổi 3 ch́m" vậy mà tôi c̣n đầy đọa số phận của con gái, có người mẹ nào như tôi? Tôi đă sống như một kẻ thần kinh, không biết thế nào là hai từ "Con Người".
Tôi đă nỗ lực cải tạo, làm việc hết sức ḿnh để nỗi nhọc nhằn thể xác vơi đi gánh nặng tinh thần. Nhưng sau những buổi lao động trở về pḥng giam, mỗi khi đặt lưng th́ tôi lại không sao chợp mắt. H́nh ảnh con gái bé nhỏ cứ bám riết, nó ch́a bàn tay về phía mẹ, ánh mắt tuyệt vọng. Tôi hận ḿnh nhưng càng hận hơn gă chồng "hờ" dối lừa. Phần v́ muốn trả thù hắn, tôi đă buông xuôi khi người ta rắp tâm bán con gái ḿnh.
Chặng đường chấp hành án đă được một nửa, tôi sẽ phải sống tiếp ra sao khi trắng tay và tâm hồn què quặt? Nh́n mọi người ai cũng sum vầy bên người thân trong những lần thăm gặp, tôi càng thấm thía nỗi cô đơn. Con giờ này đang ở đâu, có c̣n sống để trở về cho tôi được quỳ gối cầu xin sự tha thứ. Tôi chẳng dám nhận ḿnh là mẹ...
Hoa Đỗ