johnnydan9
12-01-2011, 14:57
Chiều một ngày đầu tháng 5/2010, cô gái Nguyễn Trúc L. (SN 1982, ngụ huyện Châu Thành A, tỉnh Hậu Giang, làm nghề phụ bán cà phê) đang thẫn thờ ngồi trong quán nh́n ḍng xe vội vă xuôi ngược th́ một gă thanh niên áo quần bảnh bao, tóc bóng mượt bước vào. Cứ ngỡ cuộc đời cô gái đă thay đổi từ khoảnh khắc này, nào ngờ thực tế phũ phàng lại khởi nguồn từ đây…
T́nh yêu “sét đánh”
Vị khách dáng sang trọng này nhấp một ngụm cà phê vẻ sành điệu rồi chủ động bắt chuyện: “Cô chủ có thể nói chuyện với tôi được không? Uống cà phê một ḿnh thật buồn!”. Dù mới lần đầu gặp mặt nhưng thấy gă nói cũng có lư, vả lại quán đang vắng mà L. cũng muốn có người nói chuyện cho khuây khỏa, lại có thể làm vui ḷng khách nên cô cũng tiến đến ngồi đối diện vừa trả lời vừa thanh minh: “Được thôi! Nhưng em không phải cô chủ mà chỉ là người làm công thôi”.
“Em nói thiệt hay nói chơi vậy? Tôi trông tướng em đích thiệt phải là bà chủ hay chí ít cũng phải là người quản lư chứ không phải là người làm thuê”, gă nói vẻ nghiêm túc. Cô gái đính chính “Dạ đúng, em ở đây để coi quán phụ d́ út”.
Chỉ dăm phút sau, câu chuyện dần rôm rả hơn và cô gái đă biết vị khách tên Dũng, là Việt kiều đă định cư bên Mỹ, có nhà trên Sài G̣n. Vị khách giới thiệu: “Năm nào anh cũng phải đi đi, về về đến vài lần, nửa năm ở bên này th́ nửa năm tiếp theo sẽ “ở bển”.
<table class="image center" align="center" width="440"> <tbody> <tr> <td>http://phapluatvn.vn/dataimages/201112/original/images647368_tan_nat _634441844480514985. jpg</td> </tr> <tr> <td class="image_desc">Ảnh minh họa.</td> </tr> </tbody> </table> Anh vừa mới về Việt Nam được mấy bữa rày, hôm nay xuống dưới đây thăm người thân, sẵn tiện ở chơi luôn cho khuây khỏa v́ Sài G̣n bây giờ ngột ngạt quá”, gă than thở. Nói chuyện qua lại một hồi, gă kêu cô gái tính tiền, đứng dậy mà không quên để lại tiền “bo” như “dân chơi thứ thiệt” cùng lời hẹn “Lúc nào rảnh sẽ lại ghé quán để được tṛ chuyện với cô em có giọng nói thiệt dễ thương”.
Giữ đúng lời hứa, ngày hôm sau rồi hôm sau nữa… hắn đến đều đặn và những cuộc tṛ chuyện với L. lâu dần. Vẫn phong cách nói chuyện và cử chỉ lịch thiệp đó, những “bức tranh màu hồng” vẽ về hắn, gia đ́nh hắn và cả nước Mỹ xa xôi đă dần chiếm được thiện cảm của một cô gái chân quê.
Đă 28 tuổi đầu và cũng trải qua một vài mối t́nh nhưng tất cả đều chỉ như cơn gió thoảng “chợt đến rồi chợt đi”, bây giờ gặp Dũng dù chỉ mới có vài ngày nhưng nghe “những lời có cánh” nên cô gái không khỏi xao động. Chỉ một tuần sau đó, cô gái đă nhận lời làm người yêu của anh Việt kiều Mỹ hào hoa và lịch thiệp. Cũng chỉ mấy ngày sau nữa, Dũng chuyển hẳn đến quán cà phê cùng ở với cô gái “cho tiện chăm sóc nhau”.
Chàng “Việt kiều” tài hoa
Lúc này, qua lời người yêu, L. được biết Dũng c̣n có tài “giải bùa ngải” để chữa bệnh và “bệnh ǵ cũng khỏi”. “Nhiều người bị bệnh nan y, bệnh viện trả về chờ chết nhưng gặp anh th́ chữa khỏi hết.
Phụ nữ bị ung thư vú mà tới anh đắp thuốc cũng x́ mủ ra hết bệnh”, Dũng khẳng định chắc nịch. Đồng thời hắn cũng “chẩn bệnh”: “Anh nh́n là biết em có bệnh rồi, bệnh này bác sỹ trị không khỏi nhưng anh sẽ có cách trị!”. Cô gái mừng thầm và càng tin tưởng vào Dũng v́ thực tế trong người cô đang có bệnh tâm thần thể nhẹ nên không được lanh lợi như người khác.
Sau khi đến ở quán được một tuần, L. dẫn người yêu về nhà ra mắt gia đ́nh. Trước lúc về nhà bạn gái, chàng Việt kiều bẽn lẽn với d́ út của L.: “D́ à! Con mới về nước nên chưa kịp rút tiền trong thẻ, d́ cho con mượn 4 triệu xài đỡ, mấy ngày nữa rút được tiền con sẽ trả cả vốn lẫn lời”.
Nghĩ thằng cháu rể tương lai về ra mắt anh chị, bà con ḍng họ ḿnh mà không có tiền kể cũng tội nghiệp nên bà d́ vui vẻ mở tủ đưa tiền. Dũng đóng bộ vest lịch thiệp, thêm chiếc cravat chở L. trên chiếc xe Air Blade của bạn gái thẳng hướng về nhà mẹ vợ tương lai.
Về tới nhà, sau phút chào hỏi, “chàng rể tương lai” đưa mắt nh́n dáo dác một lượt rồi chép miệng nói với mẹ người yêu: “Chả trách nhà ḿnh nhiều người bị bệnh kinh niên!”. Bà mẹ khẽ giật thót v́ ḿnh bị bệnh nhức đầu đă nhiều năm, uống thuốc Tây hoài cũng không khỏi nên sốt sắng hỏi: “Là sao con?”.
Chàng rể tương lai từ tốn: “Lúc cất nhà, ḿnh đă bị người ta ghen ghét bỏ bủa nên nhà toàn là ma quỷ ám, gia đ́nh gặp toàn những chuyện đen đủi”. Thấy bà mẹ lo lắng, hắn trấn an: “Nhưng mà bác yên tâm, con có thể cúng giải bùa yểm, trừ tà ma được”. “Vậy con cúng giải bùa giúp gia đ́nh bác nghe con”, bà khẩn cầu. Dũng vẫn thong thả: “Dạ được bác nhưng mà nhà ḿnh phải đặt cúng 100 quan tiền, tức 100 triệu đồng mới linh”.
Bà mẹ sợ xanh mắt v́ cả đời chưa bao giờ có đến số tiền đó nên nài nỉ “ít hơn được không?”. “Nếu vậy th́ 10 triệu đồng cũng tạm được”, Dũng tỏ vẻ thông cảm. Do mẹ vợ tương lai chưa có đủ tiền nên hắn đề nghị “để ngày mai chuẩn bị đủ lễ rồi hăy cúng cho thành tâm” rồi đi nhậu với cha và em trai của người yêu.
Sáng hôm sau, bà mẹ vay mượn tứ tung được 10 triệu đồng, lại tất tả đi hỏi mượn cô em chồng hai chỉ vàng 24K đưa hết cho Dũng đặt làm lễ “cúng giải bùa yểm”. Lấy tiền bỏ vào túi quần c̣n chiếc nhẫn th́ đeo trên tay, Dũng trấn an: “Ba ngày sau khi cúng thần, con sẽ hoàn trả lại toàn bộ cho gia đ́nh ḿnh”.
Cùng lúc đó, nh́n thấy người yêu đang đeo sợi dây chuyền vàng 18K, hắn hối thúc: “Em đeo dây chuyền sẽ gặp nhiều xui xẻo. Tháo ngay ra đi để anh làm bùa luôn càng linh”. Không chút nghi ngờ, cô gái tháo sợi dây chuyền 3 chỉ đưa cho người yêu.
Đúng 23h đêm, Dũng làm “nghi thức lên đồng”. Trước đó, hắn đă kêu bố vợ tương lai ra bờ sông lấy một cục đất sét để ḿnh “làm phép”. Hắn lấy cục đất ra lăn lăn trên bụng “nhạc mẫu” một lát rồi dừng lại, bẻ đôi cục đất ra và trưng ra lá bùa trong đó nên bà mẹ “tin sái cổ” là “con rể có tài làm phép”. Gia đ́nh bà từ đó không chỉ coi Dũng là “chàng rể tương lai” mà c̣n như ân nhân của gia đ́nh, thết đăi chu đáo.
Thanh Tâm
T́nh yêu “sét đánh”
Vị khách dáng sang trọng này nhấp một ngụm cà phê vẻ sành điệu rồi chủ động bắt chuyện: “Cô chủ có thể nói chuyện với tôi được không? Uống cà phê một ḿnh thật buồn!”. Dù mới lần đầu gặp mặt nhưng thấy gă nói cũng có lư, vả lại quán đang vắng mà L. cũng muốn có người nói chuyện cho khuây khỏa, lại có thể làm vui ḷng khách nên cô cũng tiến đến ngồi đối diện vừa trả lời vừa thanh minh: “Được thôi! Nhưng em không phải cô chủ mà chỉ là người làm công thôi”.
“Em nói thiệt hay nói chơi vậy? Tôi trông tướng em đích thiệt phải là bà chủ hay chí ít cũng phải là người quản lư chứ không phải là người làm thuê”, gă nói vẻ nghiêm túc. Cô gái đính chính “Dạ đúng, em ở đây để coi quán phụ d́ út”.
Chỉ dăm phút sau, câu chuyện dần rôm rả hơn và cô gái đă biết vị khách tên Dũng, là Việt kiều đă định cư bên Mỹ, có nhà trên Sài G̣n. Vị khách giới thiệu: “Năm nào anh cũng phải đi đi, về về đến vài lần, nửa năm ở bên này th́ nửa năm tiếp theo sẽ “ở bển”.
<table class="image center" align="center" width="440"> <tbody> <tr> <td>http://phapluatvn.vn/dataimages/201112/original/images647368_tan_nat _634441844480514985. jpg</td> </tr> <tr> <td class="image_desc">Ảnh minh họa.</td> </tr> </tbody> </table> Anh vừa mới về Việt Nam được mấy bữa rày, hôm nay xuống dưới đây thăm người thân, sẵn tiện ở chơi luôn cho khuây khỏa v́ Sài G̣n bây giờ ngột ngạt quá”, gă than thở. Nói chuyện qua lại một hồi, gă kêu cô gái tính tiền, đứng dậy mà không quên để lại tiền “bo” như “dân chơi thứ thiệt” cùng lời hẹn “Lúc nào rảnh sẽ lại ghé quán để được tṛ chuyện với cô em có giọng nói thiệt dễ thương”.
Giữ đúng lời hứa, ngày hôm sau rồi hôm sau nữa… hắn đến đều đặn và những cuộc tṛ chuyện với L. lâu dần. Vẫn phong cách nói chuyện và cử chỉ lịch thiệp đó, những “bức tranh màu hồng” vẽ về hắn, gia đ́nh hắn và cả nước Mỹ xa xôi đă dần chiếm được thiện cảm của một cô gái chân quê.
Đă 28 tuổi đầu và cũng trải qua một vài mối t́nh nhưng tất cả đều chỉ như cơn gió thoảng “chợt đến rồi chợt đi”, bây giờ gặp Dũng dù chỉ mới có vài ngày nhưng nghe “những lời có cánh” nên cô gái không khỏi xao động. Chỉ một tuần sau đó, cô gái đă nhận lời làm người yêu của anh Việt kiều Mỹ hào hoa và lịch thiệp. Cũng chỉ mấy ngày sau nữa, Dũng chuyển hẳn đến quán cà phê cùng ở với cô gái “cho tiện chăm sóc nhau”.
Chàng “Việt kiều” tài hoa
Lúc này, qua lời người yêu, L. được biết Dũng c̣n có tài “giải bùa ngải” để chữa bệnh và “bệnh ǵ cũng khỏi”. “Nhiều người bị bệnh nan y, bệnh viện trả về chờ chết nhưng gặp anh th́ chữa khỏi hết.
Phụ nữ bị ung thư vú mà tới anh đắp thuốc cũng x́ mủ ra hết bệnh”, Dũng khẳng định chắc nịch. Đồng thời hắn cũng “chẩn bệnh”: “Anh nh́n là biết em có bệnh rồi, bệnh này bác sỹ trị không khỏi nhưng anh sẽ có cách trị!”. Cô gái mừng thầm và càng tin tưởng vào Dũng v́ thực tế trong người cô đang có bệnh tâm thần thể nhẹ nên không được lanh lợi như người khác.
Sau khi đến ở quán được một tuần, L. dẫn người yêu về nhà ra mắt gia đ́nh. Trước lúc về nhà bạn gái, chàng Việt kiều bẽn lẽn với d́ út của L.: “D́ à! Con mới về nước nên chưa kịp rút tiền trong thẻ, d́ cho con mượn 4 triệu xài đỡ, mấy ngày nữa rút được tiền con sẽ trả cả vốn lẫn lời”.
Nghĩ thằng cháu rể tương lai về ra mắt anh chị, bà con ḍng họ ḿnh mà không có tiền kể cũng tội nghiệp nên bà d́ vui vẻ mở tủ đưa tiền. Dũng đóng bộ vest lịch thiệp, thêm chiếc cravat chở L. trên chiếc xe Air Blade của bạn gái thẳng hướng về nhà mẹ vợ tương lai.
Về tới nhà, sau phút chào hỏi, “chàng rể tương lai” đưa mắt nh́n dáo dác một lượt rồi chép miệng nói với mẹ người yêu: “Chả trách nhà ḿnh nhiều người bị bệnh kinh niên!”. Bà mẹ khẽ giật thót v́ ḿnh bị bệnh nhức đầu đă nhiều năm, uống thuốc Tây hoài cũng không khỏi nên sốt sắng hỏi: “Là sao con?”.
Chàng rể tương lai từ tốn: “Lúc cất nhà, ḿnh đă bị người ta ghen ghét bỏ bủa nên nhà toàn là ma quỷ ám, gia đ́nh gặp toàn những chuyện đen đủi”. Thấy bà mẹ lo lắng, hắn trấn an: “Nhưng mà bác yên tâm, con có thể cúng giải bùa yểm, trừ tà ma được”. “Vậy con cúng giải bùa giúp gia đ́nh bác nghe con”, bà khẩn cầu. Dũng vẫn thong thả: “Dạ được bác nhưng mà nhà ḿnh phải đặt cúng 100 quan tiền, tức 100 triệu đồng mới linh”.
Bà mẹ sợ xanh mắt v́ cả đời chưa bao giờ có đến số tiền đó nên nài nỉ “ít hơn được không?”. “Nếu vậy th́ 10 triệu đồng cũng tạm được”, Dũng tỏ vẻ thông cảm. Do mẹ vợ tương lai chưa có đủ tiền nên hắn đề nghị “để ngày mai chuẩn bị đủ lễ rồi hăy cúng cho thành tâm” rồi đi nhậu với cha và em trai của người yêu.
Sáng hôm sau, bà mẹ vay mượn tứ tung được 10 triệu đồng, lại tất tả đi hỏi mượn cô em chồng hai chỉ vàng 24K đưa hết cho Dũng đặt làm lễ “cúng giải bùa yểm”. Lấy tiền bỏ vào túi quần c̣n chiếc nhẫn th́ đeo trên tay, Dũng trấn an: “Ba ngày sau khi cúng thần, con sẽ hoàn trả lại toàn bộ cho gia đ́nh ḿnh”.
Cùng lúc đó, nh́n thấy người yêu đang đeo sợi dây chuyền vàng 18K, hắn hối thúc: “Em đeo dây chuyền sẽ gặp nhiều xui xẻo. Tháo ngay ra đi để anh làm bùa luôn càng linh”. Không chút nghi ngờ, cô gái tháo sợi dây chuyền 3 chỉ đưa cho người yêu.
Đúng 23h đêm, Dũng làm “nghi thức lên đồng”. Trước đó, hắn đă kêu bố vợ tương lai ra bờ sông lấy một cục đất sét để ḿnh “làm phép”. Hắn lấy cục đất ra lăn lăn trên bụng “nhạc mẫu” một lát rồi dừng lại, bẻ đôi cục đất ra và trưng ra lá bùa trong đó nên bà mẹ “tin sái cổ” là “con rể có tài làm phép”. Gia đ́nh bà từ đó không chỉ coi Dũng là “chàng rể tương lai” mà c̣n như ân nhân của gia đ́nh, thết đăi chu đáo.
Thanh Tâm