vuitoichat
12-04-2011, 14:57
Một ngày trước khi bế mạc ḱ họp II của Quốc hội Khoá 13, được sự chấp thuận của Bộ chính trị nên Nguyễn Tấn Dũng đă ra điều trần trước Quốc hội. Khi Nguyễn Tấn Dũng trả lời chất vấn tại Quốc hội ngày 25.11 th́ các uỷ viên Bộ chính trị đều có mặt, ngồi ghế hàng đầu là Nguyễn Phú Trọng và Trương Tấn Sang. [1] Trong dịp này ông Dũng đă xác nhận, hiện đang có các cuộc tranh chấp về biển Đông và các hải đảo với Trung Quốc. Ông Dũng cũng nhắc lại các sự kiện lịch sử về các cuộc xâm chiếm quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Trung Quốc từ 1956, 1974, 1988 cho tới nay. Thực ra những sự kiện này không có ǵ mới, v́ nhiều chuyên viên đă viết ra từ hàng chục năm rồi. Nhưng đặc biệt ở đây là lần đầu một người đứng đầu chính phủ của chế độ độc toàn trị đă xác nhận trước Quốc hội về vấn đề này.
http://www.danchimviet.info/wp-content/uploads/2011/12/NTD_Vietnam_Politics .jpg
H́nh Reuters
Trong dịp này ông Dũng c̣n xác nhận, nhà cầm quyền CSVN đă đồng ư với Bắc Kinh là giải quyết tranh chấp qua các cuộc đàm phán song phương giữa hai nước, không đa phương, không quốc tế hoá, đúng như “Thỏa thuận những Nguyên tắc cơ bản chỉ đạo giải quyết vấn đề trên biển“ mà Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng và Chủ tịch nước Trung Quốc Hồ Cẩm Đào đă thông qua trong chuyến thăm vào giữa tháng 10 vừa qua, như người viết đă phân tích trước đây.[2]
Một vấn đề quan trọng khác liên hệ mật thiết tới tranh chấp biển Đông cũng được Nguyễn Tấn Dũng nói tới là quyền biểu t́nh của người dân. Ông đề nghị Quốc hội nên thông qua luật biểu t́nh trong nhiệm ḱ này, tức là từ nay tới năm 2016. Ông xác nhận quyền biểu t́nh đă được ghi trong Hiến pháp và thực tế hiện nay đă diễn ra một số cuộc biểu t́nh. Tuy ông không nói ra, nhưng được hiểu là các cuộc biểu t́nh gần đây của thanh niên và trí thức trong nước phản đối chính sách xâm lấn trên biển Đông của Bắc Kinh.
Khi Nguyễn Tấn Dũng chấm dứt cuộc trả lời, các đại biểu Quốc hội đă vỗ tay nhưng không lớn và cũng không lâu. Ngồi ở hàng đầu Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng và Chủ tịch nước Trương Tấn Sang cũng làm động thái tương tự như vậy.
Tại sao Nguyễn Tấn Dũng phải tuyên bố vào lúc này?
Những người có kinh nghiệm về Đảng CSVN đều biết, các động thái –dù chỉ là nhỏ thôi- cho tới các hành động lớn đều đă được điều nghiên ở các cơ quan tham mưu chuẩn bị. Sau đó tới các cơ quan cao nhất của Đảng là Bộ chính trị và Ban bí thư thảo luận và đánh giá t́nh h́nh, rồi tuỳ theo tầm quan trọng của vấn đề sẽ có quyết định và phân công thực hiện. Đó là nguyên tắc tổ chức “tập trung dân chủ“ và “lănh đạo tập thể và cá nhân phụ trách“. Nhưng xuyên qua các khâu này không thể bỏ qua một đạo luật bất thành văn trong cơ quan cao nhất của đảng là Bộ chính trị từ nhiều thập kỉ qua là, một số nhân vật có quyền lực lớn nhất sẽ khai thác và lợi dụng tối đa thời cơ để quyết định được ban ra có lợi nhất cho cá nhân ḿnh và phe của ḿnh.
Do đó để có thể đánh giá và thẩm định những lời tuyên bố của Nguyễn Tấn Dũng ngày 25.11 trước hết phải hiểu được hoàn cảnh của chế độ toàn trị và t́nh thế trong và ngoài nước.
Ai theo dơi sát t́nh h́nh trong nước thời gian gần đây đều thấy kết quả chuyến đi thăm Trung Quốc vào giữa tháng 10 của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng và các đoàn tiền trạm của ông sang Bắc Kinh để chuẩn bị chuyến đi này đă không làm giảm sự nghi ngờ của nhân dân VN đối với nhóm cầm đầu hiện nay. Trái lại, những nhượng bộ của Nguyễn Phú Trọng với Hồ Cẩm Đào không được phép quốc tế hoá tranh căi biển Đông mà chỉ đàm phán song phương chỉ có lợi cho Trung Quốc, và các tuyên bố rất luồn cúi Bắc Kinh tới mức làm mất quốc thể và nhục mạ nhân dân VN của các tướng Nguyễn Chí Vịnh và Ngô Xuân Lịch đă càng tạo ra bất b́nh hơn trong nhân dân, nhất là thanh niên, trí thức và nhiều đảng viên. [3]
Ngoài ra chế độ c̣n đứng trước vực thẳm tài chánh và kinh tế. Theo các báo cáo của Nguyễn Tấn Dũng trước Quốc hội và đặc biệt Thông báo chung của Hà nội TU 3 vào đầu tháng 10[4] th́ t́nh h́nh kinh tế, tài chánh của VN đang rơi vào nguy cơ khó khăn lớn nhất từ 20 năm nay. Nợ công và nhập siêu (nhất là với Trung Quốc) đang gia tăng tới mức nguy hiểm. Nợ nần chồng chất và làm ăn vô trách nhiệm của các tập đoàn và tổng công ti nhà nước chỉ làm giầu rất nhanh cho bọn quan tham, nhưng ngày càng trở thành gánh nặng cho ngân sách nhà nước và làm suy thoái toàn bộ hoạt động kinh tế. Nguy hiểm nhất là nạn lạm phát phi mă đang lên tới trên 20%, cao nhất ở châu Á, gây cảnh cực khổ cho hàng chục triệu người sống tuỳ thuộc đồng lương là công viên chức, quân đội, công an, các thành phần sống nhờ trợ cấp và công nhân cùng thân nhân của họ. Điều này không chỉ gây bất măn và c̣n làm mất tin tưởng đối với nhóm cầm đầu trong quảng đại quần chúng.
Trong khi ấy sự tham dự có tính cách tích cực của Mĩ vào Á châu-Thái b́nh dương, đặc biệt là khu vực tranh chấp trên biển Đông, trong thời gian gần đây xuyên qua Hội nghị cấp cao APEC lần thứ 19 và đặc biệt việc Tổng thống Obama lần đầu tiên tham dự Hội nghị cấp cao Đông Á lần thứ 19 của Asean ở Nam Dương vào giữa tháng 11và lần đầu tiên lập căn cứ quân sự ở Úc đang tạo một luồng khí chính trị mới ở Đông Nam Á cả ở VN.[5] Đáng để ư khác, trái với lời tuyên bố hùng hổ và đe doạ của Bắc kinh trước khi cho Hội nghị cấp cao Asean với các cường quốc là Trung Quốc chống lại giải pháp quốc tế hoá tranh chấp biển Đông, nhưng Thủ tướng Ôn Gia bảo đă không có phản ứng cụ thể nào khi Tổng thống Obama đ̣i biển Đông phải là đường hàng hải hoà b́nh quốc tế và Mĩ ủng hộ giải pháp đa phương về tranh chấp biển Đông. Đă thế Ôn Gia Bảo c̣n t́m cách gặp riêng Obama tại hội nghị này.[6] Tất cả những sự kiện này không qua mắt Hà Nội. Cũng trong thời gian đó các cuộc vận động của Trương Tấn Sang ở Ấn, Phi Luật Tân, Nam Hàn, tham dự APEC tại Hawaii, quê của Obama. Nguyễn Tấn Dũng dự Hội nghị cấp cao Asean nhưng không gặp Hồ Cẩm Đào. Nguyễn Tấn Dũng và Phùng Quang Thanh thăm Nhật…[7] Tất cả những hoạt động ngoại giao đa chiều và sôi động này của chính ḿnh và của các đối thủ cũ và mới khiến nhóm cầm đầu CSVN cảm thấy tự tin hơn. Cho nên họ tính toán rằng, trong hoàn cảnh hiện nay có lẽ Bắc Kinh sẽ không gia tăng áp lực lên Hà Nội v́ ngại Hà Nội sẽ ngả sang Washington như trường hợp của Miến Điện.
Trong t́nh h́nh như vậy th́ lúc này chính là thời cơ phải xoa dịu sự bất măn của nhân dân, nhất là các giới thanh niên, trí thức và đảng viên tiến bộ là cần thiết. Nhờ thế có thể cải thiện được uy tín của nhóm cầm đầu đă mất quá nhiều và cũng để mua thời gian ḥng cứu văn kinh tế, cứu văn chế độ. Cho nên kế hoạch “công tác quần chúng trong t́nh h́nh mới“ [8] đă được uỷ viên Bộ chính trị Đinh Thế Huynh, Trưởng ban Tuyên giáo, chuẩn bị gần đây, theo lệnh của Nguyễn Phú Trọng, phải được khai triển. Đó là lí do để Bộ chính trị cử người đứng đầu Chính phủ thực hiện quyết định này.
Phản ứng dư luận về những lời tuyên bố của Nguyễn Tấn Dũng như thế nào?
Có một số giới, đặc biệt là các báo chí theo lề phải của chế độ, đă lên tiếng ca tụng lời tuyên bố về tranh chấp với Trung quốc cũng như ủng hộ luật biểu t́nh là một thái độ “can đảm“ và “thức thời“ của ông Dũng. Nhưng nhiều giới tỏ ra thận trọng và nghi ngờ ư định thực sự và uy tín của người cầm đầu chính phủ khi tuyên bố về tranh chấp biển Đông và lời hứa về luật biểu t́nh. Nhiều nhân sĩ đă lưu ư là “không phải tự dưng“ và cũng không phải “bốc đồng“ hay “sáng kiến riêng chứng tỏ thế mạnh“ của Nguyễn Tấn Dũng. Như TS Nguyễn Quang A, một chuyên gia và nhà dân chủ có uy tín ở trong nước đă khuyến cáo phải thận trọng về những tuyên bố và hứa hẹn của những người cầm đầu chế độ toàn trị. Ngay cả chuyện Nguyễn Tấn Dũng kêu gọi Quốc hội sớm ra luật biểu t́nh TS A cảnh báo:
“Nếu mà hiểu cả cái khía cạnh ấy nữa, th́ cho đến bây giờ, có thể nói là chưa có cái ǵ thay đổi cả. Và cái chuyện đưa vào chương tŕnh làm luật của Quốc hội, tức là mới đưa vào chương tŕnh để làm luật, để chuẩn bị, th́ có thể nó kéo dài, có khi cả 5, 7 năm, mà chưa chắc đă ra được cái luật.
Thí dụ như Luật lập hội, cũng là cái quyền của công dân, được hiến định trong Hiến pháp. Nhưng Quốc hội mấy khóa, chứ không phải mấy phiên họp, thảo luận đi, thảo luận lại, đến mười mấy lần dự thảo, các hội thảo đủ thứ, nhưng sau rồi lại ỉm đi. Thế th́, rất có thể là Luật biểu t́nh này cũng có thể rơi vào t́nh trạng như thế.“[9]
V́ các sự kiện trong quá khứ của những người tiền nhiệm và của ngay chính họ cảnh báo mọi người không được phép nhẹ dạ tin những ǵ họ nói, không thể nh́n cục bộ như mấy anh sờ voi. Trái lại, phải có cái nh́n toàn cục để tổng hợp, khi đó mới nhận ra sớm và toàn bộ các ư đồ và thủ đoạn của nhóm cầm đầu chế độ độc tài toàn trị.
Sự thận trọng và nghi ngờ này có căn cứ rơ ràng và đă được chứng tỏ ngay. V́ chỉ một ngày sau khi ông Dũng nh́n nhận quyền biểu t́nh của nhân dân để tỏ ḷng yêu nước th́ sáng Chủ nhật 27.11 công an Hà nội đă phá ngay cuộc biểu t́nh và bắt giữ một ngày khoảng 20 người, trong đó có một số nhà báo và trí thức tên tuổi như nhà văn Nguyên Ngọc, Người Buôn Gió, TS Nguyễn Xuân Diện, nhà báo nữ Đoan Trang, LS Lê Quốc Quân….[10] Những người biểu t́nh cho biết, họ tụ tập để ủng hộ tuyên bố của ông Dũng nh́n nhận quyền biểu t́nh cũng như đề nghị Quốc hội nên ban bố luật biểu t́nh.
Tiếp theo đó chiều ngày 29.11 ông André Menas-Hồ Cương Quyết, một người Việt gốc Pháp, cùng LS Lê Hiếu Đằng và một số người đă tổ chức chiếu phim “Hoàng sa VN – Nỗi đau mất mát“ tại khu du lịch Văn thánh ở Sài g̣n. Nhưng công an đă giải tán ngay, mặc dầu phim này đă được cựu Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết tán đồng và được bộ Ngoại giao đồng ư.[11]
Những hành động đàn áp và phá cuộc biểu t́nh ở Hà nội và ngăn cấm không cho phiếu phim về Hoàng sa của công an liền ngay sau tuyên bố hùng hổ của Nguyễn Tấn Dũng về tranh chấp biển Đông và luật biểu t́nh đă cho thấy, hoặc Nguyễn Tấn Dũng không có uy tín cao trong nhóm cầm đầu, hoặc những lời tuyên bố và hứa hẹn của Nguyễn Tấn Dũng chỉ là đầu môi chót lưỡi nhằm xoa dịu và đánh lừa các giới đang rất bất măn. V́ hai tướng Vịnh và Lịch đă thề với Bắc kinh trong các chuyến đi Bắc kinh chuẩn bị cuộc thăm Trung Quốc của Nguyễn Phú Trọng là quyết ngăn cản các cuộc biểu t́nh chống Trung Quốc.
Một sự kiện rất thời sự khác giải thích tâm đen của những người cầm đầu chế độ. Trong các tuần qua đồng bào Công giáo ở nhà thờ Thái hà (Hà nội) lên tiếng đ̣i lại đất đai của Giáo hội đă bị chính quyền mượn mà không chịu trả. Cả Thành uỷ Hà nội lẫn Uỷ ban Nhân dân Hà nội đă không chịu trả lời thư yêu cầu cũng như không tiếp đại diện giáo xứ. Ngược lại lại ra lệnh cho công an dùng những tên côn đồ du đăng để tấn công… các buổi lễ cầu nguyện của giáo dân và một số người bị giam giữ. [12]
Tất cả những hành động hoàn toàn phản dân chủ này của công an dưới quyền đều đi ngược với những lời tuyên bố của Nguyễn Tấn Dũng trước Quốc hội hay những lời hứa hẹn trong các dịp khác. Nhưng cho tới nay người đứng đầu chính phủ vẫn câm nín, im lặng một cách rất lạ lùng, mặc dầu đây là lănh vực thuộc thẩm quyền và trách nhiệm của ông!
http://www.danchimviet.info/wp-content/uploads/2011/12/NTD_Vietnam_Politics .jpg
H́nh Reuters
Trong dịp này ông Dũng c̣n xác nhận, nhà cầm quyền CSVN đă đồng ư với Bắc Kinh là giải quyết tranh chấp qua các cuộc đàm phán song phương giữa hai nước, không đa phương, không quốc tế hoá, đúng như “Thỏa thuận những Nguyên tắc cơ bản chỉ đạo giải quyết vấn đề trên biển“ mà Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng và Chủ tịch nước Trung Quốc Hồ Cẩm Đào đă thông qua trong chuyến thăm vào giữa tháng 10 vừa qua, như người viết đă phân tích trước đây.[2]
Một vấn đề quan trọng khác liên hệ mật thiết tới tranh chấp biển Đông cũng được Nguyễn Tấn Dũng nói tới là quyền biểu t́nh của người dân. Ông đề nghị Quốc hội nên thông qua luật biểu t́nh trong nhiệm ḱ này, tức là từ nay tới năm 2016. Ông xác nhận quyền biểu t́nh đă được ghi trong Hiến pháp và thực tế hiện nay đă diễn ra một số cuộc biểu t́nh. Tuy ông không nói ra, nhưng được hiểu là các cuộc biểu t́nh gần đây của thanh niên và trí thức trong nước phản đối chính sách xâm lấn trên biển Đông của Bắc Kinh.
Khi Nguyễn Tấn Dũng chấm dứt cuộc trả lời, các đại biểu Quốc hội đă vỗ tay nhưng không lớn và cũng không lâu. Ngồi ở hàng đầu Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng và Chủ tịch nước Trương Tấn Sang cũng làm động thái tương tự như vậy.
Tại sao Nguyễn Tấn Dũng phải tuyên bố vào lúc này?
Những người có kinh nghiệm về Đảng CSVN đều biết, các động thái –dù chỉ là nhỏ thôi- cho tới các hành động lớn đều đă được điều nghiên ở các cơ quan tham mưu chuẩn bị. Sau đó tới các cơ quan cao nhất của Đảng là Bộ chính trị và Ban bí thư thảo luận và đánh giá t́nh h́nh, rồi tuỳ theo tầm quan trọng của vấn đề sẽ có quyết định và phân công thực hiện. Đó là nguyên tắc tổ chức “tập trung dân chủ“ và “lănh đạo tập thể và cá nhân phụ trách“. Nhưng xuyên qua các khâu này không thể bỏ qua một đạo luật bất thành văn trong cơ quan cao nhất của đảng là Bộ chính trị từ nhiều thập kỉ qua là, một số nhân vật có quyền lực lớn nhất sẽ khai thác và lợi dụng tối đa thời cơ để quyết định được ban ra có lợi nhất cho cá nhân ḿnh và phe của ḿnh.
Do đó để có thể đánh giá và thẩm định những lời tuyên bố của Nguyễn Tấn Dũng ngày 25.11 trước hết phải hiểu được hoàn cảnh của chế độ toàn trị và t́nh thế trong và ngoài nước.
Ai theo dơi sát t́nh h́nh trong nước thời gian gần đây đều thấy kết quả chuyến đi thăm Trung Quốc vào giữa tháng 10 của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng và các đoàn tiền trạm của ông sang Bắc Kinh để chuẩn bị chuyến đi này đă không làm giảm sự nghi ngờ của nhân dân VN đối với nhóm cầm đầu hiện nay. Trái lại, những nhượng bộ của Nguyễn Phú Trọng với Hồ Cẩm Đào không được phép quốc tế hoá tranh căi biển Đông mà chỉ đàm phán song phương chỉ có lợi cho Trung Quốc, và các tuyên bố rất luồn cúi Bắc Kinh tới mức làm mất quốc thể và nhục mạ nhân dân VN của các tướng Nguyễn Chí Vịnh và Ngô Xuân Lịch đă càng tạo ra bất b́nh hơn trong nhân dân, nhất là thanh niên, trí thức và nhiều đảng viên. [3]
Ngoài ra chế độ c̣n đứng trước vực thẳm tài chánh và kinh tế. Theo các báo cáo của Nguyễn Tấn Dũng trước Quốc hội và đặc biệt Thông báo chung của Hà nội TU 3 vào đầu tháng 10[4] th́ t́nh h́nh kinh tế, tài chánh của VN đang rơi vào nguy cơ khó khăn lớn nhất từ 20 năm nay. Nợ công và nhập siêu (nhất là với Trung Quốc) đang gia tăng tới mức nguy hiểm. Nợ nần chồng chất và làm ăn vô trách nhiệm của các tập đoàn và tổng công ti nhà nước chỉ làm giầu rất nhanh cho bọn quan tham, nhưng ngày càng trở thành gánh nặng cho ngân sách nhà nước và làm suy thoái toàn bộ hoạt động kinh tế. Nguy hiểm nhất là nạn lạm phát phi mă đang lên tới trên 20%, cao nhất ở châu Á, gây cảnh cực khổ cho hàng chục triệu người sống tuỳ thuộc đồng lương là công viên chức, quân đội, công an, các thành phần sống nhờ trợ cấp và công nhân cùng thân nhân của họ. Điều này không chỉ gây bất măn và c̣n làm mất tin tưởng đối với nhóm cầm đầu trong quảng đại quần chúng.
Trong khi ấy sự tham dự có tính cách tích cực của Mĩ vào Á châu-Thái b́nh dương, đặc biệt là khu vực tranh chấp trên biển Đông, trong thời gian gần đây xuyên qua Hội nghị cấp cao APEC lần thứ 19 và đặc biệt việc Tổng thống Obama lần đầu tiên tham dự Hội nghị cấp cao Đông Á lần thứ 19 của Asean ở Nam Dương vào giữa tháng 11và lần đầu tiên lập căn cứ quân sự ở Úc đang tạo một luồng khí chính trị mới ở Đông Nam Á cả ở VN.[5] Đáng để ư khác, trái với lời tuyên bố hùng hổ và đe doạ của Bắc kinh trước khi cho Hội nghị cấp cao Asean với các cường quốc là Trung Quốc chống lại giải pháp quốc tế hoá tranh chấp biển Đông, nhưng Thủ tướng Ôn Gia bảo đă không có phản ứng cụ thể nào khi Tổng thống Obama đ̣i biển Đông phải là đường hàng hải hoà b́nh quốc tế và Mĩ ủng hộ giải pháp đa phương về tranh chấp biển Đông. Đă thế Ôn Gia Bảo c̣n t́m cách gặp riêng Obama tại hội nghị này.[6] Tất cả những sự kiện này không qua mắt Hà Nội. Cũng trong thời gian đó các cuộc vận động của Trương Tấn Sang ở Ấn, Phi Luật Tân, Nam Hàn, tham dự APEC tại Hawaii, quê của Obama. Nguyễn Tấn Dũng dự Hội nghị cấp cao Asean nhưng không gặp Hồ Cẩm Đào. Nguyễn Tấn Dũng và Phùng Quang Thanh thăm Nhật…[7] Tất cả những hoạt động ngoại giao đa chiều và sôi động này của chính ḿnh và của các đối thủ cũ và mới khiến nhóm cầm đầu CSVN cảm thấy tự tin hơn. Cho nên họ tính toán rằng, trong hoàn cảnh hiện nay có lẽ Bắc Kinh sẽ không gia tăng áp lực lên Hà Nội v́ ngại Hà Nội sẽ ngả sang Washington như trường hợp của Miến Điện.
Trong t́nh h́nh như vậy th́ lúc này chính là thời cơ phải xoa dịu sự bất măn của nhân dân, nhất là các giới thanh niên, trí thức và đảng viên tiến bộ là cần thiết. Nhờ thế có thể cải thiện được uy tín của nhóm cầm đầu đă mất quá nhiều và cũng để mua thời gian ḥng cứu văn kinh tế, cứu văn chế độ. Cho nên kế hoạch “công tác quần chúng trong t́nh h́nh mới“ [8] đă được uỷ viên Bộ chính trị Đinh Thế Huynh, Trưởng ban Tuyên giáo, chuẩn bị gần đây, theo lệnh của Nguyễn Phú Trọng, phải được khai triển. Đó là lí do để Bộ chính trị cử người đứng đầu Chính phủ thực hiện quyết định này.
Phản ứng dư luận về những lời tuyên bố của Nguyễn Tấn Dũng như thế nào?
Có một số giới, đặc biệt là các báo chí theo lề phải của chế độ, đă lên tiếng ca tụng lời tuyên bố về tranh chấp với Trung quốc cũng như ủng hộ luật biểu t́nh là một thái độ “can đảm“ và “thức thời“ của ông Dũng. Nhưng nhiều giới tỏ ra thận trọng và nghi ngờ ư định thực sự và uy tín của người cầm đầu chính phủ khi tuyên bố về tranh chấp biển Đông và lời hứa về luật biểu t́nh. Nhiều nhân sĩ đă lưu ư là “không phải tự dưng“ và cũng không phải “bốc đồng“ hay “sáng kiến riêng chứng tỏ thế mạnh“ của Nguyễn Tấn Dũng. Như TS Nguyễn Quang A, một chuyên gia và nhà dân chủ có uy tín ở trong nước đă khuyến cáo phải thận trọng về những tuyên bố và hứa hẹn của những người cầm đầu chế độ toàn trị. Ngay cả chuyện Nguyễn Tấn Dũng kêu gọi Quốc hội sớm ra luật biểu t́nh TS A cảnh báo:
“Nếu mà hiểu cả cái khía cạnh ấy nữa, th́ cho đến bây giờ, có thể nói là chưa có cái ǵ thay đổi cả. Và cái chuyện đưa vào chương tŕnh làm luật của Quốc hội, tức là mới đưa vào chương tŕnh để làm luật, để chuẩn bị, th́ có thể nó kéo dài, có khi cả 5, 7 năm, mà chưa chắc đă ra được cái luật.
Thí dụ như Luật lập hội, cũng là cái quyền của công dân, được hiến định trong Hiến pháp. Nhưng Quốc hội mấy khóa, chứ không phải mấy phiên họp, thảo luận đi, thảo luận lại, đến mười mấy lần dự thảo, các hội thảo đủ thứ, nhưng sau rồi lại ỉm đi. Thế th́, rất có thể là Luật biểu t́nh này cũng có thể rơi vào t́nh trạng như thế.“[9]
V́ các sự kiện trong quá khứ của những người tiền nhiệm và của ngay chính họ cảnh báo mọi người không được phép nhẹ dạ tin những ǵ họ nói, không thể nh́n cục bộ như mấy anh sờ voi. Trái lại, phải có cái nh́n toàn cục để tổng hợp, khi đó mới nhận ra sớm và toàn bộ các ư đồ và thủ đoạn của nhóm cầm đầu chế độ độc tài toàn trị.
Sự thận trọng và nghi ngờ này có căn cứ rơ ràng và đă được chứng tỏ ngay. V́ chỉ một ngày sau khi ông Dũng nh́n nhận quyền biểu t́nh của nhân dân để tỏ ḷng yêu nước th́ sáng Chủ nhật 27.11 công an Hà nội đă phá ngay cuộc biểu t́nh và bắt giữ một ngày khoảng 20 người, trong đó có một số nhà báo và trí thức tên tuổi như nhà văn Nguyên Ngọc, Người Buôn Gió, TS Nguyễn Xuân Diện, nhà báo nữ Đoan Trang, LS Lê Quốc Quân….[10] Những người biểu t́nh cho biết, họ tụ tập để ủng hộ tuyên bố của ông Dũng nh́n nhận quyền biểu t́nh cũng như đề nghị Quốc hội nên ban bố luật biểu t́nh.
Tiếp theo đó chiều ngày 29.11 ông André Menas-Hồ Cương Quyết, một người Việt gốc Pháp, cùng LS Lê Hiếu Đằng và một số người đă tổ chức chiếu phim “Hoàng sa VN – Nỗi đau mất mát“ tại khu du lịch Văn thánh ở Sài g̣n. Nhưng công an đă giải tán ngay, mặc dầu phim này đă được cựu Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết tán đồng và được bộ Ngoại giao đồng ư.[11]
Những hành động đàn áp và phá cuộc biểu t́nh ở Hà nội và ngăn cấm không cho phiếu phim về Hoàng sa của công an liền ngay sau tuyên bố hùng hổ của Nguyễn Tấn Dũng về tranh chấp biển Đông và luật biểu t́nh đă cho thấy, hoặc Nguyễn Tấn Dũng không có uy tín cao trong nhóm cầm đầu, hoặc những lời tuyên bố và hứa hẹn của Nguyễn Tấn Dũng chỉ là đầu môi chót lưỡi nhằm xoa dịu và đánh lừa các giới đang rất bất măn. V́ hai tướng Vịnh và Lịch đă thề với Bắc kinh trong các chuyến đi Bắc kinh chuẩn bị cuộc thăm Trung Quốc của Nguyễn Phú Trọng là quyết ngăn cản các cuộc biểu t́nh chống Trung Quốc.
Một sự kiện rất thời sự khác giải thích tâm đen của những người cầm đầu chế độ. Trong các tuần qua đồng bào Công giáo ở nhà thờ Thái hà (Hà nội) lên tiếng đ̣i lại đất đai của Giáo hội đă bị chính quyền mượn mà không chịu trả. Cả Thành uỷ Hà nội lẫn Uỷ ban Nhân dân Hà nội đă không chịu trả lời thư yêu cầu cũng như không tiếp đại diện giáo xứ. Ngược lại lại ra lệnh cho công an dùng những tên côn đồ du đăng để tấn công… các buổi lễ cầu nguyện của giáo dân và một số người bị giam giữ. [12]
Tất cả những hành động hoàn toàn phản dân chủ này của công an dưới quyền đều đi ngược với những lời tuyên bố của Nguyễn Tấn Dũng trước Quốc hội hay những lời hứa hẹn trong các dịp khác. Nhưng cho tới nay người đứng đầu chính phủ vẫn câm nín, im lặng một cách rất lạ lùng, mặc dầu đây là lănh vực thuộc thẩm quyền và trách nhiệm của ông!