vuitoichat
12-06-2011, 11:16
Không hiểu do số phận trớ trêu hay do cái nghèo cứ đeo bám dai dẳng người đàn ông có đôi tai “điếc nặng” này, những người vợ của ông “cứ ra đi mà không trở lại”. Để đến khi đă bước qua tuổi ngũ tuần, đầu tóc đă bạc phân nửa, ông lại cô đơn thui thủi sống.
Tám lần đứt gánh đường t́nh
Người làng Phương Đôi (Kiến Thụy-Hải Pḥng) gọi ông Phạm Văn Sóng bằng những cái tên như “Sóng điếc t́nh yêu”, “Sóng hâm” hay ǵ ǵ đó... có phần không “oan”. Kể cũng lạ đời thật, là một người làm nghề mộc nay đây mai đó, tai “điếc nặng”, h́nh thể th́ chẳng bằng ai nếu không muốn nói là xấu xí, ấy vậy mà ông được rất nhiều người biết đến bởi “chiến tích” lấy nhiều vợ.
Là con thứ tư trong gia đ́nh có 8 chị em, ông Sóng là con trai duy nhất. Đông con nên dù là con trai được chiều chuộng nhưng ông cũng chỉ theo học được hết lớp sáu, thành tích khá nhất trong số các anh chị em. Năm 20 tuổi, ông bị bệnh đậu, được gia đ́nh chữa chạy khỏi bệnh, th́ di chứng để lại cho ông là đôi tai nghễnh ngăng. Những năm cuối của thập niên 1970 ông đạp xe đi chợ Đồn, chợ Đổ cách nhà gần 30 cây số để lấy cá khô, tép khô, mắm… về và đi bán khắp các đường làng, ngơ xóm để mưu sinh. Sau đó ông theo nghề thợ mộc và cũng từ đây, những cuộc t́nh bắt đầu.
http://img.news.zing.vn/img/729/t729769.jpg
Ông Phạm Văn Sóng và người vợ quá cố Nguyễn Thị Ái
Đi làm thợ mộc chưa được bao lâu ông đă phải ḷng cô gái tên là Nguyễn Thị Ái người cùng huyện. Thời gian đầu hẹn ḥ ông cũng nhiều phen khốn đốn v́ đôi tai “điếc nặng” của ḿnh nhưng vẫn kiên tŕ theo đuổi. Rồi cái miệng “dẻo kẹo” lấn át h́nh thể xấu xí cũng làm xiêu ḷng cô thôn nữ, đám cưới được tổ chức năm 1980. Hai vợ chồng tay trắng lấy nhau, nhà đă nghèo nay lại khó khăn thêm bội phần.
V́ thế mà ông Sóng phải làm việc chăm chỉ hơn, bà Ái cũng phụ giúp mẹ chồng làm nông nghiệp, ngoài ra c̣n làm bánh, làm bún để đi đổi lấy gạo, thóc về ăn. Tằn tiện lắm mới gọi là tạm đủ. Đến năm 1986, sống với nhau được 7 năm, có hai người con, 1 trai, 1 gái, khi sinh đứa thứ ba th́ bà Ái mất v́ sinh khó, đứa trẻ mới được 1 tuần tuổi cũng theo mẹ ra đi. Trước đó 20 ngày bố ông Sóng cũng về với tiên tổ.
Trước mất mát quá lớn ấy, cả nhà ai cũng suy sụp tinh thần, nhưng v́ 2 đứa con thơ, v́ người mẹ già ông lại tiếp tục bươn chải kiếm sống bằng nghề thợ mộc. Ông cứ nay đây, mai đó, khi th́ ở Hải Pḥng, khi lại sang Hải Dương, Quảng Ninh hay Bắc Giang…
Đến năm 1987, ông đi bước nữa với bà Vũ Thị Thiêng SN 1959. Chung sống được gần 2 năm, phần v́ cuộc sống khó khăn, phần v́ không có con nên bà Thiêng bỏ đi Trung Quốc. Từ đó trở đi, không ai c̣n nghe được tin tức của bà. Kỷ vật duy nhất ông Sóng c̣n giữ được của bà Thiêng là chiếc chứng minh nhân dân.
Sau khi vợ 2 bỏ đi, ông lại nuôi chí t́m mẹ cho các con của ḿnh và chăm sóc mẹ già. Từ bấy đến nay người ta thấy ông cưới thêm sáu người nữa. Ai dẫn về ông cũng làm cái lễ ra mắt họ hàng nhưng không đăng kư lên chính quyền xă. Những bà vợ sau này của ông đều biết ông bị điếc và gia đ́nh khó khăn nhưng vẫn lấy.
Người hàng xóm cạnh nhà chứng kiến kể lại: Có lần ông Sóng dẫn vợ mới về ra mắt, đứa con trai lớn nói, “nhà cháu nghèo, lấy bố cháu vào khổ lắm, cô có chịu được không?”. Quả thật, v́ khó khăn nên những người vợ này chẳng ai ở với ông. Lâu nhất là được hai năm, c̣n chóng th́ chỉ vài tháng là bỏ đi.
Đào hoa thời trẻ, lẻ bóng về già
Dù đă tám lần lấy vợ nhưng đến nay ông lại cô đơn và sống với mẹ già trong căn nhà nhỏ ở xă Phương Sơn (Kiến Thụy-Hải Pḥng). Do đặc thù của nghề mộc phải đi làm ăn xa nên mỗi lần vợ bỏ đi ông đều không có mặt ở nhà và không hề hay biết, đến khi biết th́ đă muộn. Cũng chính v́ nguyên nhân đó mà vào đầu những năm 2000 ông quyết định bỏ nghề mộc và quay lại với công việc bán cá khô.
Quay lại chuyện những người vợ sau của ông Sóng, cũng là có duyên có phận, nhưng là duyên phận dở dang. Cái nghề mộc hồi c̣n trẻ ông làm ở nhà th́ không đủ sống, thế nên ông cứ nay đây mai đó, đến nhiều nơi, quen nhiều người.
Mặc dù tai nghễnh ngăng nhưng bù lại ông được cái miệng và dáng vẻ cục mịch, thật thà. Người ta bảo “gái yêu bằng tai, trai yêu bằng mắt” cũng chẳng sai. Cái vẻ ngoài chất phác cộng với cái khoản “tán chuyện” ngọt như mật khiến bao cô gái xiêu ḷng. Hơn nữa, ông chỉ nhắm vào những đối tượng đă quá lứa lỡ th́, hợp với hoàn cảnh. Thế nhưng, có lẽ tính toán của ông đă sai, bởi thực tế th́ cả sáu bà vợ ông lấy, một thời gian đều bỏ đi.
http://img.news.zing.vn/img/729/t729770.jpg
Ông Sóng và người mẹ già ngoài 80 trong bữa cơm trưa đạm bạc.
Ông tâm sự: “Giữa hai vợ chồng không hề có mâu thuân ǵ cả, những khi tôi đi làm xa c̣n dặn vợ ở nhà trông nom nhà cửa con cái và mẹ tôi. Không hiểu sao cứ mỗi khi tôi đi vắng là lại bỏ đi chẳng để lại câu nào, mà 6 người chứ không phải một hai người. Khi biết tôi cũng về bên ngoại và đi những nơi thân quen t́m mà không thấy”. Rồi ông than: “Âu cũng là cái số tôi lận đận!”.
C̣n theo cụ Măn (mẹ của ông Sóng) th́: “Mỗi khi nó đi làm xa tôi ở nhà với vợ nó cũng không có chuyện căi vă nhau, có chăng cũng chỉ là mâu thuẫn nhỏ giữa mấy đứa cháu với mẹ kế, sau khi tôi tham gia th́ đâu lại vào đó. Nhưng sau đó đứa th́ khuyến khích tôi đi chơi họ hàng xa để nó ở nhà gói ghém đồ đạc bỏ đi. Đứa th́ bảo về nhà ngoại chơi rồi cũng mất luôn chẳng thấy về nữa”.
Nói về nguyên nhân bỏ đi của những người vợ sau này hàng xóm nhà ông Sóng đều lắc đầu, nhưng có một điều họ biết đó là thời c̣n trẻ ông rất đào hoa và đă từng 8 lần lấy vợ. Giờ tuổi đă ngoài 50, tóc đă bạc nửa nhiều, đáng lẽ ra là có con, cháu đầy đủ, đằng này ông lại thui thủi sống một ḿnh phục dưỡng mẹ già ngoài 80. Âu cũng là số phận, các cụ vẫn nói: “đào hoa thời trẻ th́ lẻ bóng về già” quả không sai.
Thiên Hoàng-PT
Theo Bưu Việt Nam
Tám lần đứt gánh đường t́nh
Người làng Phương Đôi (Kiến Thụy-Hải Pḥng) gọi ông Phạm Văn Sóng bằng những cái tên như “Sóng điếc t́nh yêu”, “Sóng hâm” hay ǵ ǵ đó... có phần không “oan”. Kể cũng lạ đời thật, là một người làm nghề mộc nay đây mai đó, tai “điếc nặng”, h́nh thể th́ chẳng bằng ai nếu không muốn nói là xấu xí, ấy vậy mà ông được rất nhiều người biết đến bởi “chiến tích” lấy nhiều vợ.
Là con thứ tư trong gia đ́nh có 8 chị em, ông Sóng là con trai duy nhất. Đông con nên dù là con trai được chiều chuộng nhưng ông cũng chỉ theo học được hết lớp sáu, thành tích khá nhất trong số các anh chị em. Năm 20 tuổi, ông bị bệnh đậu, được gia đ́nh chữa chạy khỏi bệnh, th́ di chứng để lại cho ông là đôi tai nghễnh ngăng. Những năm cuối của thập niên 1970 ông đạp xe đi chợ Đồn, chợ Đổ cách nhà gần 30 cây số để lấy cá khô, tép khô, mắm… về và đi bán khắp các đường làng, ngơ xóm để mưu sinh. Sau đó ông theo nghề thợ mộc và cũng từ đây, những cuộc t́nh bắt đầu.
http://img.news.zing.vn/img/729/t729769.jpg
Ông Phạm Văn Sóng và người vợ quá cố Nguyễn Thị Ái
Đi làm thợ mộc chưa được bao lâu ông đă phải ḷng cô gái tên là Nguyễn Thị Ái người cùng huyện. Thời gian đầu hẹn ḥ ông cũng nhiều phen khốn đốn v́ đôi tai “điếc nặng” của ḿnh nhưng vẫn kiên tŕ theo đuổi. Rồi cái miệng “dẻo kẹo” lấn át h́nh thể xấu xí cũng làm xiêu ḷng cô thôn nữ, đám cưới được tổ chức năm 1980. Hai vợ chồng tay trắng lấy nhau, nhà đă nghèo nay lại khó khăn thêm bội phần.
V́ thế mà ông Sóng phải làm việc chăm chỉ hơn, bà Ái cũng phụ giúp mẹ chồng làm nông nghiệp, ngoài ra c̣n làm bánh, làm bún để đi đổi lấy gạo, thóc về ăn. Tằn tiện lắm mới gọi là tạm đủ. Đến năm 1986, sống với nhau được 7 năm, có hai người con, 1 trai, 1 gái, khi sinh đứa thứ ba th́ bà Ái mất v́ sinh khó, đứa trẻ mới được 1 tuần tuổi cũng theo mẹ ra đi. Trước đó 20 ngày bố ông Sóng cũng về với tiên tổ.
Trước mất mát quá lớn ấy, cả nhà ai cũng suy sụp tinh thần, nhưng v́ 2 đứa con thơ, v́ người mẹ già ông lại tiếp tục bươn chải kiếm sống bằng nghề thợ mộc. Ông cứ nay đây, mai đó, khi th́ ở Hải Pḥng, khi lại sang Hải Dương, Quảng Ninh hay Bắc Giang…
Đến năm 1987, ông đi bước nữa với bà Vũ Thị Thiêng SN 1959. Chung sống được gần 2 năm, phần v́ cuộc sống khó khăn, phần v́ không có con nên bà Thiêng bỏ đi Trung Quốc. Từ đó trở đi, không ai c̣n nghe được tin tức của bà. Kỷ vật duy nhất ông Sóng c̣n giữ được của bà Thiêng là chiếc chứng minh nhân dân.
Sau khi vợ 2 bỏ đi, ông lại nuôi chí t́m mẹ cho các con của ḿnh và chăm sóc mẹ già. Từ bấy đến nay người ta thấy ông cưới thêm sáu người nữa. Ai dẫn về ông cũng làm cái lễ ra mắt họ hàng nhưng không đăng kư lên chính quyền xă. Những bà vợ sau này của ông đều biết ông bị điếc và gia đ́nh khó khăn nhưng vẫn lấy.
Người hàng xóm cạnh nhà chứng kiến kể lại: Có lần ông Sóng dẫn vợ mới về ra mắt, đứa con trai lớn nói, “nhà cháu nghèo, lấy bố cháu vào khổ lắm, cô có chịu được không?”. Quả thật, v́ khó khăn nên những người vợ này chẳng ai ở với ông. Lâu nhất là được hai năm, c̣n chóng th́ chỉ vài tháng là bỏ đi.
Đào hoa thời trẻ, lẻ bóng về già
Dù đă tám lần lấy vợ nhưng đến nay ông lại cô đơn và sống với mẹ già trong căn nhà nhỏ ở xă Phương Sơn (Kiến Thụy-Hải Pḥng). Do đặc thù của nghề mộc phải đi làm ăn xa nên mỗi lần vợ bỏ đi ông đều không có mặt ở nhà và không hề hay biết, đến khi biết th́ đă muộn. Cũng chính v́ nguyên nhân đó mà vào đầu những năm 2000 ông quyết định bỏ nghề mộc và quay lại với công việc bán cá khô.
Quay lại chuyện những người vợ sau của ông Sóng, cũng là có duyên có phận, nhưng là duyên phận dở dang. Cái nghề mộc hồi c̣n trẻ ông làm ở nhà th́ không đủ sống, thế nên ông cứ nay đây mai đó, đến nhiều nơi, quen nhiều người.
Mặc dù tai nghễnh ngăng nhưng bù lại ông được cái miệng và dáng vẻ cục mịch, thật thà. Người ta bảo “gái yêu bằng tai, trai yêu bằng mắt” cũng chẳng sai. Cái vẻ ngoài chất phác cộng với cái khoản “tán chuyện” ngọt như mật khiến bao cô gái xiêu ḷng. Hơn nữa, ông chỉ nhắm vào những đối tượng đă quá lứa lỡ th́, hợp với hoàn cảnh. Thế nhưng, có lẽ tính toán của ông đă sai, bởi thực tế th́ cả sáu bà vợ ông lấy, một thời gian đều bỏ đi.
http://img.news.zing.vn/img/729/t729770.jpg
Ông Sóng và người mẹ già ngoài 80 trong bữa cơm trưa đạm bạc.
Ông tâm sự: “Giữa hai vợ chồng không hề có mâu thuân ǵ cả, những khi tôi đi làm xa c̣n dặn vợ ở nhà trông nom nhà cửa con cái và mẹ tôi. Không hiểu sao cứ mỗi khi tôi đi vắng là lại bỏ đi chẳng để lại câu nào, mà 6 người chứ không phải một hai người. Khi biết tôi cũng về bên ngoại và đi những nơi thân quen t́m mà không thấy”. Rồi ông than: “Âu cũng là cái số tôi lận đận!”.
C̣n theo cụ Măn (mẹ của ông Sóng) th́: “Mỗi khi nó đi làm xa tôi ở nhà với vợ nó cũng không có chuyện căi vă nhau, có chăng cũng chỉ là mâu thuẫn nhỏ giữa mấy đứa cháu với mẹ kế, sau khi tôi tham gia th́ đâu lại vào đó. Nhưng sau đó đứa th́ khuyến khích tôi đi chơi họ hàng xa để nó ở nhà gói ghém đồ đạc bỏ đi. Đứa th́ bảo về nhà ngoại chơi rồi cũng mất luôn chẳng thấy về nữa”.
Nói về nguyên nhân bỏ đi của những người vợ sau này hàng xóm nhà ông Sóng đều lắc đầu, nhưng có một điều họ biết đó là thời c̣n trẻ ông rất đào hoa và đă từng 8 lần lấy vợ. Giờ tuổi đă ngoài 50, tóc đă bạc nửa nhiều, đáng lẽ ra là có con, cháu đầy đủ, đằng này ông lại thui thủi sống một ḿnh phục dưỡng mẹ già ngoài 80. Âu cũng là số phận, các cụ vẫn nói: “đào hoa thời trẻ th́ lẻ bóng về già” quả không sai.
Thiên Hoàng-PT
Theo Bưu Việt Nam