vuitoichat
12-26-2011, 17:15
GiadinhNet - Tết đang đến gần, những người này lại càng hối hả kiếm sống, mong có được một cái Tết sung túc…
http://giadinh.vcmedia.vn/QL3eD8mA2dlFu7uWVSHc cccccccc/Image/2011/12/sinh2_71171.jpg
Quang cảnh tại chợ nông sản Văn Quán (Hà Đông, Hà Nội) lúc 1h sáng.
Ảnh: T.G
Đêm, khoảnh khắc mọi người được nghỉ ngơi sau một ngày làm việc th́ lại có những người phải ṿ vơ trong bóng đêm để mưu sinh nhọc nhằn.
Cầm lái sợ ngủ gật
Có mặt tại chợ nông sản Văn Quán (Hà Đông, Hà Nội) lúc 1h sáng chúng tôi mới thấy được nỗi vất vả, nhọc nhằn của những “thân c̣ lặn lội” trong đêm như thế này. Trời mưa phùn càng làm tăng cái giá lạnh, lác đác có mấy hộ buôn đến sớm săm sắn thắp đèn, chuẩn bị xếp hàng ra bán. C̣n lại một số gian vẫn trống trơn. Tôi đến bắt chuyện và làm quen với vợ chồng bà Chiến. Dường như vợ chồng ông bà đến chợ sớm nhất. Bà Chiến quê ở xă Tự Nhiên, Thường Tín, Hà Nội. Tính đến thời điểm này, bà theo nghề chạy chợ được ngót nghét 8 năm: “Nghề chạy chợ đêm vất vả lắm, hôm nào cũng phải dậy từ lúc 11 rưỡi đêm. Có tối vừa chợp mắt được chừng 1 tiếng th́ chuông báo thức đă kêu vang. V́ hàng nặng nên phải chuẩn bị sắp hàng cho kịp giờ. Ông lăo nhà tôi cầm lái nên được đặc cách ngủ hơn tôi chừng 30 phút, để tránh ngủ gật giữa đường nguy hiểm”, bà Chiến cười, chia sẻ.
http://giadinh.vcmedia.vn/QL3eD8mA2dlFu7uWVSHc cccccccc/Image/2011/12/sinh1_99b27.jpg
Bà Chiến - “thân c̣ lặn lội” tại chợ nông sản Văn Quán (Hà Đông, Hà Nội).
Vừa nói chuyện, bà vừa thoăn thoắt đưa tay nhặt những quả cà chua thành từng loại riêng biệt, quả nào thối vứt riêng, quả nào bầm dập vẫn dùng được th́ dành... cho hàng cơm, họ mua giá rẻ thôi nhưng cũng được mấy ngh́n c̣n hơn là bỏ phí. Phần c̣n lại là những quả tươi nguyên bà để riêng ra thùng xốp. Hai ông bà mới hơn 50 tuổi nhưng trông họ khá già, khuôn mặt đầy những nếp nhăn, hai mắt hơm sâu và thâm quầng.
Chợ mỗi lúc một đông hơn, từng chiếc xe cúp 81, 82 cũ kĩ nặng nề di chuyển vào chợ. Trên xe của họ có đầy đủ các loại lương thực, thực phẩm, từ tôm, ốc, cua cá đến rau, củ, quả... có đủ cả.
Khu chợ này mới mở nên mọi thứ vẫn c̣n thô sơ, mỗi gian hàng rộng chừng 2,5m2, bên trên lợp bằng ngói xi măng, không được xây theo từng ki ốt như những chợ ban ngày. Tuy nhiên đây là khu chợ đầu mối nên thu hút nhiều hộ buôn bán.
Một người khác mà tôi gặp trong chợ là chị Nguyễn Thị Liên. Nhà chị ở Thanh Oai, Hà Nội, chị chạy chợ đă được 4 năm. Mặt hàng của chị chủ yếu là rau thơm. Nhà chị cách chợ chừng 30 km, nhưng chị Liên bảo, nếu so với những người cùng chạy chợ th́ nhà chị là gần nhất. Gần nên chị đi muộn hơn, cũng có thêm thời gian ôm ấp, chăm chút con. Con chị Liên đứa lớn mới 7 tuổi, đứa nhỏ 4 tuổi.
“Cả ngày đi mua hàng, tối đến mới gặp con chốc lát, rồi mẹ con mỗi người một việc. Con th́ học bài, mẹ ngồi bó rau, dấp nước rồi đi chợ. Có những đêm mưa gió, đứa lớn thấy mẹ chuẩn bị đi chợ đă khóc ̣a lên. Nó sợ sấm chớp, nhà lại chỉ có hai đứa, nhưng trót mua hàng rồi nên tôi đành phải dỗ con ở nhà. Thương lắm cô ạ, mới có mấy tuổi đầu mà đêm nào hai đứa cũng phải ở nhà một ḿnh như thế”, chị Liên nói, đôi mắt ngấn nước nh́n về xa xăm. Chị đang chờ đến sáng để được về gặp các con.
Ăn nắng, nếm sương
Gọi như thế bởi họ phải lăn lộn giữa ban ngày, không kể nắng mưa để gom hàng, c̣n đêm đến th́ ra chợ. Cũng có thể gọi nghề này là nghề nguy hiểm bởi nhiều người đă sa phải ổ voi, ổ trâu trên đường, nhẹ th́ bị đổ xe, nặng th́ sứt đầu, mẻ trán. Đó là chưa kể đến việc rất có thể vào một đêm đen đủi nào đó, bất thần bọn nghiện ngập xuất hiện, xin “đểu” hoặc trấn lột tiền bạc giữa đường. Vất vả là thế nhưng họ không một lời than văn về số phận. Trong suy nghĩ của họ, có thể làm việc để kiếm sống là may mắn lắm rồi.
Mưa vẫn nặng nề rơi, con đường vào chợ ướt nhẹp bùn đất. Những chiếc xe thồ hối hả, vội vàng tấp vào chợ. Đâu đó thấp thoáng những chiếc nón nhấp nhô, bóng dáng các bà, các mẹ liêu xiêu.
Cầu mong cho họ có một đêm yên lành, buôn may, bán đắt, để Tết này con, cháu họ có được manh quần, tấm áo mới!
Nguyễn Thị Linh
http://giadinh.vcmedia.vn/QL3eD8mA2dlFu7uWVSHc cccccccc/Image/2011/12/sinh2_71171.jpg
Quang cảnh tại chợ nông sản Văn Quán (Hà Đông, Hà Nội) lúc 1h sáng.
Ảnh: T.G
Đêm, khoảnh khắc mọi người được nghỉ ngơi sau một ngày làm việc th́ lại có những người phải ṿ vơ trong bóng đêm để mưu sinh nhọc nhằn.
Cầm lái sợ ngủ gật
Có mặt tại chợ nông sản Văn Quán (Hà Đông, Hà Nội) lúc 1h sáng chúng tôi mới thấy được nỗi vất vả, nhọc nhằn của những “thân c̣ lặn lội” trong đêm như thế này. Trời mưa phùn càng làm tăng cái giá lạnh, lác đác có mấy hộ buôn đến sớm săm sắn thắp đèn, chuẩn bị xếp hàng ra bán. C̣n lại một số gian vẫn trống trơn. Tôi đến bắt chuyện và làm quen với vợ chồng bà Chiến. Dường như vợ chồng ông bà đến chợ sớm nhất. Bà Chiến quê ở xă Tự Nhiên, Thường Tín, Hà Nội. Tính đến thời điểm này, bà theo nghề chạy chợ được ngót nghét 8 năm: “Nghề chạy chợ đêm vất vả lắm, hôm nào cũng phải dậy từ lúc 11 rưỡi đêm. Có tối vừa chợp mắt được chừng 1 tiếng th́ chuông báo thức đă kêu vang. V́ hàng nặng nên phải chuẩn bị sắp hàng cho kịp giờ. Ông lăo nhà tôi cầm lái nên được đặc cách ngủ hơn tôi chừng 30 phút, để tránh ngủ gật giữa đường nguy hiểm”, bà Chiến cười, chia sẻ.
http://giadinh.vcmedia.vn/QL3eD8mA2dlFu7uWVSHc cccccccc/Image/2011/12/sinh1_99b27.jpg
Bà Chiến - “thân c̣ lặn lội” tại chợ nông sản Văn Quán (Hà Đông, Hà Nội).
Vừa nói chuyện, bà vừa thoăn thoắt đưa tay nhặt những quả cà chua thành từng loại riêng biệt, quả nào thối vứt riêng, quả nào bầm dập vẫn dùng được th́ dành... cho hàng cơm, họ mua giá rẻ thôi nhưng cũng được mấy ngh́n c̣n hơn là bỏ phí. Phần c̣n lại là những quả tươi nguyên bà để riêng ra thùng xốp. Hai ông bà mới hơn 50 tuổi nhưng trông họ khá già, khuôn mặt đầy những nếp nhăn, hai mắt hơm sâu và thâm quầng.
Chợ mỗi lúc một đông hơn, từng chiếc xe cúp 81, 82 cũ kĩ nặng nề di chuyển vào chợ. Trên xe của họ có đầy đủ các loại lương thực, thực phẩm, từ tôm, ốc, cua cá đến rau, củ, quả... có đủ cả.
Khu chợ này mới mở nên mọi thứ vẫn c̣n thô sơ, mỗi gian hàng rộng chừng 2,5m2, bên trên lợp bằng ngói xi măng, không được xây theo từng ki ốt như những chợ ban ngày. Tuy nhiên đây là khu chợ đầu mối nên thu hút nhiều hộ buôn bán.
Một người khác mà tôi gặp trong chợ là chị Nguyễn Thị Liên. Nhà chị ở Thanh Oai, Hà Nội, chị chạy chợ đă được 4 năm. Mặt hàng của chị chủ yếu là rau thơm. Nhà chị cách chợ chừng 30 km, nhưng chị Liên bảo, nếu so với những người cùng chạy chợ th́ nhà chị là gần nhất. Gần nên chị đi muộn hơn, cũng có thêm thời gian ôm ấp, chăm chút con. Con chị Liên đứa lớn mới 7 tuổi, đứa nhỏ 4 tuổi.
“Cả ngày đi mua hàng, tối đến mới gặp con chốc lát, rồi mẹ con mỗi người một việc. Con th́ học bài, mẹ ngồi bó rau, dấp nước rồi đi chợ. Có những đêm mưa gió, đứa lớn thấy mẹ chuẩn bị đi chợ đă khóc ̣a lên. Nó sợ sấm chớp, nhà lại chỉ có hai đứa, nhưng trót mua hàng rồi nên tôi đành phải dỗ con ở nhà. Thương lắm cô ạ, mới có mấy tuổi đầu mà đêm nào hai đứa cũng phải ở nhà một ḿnh như thế”, chị Liên nói, đôi mắt ngấn nước nh́n về xa xăm. Chị đang chờ đến sáng để được về gặp các con.
Ăn nắng, nếm sương
Gọi như thế bởi họ phải lăn lộn giữa ban ngày, không kể nắng mưa để gom hàng, c̣n đêm đến th́ ra chợ. Cũng có thể gọi nghề này là nghề nguy hiểm bởi nhiều người đă sa phải ổ voi, ổ trâu trên đường, nhẹ th́ bị đổ xe, nặng th́ sứt đầu, mẻ trán. Đó là chưa kể đến việc rất có thể vào một đêm đen đủi nào đó, bất thần bọn nghiện ngập xuất hiện, xin “đểu” hoặc trấn lột tiền bạc giữa đường. Vất vả là thế nhưng họ không một lời than văn về số phận. Trong suy nghĩ của họ, có thể làm việc để kiếm sống là may mắn lắm rồi.
Mưa vẫn nặng nề rơi, con đường vào chợ ướt nhẹp bùn đất. Những chiếc xe thồ hối hả, vội vàng tấp vào chợ. Đâu đó thấp thoáng những chiếc nón nhấp nhô, bóng dáng các bà, các mẹ liêu xiêu.
Cầu mong cho họ có một đêm yên lành, buôn may, bán đắt, để Tết này con, cháu họ có được manh quần, tấm áo mới!
Nguyễn Thị Linh