vuitoichat
01-13-2012, 15:57
Sinh con gái đầu bị tim bẩm sinh rồi qua đời v́ bạo bệnh, đến đứa con trai thứ hai, niềm hy vọng chưa kịp nhen nhóm lại cũng tắt ngấm v́ cậu bé bị bệnh năo bẩm sinh, nỗi khổ ngày một đè nặng trên vai đôi vợ chồng anh Trịnh Văn Hộ, huyện Phú Xuyên, Hà Nội.
Đến nhà anh Trịnh Văn Hộ, đội 10, thôn Thần Quy, xă Minh Tân, huyện Phú Xuyên, từ ngoài ngơ khách đă nghe thấy những tiếng la hét phát ra từ trong nhà. Vội phân minh, anh Hộ nói: “Xin thông cảm cho, đó là thằng con trai thứ hai của tôi, thấy người lạ là nó sướng cứ cười phá lên thế đấy…”, nói đến đây anh cúi đầu buồn bă.
http://vnexpress.net/Files/Subject/3b/bd/15/96/chan2.jpg
Hơn 20 năm qua, mỗi khi lên cơn, Cường(áo len) thường ngú ngớ trút những trận đ̣n vào cha mẹ. Người cha bất lực thương xót con mà không làm được ǵ. Ảnh: Văn Định.
Anh Hộ (sinh năm 1964) đi bộ đội đóng quân gần nhà và sau một vài năm về quê lập nghiệp, kết hôn cùng chị Trần Thị Nhài người cùng quê. Đầu năm 1988, anh chị vui mừng đón chào một bé gái ra đời tên là Trịnh Thị Hiền.
Nhưng khổ đau đă gieo họa ngay từ khi Hiền mới sinh ra, các bác sĩ kết luận Hiền bị bệnh tim từ trong bụng mẹ. Những ngày cơ cực ấy, người vợ th́ mất sức sau khi sinh ốm nằm liệt, con th́ ốm yếu khóc thét suốt, anh Hộ chạy vội khắp nơi, đến từng bệnh viện lớn nhỏ ở thủ đô để cầu cứu chữa bệnh cho con, nhưng bệnh t́nh của cháu ngày một xấu đi.
Đối với anh chị khi ấy bệnh viện là nhà. Lo chạy chữa cho con, tài sản gia đ́nh đáng giá nhất là đất đai cũng phải cầm cố, đến khi bệnh quá nặng Hiền đă không qua khỏi, để lại nỗi đau đớn xót xa v́ mất con, kéo theo đó là món nợ khổng lồ cho cha mẹ.
Người chị mất không lâu sau th́ người em trai là Trịnh Văn Cường (sinh năm 1990) ra đời, cậu bé bụ bẫm đáng yêu đă xua tan một phần nỗi đau đớn quá lớn của anh chị. Kỳ vọng vào Cường chưa được bao lâu, một lần nữa bệnh tật cũng không bỏ qua cho gia đ́nh anh, Cường càng lớn càng có những biểu hiện ngây ngô, không đi lại được, gần 3 tuổi mà Cường vẫn không biết nói, vợ chồng anh lại khăn gói từ quê nghèo lên thành phố chữa bệnh cho con. Các bác sĩ kết luận Cường bị bệnh năo bẩm sinh, khiến vợ chồng anh như tan nát.
http://vnexpress.net/Files/Subject/3b/bd/15/96/chan1.jpg
Cường di chuyển nặng nề nhờ hai đầu gối và bàn tay. Ảnh: Văn Định.
Ḷng nghẹn đắng, anh Hộ dấu nước mắt thổ lộ: “Kiếp trước ḿnh có làm ǵ có lỗi với ai đâu mà sao kiếp này nhận lại nhiều cay đắng. Vợ chồng tôi đă mất mát quá nhiều sau khi Hiền, chị của Cường mất đi, giờ đây đến đứa em trai cũng không lành lặn...”.
Từ đó, anh chị lại cố gắng chạy chữa cho con, đi khắp các viện nhưng đều nhận được kết quả bệnh này không chữa được. Càng lớn Cường càng dựng ngược mắt, hết la hét, ú ớ lại lấy tay đấm vào mặt cha. Không có bệnh viện nào anh chị không đến, ai giới thiệu thuốc ǵ cũng gắng gượng để mua nhưng bệnh t́nh của Cường không hề thuyên giảm mà ngày một nặng thêm.
Hơn 20 năm qua Cường chưa một ngày đi được đôi chân của ḿnh, mà chỉ lết trên hai đầu gối, khiến đầu gối chai sạn, nhiều khi mùa đông nứt nẻ máu ứa ai cũng thương xót.
Chị Nhài nghẹn ngào kể: “Nhiều hôm trái gió trở trời Cường cứ la hét, những lúc tắm thay quần áo Cường không chịu lại đấm đùm đụp vào mặt, ḷng tôi lại đau nhói, lúc ấy chỉ biết vội ôm con dỗ dành, nước mắt cứ chảy ra, giá mà đổi cho con được khỏe mạnh th́ bậc làm cha mẹ như tôi cũng vui ḷng”.
Đưa con đi viện thường xuyên nên việc đồng áng anh chị lại phải tạm gác sang một bên thay nhau chăm sóc con. Gia đ́nh khốn khó ấy chạy vạy vay mượn xây được căn nhà ḥng khi mưa băo, nợ nần đến giờ anh vẫn chưa trả hết. Cả gia đ́nh giờ đây chỉ biết trông vào gần 3 sào ruộng anh mượn của hàng xóm và tiền phụ cấp của nhà nước cho Cường, nhưng số tiền ít ỏi ấy cũng đội nón đi theo thuốc thang, bệnh tật sau mỗi lần Cường nằm viện.
Ông Trịnh Văn Thang, trưởng thôn Thần Quy cho hay: “Gia đ́nh anh Hộ thật éo le, con cái bệnh tật nên rất khó khăn, ai cũng xót thương cho hoàn cảnh gia đ́nh anh. Thôn, xă cũng đă đến thăm nom, giúp đỡ nhưng v́ xă cũng khó khăn nên chỉ đỡ được phần nào, trong khi hằng ngày anh chị ấy vẫn phải lo chạy chữa thuốc men cho con”.
* Độc giả hảo tâm xin gửi giúp đỡ về anh Trịnh Văn Hộ đội 10, xă Minh Tân, huyện Phú Xuyên, Hà Nội. Điện thoại: 0978122154.
Văn Định/VNE
Đến nhà anh Trịnh Văn Hộ, đội 10, thôn Thần Quy, xă Minh Tân, huyện Phú Xuyên, từ ngoài ngơ khách đă nghe thấy những tiếng la hét phát ra từ trong nhà. Vội phân minh, anh Hộ nói: “Xin thông cảm cho, đó là thằng con trai thứ hai của tôi, thấy người lạ là nó sướng cứ cười phá lên thế đấy…”, nói đến đây anh cúi đầu buồn bă.
http://vnexpress.net/Files/Subject/3b/bd/15/96/chan2.jpg
Hơn 20 năm qua, mỗi khi lên cơn, Cường(áo len) thường ngú ngớ trút những trận đ̣n vào cha mẹ. Người cha bất lực thương xót con mà không làm được ǵ. Ảnh: Văn Định.
Anh Hộ (sinh năm 1964) đi bộ đội đóng quân gần nhà và sau một vài năm về quê lập nghiệp, kết hôn cùng chị Trần Thị Nhài người cùng quê. Đầu năm 1988, anh chị vui mừng đón chào một bé gái ra đời tên là Trịnh Thị Hiền.
Nhưng khổ đau đă gieo họa ngay từ khi Hiền mới sinh ra, các bác sĩ kết luận Hiền bị bệnh tim từ trong bụng mẹ. Những ngày cơ cực ấy, người vợ th́ mất sức sau khi sinh ốm nằm liệt, con th́ ốm yếu khóc thét suốt, anh Hộ chạy vội khắp nơi, đến từng bệnh viện lớn nhỏ ở thủ đô để cầu cứu chữa bệnh cho con, nhưng bệnh t́nh của cháu ngày một xấu đi.
Đối với anh chị khi ấy bệnh viện là nhà. Lo chạy chữa cho con, tài sản gia đ́nh đáng giá nhất là đất đai cũng phải cầm cố, đến khi bệnh quá nặng Hiền đă không qua khỏi, để lại nỗi đau đớn xót xa v́ mất con, kéo theo đó là món nợ khổng lồ cho cha mẹ.
Người chị mất không lâu sau th́ người em trai là Trịnh Văn Cường (sinh năm 1990) ra đời, cậu bé bụ bẫm đáng yêu đă xua tan một phần nỗi đau đớn quá lớn của anh chị. Kỳ vọng vào Cường chưa được bao lâu, một lần nữa bệnh tật cũng không bỏ qua cho gia đ́nh anh, Cường càng lớn càng có những biểu hiện ngây ngô, không đi lại được, gần 3 tuổi mà Cường vẫn không biết nói, vợ chồng anh lại khăn gói từ quê nghèo lên thành phố chữa bệnh cho con. Các bác sĩ kết luận Cường bị bệnh năo bẩm sinh, khiến vợ chồng anh như tan nát.
http://vnexpress.net/Files/Subject/3b/bd/15/96/chan1.jpg
Cường di chuyển nặng nề nhờ hai đầu gối và bàn tay. Ảnh: Văn Định.
Ḷng nghẹn đắng, anh Hộ dấu nước mắt thổ lộ: “Kiếp trước ḿnh có làm ǵ có lỗi với ai đâu mà sao kiếp này nhận lại nhiều cay đắng. Vợ chồng tôi đă mất mát quá nhiều sau khi Hiền, chị của Cường mất đi, giờ đây đến đứa em trai cũng không lành lặn...”.
Từ đó, anh chị lại cố gắng chạy chữa cho con, đi khắp các viện nhưng đều nhận được kết quả bệnh này không chữa được. Càng lớn Cường càng dựng ngược mắt, hết la hét, ú ớ lại lấy tay đấm vào mặt cha. Không có bệnh viện nào anh chị không đến, ai giới thiệu thuốc ǵ cũng gắng gượng để mua nhưng bệnh t́nh của Cường không hề thuyên giảm mà ngày một nặng thêm.
Hơn 20 năm qua Cường chưa một ngày đi được đôi chân của ḿnh, mà chỉ lết trên hai đầu gối, khiến đầu gối chai sạn, nhiều khi mùa đông nứt nẻ máu ứa ai cũng thương xót.
Chị Nhài nghẹn ngào kể: “Nhiều hôm trái gió trở trời Cường cứ la hét, những lúc tắm thay quần áo Cường không chịu lại đấm đùm đụp vào mặt, ḷng tôi lại đau nhói, lúc ấy chỉ biết vội ôm con dỗ dành, nước mắt cứ chảy ra, giá mà đổi cho con được khỏe mạnh th́ bậc làm cha mẹ như tôi cũng vui ḷng”.
Đưa con đi viện thường xuyên nên việc đồng áng anh chị lại phải tạm gác sang một bên thay nhau chăm sóc con. Gia đ́nh khốn khó ấy chạy vạy vay mượn xây được căn nhà ḥng khi mưa băo, nợ nần đến giờ anh vẫn chưa trả hết. Cả gia đ́nh giờ đây chỉ biết trông vào gần 3 sào ruộng anh mượn của hàng xóm và tiền phụ cấp của nhà nước cho Cường, nhưng số tiền ít ỏi ấy cũng đội nón đi theo thuốc thang, bệnh tật sau mỗi lần Cường nằm viện.
Ông Trịnh Văn Thang, trưởng thôn Thần Quy cho hay: “Gia đ́nh anh Hộ thật éo le, con cái bệnh tật nên rất khó khăn, ai cũng xót thương cho hoàn cảnh gia đ́nh anh. Thôn, xă cũng đă đến thăm nom, giúp đỡ nhưng v́ xă cũng khó khăn nên chỉ đỡ được phần nào, trong khi hằng ngày anh chị ấy vẫn phải lo chạy chữa thuốc men cho con”.
* Độc giả hảo tâm xin gửi giúp đỡ về anh Trịnh Văn Hộ đội 10, xă Minh Tân, huyện Phú Xuyên, Hà Nội. Điện thoại: 0978122154.
Văn Định/VNE