tonycarter
02-18-2012, 12:05
Những lời lẽ rất t́nh cảm được vợ tôi ghi lại sau những suy nghĩ và cảm xúc bất chợt. Lúc th́ đang ngồi trong văn pḥng hoặc có khi đi ngoài đường mà em bỗng nhớ về những chuyện trong quá khứ. Tôi cảm thấy rất bực bội, khó chịu, chỉ muốn lao ra chỗ em để tra hỏi cho rơ ràng. (Vỹ)
Từ: Xuân Vy
Tôi không phải là người yêu đầu tiên của vợ ḿnh. Trước khi quen tôi, em đă trải qua mối t́nh đầu rất sâu đậm với một người đàn ông khác. Họ từng có với nhau rất nhiều kỷ niệm đẹp thời sinh viên. Người đàn ông đó hiện giờ đă ra nước ngoài kinh doanh và định cư. C̣n em, sau khi ra trường và đi làm mới quen biết và nhận lời yêu tôi.
Tôi không bao giờ ghen tỵ hay so sánh với quá khứ của vợ v́ bản thân tôi cũng yêu nhiều nhưng chuyện t́nh chẳng đi đến đâu v́ gặp phải những người không phù hợp. Nhưng với em th́ khác, cô ấy là người phụ nữ của công việc nhưng sống rất nội tâm và t́nh cảm. Dù là người đến sau nhưng chúng tôi rất hợp nhau và t́nh yêu mà tôi dành cho em là thật ḷng, v́ thế tôi quyết định chọn em làm vợ.
Từ khi sống chung với nhau, em rất ít khi nhắc về quá khứ nhưng qua lời kể của những người bạn và bắt gặp những biểu hiện hàng ngày của cô ấy, tôi biết vợ vẫn dành t́nh cảm cho người cũ. Có lần, cầm điện thoại của vợ để chơi game th́ tôi t́nh cờ đọc được những ḍng tâm sự cô ấy viết trong mục ghi chú công việc.
Những lời lẽ rất t́nh cảm được vợ tôi ghi lại sau những suy nghĩ và cảm xúc bất chợt. Lúc th́ đang ngồi trong văn pḥng hoặc có khi đi ngoài đường mà em bỗng nhớ về những chuyện trong quá khứ. Tôi cảm thấy rất bực bội và khó chịu, chỉ muốn lao ra chỗ em để tra hỏi cho rơ ràng.
Nhưng ngay khi b́nh tĩnh lại một chút th́ tôi lại nghĩ ḿnh không thể vô cớ giận nhau với vợ chỉ v́ mấy câu chữ, đó không phải là một tin nhắn hay một bức thư t́nh cảm. Có lẽ do em sống nội tâm nên thường có thói quen ghi chép như vậy và tôi quyết định bỏ qua v́ thật ḷng tôi rất yêu vợ.
Chúng tôi cưới nhau được hơn một năm nhưng ư em chưa muốn sinh con nên cuộc sống của hai vợ chồng tương đối thoải mái. Hàng ngày cả hai đi làm về đều ăn cơm nhà do chính tay em nấu. Có vợ biết nấu ăn ngon lại khéo chăm lo nhà cửa nên tôi cảm thấy rất tự hào về tổ ấm của ḿnh.
Thế nhưng cũng có những việc em làm khiến tôi hết sức băn khoăn khó hiểu. Hồi hai đứa mới dọn nhà ra ở riêng, em nằng nặc bắt tôi phải trang trí tranh ảnh, đồ đạc các pḥng theo ư ḿnh.
Tất cả những bức tranh và kỷ vật tôi giữ từ hồi đi du học nước ngoài đều bị vợ “tống cổ” vào tủ, khóa lại. Khi tôi tỏ thái độ không hài ḷng th́ em cười trả lời rằng không thích nhà mới dùng đồ cũ, ngay hôm sau cô ấy tự ư đi mua một đống các vật dụng trang trí mới về thay thế.
Một lần khác, tôi có cậu bạn thân sống bên Pháp tám năm trời nay mới có dịp về thăm quê nhà. Dù đă giới thiệu trước với em là bạn tôi sẽ ghé qua nhà chơi và ở lại ăn cơm nhưng suốt buổi tối hôm đó em kiệm lời, mặt mày lầm ĺ khiến tôi vô cùng bối rối, khó hiểu.
Lúc bạn về rồi tôi mới dám quay ra hỏi em lư do tại sao lại có thái độ ḱ quặc như vậy th́ nhận được câu trả lời nhát gừng của vợ là “không có thiện cảm” với người Việt đi nước ngoài, rồi “coi thường những người dám bỏ quê hương bản xứ mà đi”. Tôi nghe những lời thốt lên từ miệng em mà choáng váng không nói được lời nào.
Có biết bao nhiêu con người Việt Nam rời xa quê hương đi học tập và làm việc ở nước ngoài đâu phải v́ bản thân họ mà v́ gia đ́nh, v́ Tổ quốc. Vậy mà không ngờ một con người hiện đại, hiểu biết như vợ tôi lại có những suy nghĩ như thế. Cảm thấy vợ xúc phạm bạn cũng giống như xúc phạm chính ḿnh, tôi bèn lớn tiếng nhắc nhở em.
Trong lúc nóng giận, chẳng hiểu thế nào trong đầu tôi lại nghĩ đến tên người yêu cũ của vợ, thế là tôi buông ra mấy lời hằn học với quá khứ của em. Tôi biết, em ghét người ta chỉ v́ kẻ đă lấy cắp mối t́nh đầu tiên của em cũng đang chạy trốn t́nh yêu ở một chốn ngoại quốc xa xôi nào đó.
Cuối tuần trước, hai vợ chồng tôi cùng nhóm bạn tụ tập ăn uống và đi hát. Em chọn thể hiện bài “Người nhớ không người”, hát được nửa bài th́ nước mắt giàn giụa phải dừng lại. Tôi đưa khăn cho vợ mà không khỏi tự ái và ghen tị v́ biết chắc ḷng em đang nhớ thương t́nh cũ.
Nghe lời vợ tôi xin lỗi các bạn và giải thích rằng đang bị say mà tôi chỉ muốn nổi giận. Không ngờ trong những lúc đông vui như thế này mà vợ tôi sẵn sàng “bán đứng” tôi để nhớ về một người đàn ông khác.
Càng ngày tôi càng có thói quen ḍ xét thái độ và biểu hiện của vợ ḿnh. Tôi không biết rồi đây cuộc sống của hai vợ chồng sẽ đi đến đâu nếu như em cứ măi ch́m đắm trong nhớ thương quá khứ như thế này. Nhà chỉ có hai người nên bất cứ khi nào thấy em im lặng lâu là tôi lại phải lên tiếng “đánh thức” vợ khỏi những suy tư.
Nhưng liệu tôi có đủ sức để níu kéo vợ tôi măi hay không, tôi sợ đến một lúc nào đó em sẽ phải mệt mỏi v́ quá khứ và tôi th́ mệt mỏi v́ hiện tại. Khi đó, t́nh yêu và tổ ấm của chúng tôi liệu có c̣n vẹn nguyên hay không?
Theo VNExpress
Từ: Xuân Vy
Tôi không phải là người yêu đầu tiên của vợ ḿnh. Trước khi quen tôi, em đă trải qua mối t́nh đầu rất sâu đậm với một người đàn ông khác. Họ từng có với nhau rất nhiều kỷ niệm đẹp thời sinh viên. Người đàn ông đó hiện giờ đă ra nước ngoài kinh doanh và định cư. C̣n em, sau khi ra trường và đi làm mới quen biết và nhận lời yêu tôi.
Tôi không bao giờ ghen tỵ hay so sánh với quá khứ của vợ v́ bản thân tôi cũng yêu nhiều nhưng chuyện t́nh chẳng đi đến đâu v́ gặp phải những người không phù hợp. Nhưng với em th́ khác, cô ấy là người phụ nữ của công việc nhưng sống rất nội tâm và t́nh cảm. Dù là người đến sau nhưng chúng tôi rất hợp nhau và t́nh yêu mà tôi dành cho em là thật ḷng, v́ thế tôi quyết định chọn em làm vợ.
Từ khi sống chung với nhau, em rất ít khi nhắc về quá khứ nhưng qua lời kể của những người bạn và bắt gặp những biểu hiện hàng ngày của cô ấy, tôi biết vợ vẫn dành t́nh cảm cho người cũ. Có lần, cầm điện thoại của vợ để chơi game th́ tôi t́nh cờ đọc được những ḍng tâm sự cô ấy viết trong mục ghi chú công việc.
Những lời lẽ rất t́nh cảm được vợ tôi ghi lại sau những suy nghĩ và cảm xúc bất chợt. Lúc th́ đang ngồi trong văn pḥng hoặc có khi đi ngoài đường mà em bỗng nhớ về những chuyện trong quá khứ. Tôi cảm thấy rất bực bội và khó chịu, chỉ muốn lao ra chỗ em để tra hỏi cho rơ ràng.
Nhưng ngay khi b́nh tĩnh lại một chút th́ tôi lại nghĩ ḿnh không thể vô cớ giận nhau với vợ chỉ v́ mấy câu chữ, đó không phải là một tin nhắn hay một bức thư t́nh cảm. Có lẽ do em sống nội tâm nên thường có thói quen ghi chép như vậy và tôi quyết định bỏ qua v́ thật ḷng tôi rất yêu vợ.
Chúng tôi cưới nhau được hơn một năm nhưng ư em chưa muốn sinh con nên cuộc sống của hai vợ chồng tương đối thoải mái. Hàng ngày cả hai đi làm về đều ăn cơm nhà do chính tay em nấu. Có vợ biết nấu ăn ngon lại khéo chăm lo nhà cửa nên tôi cảm thấy rất tự hào về tổ ấm của ḿnh.
Thế nhưng cũng có những việc em làm khiến tôi hết sức băn khoăn khó hiểu. Hồi hai đứa mới dọn nhà ra ở riêng, em nằng nặc bắt tôi phải trang trí tranh ảnh, đồ đạc các pḥng theo ư ḿnh.
Tất cả những bức tranh và kỷ vật tôi giữ từ hồi đi du học nước ngoài đều bị vợ “tống cổ” vào tủ, khóa lại. Khi tôi tỏ thái độ không hài ḷng th́ em cười trả lời rằng không thích nhà mới dùng đồ cũ, ngay hôm sau cô ấy tự ư đi mua một đống các vật dụng trang trí mới về thay thế.
Một lần khác, tôi có cậu bạn thân sống bên Pháp tám năm trời nay mới có dịp về thăm quê nhà. Dù đă giới thiệu trước với em là bạn tôi sẽ ghé qua nhà chơi và ở lại ăn cơm nhưng suốt buổi tối hôm đó em kiệm lời, mặt mày lầm ĺ khiến tôi vô cùng bối rối, khó hiểu.
Lúc bạn về rồi tôi mới dám quay ra hỏi em lư do tại sao lại có thái độ ḱ quặc như vậy th́ nhận được câu trả lời nhát gừng của vợ là “không có thiện cảm” với người Việt đi nước ngoài, rồi “coi thường những người dám bỏ quê hương bản xứ mà đi”. Tôi nghe những lời thốt lên từ miệng em mà choáng váng không nói được lời nào.
Có biết bao nhiêu con người Việt Nam rời xa quê hương đi học tập và làm việc ở nước ngoài đâu phải v́ bản thân họ mà v́ gia đ́nh, v́ Tổ quốc. Vậy mà không ngờ một con người hiện đại, hiểu biết như vợ tôi lại có những suy nghĩ như thế. Cảm thấy vợ xúc phạm bạn cũng giống như xúc phạm chính ḿnh, tôi bèn lớn tiếng nhắc nhở em.
Trong lúc nóng giận, chẳng hiểu thế nào trong đầu tôi lại nghĩ đến tên người yêu cũ của vợ, thế là tôi buông ra mấy lời hằn học với quá khứ của em. Tôi biết, em ghét người ta chỉ v́ kẻ đă lấy cắp mối t́nh đầu tiên của em cũng đang chạy trốn t́nh yêu ở một chốn ngoại quốc xa xôi nào đó.
Cuối tuần trước, hai vợ chồng tôi cùng nhóm bạn tụ tập ăn uống và đi hát. Em chọn thể hiện bài “Người nhớ không người”, hát được nửa bài th́ nước mắt giàn giụa phải dừng lại. Tôi đưa khăn cho vợ mà không khỏi tự ái và ghen tị v́ biết chắc ḷng em đang nhớ thương t́nh cũ.
Nghe lời vợ tôi xin lỗi các bạn và giải thích rằng đang bị say mà tôi chỉ muốn nổi giận. Không ngờ trong những lúc đông vui như thế này mà vợ tôi sẵn sàng “bán đứng” tôi để nhớ về một người đàn ông khác.
Càng ngày tôi càng có thói quen ḍ xét thái độ và biểu hiện của vợ ḿnh. Tôi không biết rồi đây cuộc sống của hai vợ chồng sẽ đi đến đâu nếu như em cứ măi ch́m đắm trong nhớ thương quá khứ như thế này. Nhà chỉ có hai người nên bất cứ khi nào thấy em im lặng lâu là tôi lại phải lên tiếng “đánh thức” vợ khỏi những suy tư.
Nhưng liệu tôi có đủ sức để níu kéo vợ tôi măi hay không, tôi sợ đến một lúc nào đó em sẽ phải mệt mỏi v́ quá khứ và tôi th́ mệt mỏi v́ hiện tại. Khi đó, t́nh yêu và tổ ấm của chúng tôi liệu có c̣n vẹn nguyên hay không?
Theo VNExpress