jojolotus
03-09-2012, 23:44
- Một đời gần như cô độc, bà cụ luôn đề pḥng những bất trắc có thể xảy đến. Cách đây 7 năm về trước, cụ bà đă bán căn nhà đang ở và luôn giữ trong người khối tài sản kếch xù. Cụ ở nhờ nhà của một người cháu cho đến những ngày cuối đời. Nhưng những câu chuyện về cụ bà Phạm Thị Hiền (82 tuổi, ngụ đường Nhà Chung, phường 3, TP Đà Lạt) đă làm không ít người phải ṭ ṃ.
Những ngày cuối đời của bà cụ 82 tuổi
Cụ bà Phạm Thị Hiền qua đời đột ngột đă thu hút sự chú ư của người dân TP Đà Lạt. Người dân xung quanh không biết cụ thể cụ Hiền sống ở đây tự khi nào mà chỉ biết cụ đă ở từ rất lâu rồi. Cụ Phạm Thị Hiền sống khép kín và quá khứ của cụ chẳng mấy ai biết.
Cụ không kể ai nghe và cũng chẳng bao giờ nhắc đến cái chuyện ngày xửa ngày xưa của cụ bao giờ. Tuổi thanh xuân của cụ là những điều bí mật chẳng một ai biết đến. Họ chỉ biết cụ Hiền rất kỹ tính, thậm chí đôi lúc được gọi là “bà già khó tính”.
Cụ luôn đề pḥng tất cả những bất trắc có thể xảy ra với bản thân. Trong căn nhà chỉ có một ḿnh, cụ luôn tiên liệu trước những t́nh huống có thể bất ngờ xảy đến. Cụ có một cuốn sổ tay nhỏ ghi chép cẩn thận những số điện thoại di động cần liên lạc.
http://phunutoday.vn/dataimages/201203/original/images643652_Cu_ba_m ang_theo_50_luong_va ng_khi_qua_doi_Da_La t_phunutoday.vn_1.jp g
Đường dẫn vào căn nhà “lụp sụp” của cụ bà cô độc
Từ anh xe ôm đầu ngơ, chị bán rau hay gánh ngang nhà cho đến cô bán thuốc ngoài đầu đường, cụ đều lưu số liên lạc hết trong cuốn sổ nhỏ. Hôm cụ đi bệnh viện và cũng là những ngày cuối đời, một thân cụ tự gói ghém hành lư rồi gọi cho xe cấp cứu đến chở đến bệnh viện điều trị.
Cả xóm không một ai hay biết, chỉ đến khi nghe kể lại có xe cấp cứu đậu đầu ngơ và nhân viên bệnh viện cơng cụ ra xe để đưa đi viện mọi người mới đoán rằng cụ bà bị ốm.
Lúc mới được đưa vào cấp cứu, cụ Hiền khai không có chồng, không con, không gia đ́nh và không người thân ở Đà Lạt. Nhiều người cứ ngỡ cụ đùa, hỏi đi hỏi lại: “Con cái cụ đâu?”. Bà giận nên gắt gỏng trả lời: “Không chồng th́ làm sao có con?”.
Đến lúc này, các y bác sĩ trong bệnh viện mới tin cụ không có thân nhân thật.
Những ngày ở lại cấp cứu, các y tá ép cụ ăn nhưng đành chịu. Cụ Hiền chỉ nhấp được vài ngụm sữa cầm hơi. Biết sức cụ Hiền yếu, các bác sĩ yêu cầu cụ đại tiện tại chỗ để mau chóng hồi phục sức khỏe.
Nhưng đă thành thói quen, cụ một mực đ̣i đi vào trong toilet để tự lo thân và không muốn làm phiền mọi người. Thời điểm trước khi cụ mất, các y tá thấy cụ đ̣i đi vào trong nhà vệ sinh. Cụ ở trong đó rất lâu khiến các y tá nóng ḷng nên đến toilet gơ cửa.
Kêu măi chẳng có tiếng trả lời, mọi người mở cửa xông vào th́ phát hiện cụ đang ngồi bất động. Ngay lập tức, cụ Phạm Thị Hiền được đưa vào pḥng hồi sức cấp cứu.
Nhưng dường như bệnh tuổi già và 2 lần mổ trước đó đă lấy đi của cụ phần lớn sức lực, cộng với bệnh táo bón và cơn nhồi máu cơ tim hành hạ, cụ Hiền đă măi măi đi xa ở tuổi 82.
Trước ngày cụ đi bệnh viện, chị Lê Thị Phúc (47 tuổi, ngụ phường 3, TP Đà Lạt), từng là tổ trưởng tổ dân phố nơi cụ cư ngụ c̣n gặp cụ bên gánh hàng rong trước nhà.
Lần gặp bà đó, không biết có phải do linh tính mách bảo hay không, chị Phúc lần đầu tiên trong đời đưa tay vuốt lấy má cụ như một người mẹ. Chị hỏi han sức khỏe của bà cụ như người lâu ngày mới gặp. Cụ chỉ nhoẻn miệng cười, ừ ừ vài câu rồi vào nhà.
Cụ Hiền cũng không có một biểu hiện ǵ như người sắp phải đi xa. Đó cũng là lần đầu tiên và lần cuối cùng chị Phúc được vuốt lên bờ má thân thương của cụ bà hàng xóm.
Chuyện ít ai biết về bà cụ già cô độc
Chị Lê Thị Phúc nhận được điện thoại từ bệnh viện Hoàn Mỹ (TP Đà Lạt) gọi về nhà báo tin. Lúc đó, chị Phúc cứ ngỡ, cụ chỉ bị bệnh của người già và cần sự giúp đỡ, nhưng chị và chồng vẫn nhanh chóng có mặt tại bệnh viện. Đến nơi, chị bất ngờ khi các bác sĩ tại bệnh viện báo tin cụ bà đă qua đời.
Trong người cụ bà có cuốn sổ ghi chép điện thoại rất cẩn thận. Dựa vào cuốn sổ này, các bác sĩ đă gọi đến cho chị Lê Thị Phúc. Quá bất ngờ trước sự ra đi đột ngột của bà cụ, chị Phúc đă lục t́m các số điện thoại trong danh bạ của cụ Hiền và gọi đi khắp nơi.
Chị Phúc gọi cho từng người một để hỏi thăm về mối quan hệ với bà cụ. Sau một hồi lần t́m, chị Phúc đă gọi được vào số máy của người cháu của bà cụ. Người cháu này cũng chính là chủ sở hữu căn nhà hiện tại mà cụ Hiền đă bán cho nhưng vẫn ở nhờ.
Qua trao đổi, người nhà quyết định đưa cụ về chùa để làm ma chay. Chị Phúc gọi điện thoại lên chùa gặp sư thầy để xin đưa cụ về theo yêu cầu của gia đ́nh. Được sự chấp thuận của trụ tŕ chùa Linh Sơn, chị Phúc nhờ người bạn trong xóm đến chùa để giải quyết các thủ tục cần thiết.
Ngay sau đó, thi thể cụ được bệnh viện hỗ trợ chi phí chở về tận chùa. Những ngày cụ nằm điều trị, bệnh viện Hoàn Mỹ miễn phí hoàn toàn các chi phí chữa trị.
Khi cụ Hiền qua đời, các bác sĩ phát hiện trong người của cụ có một số giấy tờ liên quan đến khối tài sản lớn và các trang sức có giá trị. Tại bệnh viện, đại diện các cơ quan ban ngành đoàn thể có mặt để chứng kiến việc kiểm kê và trao trả tài sản lại cho người thân của cụ.
Trong người cụ có giấy xác nhận gửi 233,8 chỉ vàng tại ngân hàng Eximbank, 2 giấy xác nhận gửi tiền với tổng giá trị 350 triệu đồng tại 2 ngân hàng. Số vàng trong người cụ gồm: lắc, nhẫn, dây chuyền, ṿng cẩm thạch… đều được kê khai minh bạch rơ ràng. Ngoài ra, cụ c̣n mang theo khoảng 19 triệu đồng tiền mặt bên người.
Khi người thân của cụ Hiền chưa có mặt, chị Phúc được các cơ quan ban ngành ủy quyền cho giữ số tài sản trên và chờ trao trả cho người nhà của cụ. Sau đó, số tài sản được trao tận tay cụ bà Phạm Thị Cương, người em gái ruột của cụ Hiền.
Buổi sáng cùng ngày, thi thể của bà cụ được đưa về chùa để lo ma chay. Trong xóm, việc tang gia, đau ốm cũng một tay chị Phúc. Ở nơi xứ lạ, gia đ́nh bà cụ lại không thể vào Đà Lạt một cách sớm nhất. Mọi chuyện hậu sự cho cụ Hiền, người thân bên gia đ́nh cụ đều đặt hết niềm tin và gửi gắm vào chị Phúc.
Theo thỏa thuận với người thân của bà cụ, số tiền mặt chị Lê Thị Phúc có quyền lấy ra để tạm ứng lo đám cho cụ.
Tang lễ của cụ Hiền hôm ấy, người dân cùng nhau góp công sức để lo cho cụ được ấm ḷng. Từ những chén cơm, cái trứng cho đến b́nh bông, mọi người đều chăm chút cho cụ.
Mỗi người một tay, nhiều người c̣n quyên góp thêm một chút tiền để hỗ trợ những lẵng hoa, giỏ trái cây thắm đượm t́nh làng nghĩa xóm. Bà cụ tiền nhiều, cả xóm ai cũng đều biết. Nhưng với cụ, bà con hiểu sự sẻ chia, sự cảm thông là điều quư giá hơn hết.
Nhiều người hay tin cụ mất đều t́m đến viếng cụ dù chưa một lần gặp mặt. Ở xóm, bà con cũng quyên góp tiền và đều hỏi chị Phúc nên mang ǵ đến cho cụ. Khi c̣n sống, chị Phúc hiểu tính bà cụ Hiền hơn ai hết.
Cụ rất thích làm đẹp. Chị Phúc gợi ư mọi người chỉ nên mang ṿng hoa đến tiễn đưa cụ về nơi chín suối một cách trang trọng. Những mâm cơm nghĩa t́nh đặt trên bàn thờ cụ một cách tươm tất để ḷng người quá cố như được sưởi ấm giữa cái gió se lạnh của miền cao nguyên LangBiang này.
Đến tối hôm ấy, người em gái của cụ Hiền cũng kịp có tại Đà Lạt để nh́n mặt người chị lần cuối. Cùng đi với bà Cương c̣n có người chồng vừa qua ngưỡng tuổi 90. Nhiều cháu chắt sinh sống ở những vùng lân cận cũng kịp có mặt để viếng cụ Hiền.
Suốt đêm ngồi bên quan tài cụ, chị Phúc cùng cụ Cương mới có dịp ngồi chuyện tṛ về cuộc sống của cụ. Cuộc đời của cụ Hiền dần hé mở sau lần chị Phúc được tṛ chuyện cùng bà cụ em.
Sáng hôm đưa tang cụ Hiền, từng đoàn người nối nhau thành hàng dài tít tắp. Mọi người đều thu xếp công việc để tiễn cụ lần cuối. Th́ ra ra trong khu phố, tính khép kín của cụ không làm người ta phải phiền ḷng hay trách hờn.
Những ngày về già của cụ Hiền, đến lúc cụ nhắm mắt, nhiều người mới cảm thông được v́ sao lúc sinh thời, cụ bà Phạm Thị Hiền có lối sống lập dị như vậy.
(Kỳ II: Cụ bà mang theo 50 lượng vàng khi qua đời )
Thiên Thanh
theo PNTD
Những ngày cuối đời của bà cụ 82 tuổi
Cụ bà Phạm Thị Hiền qua đời đột ngột đă thu hút sự chú ư của người dân TP Đà Lạt. Người dân xung quanh không biết cụ thể cụ Hiền sống ở đây tự khi nào mà chỉ biết cụ đă ở từ rất lâu rồi. Cụ Phạm Thị Hiền sống khép kín và quá khứ của cụ chẳng mấy ai biết.
Cụ không kể ai nghe và cũng chẳng bao giờ nhắc đến cái chuyện ngày xửa ngày xưa của cụ bao giờ. Tuổi thanh xuân của cụ là những điều bí mật chẳng một ai biết đến. Họ chỉ biết cụ Hiền rất kỹ tính, thậm chí đôi lúc được gọi là “bà già khó tính”.
Cụ luôn đề pḥng tất cả những bất trắc có thể xảy ra với bản thân. Trong căn nhà chỉ có một ḿnh, cụ luôn tiên liệu trước những t́nh huống có thể bất ngờ xảy đến. Cụ có một cuốn sổ tay nhỏ ghi chép cẩn thận những số điện thoại di động cần liên lạc.
http://phunutoday.vn/dataimages/201203/original/images643652_Cu_ba_m ang_theo_50_luong_va ng_khi_qua_doi_Da_La t_phunutoday.vn_1.jp g
Đường dẫn vào căn nhà “lụp sụp” của cụ bà cô độc
Từ anh xe ôm đầu ngơ, chị bán rau hay gánh ngang nhà cho đến cô bán thuốc ngoài đầu đường, cụ đều lưu số liên lạc hết trong cuốn sổ nhỏ. Hôm cụ đi bệnh viện và cũng là những ngày cuối đời, một thân cụ tự gói ghém hành lư rồi gọi cho xe cấp cứu đến chở đến bệnh viện điều trị.
Cả xóm không một ai hay biết, chỉ đến khi nghe kể lại có xe cấp cứu đậu đầu ngơ và nhân viên bệnh viện cơng cụ ra xe để đưa đi viện mọi người mới đoán rằng cụ bà bị ốm.
Lúc mới được đưa vào cấp cứu, cụ Hiền khai không có chồng, không con, không gia đ́nh và không người thân ở Đà Lạt. Nhiều người cứ ngỡ cụ đùa, hỏi đi hỏi lại: “Con cái cụ đâu?”. Bà giận nên gắt gỏng trả lời: “Không chồng th́ làm sao có con?”.
Đến lúc này, các y bác sĩ trong bệnh viện mới tin cụ không có thân nhân thật.
Những ngày ở lại cấp cứu, các y tá ép cụ ăn nhưng đành chịu. Cụ Hiền chỉ nhấp được vài ngụm sữa cầm hơi. Biết sức cụ Hiền yếu, các bác sĩ yêu cầu cụ đại tiện tại chỗ để mau chóng hồi phục sức khỏe.
Nhưng đă thành thói quen, cụ một mực đ̣i đi vào trong toilet để tự lo thân và không muốn làm phiền mọi người. Thời điểm trước khi cụ mất, các y tá thấy cụ đ̣i đi vào trong nhà vệ sinh. Cụ ở trong đó rất lâu khiến các y tá nóng ḷng nên đến toilet gơ cửa.
Kêu măi chẳng có tiếng trả lời, mọi người mở cửa xông vào th́ phát hiện cụ đang ngồi bất động. Ngay lập tức, cụ Phạm Thị Hiền được đưa vào pḥng hồi sức cấp cứu.
Nhưng dường như bệnh tuổi già và 2 lần mổ trước đó đă lấy đi của cụ phần lớn sức lực, cộng với bệnh táo bón và cơn nhồi máu cơ tim hành hạ, cụ Hiền đă măi măi đi xa ở tuổi 82.
Trước ngày cụ đi bệnh viện, chị Lê Thị Phúc (47 tuổi, ngụ phường 3, TP Đà Lạt), từng là tổ trưởng tổ dân phố nơi cụ cư ngụ c̣n gặp cụ bên gánh hàng rong trước nhà.
Lần gặp bà đó, không biết có phải do linh tính mách bảo hay không, chị Phúc lần đầu tiên trong đời đưa tay vuốt lấy má cụ như một người mẹ. Chị hỏi han sức khỏe của bà cụ như người lâu ngày mới gặp. Cụ chỉ nhoẻn miệng cười, ừ ừ vài câu rồi vào nhà.
Cụ Hiền cũng không có một biểu hiện ǵ như người sắp phải đi xa. Đó cũng là lần đầu tiên và lần cuối cùng chị Phúc được vuốt lên bờ má thân thương của cụ bà hàng xóm.
Chuyện ít ai biết về bà cụ già cô độc
Chị Lê Thị Phúc nhận được điện thoại từ bệnh viện Hoàn Mỹ (TP Đà Lạt) gọi về nhà báo tin. Lúc đó, chị Phúc cứ ngỡ, cụ chỉ bị bệnh của người già và cần sự giúp đỡ, nhưng chị và chồng vẫn nhanh chóng có mặt tại bệnh viện. Đến nơi, chị bất ngờ khi các bác sĩ tại bệnh viện báo tin cụ bà đă qua đời.
Trong người cụ bà có cuốn sổ ghi chép điện thoại rất cẩn thận. Dựa vào cuốn sổ này, các bác sĩ đă gọi đến cho chị Lê Thị Phúc. Quá bất ngờ trước sự ra đi đột ngột của bà cụ, chị Phúc đă lục t́m các số điện thoại trong danh bạ của cụ Hiền và gọi đi khắp nơi.
Chị Phúc gọi cho từng người một để hỏi thăm về mối quan hệ với bà cụ. Sau một hồi lần t́m, chị Phúc đă gọi được vào số máy của người cháu của bà cụ. Người cháu này cũng chính là chủ sở hữu căn nhà hiện tại mà cụ Hiền đă bán cho nhưng vẫn ở nhờ.
Qua trao đổi, người nhà quyết định đưa cụ về chùa để làm ma chay. Chị Phúc gọi điện thoại lên chùa gặp sư thầy để xin đưa cụ về theo yêu cầu của gia đ́nh. Được sự chấp thuận của trụ tŕ chùa Linh Sơn, chị Phúc nhờ người bạn trong xóm đến chùa để giải quyết các thủ tục cần thiết.
Ngay sau đó, thi thể cụ được bệnh viện hỗ trợ chi phí chở về tận chùa. Những ngày cụ nằm điều trị, bệnh viện Hoàn Mỹ miễn phí hoàn toàn các chi phí chữa trị.
Khi cụ Hiền qua đời, các bác sĩ phát hiện trong người của cụ có một số giấy tờ liên quan đến khối tài sản lớn và các trang sức có giá trị. Tại bệnh viện, đại diện các cơ quan ban ngành đoàn thể có mặt để chứng kiến việc kiểm kê và trao trả tài sản lại cho người thân của cụ.
Trong người cụ có giấy xác nhận gửi 233,8 chỉ vàng tại ngân hàng Eximbank, 2 giấy xác nhận gửi tiền với tổng giá trị 350 triệu đồng tại 2 ngân hàng. Số vàng trong người cụ gồm: lắc, nhẫn, dây chuyền, ṿng cẩm thạch… đều được kê khai minh bạch rơ ràng. Ngoài ra, cụ c̣n mang theo khoảng 19 triệu đồng tiền mặt bên người.
Khi người thân của cụ Hiền chưa có mặt, chị Phúc được các cơ quan ban ngành ủy quyền cho giữ số tài sản trên và chờ trao trả cho người nhà của cụ. Sau đó, số tài sản được trao tận tay cụ bà Phạm Thị Cương, người em gái ruột của cụ Hiền.
Buổi sáng cùng ngày, thi thể của bà cụ được đưa về chùa để lo ma chay. Trong xóm, việc tang gia, đau ốm cũng một tay chị Phúc. Ở nơi xứ lạ, gia đ́nh bà cụ lại không thể vào Đà Lạt một cách sớm nhất. Mọi chuyện hậu sự cho cụ Hiền, người thân bên gia đ́nh cụ đều đặt hết niềm tin và gửi gắm vào chị Phúc.
Theo thỏa thuận với người thân của bà cụ, số tiền mặt chị Lê Thị Phúc có quyền lấy ra để tạm ứng lo đám cho cụ.
Tang lễ của cụ Hiền hôm ấy, người dân cùng nhau góp công sức để lo cho cụ được ấm ḷng. Từ những chén cơm, cái trứng cho đến b́nh bông, mọi người đều chăm chút cho cụ.
Mỗi người một tay, nhiều người c̣n quyên góp thêm một chút tiền để hỗ trợ những lẵng hoa, giỏ trái cây thắm đượm t́nh làng nghĩa xóm. Bà cụ tiền nhiều, cả xóm ai cũng đều biết. Nhưng với cụ, bà con hiểu sự sẻ chia, sự cảm thông là điều quư giá hơn hết.
Nhiều người hay tin cụ mất đều t́m đến viếng cụ dù chưa một lần gặp mặt. Ở xóm, bà con cũng quyên góp tiền và đều hỏi chị Phúc nên mang ǵ đến cho cụ. Khi c̣n sống, chị Phúc hiểu tính bà cụ Hiền hơn ai hết.
Cụ rất thích làm đẹp. Chị Phúc gợi ư mọi người chỉ nên mang ṿng hoa đến tiễn đưa cụ về nơi chín suối một cách trang trọng. Những mâm cơm nghĩa t́nh đặt trên bàn thờ cụ một cách tươm tất để ḷng người quá cố như được sưởi ấm giữa cái gió se lạnh của miền cao nguyên LangBiang này.
Đến tối hôm ấy, người em gái của cụ Hiền cũng kịp có tại Đà Lạt để nh́n mặt người chị lần cuối. Cùng đi với bà Cương c̣n có người chồng vừa qua ngưỡng tuổi 90. Nhiều cháu chắt sinh sống ở những vùng lân cận cũng kịp có mặt để viếng cụ Hiền.
Suốt đêm ngồi bên quan tài cụ, chị Phúc cùng cụ Cương mới có dịp ngồi chuyện tṛ về cuộc sống của cụ. Cuộc đời của cụ Hiền dần hé mở sau lần chị Phúc được tṛ chuyện cùng bà cụ em.
Sáng hôm đưa tang cụ Hiền, từng đoàn người nối nhau thành hàng dài tít tắp. Mọi người đều thu xếp công việc để tiễn cụ lần cuối. Th́ ra ra trong khu phố, tính khép kín của cụ không làm người ta phải phiền ḷng hay trách hờn.
Những ngày về già của cụ Hiền, đến lúc cụ nhắm mắt, nhiều người mới cảm thông được v́ sao lúc sinh thời, cụ bà Phạm Thị Hiền có lối sống lập dị như vậy.
(Kỳ II: Cụ bà mang theo 50 lượng vàng khi qua đời )
Thiên Thanh
theo PNTD