vuitoichat
03-28-2012, 08:33
Tắt điện và thắp đèn dầu để mátxa không phải tiết kiệm mà để phục vụ khách được chu đáo hơn.
Trong ánh sáng leo lét của chiếc đèn dầu, tôi thoáng nhận ra cô gái c̣n rất trẻ. Những ngón tay vẫn thoăn thoắt trong khi đôi mắt dường như mệt mỏi v́ trắng đêm không ngủ. Phố núi về khuya không gian vắng hoe hoắt, sương xuống lạnh lẽo. Tiếng cười nói của mấy cô gái phía dưới cứ nhỏ dần, nhỏ dần và lặng đi trong màn đêm yên tĩnh.
Xóm núi buồn đẩy đưa sơn nữ
Không đa dạng và ồn ào bằng những điểm vui chơi ở phố lớn. Tại các tỉnh lẻ, nhất là tỉnh miền núi, cứ 10 giờ đêm ngoài đường đă vắng người chỉ c̣n sót lại những cô cậu choai choai lái xe vít ga như những kẻ cướp đêm. Người quen với cảnh nhộn nhịp, sôi động mà về đây th́ không khác ǵ bị giam lỏng. Đoán được điều đó nên anh bạn tôi trấn an trước: “Khách Hà Nội cứ chơi thả phanh đi, anh em đă thiết kế đâu vào đấy hết rồi”.
Tiệc rượu say sưa, cả nhóm thợ sơn và chủ thầu kéo nhau đi ḥ hát. Căn pḥng karaoke nhỏ hẹp, tiếng nhạc như xé toạc cả màng nhĩ khiến tôi bịt tai xin lui trước. Anh bạn là chủ thầu xây dựng thấy vậy cũng bước vội theo sau, anh ta cười bảo:“Anh em ở đây chỉ có tṛ vui này thôi, cứ để họ hát tôi và ông lên trên kia mátxa thư giăn đă”. Nói rồi, anh ta lấy xe đưa tôi đến một con ngơ nhỏ đèn điện tối lờ mờ, chỉ thấy mấy tiệm mátxa liền kề nhau nằm giữa phố núi của Điện Biên.
Chúng tôi vào một tiệm mà anh bạn tôi nói là chỗ quen biết và có nhiều em gái đẹp. Ngôi nhà 2 tầng, 6 pḥng với biển hiệu T.T. Ông chủ tiệm trông có vẻ “đầu gấu” với cái đầu chọc lốc, hai bên mai để thừa mấy sợi tóc lưa thưa nhưng ăn nói khá nhă nhặn và lịch sự:
- Làm phiền hai anh ngồi uống nước và chờ ít phút nữa, mấy hôm nay đông khách nên các anh thông cảm. Có mấy em mới làm được lắm, để em thiết kế cho các anh.
Chúng tôi ngồi chờ chưa cạn chén trà th́ nhận được lời mời lên tầng hai. Các căn pḥng nhỏ có cánh cửa mỏng mảnh bằng tấm nhựa màu trắng, bên trong che thêm một tấm vải dày kéo ra, kéo vào soàn soạt. Cô nhân viên đứng chờ sẵn, mặc chiếc quần jean, áo hai dây không thể ngắn hơn, hai tay đan vào nhau nhoẻn miệng cười nhẹ giọng: “Dạ, em mời anh”. Lưng vừa đặt xuống giường đúng lúc ấy th́ ánh đèn vụt tắt.
http://giaoduc.net.vn/Uploaded/thuhien/2012_03_28/1332904172-matxa.jpg
Bị bắt v́ mátxa kích dục (Ảnh: Đoàn Lâm)
Cái điều đặc biệt nhất khác xa với Hà Nội đông đúc là mátxa trong ánh đèn dầu. Tôi thắc mắc: "Sao lại tắt điện đi? Tiết kiệm à?". Cô nhân viên trả lời khiến khách cũng có ư vừa ḷng: "Không phải tiết kiệm đâu ạ v́ khách nào cũng thích cái không gian thế này. Em nghĩ anh cũng muốn thế".
Trong cái không gian mờ ảo ấy, cô gái giới thiệu tên là Hường, dân tộc Thái, quê ở Sơn La, một sinh viên học Cao đẳng ngành du lịch mới ra trường chưa lâu.
Hường kể, quê em là vùng núi xa xôi giáp con sông Mă, bản em nghèo lắm quanh năm chỉ làm rừng, làm nương với ngô và sắn. Học 3 năm trời ở Hà Nội, tốt nghiệp về quê không xin được việc, cha mẹ giục lấy chồng, em chán, nhiều hôm chỉ ngồi khóc một ḿnh trên nương. Sáng phạt lá cây, chiều thả trâu tất cả đều trái với những ǵ mà thời c̣n sinh viên em tưởng tượng.
Cũng chạy đôn, chạy đáo xin việc khắp nơi mà không nơi nào nhận khiến em càng thấy nản. Bạn bè cùng lứa đă chồng con hết, bố mẹ em cứ vin vào cớ ấy mà buộc em lấy chồng. Thế rồi, có người bạn học cùng thời phổ thông rủ em đi Điện Biên, lúc đó em chỉ nghĩ đi bất cứ đâu miễn là không ở vùng quê nghèo này nữa. Em sửa soạn quần áo trốn theo bạn. Đến nay, em đă xa nhà được 8 tháng, tết vừa rồi mấy chị em cũng không về quê, nếu về có lẽ em không đi được nữa.
Hường như người mất hồn khi kể đến đây, tôi cảm thấy đôi bàn tay em mệt mỏi và rời rạc. Trong ánh đèn, cô gái mátxa trông càng xinh đẹp, đôi mắt long lanh buồn làm những ngón tay như thêm nặng.
Những tṛ trá h́nh bệnh hoạn
Phố núi không c̣n tiếng c̣i xe mà là những tiếng côn trùng kêu rả rích. Hường dừng lại và nói với tôi rằng 30 phút đồng hồ đă xong. Tôi thấy hụt hẫng bởi sao lại nhanh quá thế. Hường hỏi: “Anh có muốn em làm thêm ǵ nữa không?. Tôi h́nh dung ra cái ǵ đó đành giả bộ:
- Làm ǵ em nhỉ?
- Bất kể điều ǵ nếu anh yêu cầu- Hường khẳng định.
- Rồi, nhưng ở Hà Nội…
Không cho tôi nói hết câu, Hường cắt ngang:
- Hà Nội có ǵ th́ bọn em có cái đấy.
- Tức là mátxa đến Z à?
- Anh cứ đùa, làm ǵ có mátxa đến Z. Anh muốn tẹt ga th́ em chiều, không th́ thôi.
Từ cuộc mátxa đơn thuần chuyển sang hành lạc gối chăn với giá 130 ngàn đồng tôi nghe mà ớn lạnh. Một cô gái với đôi bàn tay mềm mại, giọng nói ngọt như mía lùi, Hường bỗng biến thành cái máy quay cuồng trong cuộc bán mua dục vọng bệnh hoạn của nghề mátxa trá h́nh phố núi.
Hường bảo, t́m đến đây đều là khách b́nh dân thôi có ngày đông khách nhưng có ngày th́ vắng hắt hiu, buồn muốn chết. Những ngày đầu học việc, phải ngồi trực bên cạnh để xem người làm mẫu, sau khi có kinh nghiệm th́ mới dám nhận làm cho khách. Run rẩy, ngượng ngùng là cảm giác ban đầu mà cô sơn nữ mới làm mátxa như em từng phải trải qua.
Hường thú thật rằng ở cái nơi khỉ ho, c̣ gáy như thế này làm nghề lành mạnh th́ có mà ăn cháo. Được các chị đi trước bày cách dụ khách, làm cho khách sung sướng, thoả măn dục vọng để có tiền, đổi lại ḿnh cũng không mất cái ǵ bằng vốn tự có. Lúc đầu là dùng tay, sau khách yêu cầu kích thích bằng miệng sẽ có thêm tiền và cuối cùng là vân vân những tṛ tiêu khiển khác. Hường bảo: "Lúc đầu em thấy buồn nôn và không ăn nổi một miếng cơm v́ cứ nghĩ đến là thấy… kinh tởm. Giờ th́ nó rất b́nh thường".
Mặc dù thấy ghê tởm, xấu hổ với việc ḿnh làm nhưng chẳng ai nói với ai. Vài lần th́ thành quen, quen rồi th́ thấy b́nh thường và cứ để cho nó tự nhiên. Thậm chí, cuối tháng thấy người khác lĩnh nhiều tiền hơn cũng ghen tị, tháng sau bằng mọi giá phải kéo vài ông khách "d́u nhau đến sung sướng" để bằng chị, bằng em. Gặp khách “sộp” chỉ cần nũng nịu và ơng ẹo một chút là có tiền boa, để mặc cho họ thoả sức “đập phá” trên cái thân thể nhàu nhĩ, rách nát. Đôi khi cũng thấy thú vị với những lời mời chào, năn nỉ của những kẻ đi ăn đêm dù chỉ là lời suồng să và giả tạo.
Hường cho rằng, làm việc đó không khó bởi thường th́ khách có nhu cầu trước nên có người chưa vào đă đ̣i hỏi rồi. Khách đến đa dạng nhiều lứa tuổi, ngại nhất là phải phục vụ mấy đứa trẻ khoác áo học sinh và ông già lụ khụ nhiễm thói hư. Từ chối th́ mất khách lại c̣n bị mắng là làm không chu đáo, không tận t́nh. C̣n thân gái mátxa như Hường, có tŕnh độ đấy, có nhận thức đấy nhưng trước sự cám dỗ, trước những “vũ điệu” đa sắc của đồng tiền vẫn khó ḷng cưỡng lại.
“Em cũng suy nghĩ, cũng thấy dằn vặt với cái việc ḿnh đang làm, muốn nghỉ nhưng lại không biết đi đâu. Nói dại nếu ai đó ở quê biết em làm nghề mátxa có lẽ sau này em cũng hết đường về”-Hường thổ lộ.
Tôi hỏi: Em không định làm măi cái nghề này đấy chứ? Học du lịch ra kia mà. Hường quyết tâm: “Em chỉ làm vài tháng nữa thôi, có tiền em sẽ đi t́m việc. Nhưng chắc chắn em không về quê đâu, em sẽ xuống Hà Nội hay một nơi nào đó xa hơn để thực hiện ước mơ của em”.
Tôi lại nghĩ về Nguyễn Bính đă viết: "Từ bỏ vườn cam, bỏ mái gianh/ Tôi đi dan díu với kinh thành". Cái thành phố nhỏ này đă khiến cô đi lạc lối vậy c̣n ở những nơi phồn hoa đô hội nào đó xa hơn, rộng hơn th́ những cô gái đă từng nhuốm chàm bằng cái nghề mátxa trá h́nh ấy có trở về đường ngay thẳng?
Ngọn lửa đèn dầu bập bùng như chợt tắt, ngoài đường phố ánh trăng non chiếu xuống nhạt nhoà. Ra về, trong tôi bỗng dưng có một khoảng trống khó lấp đầy!
Theo Biên Thùy/Báo Công Lư
Trong ánh sáng leo lét của chiếc đèn dầu, tôi thoáng nhận ra cô gái c̣n rất trẻ. Những ngón tay vẫn thoăn thoắt trong khi đôi mắt dường như mệt mỏi v́ trắng đêm không ngủ. Phố núi về khuya không gian vắng hoe hoắt, sương xuống lạnh lẽo. Tiếng cười nói của mấy cô gái phía dưới cứ nhỏ dần, nhỏ dần và lặng đi trong màn đêm yên tĩnh.
Xóm núi buồn đẩy đưa sơn nữ
Không đa dạng và ồn ào bằng những điểm vui chơi ở phố lớn. Tại các tỉnh lẻ, nhất là tỉnh miền núi, cứ 10 giờ đêm ngoài đường đă vắng người chỉ c̣n sót lại những cô cậu choai choai lái xe vít ga như những kẻ cướp đêm. Người quen với cảnh nhộn nhịp, sôi động mà về đây th́ không khác ǵ bị giam lỏng. Đoán được điều đó nên anh bạn tôi trấn an trước: “Khách Hà Nội cứ chơi thả phanh đi, anh em đă thiết kế đâu vào đấy hết rồi”.
Tiệc rượu say sưa, cả nhóm thợ sơn và chủ thầu kéo nhau đi ḥ hát. Căn pḥng karaoke nhỏ hẹp, tiếng nhạc như xé toạc cả màng nhĩ khiến tôi bịt tai xin lui trước. Anh bạn là chủ thầu xây dựng thấy vậy cũng bước vội theo sau, anh ta cười bảo:“Anh em ở đây chỉ có tṛ vui này thôi, cứ để họ hát tôi và ông lên trên kia mátxa thư giăn đă”. Nói rồi, anh ta lấy xe đưa tôi đến một con ngơ nhỏ đèn điện tối lờ mờ, chỉ thấy mấy tiệm mátxa liền kề nhau nằm giữa phố núi của Điện Biên.
Chúng tôi vào một tiệm mà anh bạn tôi nói là chỗ quen biết và có nhiều em gái đẹp. Ngôi nhà 2 tầng, 6 pḥng với biển hiệu T.T. Ông chủ tiệm trông có vẻ “đầu gấu” với cái đầu chọc lốc, hai bên mai để thừa mấy sợi tóc lưa thưa nhưng ăn nói khá nhă nhặn và lịch sự:
- Làm phiền hai anh ngồi uống nước và chờ ít phút nữa, mấy hôm nay đông khách nên các anh thông cảm. Có mấy em mới làm được lắm, để em thiết kế cho các anh.
Chúng tôi ngồi chờ chưa cạn chén trà th́ nhận được lời mời lên tầng hai. Các căn pḥng nhỏ có cánh cửa mỏng mảnh bằng tấm nhựa màu trắng, bên trong che thêm một tấm vải dày kéo ra, kéo vào soàn soạt. Cô nhân viên đứng chờ sẵn, mặc chiếc quần jean, áo hai dây không thể ngắn hơn, hai tay đan vào nhau nhoẻn miệng cười nhẹ giọng: “Dạ, em mời anh”. Lưng vừa đặt xuống giường đúng lúc ấy th́ ánh đèn vụt tắt.
http://giaoduc.net.vn/Uploaded/thuhien/2012_03_28/1332904172-matxa.jpg
Bị bắt v́ mátxa kích dục (Ảnh: Đoàn Lâm)
Cái điều đặc biệt nhất khác xa với Hà Nội đông đúc là mátxa trong ánh đèn dầu. Tôi thắc mắc: "Sao lại tắt điện đi? Tiết kiệm à?". Cô nhân viên trả lời khiến khách cũng có ư vừa ḷng: "Không phải tiết kiệm đâu ạ v́ khách nào cũng thích cái không gian thế này. Em nghĩ anh cũng muốn thế".
Trong cái không gian mờ ảo ấy, cô gái giới thiệu tên là Hường, dân tộc Thái, quê ở Sơn La, một sinh viên học Cao đẳng ngành du lịch mới ra trường chưa lâu.
Hường kể, quê em là vùng núi xa xôi giáp con sông Mă, bản em nghèo lắm quanh năm chỉ làm rừng, làm nương với ngô và sắn. Học 3 năm trời ở Hà Nội, tốt nghiệp về quê không xin được việc, cha mẹ giục lấy chồng, em chán, nhiều hôm chỉ ngồi khóc một ḿnh trên nương. Sáng phạt lá cây, chiều thả trâu tất cả đều trái với những ǵ mà thời c̣n sinh viên em tưởng tượng.
Cũng chạy đôn, chạy đáo xin việc khắp nơi mà không nơi nào nhận khiến em càng thấy nản. Bạn bè cùng lứa đă chồng con hết, bố mẹ em cứ vin vào cớ ấy mà buộc em lấy chồng. Thế rồi, có người bạn học cùng thời phổ thông rủ em đi Điện Biên, lúc đó em chỉ nghĩ đi bất cứ đâu miễn là không ở vùng quê nghèo này nữa. Em sửa soạn quần áo trốn theo bạn. Đến nay, em đă xa nhà được 8 tháng, tết vừa rồi mấy chị em cũng không về quê, nếu về có lẽ em không đi được nữa.
Hường như người mất hồn khi kể đến đây, tôi cảm thấy đôi bàn tay em mệt mỏi và rời rạc. Trong ánh đèn, cô gái mátxa trông càng xinh đẹp, đôi mắt long lanh buồn làm những ngón tay như thêm nặng.
Những tṛ trá h́nh bệnh hoạn
Phố núi không c̣n tiếng c̣i xe mà là những tiếng côn trùng kêu rả rích. Hường dừng lại và nói với tôi rằng 30 phút đồng hồ đă xong. Tôi thấy hụt hẫng bởi sao lại nhanh quá thế. Hường hỏi: “Anh có muốn em làm thêm ǵ nữa không?. Tôi h́nh dung ra cái ǵ đó đành giả bộ:
- Làm ǵ em nhỉ?
- Bất kể điều ǵ nếu anh yêu cầu- Hường khẳng định.
- Rồi, nhưng ở Hà Nội…
Không cho tôi nói hết câu, Hường cắt ngang:
- Hà Nội có ǵ th́ bọn em có cái đấy.
- Tức là mátxa đến Z à?
- Anh cứ đùa, làm ǵ có mátxa đến Z. Anh muốn tẹt ga th́ em chiều, không th́ thôi.
Từ cuộc mátxa đơn thuần chuyển sang hành lạc gối chăn với giá 130 ngàn đồng tôi nghe mà ớn lạnh. Một cô gái với đôi bàn tay mềm mại, giọng nói ngọt như mía lùi, Hường bỗng biến thành cái máy quay cuồng trong cuộc bán mua dục vọng bệnh hoạn của nghề mátxa trá h́nh phố núi.
Hường bảo, t́m đến đây đều là khách b́nh dân thôi có ngày đông khách nhưng có ngày th́ vắng hắt hiu, buồn muốn chết. Những ngày đầu học việc, phải ngồi trực bên cạnh để xem người làm mẫu, sau khi có kinh nghiệm th́ mới dám nhận làm cho khách. Run rẩy, ngượng ngùng là cảm giác ban đầu mà cô sơn nữ mới làm mátxa như em từng phải trải qua.
Hường thú thật rằng ở cái nơi khỉ ho, c̣ gáy như thế này làm nghề lành mạnh th́ có mà ăn cháo. Được các chị đi trước bày cách dụ khách, làm cho khách sung sướng, thoả măn dục vọng để có tiền, đổi lại ḿnh cũng không mất cái ǵ bằng vốn tự có. Lúc đầu là dùng tay, sau khách yêu cầu kích thích bằng miệng sẽ có thêm tiền và cuối cùng là vân vân những tṛ tiêu khiển khác. Hường bảo: "Lúc đầu em thấy buồn nôn và không ăn nổi một miếng cơm v́ cứ nghĩ đến là thấy… kinh tởm. Giờ th́ nó rất b́nh thường".
Mặc dù thấy ghê tởm, xấu hổ với việc ḿnh làm nhưng chẳng ai nói với ai. Vài lần th́ thành quen, quen rồi th́ thấy b́nh thường và cứ để cho nó tự nhiên. Thậm chí, cuối tháng thấy người khác lĩnh nhiều tiền hơn cũng ghen tị, tháng sau bằng mọi giá phải kéo vài ông khách "d́u nhau đến sung sướng" để bằng chị, bằng em. Gặp khách “sộp” chỉ cần nũng nịu và ơng ẹo một chút là có tiền boa, để mặc cho họ thoả sức “đập phá” trên cái thân thể nhàu nhĩ, rách nát. Đôi khi cũng thấy thú vị với những lời mời chào, năn nỉ của những kẻ đi ăn đêm dù chỉ là lời suồng să và giả tạo.
Hường cho rằng, làm việc đó không khó bởi thường th́ khách có nhu cầu trước nên có người chưa vào đă đ̣i hỏi rồi. Khách đến đa dạng nhiều lứa tuổi, ngại nhất là phải phục vụ mấy đứa trẻ khoác áo học sinh và ông già lụ khụ nhiễm thói hư. Từ chối th́ mất khách lại c̣n bị mắng là làm không chu đáo, không tận t́nh. C̣n thân gái mátxa như Hường, có tŕnh độ đấy, có nhận thức đấy nhưng trước sự cám dỗ, trước những “vũ điệu” đa sắc của đồng tiền vẫn khó ḷng cưỡng lại.
“Em cũng suy nghĩ, cũng thấy dằn vặt với cái việc ḿnh đang làm, muốn nghỉ nhưng lại không biết đi đâu. Nói dại nếu ai đó ở quê biết em làm nghề mátxa có lẽ sau này em cũng hết đường về”-Hường thổ lộ.
Tôi hỏi: Em không định làm măi cái nghề này đấy chứ? Học du lịch ra kia mà. Hường quyết tâm: “Em chỉ làm vài tháng nữa thôi, có tiền em sẽ đi t́m việc. Nhưng chắc chắn em không về quê đâu, em sẽ xuống Hà Nội hay một nơi nào đó xa hơn để thực hiện ước mơ của em”.
Tôi lại nghĩ về Nguyễn Bính đă viết: "Từ bỏ vườn cam, bỏ mái gianh/ Tôi đi dan díu với kinh thành". Cái thành phố nhỏ này đă khiến cô đi lạc lối vậy c̣n ở những nơi phồn hoa đô hội nào đó xa hơn, rộng hơn th́ những cô gái đă từng nhuốm chàm bằng cái nghề mátxa trá h́nh ấy có trở về đường ngay thẳng?
Ngọn lửa đèn dầu bập bùng như chợt tắt, ngoài đường phố ánh trăng non chiếu xuống nhạt nhoà. Ra về, trong tôi bỗng dưng có một khoảng trống khó lấp đầy!
Theo Biên Thùy/Báo Công Lư