johnnydan9
03-30-2012, 14:47
Tôi sinh ra ở vùng quê đầy nắng và gió. Cuộc sống đói nghèo khiến tôi sớm phải bươn chải từ nhỏ. Với làng quê, tôi là đứa con gái tài giỏi, xinh đẹp, là niềm tự hào của bố mẹ, ông bà. Hàng xóm vẫn lấy tôi làm gương cho con cháu họ. Nhưng, bên trong cái vỏ bọc hoàn hảo đó, ít ai biết được rằng tôi đă phải trả những cái giá quá đắt.
Học xong Phổ thông Trung học, tôi bắt đầu lên Hà Nội học. V́ kinh tế gia đ́nh eo hẹp, tôi đă phải tự nuôi sống ḿnh, đồng thời gửi tiền về chu cấp cho đứa em gái đang học ở nhà. Tôi đă phải làm đủ công việc từ đi tiếp thị, dạy thêm, rồi cả phục vụ trong quán bia để có tiền trang trải. Bây giờ nh́n lại, tôi vẫn không thể tin nổi một con bé nhà quê như tôi lại có thể có sức lực và sự kiên cường như vậy. Nhưng trong những ngày tháng vất vả đó, cũng có những khoảng thời gian, những kư ức mà tôi không bao giờ muốn nhớ lại, đặc biệt là những đớn đau khiến tôi phải đánh đổi bằng cả đời con gái.
http://luyenchuong.com/forum/attachment.php?attac hmentid=294258&stc=1&d=1333118750
Rồi cuộc đời tôi tưởng như đă sang một trang khác, khi tôi gặp anh – bác sỹ của một bệnh viện lớn trong thành phố. Anh hiền lành, nhút nhát. Anh hoàn toàn khác với những người tôi đă quen, hoàn toàn khác với đám bạn tôi, và lại càng khác với bản tính xông xáo của tôi. Ấy vậy mà tôi lại yêu anh đến mê muội. Rất may mắn cho tôi là anh đă đáp lại t́nh yêu ấy. Chúng tôi đă có những ngày tháng thật hạnh phúc. Tôi như một con ngựa bất kham đă t́m được người gh́m cương, chờ mong một cuộc sống yên ả, hạnh phúc của một hiền thê.
Nhưng rồi, từ một người bạn đồng nghiệp làm trong khoa sản, anh biết được quá khứ của tôi. Khốn thay, đó cũng là lúc tôi nhận ra có một mầm sống của anh đang lớn lên trong tôi. Bỏ mặc mơ ước về “gia đ́nh và những đứa trẻ” mà anh thầm mong mỏi, anh thay đổi t́nh yêu với tôi một cách đột ngột. Trong cảnh quẫn trí đó, tôi đă không đủ b́nh tĩnh, nên đă có nhiều việc làm ảnh hưởng đến danh dự của anh và gia đ́nh. Rồi tôi quyết định phải một lần nữa bỏ đứa con trong bụng ḿnh. Khi một ḿnh vào bệnh viện, tôi đă cố nén đau, tự hứa với ḷng ḿnh sẽ không bao giờ gặp lại con người phụ bạc đó.
Sau cú sốc ấy, anh ra nước ngoài tu nghiệp một thời gian, nửa năm sau anh trở về. Khi đó, nỗi đau thể chất tôi chưa kịp dịu lại, nhưng không hiểu v́ sao, chúng tôi lại đến với nhau. Một lần, chỉ một lần duy nhất vào đêm tôi đón anh từ sân bay trở về, ấy vậy mà…
Khi nghe tôi nói lại có mang thêm một lần nữa, anh như chết đứng. Gia đ́nh tôi phát điên v́ đứa con dại khờ ngốc nghếch.
Lần này th́ chúng tôi không thể chạy chốn. Nếu tôi một lần nữa bỏ con, đồng nghĩa với việc vĩnh viễn tôi không bao giờ được làm mẹ. Anh “đền tội” của ḿnh bằng một đám cưới với tôi.
Về phía gia đ́nh anh, sau những ǵ tôi đă gây ra, tôi như một “kẻ thù” nguy hiểm đối với họ, nên dĩ nhiên, đám cưới của chúng tôi chỉ có anh là chú rể, và một vài người bạn mà anh mượn về để đóng vai “nhà trai”. Tôi thầm cám ơn anh v́ điều đó, bởi tôi – một “tấm gương” của làng xă không thể trở về quê hương với một cái thai bị chối bỏ, và bố mẹ tôi không thể mang tiếng là sinh ra đứa con gái “không chồng mà chửa”.
Sau đám cưới, chúng tôi lập tức trở ra Hà Nội, anh thuê một căn nhà và chúng tôi cùng sống với nhau tại đó.
Không có đêm tân hôn, không có tuần trăng mật, anh sống với tôi như cho tṛn trách nhiệm v́ tội lỗi ḿnh đă gây ra. Sau giờ đi làm, anh bù khú với bạn bè, chỉ trở về nhà với thân xác rũ rượi của một kẻ say. Trong cơn say, anh lảm nhảm kể về những cô gái làng chơi, về những người đàn bà khác. Trong cơn say, anh bảo với tôi anh chờ con ra đời, cứng cáp để anh đi lấy vợ khác…
Đáp lại 9 tháng 10 ngày đau đớn và hờn tủi của tôi, con đă chào đời bụ bẫm khỏe mạnh. Tôi vẫn hy vọng đứa bé sẽ là cầu nối t́nh yêu của tôi và anh, nhưng tôi hoàn toàn thất vọng. Với anh dường như đứa bé cũng là một “món nợ” mà anh nỡ dính phải trong sự dại khờ.
Cũng phải nói thêm một điều nữa, nếu như tôi là niềm tự hào của bố mẹ tôi, th́ với gia đ́nh anh, anh cũng là nơi đặt tất cả sự trông mong của ḍng họ. Thế nên, cho dù biết chúng tôi đă có con với nhau, họ vất nhất quyết không thừa nhận mẹ con tôi. Trong mắt họ, tôi như một người mang tà khí.
Sau bao nhiêu lần đắn đo, mẹ con tôi đă quyết định rời khỏi anh. Tôi nghĩ, đó là lựa chọn tốt nhất cho cả hai, bởi nếu anh chỉ tồn tại bênh cạnh tôi với nghĩa vụ “đền tội” th́ cũng chẳng bao giờ có hạnh phúc, và con tôi sẽ không được phát triển toàn vẹn khi sống trong cảnh gia đ́nh như vậy.
Nhưng điều đau đớn nhất với tôi lúc này là tôi chưa làm được giấy khai sinh cho con.
V́ đám cưới chỉ nhằm “cứu vớt danh dự cho tôi và gia đ́nh tôi”, nên chỉ dừng lại ở một bữa cỗ ê chề mời bà con hàng xóm, chứ không hề có giấy đăng kư kết hôn. Anh vẫn bảo tôi là anh sẽ đứng ra làm giấy khai sinh cho con. Nhưng tôi vẫn chưa chuyển khẩu lên Hà Nội, v́ thế, tôi không thể trở về quê để đăng kư khi không đưa ra tờ đăng kư kết hôn, lại càng không thể trở về đó để khai sinh cho con mà không có tên cha.
Tôi phải làm ǵ bây giờ? Xin các bạn hăy cho tôi một lời khuyên, bởi con tôi quá hạn khai sinh đă 7 tháng rồi.
Mộc Miên
Học xong Phổ thông Trung học, tôi bắt đầu lên Hà Nội học. V́ kinh tế gia đ́nh eo hẹp, tôi đă phải tự nuôi sống ḿnh, đồng thời gửi tiền về chu cấp cho đứa em gái đang học ở nhà. Tôi đă phải làm đủ công việc từ đi tiếp thị, dạy thêm, rồi cả phục vụ trong quán bia để có tiền trang trải. Bây giờ nh́n lại, tôi vẫn không thể tin nổi một con bé nhà quê như tôi lại có thể có sức lực và sự kiên cường như vậy. Nhưng trong những ngày tháng vất vả đó, cũng có những khoảng thời gian, những kư ức mà tôi không bao giờ muốn nhớ lại, đặc biệt là những đớn đau khiến tôi phải đánh đổi bằng cả đời con gái.
http://luyenchuong.com/forum/attachment.php?attac hmentid=294258&stc=1&d=1333118750
Rồi cuộc đời tôi tưởng như đă sang một trang khác, khi tôi gặp anh – bác sỹ của một bệnh viện lớn trong thành phố. Anh hiền lành, nhút nhát. Anh hoàn toàn khác với những người tôi đă quen, hoàn toàn khác với đám bạn tôi, và lại càng khác với bản tính xông xáo của tôi. Ấy vậy mà tôi lại yêu anh đến mê muội. Rất may mắn cho tôi là anh đă đáp lại t́nh yêu ấy. Chúng tôi đă có những ngày tháng thật hạnh phúc. Tôi như một con ngựa bất kham đă t́m được người gh́m cương, chờ mong một cuộc sống yên ả, hạnh phúc của một hiền thê.
Nhưng rồi, từ một người bạn đồng nghiệp làm trong khoa sản, anh biết được quá khứ của tôi. Khốn thay, đó cũng là lúc tôi nhận ra có một mầm sống của anh đang lớn lên trong tôi. Bỏ mặc mơ ước về “gia đ́nh và những đứa trẻ” mà anh thầm mong mỏi, anh thay đổi t́nh yêu với tôi một cách đột ngột. Trong cảnh quẫn trí đó, tôi đă không đủ b́nh tĩnh, nên đă có nhiều việc làm ảnh hưởng đến danh dự của anh và gia đ́nh. Rồi tôi quyết định phải một lần nữa bỏ đứa con trong bụng ḿnh. Khi một ḿnh vào bệnh viện, tôi đă cố nén đau, tự hứa với ḷng ḿnh sẽ không bao giờ gặp lại con người phụ bạc đó.
Sau cú sốc ấy, anh ra nước ngoài tu nghiệp một thời gian, nửa năm sau anh trở về. Khi đó, nỗi đau thể chất tôi chưa kịp dịu lại, nhưng không hiểu v́ sao, chúng tôi lại đến với nhau. Một lần, chỉ một lần duy nhất vào đêm tôi đón anh từ sân bay trở về, ấy vậy mà…
Khi nghe tôi nói lại có mang thêm một lần nữa, anh như chết đứng. Gia đ́nh tôi phát điên v́ đứa con dại khờ ngốc nghếch.
Lần này th́ chúng tôi không thể chạy chốn. Nếu tôi một lần nữa bỏ con, đồng nghĩa với việc vĩnh viễn tôi không bao giờ được làm mẹ. Anh “đền tội” của ḿnh bằng một đám cưới với tôi.
Về phía gia đ́nh anh, sau những ǵ tôi đă gây ra, tôi như một “kẻ thù” nguy hiểm đối với họ, nên dĩ nhiên, đám cưới của chúng tôi chỉ có anh là chú rể, và một vài người bạn mà anh mượn về để đóng vai “nhà trai”. Tôi thầm cám ơn anh v́ điều đó, bởi tôi – một “tấm gương” của làng xă không thể trở về quê hương với một cái thai bị chối bỏ, và bố mẹ tôi không thể mang tiếng là sinh ra đứa con gái “không chồng mà chửa”.
Sau đám cưới, chúng tôi lập tức trở ra Hà Nội, anh thuê một căn nhà và chúng tôi cùng sống với nhau tại đó.
Không có đêm tân hôn, không có tuần trăng mật, anh sống với tôi như cho tṛn trách nhiệm v́ tội lỗi ḿnh đă gây ra. Sau giờ đi làm, anh bù khú với bạn bè, chỉ trở về nhà với thân xác rũ rượi của một kẻ say. Trong cơn say, anh lảm nhảm kể về những cô gái làng chơi, về những người đàn bà khác. Trong cơn say, anh bảo với tôi anh chờ con ra đời, cứng cáp để anh đi lấy vợ khác…
Đáp lại 9 tháng 10 ngày đau đớn và hờn tủi của tôi, con đă chào đời bụ bẫm khỏe mạnh. Tôi vẫn hy vọng đứa bé sẽ là cầu nối t́nh yêu của tôi và anh, nhưng tôi hoàn toàn thất vọng. Với anh dường như đứa bé cũng là một “món nợ” mà anh nỡ dính phải trong sự dại khờ.
Cũng phải nói thêm một điều nữa, nếu như tôi là niềm tự hào của bố mẹ tôi, th́ với gia đ́nh anh, anh cũng là nơi đặt tất cả sự trông mong của ḍng họ. Thế nên, cho dù biết chúng tôi đă có con với nhau, họ vất nhất quyết không thừa nhận mẹ con tôi. Trong mắt họ, tôi như một người mang tà khí.
Sau bao nhiêu lần đắn đo, mẹ con tôi đă quyết định rời khỏi anh. Tôi nghĩ, đó là lựa chọn tốt nhất cho cả hai, bởi nếu anh chỉ tồn tại bênh cạnh tôi với nghĩa vụ “đền tội” th́ cũng chẳng bao giờ có hạnh phúc, và con tôi sẽ không được phát triển toàn vẹn khi sống trong cảnh gia đ́nh như vậy.
Nhưng điều đau đớn nhất với tôi lúc này là tôi chưa làm được giấy khai sinh cho con.
V́ đám cưới chỉ nhằm “cứu vớt danh dự cho tôi và gia đ́nh tôi”, nên chỉ dừng lại ở một bữa cỗ ê chề mời bà con hàng xóm, chứ không hề có giấy đăng kư kết hôn. Anh vẫn bảo tôi là anh sẽ đứng ra làm giấy khai sinh cho con. Nhưng tôi vẫn chưa chuyển khẩu lên Hà Nội, v́ thế, tôi không thể trở về quê để đăng kư khi không đưa ra tờ đăng kư kết hôn, lại càng không thể trở về đó để khai sinh cho con mà không có tên cha.
Tôi phải làm ǵ bây giờ? Xin các bạn hăy cho tôi một lời khuyên, bởi con tôi quá hạn khai sinh đă 7 tháng rồi.
Mộc Miên