johnnydan9
04-04-2012, 14:06
Dạo này xuất hiện một tay xe ôm tuổi đă trung niên, tóc đă pha sương nhưng lại để dài buộc hất ra đằng sau. Việc đi đêm gặp cướp là chuyện b́nh thường nhưng đa phần, chả ai cướp được của hắn đồng nào mà có khi hắn c̣n thuần hóa lại người ta…
Khuôn mặt vuông với hàng râu quai nón nhưng cũng không che hết vết sẹo dài gần khóe miệng. Khi nói chuyện, chất giọng Sài G̣n lẫn cái tật hơi khụt khịt của hắn khiến người nghe phải chú ư. Tay xe ôm có dáng vẻ đặc biệt ấy là Đức Sài G̣n, một tay giang hồ bôn tẩu từ Nam ra Bắc với những quăng đời gian truân. Một sư thầy sau khi đàm đạo đă công nhận hắn là một người tài, biết làm văn thơ thể biền ngẫu hiếm hoi ở Việt Nam.
Giang hồ tung cánh đă đời du côn
Làm xe ôm ban ngày khó kiếm, hắn chuyển sang đi xe ôm đêm. Có lần ba người yêu cầu chở tới Thanh Tŕ. Chỗ hẻo lánh, lại đi đêm là chuyện hơi mạo hiểm, nghĩ thế nào, hắn tặc lưỡi chấp nhận. Khi các cậu trèo lên xe, hắn đă cảm nhận được sự cồm cộm của đồ chơi dắt sau lưng họ.
Đi đến được một đoạn đường, hắn quay lại bảo cho xin tiền trước để đổ xăng, ba thanh niên nhảy xuống hằm hè định nhảy bổ vào đánh. Hắn điềm tĩnh, ch́a khóa xe vẫn để nguyên không rút, rồi vén tay áo lên bảo: “Bọn bay muốn làm ǵ th́ làm đi, đoạn này vắng vẻ đấy. Thấy bộ dạng hắn không phải dễ chơi, ba tên chợt hoảng hốt, thú nhận: “Không có tiền trả tiền xe, cứ lên xe đi tiếp đi”. Thấy thế, hắn cười nhạt: “Có bao nhiêu tiền th́ rút hết ra đây!”. Quai hàm hắn bạch ra, chắc cái sẹo trong bóng tối cũng lấp ló khiến cho đối phương cũng phải hiểu đang đụng vào ai. Hắn ung dung cầm 200 ngh́n đồng rồi lên xe đi, để lại ba tên cướp cạn giữa đồng không mông quạnh.
Tay xe ôm ấy tên là Đức, có gốc gác tổ tiên ở Bắc, nhưng sinh ra ở Sài G̣n. Đức tự nhận ḿnh là người gàn dở. Công nhận qua cách nói cũng thấy hắn gàn thật. Bởi cung cách dáng điệu và tính cách hắn lúc nào cũng giữ một vẻ đạo mạo, chữ nghĩa có vẻ như đầy một bồ nhưng ẩn nấp bên trong một dáng vẻ giang hồ tứ chiếng, nói năng thưa thưa gửi gửi, chẳng giống ai.
<table align="center" width="70%" border="0" cellpadding="0" cellspacing="0"><tbody><tr><td valign="top" bgcolor="whitesmoke">http://images.vnmedia.vn/images_upload/2012/vnm_2012_439808.jpg
</td></tr></tbody></table>
Giang hồ theo hắn là ǵ? Hắn không giải thích, chỉ bảo: “Giang hồ ngày nay thua ngày xưa bởi tính trọng t́nh trọng nghĩa và chơi đẹp. Thời trẻ, Đức khá điển trai, hấp dẫn nữ giới bởi cái giọng ngọt và lúc nào cũng tỏ chí anh hào bởi hắn theo học vơ từ nhỏ. Hắn vốn thương đàn bà con gái, hễ thấy ai hay trêu ghẹo, sàm sỡ con gái th́ cho dù chả liên quan ǵ đến ḿnh, hắn cũng xông vào can ngăn. Đă có lần thấy một gă Mỹ đen cao gần 2m, súng ống, dao găm, lựu đạn lủng lẳng đầy người đang chọc ghẹo một cô gái. Nóng mắt, không chịu được, hắn đánh cho gă Mỹ đen một trận tơi tả.
Ông bố hắn thường phải đi sau giải quyết những vụ gây lộn do hắn gây ra. ông bắt con đi học. Thế là hắn học một lèo và tốt nghiệp đại học, khoa văn chương cổ ngữ (chuyên học tục ngữ, thành ngữ, cao dao, và văn học cổ Việt Nam, Hán văn của trường ĐH Văn Khoa Sài G̣n). Sau đó, hắn được giữ lại trường và giảng dạy ở trường Đại học Thụ Nhân Đà Lạt.
Đào hoa rồi cũng ḿnh ta với đời
Sẵn máu tài tử trong người, yêu văn thơ, làm văn, chơi nhạc, hát hay, lại giỏi vơ, hắn chẳng thiếu người theo đuổi. Trước 1975, bảy bóng hồng đă có con với hắn dù chẳng cưới xin ǵ. Sau giải phóng, hắn phải đi học tập cải tạo và bảy cô này đều đă bồng con sang Mỹ. Học tập cải tạo xong, hắn lại có con với 2 người đàn bà. Một đă v́ hắn mà bỏ cả cơ hội đi xuất khẩu lao động, trốn gia đ́nh theo hắn từ Quảng Ninh về Sài G̣n; c̣n một đă có công chuộc mạng hắn bằng vàng sau một lần buôn chuyến ở biên giới phía Bắc nên hắn trả nghĩa bằng cách nhận làm vợ.
Về Sài G̣n, hắn lập nghiệp với bàn tay trắng. Hai bà vợ chấp nhận sống chung một chồng, hắn lao vào các cuộc buôn bán nhưng đều thất bại. Người ta bảo dân văn cho dù học vơ, nhưng ḍng máu thơ văn quá mạnh th́ con người ta cũng khó mà làm ăn kinh tế khá khẩm được. Tiếp nữa, sự khảng khái bộc trực trong hắn quá mạnh, thật chẳng dễ sống khi hắn cứ vô t́nh làm cho người khác khó chịu đến vậy.
Cuộc sống khó khăn và mâu thuẫn chồng chung khiến cho cả hai người vợ cuối cùng rồi cũng bỏ hắn ra đi. Nhà cửa rồi cũng không c̣n, hắn đem con đi lang thang t́m chốn nương thân nơi xứ Bắc. Thực ra, Đức thừa sức đi sang Mỹ theo diện H.O, nhưng rồi quê hương Việt Nam mới là máu là thịt, là sự sống. Cho dù số phận của hắn dù gian truân vất vả đến đâu, nhưng hắn vẫn thích được ở Việt Nam.
Số của Đức Sài G̣n quả là lận đận, chả thấy lúc nào có tiền. Được sự trợ giúp của bạn bè, hắn mua được chiếc xe máy đi làm xe ôm. Chỉ cần hai đứa con ấm chỗ ở nơi nào đó ở căn nhà tạm bợ thuê ở ngoại thành (bởi hắn sợ con cái hắn tiếp xúc với thành thị phồn hoa sẽ dễ bị nhiễm tính xấu), c̣n hắn th́ phiêu bạt chỗ nào mà chẳng là nhà. Ban ngày đi làm ở chợ người, thợ hồ, xe ôm, hoặc có khi làm chân ca hát gảy đàn mua vui trong quán rượu. Buổi tối, Đức xin ở nhờ một góc nhỏ của nhà chùa để viết. Hắn muốn viết trong khung cảnh an tịnh của chùa.
Đă có thời hắn làm người chăm cây cỏ trong một ngôi chùa lớn để vừa an nhiên, vừa có thời gian viết lách, nhưng ngó thấy số tiền ít ỏi không đủ tiền nuôi con, Đức Sài G̣n lại gác bút, xuống núi để t́m việc khác. 49 ngày như vậy, hắn đă có tập bản thảo khá dày dặn có tựa đề Hà Nội du di kư viết về muôn mặt cuộc sống Hà Nội. Thế nhưng, hắn cất kỹ chưa đưa cho ai đọc. Khối người đề nghị hắn viết về quăng đời và các bút kư về những người nổi tiếng cùng thời nhưng hắn chưa nhận lời. Phải công nhận rằng, hắn có trí nhớ khá chính xác về cuộc sống của những người nổi tiếng như Bùi Giáng, Vũ Hoàng Chương, Trịnh Công Sơn.
Hỏi sao Đức không nhờ chương tŕnh “Như chưa hề có cuộc chia ly” để t́m lại bảy người vợ hờ và bảy người con, hắn lắc đầu, bảo: “Lá rụng sẽ về cội, trước sau cũng có ngày các con tôi t́m lại tôi”.
(Theo Người đưa tin)
Khuôn mặt vuông với hàng râu quai nón nhưng cũng không che hết vết sẹo dài gần khóe miệng. Khi nói chuyện, chất giọng Sài G̣n lẫn cái tật hơi khụt khịt của hắn khiến người nghe phải chú ư. Tay xe ôm có dáng vẻ đặc biệt ấy là Đức Sài G̣n, một tay giang hồ bôn tẩu từ Nam ra Bắc với những quăng đời gian truân. Một sư thầy sau khi đàm đạo đă công nhận hắn là một người tài, biết làm văn thơ thể biền ngẫu hiếm hoi ở Việt Nam.
Giang hồ tung cánh đă đời du côn
Làm xe ôm ban ngày khó kiếm, hắn chuyển sang đi xe ôm đêm. Có lần ba người yêu cầu chở tới Thanh Tŕ. Chỗ hẻo lánh, lại đi đêm là chuyện hơi mạo hiểm, nghĩ thế nào, hắn tặc lưỡi chấp nhận. Khi các cậu trèo lên xe, hắn đă cảm nhận được sự cồm cộm của đồ chơi dắt sau lưng họ.
Đi đến được một đoạn đường, hắn quay lại bảo cho xin tiền trước để đổ xăng, ba thanh niên nhảy xuống hằm hè định nhảy bổ vào đánh. Hắn điềm tĩnh, ch́a khóa xe vẫn để nguyên không rút, rồi vén tay áo lên bảo: “Bọn bay muốn làm ǵ th́ làm đi, đoạn này vắng vẻ đấy. Thấy bộ dạng hắn không phải dễ chơi, ba tên chợt hoảng hốt, thú nhận: “Không có tiền trả tiền xe, cứ lên xe đi tiếp đi”. Thấy thế, hắn cười nhạt: “Có bao nhiêu tiền th́ rút hết ra đây!”. Quai hàm hắn bạch ra, chắc cái sẹo trong bóng tối cũng lấp ló khiến cho đối phương cũng phải hiểu đang đụng vào ai. Hắn ung dung cầm 200 ngh́n đồng rồi lên xe đi, để lại ba tên cướp cạn giữa đồng không mông quạnh.
Tay xe ôm ấy tên là Đức, có gốc gác tổ tiên ở Bắc, nhưng sinh ra ở Sài G̣n. Đức tự nhận ḿnh là người gàn dở. Công nhận qua cách nói cũng thấy hắn gàn thật. Bởi cung cách dáng điệu và tính cách hắn lúc nào cũng giữ một vẻ đạo mạo, chữ nghĩa có vẻ như đầy một bồ nhưng ẩn nấp bên trong một dáng vẻ giang hồ tứ chiếng, nói năng thưa thưa gửi gửi, chẳng giống ai.
<table align="center" width="70%" border="0" cellpadding="0" cellspacing="0"><tbody><tr><td valign="top" bgcolor="whitesmoke">http://images.vnmedia.vn/images_upload/2012/vnm_2012_439808.jpg
</td></tr></tbody></table>
Giang hồ theo hắn là ǵ? Hắn không giải thích, chỉ bảo: “Giang hồ ngày nay thua ngày xưa bởi tính trọng t́nh trọng nghĩa và chơi đẹp. Thời trẻ, Đức khá điển trai, hấp dẫn nữ giới bởi cái giọng ngọt và lúc nào cũng tỏ chí anh hào bởi hắn theo học vơ từ nhỏ. Hắn vốn thương đàn bà con gái, hễ thấy ai hay trêu ghẹo, sàm sỡ con gái th́ cho dù chả liên quan ǵ đến ḿnh, hắn cũng xông vào can ngăn. Đă có lần thấy một gă Mỹ đen cao gần 2m, súng ống, dao găm, lựu đạn lủng lẳng đầy người đang chọc ghẹo một cô gái. Nóng mắt, không chịu được, hắn đánh cho gă Mỹ đen một trận tơi tả.
Ông bố hắn thường phải đi sau giải quyết những vụ gây lộn do hắn gây ra. ông bắt con đi học. Thế là hắn học một lèo và tốt nghiệp đại học, khoa văn chương cổ ngữ (chuyên học tục ngữ, thành ngữ, cao dao, và văn học cổ Việt Nam, Hán văn của trường ĐH Văn Khoa Sài G̣n). Sau đó, hắn được giữ lại trường và giảng dạy ở trường Đại học Thụ Nhân Đà Lạt.
Đào hoa rồi cũng ḿnh ta với đời
Sẵn máu tài tử trong người, yêu văn thơ, làm văn, chơi nhạc, hát hay, lại giỏi vơ, hắn chẳng thiếu người theo đuổi. Trước 1975, bảy bóng hồng đă có con với hắn dù chẳng cưới xin ǵ. Sau giải phóng, hắn phải đi học tập cải tạo và bảy cô này đều đă bồng con sang Mỹ. Học tập cải tạo xong, hắn lại có con với 2 người đàn bà. Một đă v́ hắn mà bỏ cả cơ hội đi xuất khẩu lao động, trốn gia đ́nh theo hắn từ Quảng Ninh về Sài G̣n; c̣n một đă có công chuộc mạng hắn bằng vàng sau một lần buôn chuyến ở biên giới phía Bắc nên hắn trả nghĩa bằng cách nhận làm vợ.
Về Sài G̣n, hắn lập nghiệp với bàn tay trắng. Hai bà vợ chấp nhận sống chung một chồng, hắn lao vào các cuộc buôn bán nhưng đều thất bại. Người ta bảo dân văn cho dù học vơ, nhưng ḍng máu thơ văn quá mạnh th́ con người ta cũng khó mà làm ăn kinh tế khá khẩm được. Tiếp nữa, sự khảng khái bộc trực trong hắn quá mạnh, thật chẳng dễ sống khi hắn cứ vô t́nh làm cho người khác khó chịu đến vậy.
Cuộc sống khó khăn và mâu thuẫn chồng chung khiến cho cả hai người vợ cuối cùng rồi cũng bỏ hắn ra đi. Nhà cửa rồi cũng không c̣n, hắn đem con đi lang thang t́m chốn nương thân nơi xứ Bắc. Thực ra, Đức thừa sức đi sang Mỹ theo diện H.O, nhưng rồi quê hương Việt Nam mới là máu là thịt, là sự sống. Cho dù số phận của hắn dù gian truân vất vả đến đâu, nhưng hắn vẫn thích được ở Việt Nam.
Số của Đức Sài G̣n quả là lận đận, chả thấy lúc nào có tiền. Được sự trợ giúp của bạn bè, hắn mua được chiếc xe máy đi làm xe ôm. Chỉ cần hai đứa con ấm chỗ ở nơi nào đó ở căn nhà tạm bợ thuê ở ngoại thành (bởi hắn sợ con cái hắn tiếp xúc với thành thị phồn hoa sẽ dễ bị nhiễm tính xấu), c̣n hắn th́ phiêu bạt chỗ nào mà chẳng là nhà. Ban ngày đi làm ở chợ người, thợ hồ, xe ôm, hoặc có khi làm chân ca hát gảy đàn mua vui trong quán rượu. Buổi tối, Đức xin ở nhờ một góc nhỏ của nhà chùa để viết. Hắn muốn viết trong khung cảnh an tịnh của chùa.
Đă có thời hắn làm người chăm cây cỏ trong một ngôi chùa lớn để vừa an nhiên, vừa có thời gian viết lách, nhưng ngó thấy số tiền ít ỏi không đủ tiền nuôi con, Đức Sài G̣n lại gác bút, xuống núi để t́m việc khác. 49 ngày như vậy, hắn đă có tập bản thảo khá dày dặn có tựa đề Hà Nội du di kư viết về muôn mặt cuộc sống Hà Nội. Thế nhưng, hắn cất kỹ chưa đưa cho ai đọc. Khối người đề nghị hắn viết về quăng đời và các bút kư về những người nổi tiếng cùng thời nhưng hắn chưa nhận lời. Phải công nhận rằng, hắn có trí nhớ khá chính xác về cuộc sống của những người nổi tiếng như Bùi Giáng, Vũ Hoàng Chương, Trịnh Công Sơn.
Hỏi sao Đức không nhờ chương tŕnh “Như chưa hề có cuộc chia ly” để t́m lại bảy người vợ hờ và bảy người con, hắn lắc đầu, bảo: “Lá rụng sẽ về cội, trước sau cũng có ngày các con tôi t́m lại tôi”.
(Theo Người đưa tin)