Log in

View Full Version : Xe đ̣ miền Tây


johnnydan9
04-05-2012, 18:49
So với nhiều nơi trong cả nước, thành phố Hồ Chí Minh và miền Tây tổ chức tốt các dịch vụ giao thông công cộng. Tại sao khu vực Nam Bộ phát triển năng động, phục vụ người tiêu dùng tốt hơn ở nhiều nơi trong cả nước, trong khi giá cả không hề thay đổi, thậm chí c̣n “mềm” hơn nhiều nơi khác?


Vào Sài G̣n, bạn bè rủ xuống miền Tây chơi tôi đồng ư liền. Sông nước miền Tây cùng những vườn trái cây xanh mướt luôn hấp dẫn tôi một cách kỳ lạ. Cứ ngỡ các bạn sẽ mang xe con đến đón, không ngờ mọi người lại nhảy lên taxi đi ra bến xe miền Tây để xuống đó bằng xe đ̣.


Lâu rồi không về miền Tây, không di chuyển bằng xe đ̣ tôi vô cùng ngại ngần. Cảnh xe đ̣ thời bao cấp, sự lộn xộn ở ga tàu, bến xe khiến tôi nhớ lại vẫn thấy kinh hoàng. Đă nhận lời rồi chẳng lẽ lại không đi nữa. Đành vậy! Như đọc được suy nghĩ của tôi, một người bạn đồng hành bảo: “Muốn đi xe con có ngay, nhưng đi xe đ̣ thú vị lắm đấy. Bạn hăy thử một lần cho biết”. Tôi cười trừ và đeo đuổi với một ư nghĩ chợt đến: Tại sao người miền Tây gọi xe khách là xe đ̣? Xe là phương tiện vận chuyển bằng đường bộ. Đ̣ là phương tiện vận chuyển trên đường sông. Tại sao có sự kết hợp đến lạ kỳ giữa “xe” và “đ̣”? Có lẽ, người miền Tây sống giữa đồng bằng mênh mông sông nước với hệ thống kênh rạch chằng chịt, nên ngôn từ của họ luôn gắn với sông nước, gắn kết phương tiện trên bộ với phương tiện di chuyển trên đường sông: xe - đ̣.



<table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" width="30%" align="center"><tbody><tr><td bgcolor="ghostwhite" valign="top"> http://images.vnmedia.vn/images_upload/2012/vnm_2012_440078.JPG</td></tr><tr><td bgcolor="ghostwhite" valign="top"> Có những sự thay đổi bất ngờ trong cung cách phục vụ vận tải công cộng ở TP. Hồ Chí Minh.
</td></tr></tbody></table>
Nhớ lại những năm chín mươi, cách nay hơn mười năm, những phương tiện vận chuyển cả “xe” và “đ̣” của miền Tây là nỗi ám ảnh đối với bao khách bộ hành như chúng tôi. Chờ phà - một loại đ̣ - từ một giờ đến một buổi là câu chuyện thường ngày. Đứng ở bến phà biết bao cảnh chướng tai gai mắt diễn ra, từ cảnh xin đểu, người bán vé số, bán hàng rong chèo kéo đến việc phóng uế bừa băi.... Giữa nắng trời chang chang như đổ lửa, cả không gian bốc lên mùi khét lẹt, lợm giọng. Từ thành phố Hồ Chí Minh đến Cần Thơ đi từ sáng sớm đến tối mịt chưa hẳn đến nơi. Lại c̣n t́nh trạng “cơm tù”, nhồi nhét khách...

Bây giờ lại đi xe đ̣ ư? Tôi hăi hùng thật sự. Những khung cảnh cũ, như những thước phim quay chậm hiển hiện dần trong tôi. Phương, một cô bạn thân đi cùng, trấn an: “Lâu rồi chị chưa đi miền Tây phải không? Thay đổi dữ lắm! Không như ngày xưa đâu. Đi rồi sẽ biết.” “Ừm... có sao đâu” - Tuy trả lời như vậy, nhưng tôi thật sự nao núng. Có lẽ tuổi càng nhiều, sự can trường và mạo hiểm càng giảm dần. Tôi cố dấu vẻ e ngại bằng những câu chuyện liến thoắng, không đầu không cuối với những người bạn đồng hành.



<table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" width="30%" align="center"><tbody><tr><td bgcolor="ghostwhite" valign="top"> http://images.vnmedia.vn/images_upload/2012/vnm_2012_440079.JPG</td></tr><tr><td bgcolor="ghostwhite" valign="top"> Không hề có cảnh chèo kéo khách trong bến xe
</td></tr></tbody></table>
Chiếc taxi đỗ xịch trước cổng bến xe miền Tây. Tôi vô cùng ngạc nhiên v́ sự trật tự, ngăn nắp ở bến xe này. Tôi thoải mái đeo ba lô đi theo các bạn mà không cần chuyển ba lô ra đằng trước v́ không sợ bị rạch túi. Có rất nhiều cửa bán vé và chẳng hề phải xếp hàng, chỉ cần chọn hăng hoặc chọn giờ khởi hành. Mới đầu chúng tôi định đi xe của hăng Thành Bưởi nhưng cô gái bán vé xinh đẹp nhă nhẵn cho tôi biết phải đến chín giờ mới có xe xuất bến. Chúng tôi chọn hăng xe Phương Trang v́ mười lăm phút sau sẽ có xe khởi hành. Giá vé chín chục ngàn đồng / người từ thành phố Hồ Chí Minh đến Cần Thơ.

Khi lên xe tôi mới thấy các bạn của tôi có lư. Xe sạch đẹp, ghế ngồi thoải mái, lái xe và tiếp viên rất lịch sự. Trước khi xe xuất phát năm phút, nhân viên phát thanh của bến gọi cho những hành khách c̣n thiếu theo số ghế ghi trên vé. Đúng giờ xe rời bến, không nấn ná thêm một phút nào. Tiếp đó, tiếp viên xe gửi lời chào đến hành khách và thông báo dự kiến thời gian di chuyển, nghỉ ngơi dọc đường. Mỗi hành khách được phát một chai nước và khăn ướt. Cách thức phục vụ chẳng khác nào các hăng hàng không. Phương tiện công cộng tốt thế này th́ việc ǵ phải tự lái xe hai trăm cây số cho mệt người.



<table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" width="30%" align="center"><tbody><tr><td bgcolor="ghostwhite" valign="top"> http://images.vnmedia.vn/images_upload/2012/vnm_2012_440080.JPG</td></tr><tr><td bgcolor="ghostwhite" valign="top"> Ít ai có thể nghĩ đây là một cảnh ở bến xe trong nước
</td></tr></tbody></table>

Cách Cần Thơ khoảng bảy mươi cây số, tại Cái Bè (Tiền Giang) xe dừng lại cho hành khách nghỉ ngơi, ăn uống. Cả một băi đỗ xe thoáng, rộng nhưng rất trật tự. Tôi ngạc nhiên thấy chỉ có xe của hăng Phương Trang. Được các bạn đi cùng giải thích tôi mới biết các hăng xe đ̣ lớn đi miền Tây đều xây dựng cho ḿnh một trạm dừng chân để khách nghỉ ngơi sau khi đă đi được hơn nửa hành tŕnh. Trạm dừng chân rất rộng có khu ăn uống, mua sắm đặc sản với nhà hàng thoáng mát, sạch đẹp, thức ăn đa dạng, sạch sẽ, khá ngon và giá cả phải chăng. Tuyệt nhiên không có cảnh cơm tù, hay chặt chém kinh hoàng như những năm trước đây khi phải đi trên tuyến đường này. Vào khu vệ sinh, tôi vô cùng ngạc nhiên v́ thấy nó thoáng sạch chẳng khác ǵ các trạm dừng chân ở nước ngoài. Lang thang khắp ṭa nhà trạm dừng chân, tôi ngó nghiêng một cách thích thú và mải mê chụp ảnh.

Cũng v́ mải mê, tôi và một số bạn không chú ư đến tiếng loa gọi khách lên xe của hăng. Mấy người bạn đi cùng chạy đi t́m măi không được đành gọi điện. Tôi vội vàng chạy ra xe. Chậm hai phút xe chạy mất. Toàn bộ hành lư vẫn ở trên xe, tôi phát hoảng giơ hai tay lên kêu trời. Mấy anh bảo vệ ở trạm dừng chân của hăng vận tải Phương Trang vội chạy lại bảo: “Chị đừng lo, vào pḥng vé nhân viên sẽ gửi chị đi chuyến kế tiếp”. Tôi không lo lỡ xe, tôi lo mất hành lư. Nhân viên pḥng vé sau khi sắp xếp chuyến xe khác cho chúng tôi liền gọi điện cho tiếp viên xe 4695 để tôi nói chuyện trực tiếp. Tiếp viên xe nhă nhặn trả lời rằng chị cứ yên tâm, chúng em sẽ gửi hành lư cho chị ở pḥng vé, khi nào đến Cần Thơ chị vào đó nhận nhé!



<table border="0" cellpadding="0" cellspacing="0" width="30%" align="center"><tbody><tr><td bgcolor="ghostwhite" valign="top"> http://images.vnmedia.vn/images_upload/2012/vnm_2012_440081.JPG</td></tr><tr><td bgcolor="ghostwhite" valign="top"> Những thượng đế được chiều chuộng
</td></tr></tbody></table>
Mặc dù đă được trấn an nhưng tôi vẫn lo. Bao nhiêu đồ đạc quan trọng, túi không có khóa, cũng không có tên, nếu khách lấy nhầm th́ làm thế nào? Miệng mếu máo, chân dậm b́nh bịch tôi bắt đền anh bạn. Bạn tôi vỗ về:
- Không mất được đâu, em đừng có lo. Nếu mất xuống đó anh sẽ mua đồ mới cho em xài.

- Không, em không chịu. Em chỉ muốn dùng đồ em mang theo thôi.

Trong lúc tôi đang gầm gừ. Bạn tôi kể cho tôi nghe một câu chuyện như để xua nỗi ám ảnh mất túi xách. “Lúc nhỏ, khi tụi ḿnh c̣n trẻ. Một hôm ḿnh mượn được chiếc xe máy, liền chở hai người bạn khác về một vùng quê. Đường sá gồ ghề, khó đi. Bánh xe trước leo lên một mô đá to, chiếc xe gập lại, hất ba đứa văng xuống đường. Sau một phút choáng váng cả ba bật dậy, người xây xước, mặt đầy máu. Ḿnh nhào đến xem chiếc xe có làm sao không - xe mượn mà. Mừng quá, xe chỉ bị bể đèn xi-nhan. Ngoái lại, thấy thằng Hoàng ôm mặt máu chạy đến xem cái quần thằng Nguyên đang mặc có bị rách hay không ? V́ chiếc quần ấy là của Hoàng. Thằng Nguyên tức ḿnh la lên: “Mày thật quá tay, người tao đầy máu không lo đi lo cái quần...”

Biết anh chọc quê, tôi ph́ cười ngồi im nhưng trong ḷng vẫn không hề thoải mái chút nào cả. Quăng đường c̣n lại tôi chẳng thiết ngắm cảnh mà chỉ mong chóng tới nơi để xem hành lư c̣n hay mất. Khi tới bến xe, tôi nhào tới pḥng vé và nh́n thấy ngay chiếc túi Chivat của ḿnh liền reo lên: “Ôi, túi của ḿnh đây rồi!”. Nhân viên pḥng vé trao túi cho tôi và nhẹ nhàng bảo: “Chị kiểm tra lại đồ đạc xem có thất lạc ǵ không?” Tôi mở ra thấy tất cả c̣n nguyên vẹn liền rồi rít cám ơn. Bạn tôi cười cười nh́n tôi đầy độ lượng nhưng tôi vẫn thấy quê tới mức muốn chui xuống đất.

Sau hai ngày ở miền Tây, mấy người bạn dưới đó định lấy xe đưa chúng tôi về Sài G̣n nhưng chúng tôi từ chối. Phương tiện giao thông công cộng tốt như vậy phiền các bạn làm ǵ. Chúng tôi đi taxi đến nhà chờ của hăng Thành Bưởi. Nhân viên bán vé thông báo 15h00 mới có chuyến về Thành phố. Mặc dù phải ngồi chờ một tiếng nhưng tôi cảm thấy rất thoải mái v́ pḥng chờ lịch sự, mát rượi, có đầy đủ chỗ ngồi và nước uống cùng khu vệ sinh sạch sẽ cho hành khách.

Hiện nay, tại thành phố Hồ Chí Minh và Cần Thơ có hàng chục hăng xe chất lượng cao, tạo nên sự cạnh tranh lành mạnh giữa các hăng, đ̣i hỏi các hăng phải nâng cao uy tín và chất lượng phục vụ. Các nhà xe ngày càng nhận thức chất lượng dịch vụ là yếu tố then chốt đảm bảo sự có mặt thường xuyên của khách hàng. Để trở thành doanh nghiệp vận tải có uy tín như Thành Bưởi, Phương Trang... đ̣i hỏi phải có sự đầu tư không chỉ tài sản, tiền bạc mà phải c̣n phải chú trọng đến việc giáo dục thái độ cùng khả năng giao tiếp, tận tụy phục vụ khách hàng cho đội ngũ nhân viên. Chúng tôi nhận thấy Phương Trang, Thành Bưởi là những địa chỉ tin cậy khi bạn về miền Tây.

Đúng 15h00, xe chúng tôi rời Cần Thơ, tiếp viên trên xe thông báo dự kiến thời gian đến thành phố, sau đó phát bữa ăn nhẹ cùng đồ uống và khăn lạnh cho hành khách. So với hăng Phương Trang, giá vé bằng nhau, nhưng Thành Bưởi hơn Phương Trang ở bữa ăn nhẹ. Cách Sài G̣n khoảng bảy mươi cây số, xe dừng lại tiếp nhiên liệu. Cùng lúc, tiếp viên hăng xe hỏi từng hành khách xem ai cần xuống bến xe miền Tây và ai cần vào bến Lê Hồng Phong - bến xe nội thành. Những khách về thành phố được đổi sang xe khác, giúp khách hàng rút ngắn được quăng đường khi phải sử dụng những phương tiện giao thông khác trong thành phố. Thường các hăng xe khác sẽ đưa một loại xe nhỏ hơn trung chuyển khách từ bến xe miền Tây về bến xe Lê Hồng Phong ở quận 10.

Qua lần đi xe đ̣ xuống miền Tây cho tôi cái nh́n khác về phương tiện giao thông công cộng. Rất đáng mừng cho miền Tây, cho thành phố Hồ Chí Minh đă và đang “thay da đổi thịt” từng ngày. Tôi cũng thầm tự hỏi, so với nhiều nơi trong cả nước, tại sao thành phố Hồ Chí Minh và miền Tây tổ chức tốt các dịch vụ giao thông công cộng? Tại sao khu vực Nam Bộ phát triển năng động, phục vụ người tiêu dùng tốt hơn ở nhiều nơi trong cả nước? Trong khi giá cả không hề thay đổi, thậm chí c̣n “mềm” hơn nhiều nơi khác. Nguyên nhân, hay “bí quyết” nằm ở đâu? Đối với nhiều người câu trả lời tuy đă rơ, riêng tôi vẫn cứ muốn đi t́m một đáp số cho riêng ḿnh.

Phong La