Log in

View Full Version : Việt Kiều về nước t́m bố mẹ cho con nuôi


jojolotus
04-18-2012, 05:29
Cuối cùng tôi cũng nhận ra, ở đời, không bao giờ có bí mật nào có thể cất giữ măi măi. Con trai cuối cùng cũng phát hiện ra điều tôi cố chôn giấu. Và đối với tôi, đó là một bi kịch đẩy cuộc đời tôi và cả cuộc đời của con vào nỗi đau day dứt…

Tôi rời Việt Nam năm 36 tuổi và trở về quê hương sau 20 năm. Khi đi, tôi đi v́ con trai của ḿnh và khi trở về, tôi cũng trở về v́ con.

Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đ́nh khá giả. Dù là con gái duy nhất của ba mẹ nhưng tôi không được chiều chuộng và cưng nựng như người ngoài nghĩ bởi ba tôi là người rất nghiêm khắc.

Ngay từ nhỏ, ba đă luôn dạy tôi rằng tôi sẽ là người mà ông giao toàn bộ cơ nghiệp cho sau này nên nhất thiết, tôi phải trở thành một người rắn rỏi, kiên cường và có bản lĩnh. Ông không cho phép tôi lớn lên với bản tính nữ nhi thường t́nh.

Tôi vẫn nhớ ba thường nói rằng: “Cuộc đời là những khó khăn nối tiếp. Nếu cứ mềm yếu, con sẽ chẳng thể tồn tại”. Ba đặt mọi niềm hi vọng vào tôi và biến tôi trở thành người con mà ông muốn có.

Theo lẽ dĩ nhiên, cuộc sống của tôi, ngoài chuyện không bao giờ phải lo lắng về tiền bạc th́ luôn luôn chất đầy những quy tắc, những luật lệ và những ḱ vọng nặng nề của ba. Tôi luôn phải học nhiều hơn bạn bè cùng lứa.

Tuổi thơ của tôi bị ba tôi cướp mất và xóa trắng nó trong kí ức tôi. Chuyện t́nh yêu của tôi cũng bị ba can thiệp. Không chàng trai nào được phép đến gần tôi và chuyện họ có ư định làm quen với tôi lại càng không. Đó là điều cấm kị bởi ba nói, t́nh yêu sẽ làm xao nhăng tâm trí tôi.

T́nh yêu chỉ có hại cho tôi chứ chẳng bao giờ làm tôi hạnh phúc được. Và cuối cùng, cũng với ư nghĩ ấy, ba đứng ra chọn chồng cho tôi. Má là một người phụ nữ hết ḷng v́ gia đ́nh. Bà coi ba tôi không chỉ là chồng mà c̣n là người để bà tôn thờ và nhất nhất nghe theo lời ông.

Bởi vậy, bà không hề can dự vào việc dạy dỗ con của chồng và để cho ba dạy tôi theo đúng ư ba muốn. Chưa bao giờ tôi nghĩ đến chuyện vượt ra khỏi khuôn khổ mà ba đặt ra cho đến khi ba quyết định sắp đặt hôn nhân cho tôi.

http://phunutoday.vn/dataimages/201204/original/images672388_Viet_Ki eu_ve_nuoc_tim_bo_me _cho_con_nuoi_phunut oday.vn.jpg

Một lần thôi, hăy giúp tôi cứu lấy con trai tôi dù cho câu chuyện của tôi có phần hoang đường nhưng với một người mẹ, tôi tin mọi thứ đều trở nên có lư.

Tôi có thể nghe theo ba mọi chuyện trừ chuyện này. Chỉ một lần trong đời thôi, tôi muốn được làm theo điều ḿnh thích và được yêu một lần. Thật ḱ lạ là ba chấp nhận chuyện này.

Ông chỉ tỏ vẻ hơi ngạc nhiên nhưng không phản đối. Ông cho phép tôi yêu khi tôi ba mươi và hai năm sau đó, tôi kết hôn với người đàn ông mà tôi yêu.

Chồng tôi làm kinh doanh. Anh là người có khiếu hài hước và rất hay chuyện. Anh hợp với ba tôi một cách ḱ lạ. Tôi có một cuộc sống gia đ́nh hạnh phúc nhưng niềm hạnh phúc đó dần trôi khỏi tay với khi sau 3 năm lấy nhau, hai vợ chồng tôi vẫn chưa có con.

Nguyên nhân là từ tôi. Chồng nói tôi không phải lo chuyện đó. Anh làm thủ tục nhận con nuôi và tôi trở thành mẹ của một bé trai mới 1 tháng tuổi bị bỏ lại trong bệnh viện. Tôi không muốn nói nhiều về gia đ́nh ḿnh nhưng gia đ́nh tôi là một gia đ́nh thế lực và có tiếng trong giới kinh doanh.

Chuyện tôi nhận con nuôi được truyền đi khắp mọi nơi. Không muốn con trai ḿnh lớn lên trong những lời x́ xào bàn tán, vợ chồng tôi cùng ba mẹ chuyển ra nước ngoài sinh sống.

Tôi mong rằng việc đến một đất nước hoàn toàn mới, sống một cuộc sống hoàn toàn mới sẽ giúp tôi che giấu được bí mật về chuyện tôi không thể là một bà mẹ b́nh thường, về chuyện con trai tôi hiện giờ không phải là máu mủ của vợ chồng chúng tôi. Tôi đă đặt biết bao hi vọng vào điều đó.

Đó là những ngày tháng hạnh phúc mà có lẽ, cuộc đời tôi từ giờ cho tới lúc rời khỏi cơi đời này sẽ không bao giờ có thể t́m lại được nữa. Con trai bé bỏng mang đến niềm vui cho cả gia đ́nh tôi.

Những ai đă từng làm cha, làm mẹ chắc chắn sẽ hiểu được cảm giác hạnh phúc của tôi khi ngày ngày chứng kiến con ḿnh lớn lên từng chút một. Mọi thứ diễn ra tưởng như rất chậm nhưng hóa ra lại rất nhanh.

Tôi cứ ngỡ con ḿnh vẫn chỉ là một cậu bé ngay cả khi cháu đă là một thanh niên với lối suy nghĩ già dặn. Năm con trai 17 tuổi, cháu vô t́nh phát hiện ra bí mật mà tôi đă cố chôn giấu. Bí mật mà đi theo thời gian, tôi c̣n ngỡ rằng tôi chẳng hề có bí mật đó, rằng con trai là con do tôi mang nặng đẻ đau để sinh ra.

Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Dù tôi có yêu thương con đến thế nào th́ có một sự thật đau ḷng mà chúng tôi không thể chối bỏ, đó là con không mang trong ḿnh ḍng máu của chúng tôi. Con tôi buồn nhiều.

Đó là một đứa trẻ t́nh cảm và nghĩ về việc con bị mẹ ḿnh vứt bỏ trong bệnh viện ngay sau khi sinh con khiến cháu bị tổn thương. Mặc dù ba má tôi và hai vợ chồng tôi t́m mọi cách để giúp con lấy lại tinh thần nhưng tôi biết, đó là điều không thể.

Con trai tôi măi măi không thể là đứa trẻ vui vẻ và tràn đầy hạnh phúc như trước đây nữa. Nỗi buồn thể hiện trong từng lời nói, từng ánh nh́n và thậm chí cả trong những giấc mơ khiến con bất chợt giật ḿnh tỉnh dậy trong đêm.

Con trai chỉ hỏi tôi một lần duy nhất kể từ khi con biết sự thật về thân phận của ḿnh rằng: “Má có biết v́ sao người đó không nuôi con mà bỏ con đi không?”. Không nhận được câu trả lời từ tôi, con trai cũng không hỏi ǵ thêm.

Trong nhà, mọi người cố gắng hết sức để không nhắc đến những chuyện liên quan đến việc nhận con nuôi hay chuyện về những đứa trẻ mồ côi… Chúng tôi gắng tỏ ra vui vẻ. Nhưng niềm vui bị tạo bởi sự gượng gạo nên nhanh chóng tan biến và khiến mọi người cảm thấy mệt mỏi.

Bất hạnh đến đó chưa phải là hết. Năm con tôi 19 tuổi, cháu gặp tai nạn và bị mù hai mắt. Cuộc đời con ch́m hẳn vào trong bóng tối. Điều khiến tôi sợ hăi hơn là cháu đón nhận tin này một cách b́nh thản.

Hệt như cháu đă biết trước rằng cháu sẽ bị mù và điều đó chẳng khiến cháu bị sốc hay ảnh hưởng ǵ tới tâm lư. Cháu ít nói hơn và dành phần lớn thời gian cho việc học chữ nổi. Tôi cứ ngỡ câu chuyện con không phải là máu mủ của vợ chồng tôi đă dừng lại và con tôi sẽ không để tâm đến chuyện đó nữa.

Nhưng hóa ra, nó vẫn măi là nỗi day dứt trong suy nghĩ của con. Một ngày, con trai nói với tôi rằng: “Má cho con về Việt Nam. Má t́m ba mẹ ruột của con cho con được không má?”. Tôi đồng ư. Vậy là sau 20 năm sống ở nước ngoài, vợ chồng tôi đưa con trai trở về Việt Nam để t́m ba má ruột cho con trai tôi.

Để tốt cho sức khỏe của con trai, tôi mua một biệt thự ở ngoại ô thành phố, cách biệt với những ồn ào xô bồ. Hàng ngày, con trai ở nhà đọc sách c̣n tôi và chồng t́m mọi cách để t́m người đă để lại con trai ngay sau khi vừa sinh cháu ra ở bệnh viện.

Nhưng mọi nỗ lực t́m kiếm đều không mang lại hiệu quả ǵ. Địa chỉ ghi trong hồ sơ lưu trữ tại bệnh viện không phải địa chỉ chính xác. Trong việc t́m kiếm ba má của con trai, chúng tôi thấy vô cùng vô vọng. Con trai tôi lại đột nhiên ốm nặng.

Di chứng của vụ tai nạn giờ tiếp tục hành hạ con. Tôi phải thuê một bác sĩ riêng đến tận nhà để chăm sóc cho con. Những cơn đau đầu khủng khiếp như rút kiệt sức lực của cháu. Nhưng cháu tuyệt nhiên không kêu la.

Sự chịu đựng đó của con khiến tôi đau ḷng vô cùng. Con vẫn thường hỏi về ba mẹ ruột. Việc t́m kiếm vẫn tiếp tục nhưng không mấy đem lại kết quả. Tôi nghĩ đến chuyện t́m ba mẹ khác cho con. Tôi nghĩ đến chuyện đóng một vở kịch.

Tôi sẽ t́m người khác để đóng vai ba má của con và tôi sẽ t́m lí do cho họ để khi con trai hỏi về chuyện ngày xưa, khi sinh con ra, cớ sao má con lại nhẫn tâm để con lại. Đó sẽ là lí do khiến con có thể thông cảm với họ và sẽ không c̣n cảm thấy ḿnh là đứa trẻ bị bỏ rơi.

Tôi sẵn sàng làm mọi việc họ yêu cầu để họ đồng ư trở thành ba má của con tôi. Họ chỉ cần thi thoảng gặp con tôi, yêu chiều con trong giây lát để phần nào giúp con làm giảm bớt những tổn thương con đă phải nhận.

Một lần thôi, hăy giúp tôi cứu lấy con trai tôi dù cho câu chuyện của tôi có phần hoang đường nhưng với một người mẹ, tôi tin mọi thứ đều trở nên có lư.

Nguyenhoa12@rocketma il.com


theo PNTD

hagan
04-18-2012, 11:31
Hoang đường

nhuquynh_1986
04-20-2012, 07:24
Phim dai loan