vuitoichat
04-28-2012, 08:45
Sau 37 năm cai trị cả nước,đảng và nhà nước Cộng sản vẫn chưa biết phải ḥa hợp dân tộc và tôn trọng nhân quyền với ai.
Chuyện này không mới nhưng v́ đảng muốn mọi người phải hiểu và làm theo ư đảng nên dân và đảng chưa “ḥa hợp” được với nhau.
Trước tiên hăy nói về vấn đề “ḥa hợp dân tộc”.
Từ lâu người CSVN cứ nghĩ rằng họ chỉ cần “ḥa hợp” với những người Việt bỏ nước ra đi sau ngày 30 tháng 04 năm 1975 là giải quyết được vấn đề “đ̣an kết dân tộc”.
Họ quên rằng, nếu đảng và nhà nước chưa “ḥa hợp và đ̣an kết” được với người trong nước th́ làm sao mà “ḥa hợp” được với người Việt đă phải chạy Cộng sản ra nước ng̣ai ?
Hăy kể ra một số vấn đề nổi cộm đang gây tranh căi về trách nhiệm của đảng CSVN từ sau ngày 30-04-1975 :
Thứ nhất, là chuyện kẻ thắng cuộc chiến là người Cộng sản vẫn c̣n coi “kẻ bại trận” dưới Vỹ tuyến 17, hay người miền Nam cũ, không có quyền được hưởng các quyền lợi như những “người của phe ḿnh”. Đến con, cháu của người miền Nam, sanh sau năm 1975, cũng chịu vạ lây kỳ thị trong giáo dục và t́m công ăn việc làm.
Thứ hai, không những chỉ có người c̣n sống mà ngay đến những người đă nằm xuống, dù có công bảo vệ lănh thổ như 74 chiến sỹ Việt nam Cộng ḥa trong cuộc chiến chống quân Tầu xâm lược ngày 19 tháng 01 năm 1974 tại quần đảo Ḥang Sa vẫn bị coi là “kẻ thù”, không được tưởng nhớ, ghi ơn dù đảng và nhà nước CSVN vẫn ra rả ngày đêm xác nhận Ḥang Sa là của Việt Nam.
Ngay cả trên 40,000 quân-dân miền Bắc đă bị quân Tầu sát hại trong cuộc chiến biên giới năm 1979 cũng không được tưởng nhớ hàng năm v́ nhà nước “sợ mất ḷng Tầu” !
Đối với 64 binh sỹ quân CSVN tử nạn trong cuộc chiến chống quân Tầu xâm lược quần đảo Trường Sa năm 1988, mà các Báo nhà nước được lệnh phải viết bị “tầu lạ” tấn công , hàng năm cũng chỉ được “tưởng nhớ” âm thầm và nhà nước đă cấm không cho tổ chức linh đ́nh, cũng v́ sợ “đụng vào chân lồng Tầu Bắc Kinh” !
Thứ ba, những thành phần công dân theo đạo Công giáo và Tin Lành luôn luôn bị kỳ thị, theo dơi trong ṭan cơi Việt Nam, đặc biệt tại các tỉnh Tây Bắc và Tây Nguyên.
Thứ tư, bất cứ tổ chức Tôn giáo nào không chịu tham gia Mặt trận Tổ quốc và chịu thi hành những điều kiện “đăng kư” theo ư muốn cuỉa nhà nước th́ sẽ không được họat động như trường hợp Giáo hội Phát giáo Việt Nam Thống nhất, một bộ phận Phật giáo Ḥa Hảo Lê Quang Liêm và Cao Đài Giáo.
Thứ năm, nhà nước tiếp tục chiếm cứ nhiều cơ sở và tài sản của các Tôn giáo ở cả trong Nam sau năm 1975 và ng̣ai Bắc sau năm 1954. Ngay cả những tài sản mượn của Tôn giáo, như trường hợp một Trụ sở của Ḍng Chuá Cứu Thế ở Thái Hà, Hà Nội cũng bị chiếm luôn mà miệng nhà nước vẫn khoe đang thực hiện “xă hội công bằng”!
THU HỒI HAY ĂN CƯỚP?
Thứ sáu, chuyện “đền bù mất công bằng” cũng đă bị những người dân “bần cố nông nền tảng của đảng” ở khắp vùng đất nước nổi lên chống đảng v́ nhà nước “nói một đàng làm một nẻo”.
Đối với người dân th́ chuyện “thu hồi có đền bù ép gía ” , hay “cưỡng chế” sau ḥa giải bất thành đă thành chuyện nhà nước tiếp tay cho con buôn “có liên hệ máu thịt” với Lănh đạo “cướp đất” trắng tay giữa ban ngày, bắt đầu từ phát súng “đường cùng” của gia đ́nh Đ̣an Văn Vươn ngày 05/01 (2012) ở Huyện Tiên Lăng, Hải Pḥng.
Trong khi vụ án Đ̣an Văn Vươn chưa được giải quyết như lời hứa của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng th́ chân tay Dũng ở Hưng Yên đă sử dụng lựu đạn cay và dùi cui tấn công nông dân Xă Xuân Quan, Huyện Văn Giang, tỉnh Hưng Yên ngày 24/04 (2012) để thu hồi 5,8 mẫu đất c̣n lại của 166 hộ dân trong tổng số 72 mẫu đất để xây khu độ thị – du lịch có tên là Ecopark do Công ty Cổ phần đầu tư và phát triển đô thị Việt Hưng (Vihajico) trách nhiệm.
Theo tin trong nước th́ Tổng Giám đốc của Việt Hưng (Vihajico) là Đào Ngọc Thanh và Chủ tịch Hội đồng quản trị là bà Nguyễn Thanh Phượng, con gái Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng.
Dự án Ecopark được Dũng chấp thuận tháng 3-2003 và chính thức ban hành Quyết định thu hồi và giao đất tháng 6-2004.
Vậy ra vụ công an cưỡng chế ở Huyện Văn Giang có dính với Nguyễn Tấn Dũng nên báo chí đă phải đối xử khác với vụ “cưỡng chế ” đất của gia đ́nh Đ̣an Văn Vươn ở Huyện Tiên Lăng?
Hồi ở Tiên Lăng, làng báo đảng của Việt Nam đă được cả nước vỗ tay hoan nghênh v́ họ đă dám “dấn thân” bênh vực gia đ́nh bị đán áp Đ̣an Văn Vươn.
Ngược lại trong vụ Văn Giang, báo chí đă bị “nhà nước” Hưng Yên cấm lai văng khi ra quân cưỡng chế nên tin tức cũng èo ọt, tản mát đó đây.
Duy nhất có Báo Người Cao Tuổi dám viết 1 lần ngày 24/04 (2012) rằng : “Huyện Văn Giang thực hiện quyết định cưỡng chế trái luật.”
Một đọan của Bài báo viết: “ Trên báo Người cao tuổi số 47, ra ngày 20-4-2012 chúng tôi đă có bài “Ra quyết định cưỡng chế trái luật”, trong đó chỉ rơ quyết định cưỡng chế của UBND huyện Văn Giang là hoàn toàn trái pháp luật hiện hành. Theo Luật đất đai, chỉ những dự án phục vụ quốc pḥng, an ninh…nhà nước mới thu hồi đất, tŕnh tự thu hồi được quy định rơ trong luật. Những dự án không thuộc nhóm này, như dự án Ecopark th́ Nhà nước không thu hồi đất, mà chỉ đứng ra làm trọng tài để nhà đầu tư thoả thuận với dân. Lẽ tất nhiên, thoả thuận đền bù dân giá cao th́ nhà đầu tư lăi ít, thoả thuận đền bù giá thấp th́ nhà đầu tư lăi nhiều. Ở đây UBND huyện lại đứng ra cưỡng chế, lấy đất giao cho chủ đầu tư, hoàn toàn không xem quy định của Luật đất đai có tí giá trị nào.
Nếu hỏi người dân có đồng t́nh với việc cưỡng chế trái luật này hay không th́ tôi tin chắc không ai đồng t́nh. Cũng có nghĩa là UBND huyện Văn Giang không đạt được “sự đồng thuận của nhân dân” theo chỉ đạo trong Thông báo 168/TTCP-V4 ngày 26-1-2007 của Thanh tra Chính phủ .”
Nhưng sau đó, bài này cũng như một số bản tin “viết nhẹ nhàng” lác đác trên các báo Việtnam Express, Tuổi Trẻ, Sài G̣n Tiếp Thị (SGTT), Tầm Nh́n, Zing v.v… đă được lệnh gỡ xuống để bịt miệng !
Mặc dù Chính quyền Hưng Yên nói “không có xô xát” hay “chỉ bắn lưu đạn cay lên trời”, nhưng người dân tố cáo công an đánh đập nhiều người, có người bị thương và bị “bắn đan cay trực diện” vào người.
Ngày 26-04 (2012), Báo Đại Đ̣an Kết đưa tin : “Ngày 24-4-2012, các cơ quan chức năng huyện Văn Giang, tỉnh Hưng Yên đă thực hiện cưỡng chế thu hồi 5,8ha đất của 166 hộ dân xă Xuân Quan, thuộc dự án khu đô thị thương mại- du lịch Văn Giang (dự án Ecopark). Trong quá tŕnh cưỡng chế có xảy ra xô xát, cơ quan công an đă khởi tố vụ án “Chống người thi hành công vụ” và tạm giữ 20 người có hành vi chống đối.
Liên quan đến sự việc trên, ngày 25-4-2012, trao đổi với phóng viên báo Đại Đoàn Kết, ông Bùi Huy Thanh, Chánh văn pḥng, người phát ngôn của UBND tỉnh Hưng Yên cho biết, việc tạm giữ những người này để nhằm điều tra những kẻ đứng sau xúi giục người dân chống đối.”
ĐÓI NGHÈO – TỆ NẠN XĂ HỘI
Thứ bẩy, chuyện đói nghèo ở các tỉnh vùng cao, vùng sâu và hải đảo đă đến mức báo động v́ phần đông dân cư chỉ đủ lương thực từ 4 đến 6 tháng mỗi năm, mặc dù Việt Nam đă xuất khẩu trên 7 triệu tấn gạo năm 2011.
Vào ngày 19-03 (2012), Ông Trần Hữu Trung, Cục trưởng Cục bảo trợ xă hội, Bộ Lao Động-Thương Binh và Xă hội cho Báo Nông Nghiệp Việt Nam biết rằng thực trạng đói nghèo đang diễn ra ở nhiều địa phương trong cả nước.
Ông nói: “ Nếu như cả năm 2011 chỉ có 22 tỉnh xin Chính phủ hỗ trợ cho các hộ đói nghèo th́ đến năm 2012, tính đến ngày 2-3, đă có 17 tỉnh đề nghị Chính phủ cứu trợ rồi. Họ đă được phê duyệt gần 29.000 tấn lương thực để cứu đói cho 493.304 hộ với hơn 1,9 triệu người (trung b́nh 15kg/người/tháng).
Dẫn đầu là tỉnh Nghệ An xin cấp 9.000 tấn gạo cho gần 144.000 hộ với hơn 600.000 người thiếu đói; Điện Biên xin cấp 2.382 tấn gạo cho hơn 30.000 hộ với gần 134.000 người thiếu đói; B́nh Định xin cấp 2.000 tấn gạo cho gần 123.000 người thiếu đói; Hà Tĩnh xin cấp 2.000 tấn gạo cho gần 153.000 người thiếu đói; Cao Bằng xin hỗ trợ 500 tấn gạo cho gần 5.000 hộ và xấp xỉ 26.000 người thiếu đói… Thấp nhất là tỉnh Kon Tum xin 390 tấn gạo cho 2.900 hộ với gần 13.000 người thiếu đói. Dự báo từ nay đến cuối năm c̣n có thêm nhiều tỉnh xin hỗ trợ cứu đói như thế này nữa.”
Như vậy, tại sao Nhà nước Việt Nam lại khoe số gia đ́nh nghèo đă giảm khá nhiều so với thập niên trước ? Tiêu chuẩn đói nghèo của Việt Nam bao giờ cũng thấp hơn tiêu chuẩn của Liên Hiệp Quốc. Tỷ dụ như Việt Nam nói chỉ có khỏang 12% th́ Thế giới nói phải là 19%.
Chẳng hạn như báo cáo của Tổng cục Thống kê Việt Nam nói chỉ có 8,6% hộ nghèo ở khu vực thành thị th́ khu vực nông thôn tỷ lệ nghèo vẫn c̣n 21,2% tức là cứ 5 hộ vẫn c̣n trên 1 hộ nghèo.
Nhiều vùng ở Thanh Hoá đói đến 60%. Các tỉnh Tây bắc trunh b́nh đói thường xuyên từ 40 đến 50%.
Thứ tám, khi nói đến tiền đồ của đất nước th́ ai cũng nghĩ đến thế hệ trẻ. Nhưng trong trường hợp của Việt Nam th́ “thế hệ trẻ” này được hiểu là thành phần con ông cháu cha, con cán bộ, đảng viên có chức, có quyền và biết lối làm tiền của sau hay dưới gầm bàn.
Theo Tổng cục thống kê dân số năm 2009, Việt Nam có 1.2 triệu trẻ em phải bỏ học v́ kinh tế gia đ́nh khó khăn. Theo Tiến sỹ Lê Thúc Dục, trưởng nhóm nghiên cứu định lượng chương tŕnh Những cuộc đời trẻ thơ (Viện Khoa học xă hội VN) th́ từ năm 2008, công bố toàn cầu của UNESCO đă đưa ra con số VN có 1 triệu học sinh bỏ học. Hai năm 2009-2010, số học sinh bỏ học tiếp tục tăng chứ không giảm.
TS Dục cho rằng: “Không có ǵ chính xác đến 100%. Nhưng chúng tôi khẳng định đă định lượng, kiểm tra rất kỹ, phương pháp nghiên cứu tôi nghĩ là hiện đại, không sai sót về phương pháp, bài test để thực hiện nghiên cứu là bài test quốc tế. Đây là tỉ lệ cao nhất ở Đông Nam Á và là điểm yếu của VN khi cạnh tranh nhân lực. Ở châu Á, Bangladesh, Indonesia cũng có học sinh bỏ học nhiều nhưng không bằng VN”.
Theo Tiến Sỹ Lê Thúc Dục th́ số trẻ em bỏ học thuộc lớp tuổi từ 7 đến 16.(Theo Giaoduc.Net.VN)
Trong khi đó, theo Báo cáo của Tỉnh Lâm Đồng, ở 10 Tỉnh miền Trung và Tây Nguyên, niên học 2011-2012 báo cáo có 9.863 học sinh bỏ học đa số ở cấp trung học cơ sở và trung học.
Báo Đại Đ̣an Kết của Mặt trận Tổ quốc cũng viết ngày 07/02 (2012) : “Tính từ 3 năm trở lại đây, tỉ lệ học sinh theo học đến cấp THPT (Trung học Phổ thông) trên cả nước ngày càng giảm. Điều đó đồng nghĩa việc tỉ lệ học sinh bỏ học sau bậc tiểu học, sau bậc THCS (Trung học Cơ sở), bỏ học giữa chừng tăng cao. Hiện tượng này đang tái diễn, quả là điều gây nhức nhối cho ngành giáo dục….”
“ …Đơn cử, năm học vừa qua, tỉ lệ học sinh bỏ học giữa học kỳ trên cả nước là 0,43%, đứng đầu là khu vực Đồng bằng Sông Cửu Long có gần 21 ngh́n học sinh bỏ học, thứ nh́ là Tây Nguyên, thấp nhất là Đồng bằng Sông Hồng. Chỉ riêng tại Cà Mau, ước tính mỗi ngày có tới hơn 35 ngàn học sinh phổ thông phải đi đ̣ đến lớp.
Đă có thời điểm hàng chục ngh́n học sinh tại tỉnh này đồng loạt bỏ học v́ không đủ tiền đi đ̣. Năm học 2011-2012, tỉ lệ học sinh bỏ học trên cả nước có giảm, nhưng tại các tỉnh Đồng bằng Sông Cửu Long vẫn ở mức cao. Kết thúc học kỳ I năm học này, tại Đồng Tháp có 3.600 học sinh bỏ học, Vĩnh Long là gần 1000 em.”
Như vậy th́ cái nhà nước được gọi là “làm cho dân giàu, nước mạnh, xă hội công bằng, dân chủ, văn minh” của Việt Nam sẽ trả lời với dân như thế nào về tin “nhức nhối” này ?
Vẫn theo Báo Đại Đ̣an Kết : “ Bộ GD&ĐT (Giáo dục-Đào tạo) đưa ra các nguyên nhân chính của t́nh trạng bỏ học gồm học sinh do học lực yếu kém; nhà trường chưa thực sự hấp dẫn đối với học sinh; hoàn cảnh gia đ́nh học sinh có khó khăn về kinh tế; tŕnh độ dân trí một số vùng đặc biệt khó khăn, vùng đồng bào dân tộc ít người miền núi c̣n lạc hậu; nhiều bậc phụ huynh chưa thực sự quan tâm đến con em đúng mức. Tại các vùng đồng bào dân tộc thiểu số, t́nh trạng học sinh bỏ học do lấy chồng, lấy vợ sớm vẫn phổ biến, hoặc sớm đi nương, trở thành lao động chính của gia đ́nh.
Những nguyên nhân, quả thực năm nào cũng được ngành giáo dục đưa ra mổ xẻ, phân tích. Nhiều giải pháp được đề ra, nhiều đề án tiền tỉ được đầu tư về cơ sở vật chất, thay đổi giáo tŕnh, nâng cao chất lượng giáo viên, hỗ trợ học sinh. Nhưng tính hiệu quả v́ sao chưa cao? Và sao Bộ GD&ĐT chưa thực sự coi việc học sinh bỏ học là vấn đề nóng, nan giải, đôi khi phải xem là “vấn nạn” nhức nhối trong ngành.”
Lối giải thích kiểu “chữa đau đẻ lang băm” của Bộ Giáo dục-Đào tạo không mới với nhiều người Việt Nam. Có khác chăng là sự khác biệt giữa con nhà nghèo không có điều kiện được họ hành đă kéo dài hết năm này qua năm nọ trong khi “các con quan” th́ lại có hàng ngàn, vạn cách học, kể cả ra nước ng̣ai tốn phí 20 ngàn dollars mỗi năm, để có bằng (hoặc mua bằng) để ra làm quan, nối nghiệp bố mẹ cai trị dân đen.
Nhưng nếu có ai lên tiếng phê b́nh, chỉ trích th́ ngay lập tức bị khép vào tội có tư tưởng chống đảng hoặc là tay sai của các “thế lực thù địch” , của “diễn biến ḥa b́nh” âm mưu chống lại tổ quốc !
Thứ chín, khi các em bỏ học th́ phải lao động phụ giúp gia đ́nh kiếm cơm bỏ bụng.
Báo diện tử “Nguoiduatin.VN” (của Báo Đời sống và Pháp luật) viết về t́nh trạng này hôm 12-06 (2011) : “ Mặc dù Luật pháp Việt Nam cấm sử dụng lao động trẻ em dưới 15 tuổi nhưng trên thực tế trẻ em vẫn phải chia sẻ gánh nặng công việc và trách nhiệm gia đ́nh cả ở nông thôn lẫn thành thị….”
“…Vấn đề lao động trẻ em nghiêm trọng hơn ở những tỉnh có số lượng trẻ em bỏ học hoặc có nguy cơ bỏ học để tham gia vào các hoạt động kinh tế như ở Lào Cai và Gia Rai; hoặc ở những nơi có nhiều trẻ em tham gia vào nhiều loại h́nh công viêc nguy hiểm, nặng nhọc, độc hại như ở Quảng Nam và Hà Tĩnh; và ở các làng nghề thủ công nơi trẻ em làm việc không công trong các hộ kinh doanh như ở Hà Nội, Ninh B́nh. Thêm vào đó, c̣n có nhiều h́nh thức trẻ em di cư làm việc trên đường phố, trong các nhà máy sản xuất vật liệu xây dựng hoặc các khu công nghiệp như ở Đồng Nai và thành phố Hồ Chí Minh….”
“…Đặc biệt theo nghiên cứu gần đây vào năm 2009 của Bộ LĐ-TBXH tại 8 tỉnh thành (bao gồm Quảng Nam, Lào Cai, Hà Nội, An Giang, Gia Rai, Hà Tĩnh, Quảng Ninh và TP Hồ Chí Minh), có khoảng 50% các em được khảo sát phải làm việc trong môi trường nguy hiểm, có thể ảnh hưởng tồi tệ đến sự phát triển cả về thể chất lẫn tinh thần của trẻ. Những yếu tố này bao gồm độ ẩm, ánh sáng, bụi bẩn, các chất độc hại, tiếng ồn, không gian làm việc chật hẹp. Và các em cũng phải chịu nhiều sức ép tâm lư như tiền công thấp, chậm thanh toán hoặc bị chủ nhục mạ, buộc phải sống xa gia đ́nh, chứng kiến hành vi không lành mạnh của người lớn….”
Chuyện này không mới nhưng v́ đảng muốn mọi người phải hiểu và làm theo ư đảng nên dân và đảng chưa “ḥa hợp” được với nhau.
Trước tiên hăy nói về vấn đề “ḥa hợp dân tộc”.
Từ lâu người CSVN cứ nghĩ rằng họ chỉ cần “ḥa hợp” với những người Việt bỏ nước ra đi sau ngày 30 tháng 04 năm 1975 là giải quyết được vấn đề “đ̣an kết dân tộc”.
Họ quên rằng, nếu đảng và nhà nước chưa “ḥa hợp và đ̣an kết” được với người trong nước th́ làm sao mà “ḥa hợp” được với người Việt đă phải chạy Cộng sản ra nước ng̣ai ?
Hăy kể ra một số vấn đề nổi cộm đang gây tranh căi về trách nhiệm của đảng CSVN từ sau ngày 30-04-1975 :
Thứ nhất, là chuyện kẻ thắng cuộc chiến là người Cộng sản vẫn c̣n coi “kẻ bại trận” dưới Vỹ tuyến 17, hay người miền Nam cũ, không có quyền được hưởng các quyền lợi như những “người của phe ḿnh”. Đến con, cháu của người miền Nam, sanh sau năm 1975, cũng chịu vạ lây kỳ thị trong giáo dục và t́m công ăn việc làm.
Thứ hai, không những chỉ có người c̣n sống mà ngay đến những người đă nằm xuống, dù có công bảo vệ lănh thổ như 74 chiến sỹ Việt nam Cộng ḥa trong cuộc chiến chống quân Tầu xâm lược ngày 19 tháng 01 năm 1974 tại quần đảo Ḥang Sa vẫn bị coi là “kẻ thù”, không được tưởng nhớ, ghi ơn dù đảng và nhà nước CSVN vẫn ra rả ngày đêm xác nhận Ḥang Sa là của Việt Nam.
Ngay cả trên 40,000 quân-dân miền Bắc đă bị quân Tầu sát hại trong cuộc chiến biên giới năm 1979 cũng không được tưởng nhớ hàng năm v́ nhà nước “sợ mất ḷng Tầu” !
Đối với 64 binh sỹ quân CSVN tử nạn trong cuộc chiến chống quân Tầu xâm lược quần đảo Trường Sa năm 1988, mà các Báo nhà nước được lệnh phải viết bị “tầu lạ” tấn công , hàng năm cũng chỉ được “tưởng nhớ” âm thầm và nhà nước đă cấm không cho tổ chức linh đ́nh, cũng v́ sợ “đụng vào chân lồng Tầu Bắc Kinh” !
Thứ ba, những thành phần công dân theo đạo Công giáo và Tin Lành luôn luôn bị kỳ thị, theo dơi trong ṭan cơi Việt Nam, đặc biệt tại các tỉnh Tây Bắc và Tây Nguyên.
Thứ tư, bất cứ tổ chức Tôn giáo nào không chịu tham gia Mặt trận Tổ quốc và chịu thi hành những điều kiện “đăng kư” theo ư muốn cuỉa nhà nước th́ sẽ không được họat động như trường hợp Giáo hội Phát giáo Việt Nam Thống nhất, một bộ phận Phật giáo Ḥa Hảo Lê Quang Liêm và Cao Đài Giáo.
Thứ năm, nhà nước tiếp tục chiếm cứ nhiều cơ sở và tài sản của các Tôn giáo ở cả trong Nam sau năm 1975 và ng̣ai Bắc sau năm 1954. Ngay cả những tài sản mượn của Tôn giáo, như trường hợp một Trụ sở của Ḍng Chuá Cứu Thế ở Thái Hà, Hà Nội cũng bị chiếm luôn mà miệng nhà nước vẫn khoe đang thực hiện “xă hội công bằng”!
THU HỒI HAY ĂN CƯỚP?
Thứ sáu, chuyện “đền bù mất công bằng” cũng đă bị những người dân “bần cố nông nền tảng của đảng” ở khắp vùng đất nước nổi lên chống đảng v́ nhà nước “nói một đàng làm một nẻo”.
Đối với người dân th́ chuyện “thu hồi có đền bù ép gía ” , hay “cưỡng chế” sau ḥa giải bất thành đă thành chuyện nhà nước tiếp tay cho con buôn “có liên hệ máu thịt” với Lănh đạo “cướp đất” trắng tay giữa ban ngày, bắt đầu từ phát súng “đường cùng” của gia đ́nh Đ̣an Văn Vươn ngày 05/01 (2012) ở Huyện Tiên Lăng, Hải Pḥng.
Trong khi vụ án Đ̣an Văn Vươn chưa được giải quyết như lời hứa của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng th́ chân tay Dũng ở Hưng Yên đă sử dụng lựu đạn cay và dùi cui tấn công nông dân Xă Xuân Quan, Huyện Văn Giang, tỉnh Hưng Yên ngày 24/04 (2012) để thu hồi 5,8 mẫu đất c̣n lại của 166 hộ dân trong tổng số 72 mẫu đất để xây khu độ thị – du lịch có tên là Ecopark do Công ty Cổ phần đầu tư và phát triển đô thị Việt Hưng (Vihajico) trách nhiệm.
Theo tin trong nước th́ Tổng Giám đốc của Việt Hưng (Vihajico) là Đào Ngọc Thanh và Chủ tịch Hội đồng quản trị là bà Nguyễn Thanh Phượng, con gái Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng.
Dự án Ecopark được Dũng chấp thuận tháng 3-2003 và chính thức ban hành Quyết định thu hồi và giao đất tháng 6-2004.
Vậy ra vụ công an cưỡng chế ở Huyện Văn Giang có dính với Nguyễn Tấn Dũng nên báo chí đă phải đối xử khác với vụ “cưỡng chế ” đất của gia đ́nh Đ̣an Văn Vươn ở Huyện Tiên Lăng?
Hồi ở Tiên Lăng, làng báo đảng của Việt Nam đă được cả nước vỗ tay hoan nghênh v́ họ đă dám “dấn thân” bênh vực gia đ́nh bị đán áp Đ̣an Văn Vươn.
Ngược lại trong vụ Văn Giang, báo chí đă bị “nhà nước” Hưng Yên cấm lai văng khi ra quân cưỡng chế nên tin tức cũng èo ọt, tản mát đó đây.
Duy nhất có Báo Người Cao Tuổi dám viết 1 lần ngày 24/04 (2012) rằng : “Huyện Văn Giang thực hiện quyết định cưỡng chế trái luật.”
Một đọan của Bài báo viết: “ Trên báo Người cao tuổi số 47, ra ngày 20-4-2012 chúng tôi đă có bài “Ra quyết định cưỡng chế trái luật”, trong đó chỉ rơ quyết định cưỡng chế của UBND huyện Văn Giang là hoàn toàn trái pháp luật hiện hành. Theo Luật đất đai, chỉ những dự án phục vụ quốc pḥng, an ninh…nhà nước mới thu hồi đất, tŕnh tự thu hồi được quy định rơ trong luật. Những dự án không thuộc nhóm này, như dự án Ecopark th́ Nhà nước không thu hồi đất, mà chỉ đứng ra làm trọng tài để nhà đầu tư thoả thuận với dân. Lẽ tất nhiên, thoả thuận đền bù dân giá cao th́ nhà đầu tư lăi ít, thoả thuận đền bù giá thấp th́ nhà đầu tư lăi nhiều. Ở đây UBND huyện lại đứng ra cưỡng chế, lấy đất giao cho chủ đầu tư, hoàn toàn không xem quy định của Luật đất đai có tí giá trị nào.
Nếu hỏi người dân có đồng t́nh với việc cưỡng chế trái luật này hay không th́ tôi tin chắc không ai đồng t́nh. Cũng có nghĩa là UBND huyện Văn Giang không đạt được “sự đồng thuận của nhân dân” theo chỉ đạo trong Thông báo 168/TTCP-V4 ngày 26-1-2007 của Thanh tra Chính phủ .”
Nhưng sau đó, bài này cũng như một số bản tin “viết nhẹ nhàng” lác đác trên các báo Việtnam Express, Tuổi Trẻ, Sài G̣n Tiếp Thị (SGTT), Tầm Nh́n, Zing v.v… đă được lệnh gỡ xuống để bịt miệng !
Mặc dù Chính quyền Hưng Yên nói “không có xô xát” hay “chỉ bắn lưu đạn cay lên trời”, nhưng người dân tố cáo công an đánh đập nhiều người, có người bị thương và bị “bắn đan cay trực diện” vào người.
Ngày 26-04 (2012), Báo Đại Đ̣an Kết đưa tin : “Ngày 24-4-2012, các cơ quan chức năng huyện Văn Giang, tỉnh Hưng Yên đă thực hiện cưỡng chế thu hồi 5,8ha đất của 166 hộ dân xă Xuân Quan, thuộc dự án khu đô thị thương mại- du lịch Văn Giang (dự án Ecopark). Trong quá tŕnh cưỡng chế có xảy ra xô xát, cơ quan công an đă khởi tố vụ án “Chống người thi hành công vụ” và tạm giữ 20 người có hành vi chống đối.
Liên quan đến sự việc trên, ngày 25-4-2012, trao đổi với phóng viên báo Đại Đoàn Kết, ông Bùi Huy Thanh, Chánh văn pḥng, người phát ngôn của UBND tỉnh Hưng Yên cho biết, việc tạm giữ những người này để nhằm điều tra những kẻ đứng sau xúi giục người dân chống đối.”
ĐÓI NGHÈO – TỆ NẠN XĂ HỘI
Thứ bẩy, chuyện đói nghèo ở các tỉnh vùng cao, vùng sâu và hải đảo đă đến mức báo động v́ phần đông dân cư chỉ đủ lương thực từ 4 đến 6 tháng mỗi năm, mặc dù Việt Nam đă xuất khẩu trên 7 triệu tấn gạo năm 2011.
Vào ngày 19-03 (2012), Ông Trần Hữu Trung, Cục trưởng Cục bảo trợ xă hội, Bộ Lao Động-Thương Binh và Xă hội cho Báo Nông Nghiệp Việt Nam biết rằng thực trạng đói nghèo đang diễn ra ở nhiều địa phương trong cả nước.
Ông nói: “ Nếu như cả năm 2011 chỉ có 22 tỉnh xin Chính phủ hỗ trợ cho các hộ đói nghèo th́ đến năm 2012, tính đến ngày 2-3, đă có 17 tỉnh đề nghị Chính phủ cứu trợ rồi. Họ đă được phê duyệt gần 29.000 tấn lương thực để cứu đói cho 493.304 hộ với hơn 1,9 triệu người (trung b́nh 15kg/người/tháng).
Dẫn đầu là tỉnh Nghệ An xin cấp 9.000 tấn gạo cho gần 144.000 hộ với hơn 600.000 người thiếu đói; Điện Biên xin cấp 2.382 tấn gạo cho hơn 30.000 hộ với gần 134.000 người thiếu đói; B́nh Định xin cấp 2.000 tấn gạo cho gần 123.000 người thiếu đói; Hà Tĩnh xin cấp 2.000 tấn gạo cho gần 153.000 người thiếu đói; Cao Bằng xin hỗ trợ 500 tấn gạo cho gần 5.000 hộ và xấp xỉ 26.000 người thiếu đói… Thấp nhất là tỉnh Kon Tum xin 390 tấn gạo cho 2.900 hộ với gần 13.000 người thiếu đói. Dự báo từ nay đến cuối năm c̣n có thêm nhiều tỉnh xin hỗ trợ cứu đói như thế này nữa.”
Như vậy, tại sao Nhà nước Việt Nam lại khoe số gia đ́nh nghèo đă giảm khá nhiều so với thập niên trước ? Tiêu chuẩn đói nghèo của Việt Nam bao giờ cũng thấp hơn tiêu chuẩn của Liên Hiệp Quốc. Tỷ dụ như Việt Nam nói chỉ có khỏang 12% th́ Thế giới nói phải là 19%.
Chẳng hạn như báo cáo của Tổng cục Thống kê Việt Nam nói chỉ có 8,6% hộ nghèo ở khu vực thành thị th́ khu vực nông thôn tỷ lệ nghèo vẫn c̣n 21,2% tức là cứ 5 hộ vẫn c̣n trên 1 hộ nghèo.
Nhiều vùng ở Thanh Hoá đói đến 60%. Các tỉnh Tây bắc trunh b́nh đói thường xuyên từ 40 đến 50%.
Thứ tám, khi nói đến tiền đồ của đất nước th́ ai cũng nghĩ đến thế hệ trẻ. Nhưng trong trường hợp của Việt Nam th́ “thế hệ trẻ” này được hiểu là thành phần con ông cháu cha, con cán bộ, đảng viên có chức, có quyền và biết lối làm tiền của sau hay dưới gầm bàn.
Theo Tổng cục thống kê dân số năm 2009, Việt Nam có 1.2 triệu trẻ em phải bỏ học v́ kinh tế gia đ́nh khó khăn. Theo Tiến sỹ Lê Thúc Dục, trưởng nhóm nghiên cứu định lượng chương tŕnh Những cuộc đời trẻ thơ (Viện Khoa học xă hội VN) th́ từ năm 2008, công bố toàn cầu của UNESCO đă đưa ra con số VN có 1 triệu học sinh bỏ học. Hai năm 2009-2010, số học sinh bỏ học tiếp tục tăng chứ không giảm.
TS Dục cho rằng: “Không có ǵ chính xác đến 100%. Nhưng chúng tôi khẳng định đă định lượng, kiểm tra rất kỹ, phương pháp nghiên cứu tôi nghĩ là hiện đại, không sai sót về phương pháp, bài test để thực hiện nghiên cứu là bài test quốc tế. Đây là tỉ lệ cao nhất ở Đông Nam Á và là điểm yếu của VN khi cạnh tranh nhân lực. Ở châu Á, Bangladesh, Indonesia cũng có học sinh bỏ học nhiều nhưng không bằng VN”.
Theo Tiến Sỹ Lê Thúc Dục th́ số trẻ em bỏ học thuộc lớp tuổi từ 7 đến 16.(Theo Giaoduc.Net.VN)
Trong khi đó, theo Báo cáo của Tỉnh Lâm Đồng, ở 10 Tỉnh miền Trung và Tây Nguyên, niên học 2011-2012 báo cáo có 9.863 học sinh bỏ học đa số ở cấp trung học cơ sở và trung học.
Báo Đại Đ̣an Kết của Mặt trận Tổ quốc cũng viết ngày 07/02 (2012) : “Tính từ 3 năm trở lại đây, tỉ lệ học sinh theo học đến cấp THPT (Trung học Phổ thông) trên cả nước ngày càng giảm. Điều đó đồng nghĩa việc tỉ lệ học sinh bỏ học sau bậc tiểu học, sau bậc THCS (Trung học Cơ sở), bỏ học giữa chừng tăng cao. Hiện tượng này đang tái diễn, quả là điều gây nhức nhối cho ngành giáo dục….”
“ …Đơn cử, năm học vừa qua, tỉ lệ học sinh bỏ học giữa học kỳ trên cả nước là 0,43%, đứng đầu là khu vực Đồng bằng Sông Cửu Long có gần 21 ngh́n học sinh bỏ học, thứ nh́ là Tây Nguyên, thấp nhất là Đồng bằng Sông Hồng. Chỉ riêng tại Cà Mau, ước tính mỗi ngày có tới hơn 35 ngàn học sinh phổ thông phải đi đ̣ đến lớp.
Đă có thời điểm hàng chục ngh́n học sinh tại tỉnh này đồng loạt bỏ học v́ không đủ tiền đi đ̣. Năm học 2011-2012, tỉ lệ học sinh bỏ học trên cả nước có giảm, nhưng tại các tỉnh Đồng bằng Sông Cửu Long vẫn ở mức cao. Kết thúc học kỳ I năm học này, tại Đồng Tháp có 3.600 học sinh bỏ học, Vĩnh Long là gần 1000 em.”
Như vậy th́ cái nhà nước được gọi là “làm cho dân giàu, nước mạnh, xă hội công bằng, dân chủ, văn minh” của Việt Nam sẽ trả lời với dân như thế nào về tin “nhức nhối” này ?
Vẫn theo Báo Đại Đ̣an Kết : “ Bộ GD&ĐT (Giáo dục-Đào tạo) đưa ra các nguyên nhân chính của t́nh trạng bỏ học gồm học sinh do học lực yếu kém; nhà trường chưa thực sự hấp dẫn đối với học sinh; hoàn cảnh gia đ́nh học sinh có khó khăn về kinh tế; tŕnh độ dân trí một số vùng đặc biệt khó khăn, vùng đồng bào dân tộc ít người miền núi c̣n lạc hậu; nhiều bậc phụ huynh chưa thực sự quan tâm đến con em đúng mức. Tại các vùng đồng bào dân tộc thiểu số, t́nh trạng học sinh bỏ học do lấy chồng, lấy vợ sớm vẫn phổ biến, hoặc sớm đi nương, trở thành lao động chính của gia đ́nh.
Những nguyên nhân, quả thực năm nào cũng được ngành giáo dục đưa ra mổ xẻ, phân tích. Nhiều giải pháp được đề ra, nhiều đề án tiền tỉ được đầu tư về cơ sở vật chất, thay đổi giáo tŕnh, nâng cao chất lượng giáo viên, hỗ trợ học sinh. Nhưng tính hiệu quả v́ sao chưa cao? Và sao Bộ GD&ĐT chưa thực sự coi việc học sinh bỏ học là vấn đề nóng, nan giải, đôi khi phải xem là “vấn nạn” nhức nhối trong ngành.”
Lối giải thích kiểu “chữa đau đẻ lang băm” của Bộ Giáo dục-Đào tạo không mới với nhiều người Việt Nam. Có khác chăng là sự khác biệt giữa con nhà nghèo không có điều kiện được họ hành đă kéo dài hết năm này qua năm nọ trong khi “các con quan” th́ lại có hàng ngàn, vạn cách học, kể cả ra nước ng̣ai tốn phí 20 ngàn dollars mỗi năm, để có bằng (hoặc mua bằng) để ra làm quan, nối nghiệp bố mẹ cai trị dân đen.
Nhưng nếu có ai lên tiếng phê b́nh, chỉ trích th́ ngay lập tức bị khép vào tội có tư tưởng chống đảng hoặc là tay sai của các “thế lực thù địch” , của “diễn biến ḥa b́nh” âm mưu chống lại tổ quốc !
Thứ chín, khi các em bỏ học th́ phải lao động phụ giúp gia đ́nh kiếm cơm bỏ bụng.
Báo diện tử “Nguoiduatin.VN” (của Báo Đời sống và Pháp luật) viết về t́nh trạng này hôm 12-06 (2011) : “ Mặc dù Luật pháp Việt Nam cấm sử dụng lao động trẻ em dưới 15 tuổi nhưng trên thực tế trẻ em vẫn phải chia sẻ gánh nặng công việc và trách nhiệm gia đ́nh cả ở nông thôn lẫn thành thị….”
“…Vấn đề lao động trẻ em nghiêm trọng hơn ở những tỉnh có số lượng trẻ em bỏ học hoặc có nguy cơ bỏ học để tham gia vào các hoạt động kinh tế như ở Lào Cai và Gia Rai; hoặc ở những nơi có nhiều trẻ em tham gia vào nhiều loại h́nh công viêc nguy hiểm, nặng nhọc, độc hại như ở Quảng Nam và Hà Tĩnh; và ở các làng nghề thủ công nơi trẻ em làm việc không công trong các hộ kinh doanh như ở Hà Nội, Ninh B́nh. Thêm vào đó, c̣n có nhiều h́nh thức trẻ em di cư làm việc trên đường phố, trong các nhà máy sản xuất vật liệu xây dựng hoặc các khu công nghiệp như ở Đồng Nai và thành phố Hồ Chí Minh….”
“…Đặc biệt theo nghiên cứu gần đây vào năm 2009 của Bộ LĐ-TBXH tại 8 tỉnh thành (bao gồm Quảng Nam, Lào Cai, Hà Nội, An Giang, Gia Rai, Hà Tĩnh, Quảng Ninh và TP Hồ Chí Minh), có khoảng 50% các em được khảo sát phải làm việc trong môi trường nguy hiểm, có thể ảnh hưởng tồi tệ đến sự phát triển cả về thể chất lẫn tinh thần của trẻ. Những yếu tố này bao gồm độ ẩm, ánh sáng, bụi bẩn, các chất độc hại, tiếng ồn, không gian làm việc chật hẹp. Và các em cũng phải chịu nhiều sức ép tâm lư như tiền công thấp, chậm thanh toán hoặc bị chủ nhục mạ, buộc phải sống xa gia đ́nh, chứng kiến hành vi không lành mạnh của người lớn….”