vuitoichat
06-02-2012, 21:26
Do công việc nên tôi thường phải sử dụng dịch vụ của Vietnam Airlines và gần như sau mỗi lần bay, tôi lại phải đặt câu hỏi: bao giờ chúng ta mới có được dịch vụ xứng tầm?
http://iyouphim.com/forum/attachment.php?attac hmentid=169187&stc=1&d=1338672270
Cung cách phục vụ của Vietnam Airlines nhiều khi chưa xứng tầm với một hăng hàng không quốc gia - Ảnh minh họa
Câu chuyện về chuyến bay gần đây của tôi, có lẽ tự nó có thể nói lên tất cả về cung cách phục vụ tệ hại, coi ḿnh như… Ông Trời của hăng hàng không này. Sáng 11-4-2012, tôi có một chuyến bay đi công tác ở Bangkok. Chuyến bay của tôi mang mă hiệu VN601, khởi hành lúc 8h50.
V́ có thẻ vàng nên tôi thường ngồi nghỉ trước giờ lên máy bay ở Pḥng khách hạng Thương gia (Business Lounge). Hôm đó, chồng tôi cũng đi công tác bên đó, anh có thẻ Titan nên không được hưởng dịch vụ Business.
Tuy nhiên, thông thường, khi tôi đi công tác với bạn bè, đồng nghiệp, chúng tôi thường mua thêm thẻ dịch vụ cho những người chưa lên hạng vàng (khoảng hơn 300.000 VND cho chuyến nội địa và 30 USD cho chuyến quốc tế).
Trước cửa pḥng Business Lounge có quầy bán hàng và dịch vụ có bán thẻ dịch vụ đó. Quầy dịch vụ đó là là quầy số 2/ 3-3 có tên là Vitamin.
http://news.data.vietinfo.e u//2012/06/01/173266/1338572235.1969.jpg
Quầy VITAMIN
Chúng tôi tới sát trước tủ hàng (tủ bánh) và hỏi: “Anh chị ơi, bán cho em 1 thẻ dịch vụ Pḥng Thương gia!” (v́ lúc đó thấy một nam và hai ở đó). Người đàn ông đứng sát bên trong giá đồ (sát tủ lạnh) không bước ra quầy mà hỏi rất cao giọng: “Hỏi cái ǵ đấy?”.
Tôi bảo: “Anh bán cho em 1 thẻ dịch vụ” .
Anh ta trả lời, giọng rất to với một thái độ hết sức hống hách: “Vào đây!”.
Tôi không hiểu anh ta đang “ban phát” ǵ cho chúng tôi mà trả lời với giọng như vậy. Vừa vào đến quầy, tôi hỏi thêm: “Bao nhiêu tiền hả anh?”.
Th́ anh ta không trả lời giá thẻ mà hỏi ngược lại: “Mà một trong hai người có được vào Pḥng đó (tức Pḥng Thương gia) không đấy?”.
Tôi và chồng lúc này cảm thấy thấy hết sức khó chịu: “Chúng tôi phải có và biết chắc chắn th́ mới vào quầy của anh hỏi mua chứ. Tôi vẫn thường đi và vẫn mua cho người đi cùng. Sao anh lại nói giọng như vậy với khách hàng? Mà từ lúc đầu anh đă hết sức hách dịch rồi. Chúng tôi gọi không ra trả lời mà toàn trả lời trống không và hách dịch”.
Anh ta đáp: “Tôi chả hách dịch ǵ hết. Làm sao biết các vị có thẻ không mà bán!”.
Tôi nói: “Nếu không biết, anh có thể hỏi lại “một trong hai anh chị có thẻ vàng chưa?”, chứ không phải nói trống không và mặt th́ hằm hằm như thế. Mà giá bao nhiêu, anh có bán không để tôi c̣n biết?”.
Anh ta đáp cộc lốc: “30 đô”.
http://news.data.vietinfo.e u//2012/06/01/173266/1338572236.9402.jpg
Người nhân viên hống hách
Tôi đưa cho anh ta 1 triệu (2 tờ 500.000 VND) rồi nói: “Các anh chị làm dịch vụ mà không coi khách hàng ra ǵ. Nếu không muốn phục vụ th́ đừng tổ chức bán nữa. Chúng tôi có đi ăn xin các anh chị đâu”.
Lúc đó anh ta đeo thẻ nhưng thẻ úp vào trong, không thể đọc được tên nên tôi hỏi tiếp: “Mà anh tên là ǵ? Thực sự thái độ phục vụ của anh có vấn đề. Có lẽ chúng tôi sẽ phải phản ánh lại với hăng. Nhân viên của anh Minh, của Hăng Hàng không Quốc gia mà như thế này th́ thật mất uy tín quá!”.
Anh ta nói: “Chị không có quyền hỏi tên tôi!”.
Tôi bảo: “Nếu anh đúng th́ anh sẵn sàng nói tên của ḿnh”.
Lúc này chồng tôi bực quá bảo “Anh không nói tên cũng không sao, chúng tôi sẽ chụp h́nh anh để hỏi lại Vietnam Airlines”.
Rồi tôi lấy điện thoại ra chụp, Anh ta vội lao ra đứng sát tôi, không c̣n đứng phía trong bàn nữa, để giật điện thoại. Tôi tránh được không để anh ta lấy, rồi vẫn chụp nên một kiểu không rơ c̣n hai kiểu th́ rơ mặt.
Anh ta nói rất hùng hổ: “Các người không có quyền chụp ảnh tôi”. Vừa nói anh vừa chém tay một cách rất… cấp trên.
http://news.data.vietinfo.e u//2012/06/01/173266/1338572237.6543.jpg
Cái chém tay rất... cấp trên
Chồng tôi bảo: “Thôi anh hăy bán thẻ và trả lại tiền thừa cho chúng tôi. Chúng tôi không muốn đôi co với anh nữa. Chúng tôi sẽ viết thư cho Ban lănh đạo của Vietnam Airlines”.
Anh ta bảo: “Tôi thách đấy, tôi sợ ǵ”.
Tôi bảo: “Đúng, anh không sợ ai nên anh mới hành xử với khách hàng như vậy, mà là khách hàng có thẻ đấy”. Sau đó, chúng tôi mới lấy thẻ và tiền thừa rồi đi.
Quả thực, tôi ngày càng phải thất vọng về Vietnam Airlines. Vừa cách đó mấy hôm tôi bay ra Hà Nội công tác, chuyến bay 8h30 sáng nên tôi rời nhà lúc 7h. Check in xong, họ thông báo sẽ chuyến bay sẽ khởi hành chậm, đến 9h15 mới bay. Khi bay được gần 1 tiếng th́ có thông báo là máy bay trục trặc phải quay lại phi trường Tân Sơn Nhất.
Về đến sân bay, ngồi trong máy bay đợi đến gần 12h mới được bay ra Hà Nội. Ra đến nơi hơn 2h chiều. Tôi có cuộc họp lúc 2h30 chiều nhưng không thể nào đủ sức khỏe để đi từ sân bay đến thẳng chỗ đối tác nên phải xin hoăn họp tới 3h30. Họp xong, tôi ra sân bay về Sài G̣n luôn. Và chuyến bay về lại có thông báo đổi cửa lên máy bay...
Về đến nhà hơn 10h tối. Một cuộc họp hơn 2 tiếng mà phải đi từ 7 giờ sáng đến 10 giờ đêm!
Ô hô! Ai tai! Vietnam Airlines!
Nguồn: Hương Giang/ NCTG
http://iyouphim.com/forum/attachment.php?attac hmentid=169187&stc=1&d=1338672270
Cung cách phục vụ của Vietnam Airlines nhiều khi chưa xứng tầm với một hăng hàng không quốc gia - Ảnh minh họa
Câu chuyện về chuyến bay gần đây của tôi, có lẽ tự nó có thể nói lên tất cả về cung cách phục vụ tệ hại, coi ḿnh như… Ông Trời của hăng hàng không này. Sáng 11-4-2012, tôi có một chuyến bay đi công tác ở Bangkok. Chuyến bay của tôi mang mă hiệu VN601, khởi hành lúc 8h50.
V́ có thẻ vàng nên tôi thường ngồi nghỉ trước giờ lên máy bay ở Pḥng khách hạng Thương gia (Business Lounge). Hôm đó, chồng tôi cũng đi công tác bên đó, anh có thẻ Titan nên không được hưởng dịch vụ Business.
Tuy nhiên, thông thường, khi tôi đi công tác với bạn bè, đồng nghiệp, chúng tôi thường mua thêm thẻ dịch vụ cho những người chưa lên hạng vàng (khoảng hơn 300.000 VND cho chuyến nội địa và 30 USD cho chuyến quốc tế).
Trước cửa pḥng Business Lounge có quầy bán hàng và dịch vụ có bán thẻ dịch vụ đó. Quầy dịch vụ đó là là quầy số 2/ 3-3 có tên là Vitamin.
http://news.data.vietinfo.e u//2012/06/01/173266/1338572235.1969.jpg
Quầy VITAMIN
Chúng tôi tới sát trước tủ hàng (tủ bánh) và hỏi: “Anh chị ơi, bán cho em 1 thẻ dịch vụ Pḥng Thương gia!” (v́ lúc đó thấy một nam và hai ở đó). Người đàn ông đứng sát bên trong giá đồ (sát tủ lạnh) không bước ra quầy mà hỏi rất cao giọng: “Hỏi cái ǵ đấy?”.
Tôi bảo: “Anh bán cho em 1 thẻ dịch vụ” .
Anh ta trả lời, giọng rất to với một thái độ hết sức hống hách: “Vào đây!”.
Tôi không hiểu anh ta đang “ban phát” ǵ cho chúng tôi mà trả lời với giọng như vậy. Vừa vào đến quầy, tôi hỏi thêm: “Bao nhiêu tiền hả anh?”.
Th́ anh ta không trả lời giá thẻ mà hỏi ngược lại: “Mà một trong hai người có được vào Pḥng đó (tức Pḥng Thương gia) không đấy?”.
Tôi và chồng lúc này cảm thấy thấy hết sức khó chịu: “Chúng tôi phải có và biết chắc chắn th́ mới vào quầy của anh hỏi mua chứ. Tôi vẫn thường đi và vẫn mua cho người đi cùng. Sao anh lại nói giọng như vậy với khách hàng? Mà từ lúc đầu anh đă hết sức hách dịch rồi. Chúng tôi gọi không ra trả lời mà toàn trả lời trống không và hách dịch”.
Anh ta đáp: “Tôi chả hách dịch ǵ hết. Làm sao biết các vị có thẻ không mà bán!”.
Tôi nói: “Nếu không biết, anh có thể hỏi lại “một trong hai anh chị có thẻ vàng chưa?”, chứ không phải nói trống không và mặt th́ hằm hằm như thế. Mà giá bao nhiêu, anh có bán không để tôi c̣n biết?”.
Anh ta đáp cộc lốc: “30 đô”.
http://news.data.vietinfo.e u//2012/06/01/173266/1338572236.9402.jpg
Người nhân viên hống hách
Tôi đưa cho anh ta 1 triệu (2 tờ 500.000 VND) rồi nói: “Các anh chị làm dịch vụ mà không coi khách hàng ra ǵ. Nếu không muốn phục vụ th́ đừng tổ chức bán nữa. Chúng tôi có đi ăn xin các anh chị đâu”.
Lúc đó anh ta đeo thẻ nhưng thẻ úp vào trong, không thể đọc được tên nên tôi hỏi tiếp: “Mà anh tên là ǵ? Thực sự thái độ phục vụ của anh có vấn đề. Có lẽ chúng tôi sẽ phải phản ánh lại với hăng. Nhân viên của anh Minh, của Hăng Hàng không Quốc gia mà như thế này th́ thật mất uy tín quá!”.
Anh ta nói: “Chị không có quyền hỏi tên tôi!”.
Tôi bảo: “Nếu anh đúng th́ anh sẵn sàng nói tên của ḿnh”.
Lúc này chồng tôi bực quá bảo “Anh không nói tên cũng không sao, chúng tôi sẽ chụp h́nh anh để hỏi lại Vietnam Airlines”.
Rồi tôi lấy điện thoại ra chụp, Anh ta vội lao ra đứng sát tôi, không c̣n đứng phía trong bàn nữa, để giật điện thoại. Tôi tránh được không để anh ta lấy, rồi vẫn chụp nên một kiểu không rơ c̣n hai kiểu th́ rơ mặt.
Anh ta nói rất hùng hổ: “Các người không có quyền chụp ảnh tôi”. Vừa nói anh vừa chém tay một cách rất… cấp trên.
http://news.data.vietinfo.e u//2012/06/01/173266/1338572237.6543.jpg
Cái chém tay rất... cấp trên
Chồng tôi bảo: “Thôi anh hăy bán thẻ và trả lại tiền thừa cho chúng tôi. Chúng tôi không muốn đôi co với anh nữa. Chúng tôi sẽ viết thư cho Ban lănh đạo của Vietnam Airlines”.
Anh ta bảo: “Tôi thách đấy, tôi sợ ǵ”.
Tôi bảo: “Đúng, anh không sợ ai nên anh mới hành xử với khách hàng như vậy, mà là khách hàng có thẻ đấy”. Sau đó, chúng tôi mới lấy thẻ và tiền thừa rồi đi.
Quả thực, tôi ngày càng phải thất vọng về Vietnam Airlines. Vừa cách đó mấy hôm tôi bay ra Hà Nội công tác, chuyến bay 8h30 sáng nên tôi rời nhà lúc 7h. Check in xong, họ thông báo sẽ chuyến bay sẽ khởi hành chậm, đến 9h15 mới bay. Khi bay được gần 1 tiếng th́ có thông báo là máy bay trục trặc phải quay lại phi trường Tân Sơn Nhất.
Về đến sân bay, ngồi trong máy bay đợi đến gần 12h mới được bay ra Hà Nội. Ra đến nơi hơn 2h chiều. Tôi có cuộc họp lúc 2h30 chiều nhưng không thể nào đủ sức khỏe để đi từ sân bay đến thẳng chỗ đối tác nên phải xin hoăn họp tới 3h30. Họp xong, tôi ra sân bay về Sài G̣n luôn. Và chuyến bay về lại có thông báo đổi cửa lên máy bay...
Về đến nhà hơn 10h tối. Một cuộc họp hơn 2 tiếng mà phải đi từ 7 giờ sáng đến 10 giờ đêm!
Ô hô! Ai tai! Vietnam Airlines!
Nguồn: Hương Giang/ NCTG