johnnydan9
09-18-2012, 16:02
1. Kinh tế đang suy thoái nhưng các hàng bánh Trung thu vẫn đang tràn ngập phố phường. Chị Hiên khênh về một hộp bánh trung thu “to vật vă”, thằng C̣ sướng rơn tưởng mẹ mua cho ḿnh. Chị mắng nó “cẩn thận vỡ, tao cho ăn đ̣n, cả triệu bạc đấy chứ chẳng chơi”.
Biết không phải mẹ mua bánh trung thu cho ḿnh, C̣ tiu nghỉu. Chị Hiên lẩm bẩm với chồng “đắt là đắt ở mấy thứ đồ chơi trong đó anh à, bánh Bắc Kinh xịn đấy, con sếp em năm nay mới 4 tuổi, có loại c̣n đắt hơn”. Chị c̣n bảo: “Anh à, c̣n có loại bánh mà vỏ hộp dát vàng cơ, cả hơn chục triệu chứ chả chơi, thế mà vẫn có người mua, anh nhỉ?”. Chẳng thấy anh phàn nàn ǵ. Chị bảo, “anh ra hàng Đồng Khánh đầu ngơ mua ít hộp bánh cho thằng C̣, lại c̣n biếu ông bà nội ngoại”...
<table class="image center" align="center" width="400"> <tbody> <tr> <td style="text-align: justify; ">http://www.phapluatvn.vn/dataimages/201209/original/images662182_2093610 7_images2037069_1.jp g</td> </tr> <tr> <td class="image_desc" style="text-align: justify; ">Vui trung thu.</td> </tr> </tbody> </table>
2. Trung thu, chị ôm con mà nựng: “Con thích ăn ǵ, mẹ mua”. Thằng bé teo tóp lại v́ mấy hôm nay truyền hoá chất. Tóc tai rụng không c̣n một sợi. Mấy chị hộ lư đẩy xe qùa của viện chia cho các cháu đang điều trị tại khoa u bướu. Chị cũng được chia một chiếc bánh trung thu bé tẹo cho cháu. Thằng bé nhai được một miếng rồi nhả ra vật vă khóc. Chị đưa anh bế con khoác áo ra hàng bánh trung thu ngoài cổng viện, mua cho con mọt con cá chép và một cái đèn lồng. Đêm, anh bế con ra hàng lang bệnh viện trên tầng bảy. Trăng vàng và sáng đến nhức nhối…
Mới đó thôi mà đă mấy năm qua rồi, nhanh quá, chị mua mấy cái bánh trung thu để trên bàn thờ. Không biết thằng bé có thích loại bánh này, nh́n ảnh con chị quặn ḷng v́ nhớ. Trung thu năm ấy, nó nhai được một mẫu bánh bé tẹo. Không chỉ c̣n chị mà mấy đứa nhỏ trong khoa ung bướu năm ấy cũng đă chẳng thể ăn bánh Trung thu, chắc giờ ở đâu đó, bọn trẻ cũng đang sửa soạn trông trăng. Chị vẫn c̣n số điện thoại của các bà mẹ, thỉnh thoảng gọi san sẻ niềm đau cho nhau. Lần nào cũng nức nở nhớ con…
3. Mấy đứa trẻ tụm nhau lại cắt mấy cái vỏ hộp nhựa phế liệu làm đèn. Chúng chuẩn bị cho đêm trung thu sắp tới. Chúng nó trông đến cái ngày đoàn thanh niên hay phụ nữ ǵ đó sẽ phát quà. Trẻ lang thang như chúng nó cũng được chia dăm ba cái kẹo và mấy múi bưởi, thế cũng là “tươm” lắm rồi.
Lũ trẻ đi ngang qua hàng bánh trung thu chất đầy các loại, cái rẻ lắm cũng vài chục ngàn. Chúng chỉ đưa mắt nh́n mà nuốt nước bọt. Thứ này với chúng nó là một mặt hàng xa xỉ. Có đứa bàn: “để hôm nào qua trung thu, bánh hạ giá, bọn ḿnh góp tiền ve chai lại mua mấy cái ăn cho thoả thích”. Cả bọn cười sướng đồng t́nh. Trăng rằm tháng 8 vẫn tṛn và sáng thế, tự như ngàn năm nay, vạn năm cũng vậy...
Bảo Minh
Biết không phải mẹ mua bánh trung thu cho ḿnh, C̣ tiu nghỉu. Chị Hiên lẩm bẩm với chồng “đắt là đắt ở mấy thứ đồ chơi trong đó anh à, bánh Bắc Kinh xịn đấy, con sếp em năm nay mới 4 tuổi, có loại c̣n đắt hơn”. Chị c̣n bảo: “Anh à, c̣n có loại bánh mà vỏ hộp dát vàng cơ, cả hơn chục triệu chứ chả chơi, thế mà vẫn có người mua, anh nhỉ?”. Chẳng thấy anh phàn nàn ǵ. Chị bảo, “anh ra hàng Đồng Khánh đầu ngơ mua ít hộp bánh cho thằng C̣, lại c̣n biếu ông bà nội ngoại”...
<table class="image center" align="center" width="400"> <tbody> <tr> <td style="text-align: justify; ">http://www.phapluatvn.vn/dataimages/201209/original/images662182_2093610 7_images2037069_1.jp g</td> </tr> <tr> <td class="image_desc" style="text-align: justify; ">Vui trung thu.</td> </tr> </tbody> </table>
2. Trung thu, chị ôm con mà nựng: “Con thích ăn ǵ, mẹ mua”. Thằng bé teo tóp lại v́ mấy hôm nay truyền hoá chất. Tóc tai rụng không c̣n một sợi. Mấy chị hộ lư đẩy xe qùa của viện chia cho các cháu đang điều trị tại khoa u bướu. Chị cũng được chia một chiếc bánh trung thu bé tẹo cho cháu. Thằng bé nhai được một miếng rồi nhả ra vật vă khóc. Chị đưa anh bế con khoác áo ra hàng bánh trung thu ngoài cổng viện, mua cho con mọt con cá chép và một cái đèn lồng. Đêm, anh bế con ra hàng lang bệnh viện trên tầng bảy. Trăng vàng và sáng đến nhức nhối…
Mới đó thôi mà đă mấy năm qua rồi, nhanh quá, chị mua mấy cái bánh trung thu để trên bàn thờ. Không biết thằng bé có thích loại bánh này, nh́n ảnh con chị quặn ḷng v́ nhớ. Trung thu năm ấy, nó nhai được một mẫu bánh bé tẹo. Không chỉ c̣n chị mà mấy đứa nhỏ trong khoa ung bướu năm ấy cũng đă chẳng thể ăn bánh Trung thu, chắc giờ ở đâu đó, bọn trẻ cũng đang sửa soạn trông trăng. Chị vẫn c̣n số điện thoại của các bà mẹ, thỉnh thoảng gọi san sẻ niềm đau cho nhau. Lần nào cũng nức nở nhớ con…
3. Mấy đứa trẻ tụm nhau lại cắt mấy cái vỏ hộp nhựa phế liệu làm đèn. Chúng chuẩn bị cho đêm trung thu sắp tới. Chúng nó trông đến cái ngày đoàn thanh niên hay phụ nữ ǵ đó sẽ phát quà. Trẻ lang thang như chúng nó cũng được chia dăm ba cái kẹo và mấy múi bưởi, thế cũng là “tươm” lắm rồi.
Lũ trẻ đi ngang qua hàng bánh trung thu chất đầy các loại, cái rẻ lắm cũng vài chục ngàn. Chúng chỉ đưa mắt nh́n mà nuốt nước bọt. Thứ này với chúng nó là một mặt hàng xa xỉ. Có đứa bàn: “để hôm nào qua trung thu, bánh hạ giá, bọn ḿnh góp tiền ve chai lại mua mấy cái ăn cho thoả thích”. Cả bọn cười sướng đồng t́nh. Trăng rằm tháng 8 vẫn tṛn và sáng thế, tự như ngàn năm nay, vạn năm cũng vậy...
Bảo Minh