PDA

View Full Version : Hồi tưởng của một người “bên thua cuộc”


vuitoichat
12-20-2012, 19:12
Đọc lời giới thiệu sách “Bên thắng cuộc” thấy có nguyên một chương nói về “cải tạo” làm tôi nhớ lại thời thơ ấu của ḿnh.
http://www.hennhausaigon201 5.com/wp-content/uploads/2012/12/caitao.jpg
Ba tôi là sĩ quan cảnh sát trưởng ban bài trừ tệ đoan xă hội (tương tự như police vice unit của Mỹ) của chế độ miền Nam [Việt Nam Cộng hoà - DCVOnline] ở Đà Nẵng. Tuy không làm việc ǵ liên quan tới “bài cộng sản” nhưng cũng phải vào tù 6 năm để “cải tạo thành con người mới XHCN”. Trong kư ức của tôi vẫn c̣n lờ mờ đọng lại h́nh ảnh về những lần đi “thăm nuôi” với mẹ tôi. Công nhận ai nghĩ ra cái từ này sao hay quá. Chỉ vỏn vẹn có hai chữ nhưng gói đầy ư nghĩa của “thăm” và của “nuôi”.

Tôi là con út, hồi đó mới 3, 4 tuổi ǵ đó nên vẫn hay được mẹ dắt theo vào thăm ba. Ba tôi bị giam đâu đó ở gần B́nh Tuy. [Từ 1976, tỉnh sáp nhập với Ninh Thuận và B́nh Thuận thành tỉnh Thuận Hải.] Chiếc xe khách “Phi Long Tiến Lực” từ trung vào nam dừng lại B́nh Tuy vào ban đêm trên đường quốc lộ hoang vắng. Trong hơi lạnh của sương đêm, mẹ bồng tôi lần ṃ theo ánh đèn dầu le lói kiếm tới nhà dân trong vùng xin tá túc. Tôi không nhớ là mẹ tôi có biếu họ ǵ không nhưng họ tiếp đón ân cần và h́nh như trong ánh mắt nảy lên sự cảm thông không t́m thấy được ở “bên thắng cuộc” vào lúc này. Nghỉ qua đêm trong căn nhà tranh vách đất, giữa ánh lửa nhen nhúm của mấy thanh củi sưởi ấm, nhưng vẫn ấm áp t́nh người ở vùng thôn quê chất phác. H́nh như đa số dân quê ở đây làm rẫy hay đốn củi và rành đường lối ra vào rừng nên sáng sớm mẹ tôi cũng nhờ họ dẫn đường vào tới trại tù.
Trại tù nằm lọt thỏm ở trong rừng sâu và không hiểu có phải v́ lư do an ninh hay sao mà chẳng có bảng tên chỉ dẫn đường đi lối về. Mẹ con tôi gia nhập vào đoàn người lũ lượt đi vào sâu trong rừng để gặp những người thân yêu xấu số của “bên thua cuộc”. Những con đường đất ṃn quanh co dẫn vào trại tù giữa rừng nh́n không khác ǵ nhau làm bà con phải t́m cách để lại dấu vết (tôi chỉ c̣n nhớ một trong những cách đó là bẻ lá bên đường) trở lại đường cái đón xe ra về. Có lần mẹ con tôi không hiểu sao không ra về cùng lần với đoàn người, bị lạc giữa rừng cuối cùng ṃ ra được quốc lộ phải chạy trối chết (đúng hơn là chỉ có mẹ tôi chạy đèo theo cái cục nợ bên hông là tôi) mới bắt kịp xe khách vừa chuyển bánh. Tôi lon ton đi theo mẹ vào trại tù mà cứ ám ảnh sợ rắn cắn.

V́ c̣n quá nhỏ nên kư ức về những lần gặp ba tôi không c̣n đọng lại nhiều ngoài những giọt nước mắt của ba mẹ tôi, những cái ôm hôn như không muốn rời xen lẫn trong tiếng hối thúc mau trở về trại của “các đồng chí trong ban quản giáo”, và cảm giác của những sợi râu bạc (tuy chưa già) và cứng của ba tôi để lại trên má. Và cũng v́ c̣n quá nhỏ nên vẫn ham ăn (hay là v́ quá thiếu thốn) và nhớ tới mùi thơm của thức ăn bốc ra từ những lon “Guigoz”. Kỷ niệm về những lần thăm nuôi đó cũng làm tôi nhớ lại người cậu ruột đă mất, được coi là “thành phần thứ ba”, v́ mẹ tôi luôn sẵn dịp này vào thăm ông ở Saigon. Nhưng tôi sẽ dành dịp khác để viết về người cậu mà tôi rất cảm phục này.
http://1.bp.blogspot.com/-4Y0kSY3bFeI/UNEAYNRWiQI/AAAAAAAARwI/u51-UjFwhk8/s320/mo-tu-cai-tao.jpg
Những nấm mồ của người tù cải tạo (Suối Ô Mai) Nguồn ảnh: OnltheNet

Những ǵ viết về “cải tạo” (hay đúng hơn là tù khổ sai) và “thăm nuôi” của tác giả Huy Đức trong “Bên thắng cuộc” th́ tôi một là đă chứng kiến hay hai là đă nghe qua. Tuy nhiên cũng cám ơn tác giả đă viết lại cho những người chưa từng được nghe hay cảm nhận. Nó cũng làm tôi ân hận là đă không tập trung ǵ mấy khi nghe ba tôi kể về cuộc sống trong tù của ông khi c̣n ở Việt Nam. Qua câu chuyện của ông, tôi chỉ c̣n nhớ tới những công việc lao động quá mức như đốn và vác những cây tre thật dài trên đôi vai thiếu ăn. Nhớ tới sức bền bỉ chịu đựng của những người tù có lúc phải sống bằng cây cỏ và côn trùng. Nhớ tới ḷng tin của ông với chuỗi lần hạt tự chế trong tù bằng một ṿng tṛn nhỏ bằng nhôm đập dẹp với mười ngấn. Nhớ tới câu chuyện vui buồn của ông kể về đời sống lao tù. Việc đi tiểu tiện phải báo cáo và việc anh em trong tù đă nghĩ ra cách chơi khăm cán bộ khi nói “báo cáo cán bộ tôi đi… cán bộ nắm” (nắm bắt triệt để chớ chả chơi!) Việc những người bạn tù vuợt ngục bị bắn tại chỗ hoặc tử h́nh sau đó. Những khó khăn khốn cùng của thân nhân người đi tù để lặn lội kiếm tiền “thăm nuôi” th́ gia đ́nh tôi cũng đă trải qua. Mẹ tôi với luơng giáo viên cấp 1 phải bán đổ bán tháo tất cả đồ đạc trong nhà (c̣n sót lại của tư sản) để sống qua ngày. Nếu ba tôi không được thả ra sau 6 năm mà lâu hơn nữa như những người khác th́ không biết gia đ́nh tôi sẻ đi về đâu. Ba tôi đích thật vẫn là trụ cột của gia đ́nh.
S3Y7_74jmD8
Đă hơn 35 năm kể từ lúc “bên thắng cuộc” xâm chiếm miền Nam nhưng chia rẽ giữa hai ư thức hệ vẫn c̣n đó mà “trại cải tạo” hay nhà tù khổ sai đă góp phần không ít. Đảng CSVN một mặt vẫn hô hào “ḥa hợp, ḥa giải”, một mặt vẫn không tỏ ra thái độ cần có để xúc tiến cho quá tŕnh này. Những quân nhân của miền Nam đă bỏ xác đó đây vẫn không được chôn cất cho đàng hoàng tử tế và được tưởng niệm. Vẫn không một lời xin lỗi về việc bỏ tù hàng loạt một cách đê hèn những người làm việc cho chính phủ miền Nam. Biểu tượng của ḥa b́nh là việc thả tù nhân chiến tranh nhưng chính phủ miền Bắc lại làm điều ngược lại. Những tù nhân trong trại “cải tạo” thật sự là những tù nhân của chiến tranh trong một nền “ḥa b́nh” của “độc lập, tự do, hạnh phúc” do đảng Cộng sản lập ra.

Thanh Tran

————————————-

Nguồn: Hồi tưởng của “bên thua cuộc” (http://snipurl.com/25w80m7). Thanh Tran. Facebook 14/12/2012. DCVOnline đề tựa, hiệu đính và minh hoạ.

dk302005
12-20-2012, 19:40
Cuộc chiến đă kết thúc hơn 37 năm qua nhưng vẫn không có kẻ thắng người thua,người Mỹ hoàn toàn không thua cuộc,người lính VNCH cũng không thua cuộc và CSVN cũng không phải là kẻ thắng cuộc! Tất cả hậu quả của cuộc chiến tương tàn không nên có taị VN đă để lại trên quê hương VN và trong mỗi người mỗi gia đ́nh vết thương quá lớn. Hậu quả của chiến tranh c̣n kéo dài măi cho đến ngày nay, một chính quyền thối nác tham lam và hèn nhác,một đất nước không có tự do và dân chủ cũng như một VN đă đi thụt lùi khá xa trên con đường phát triển so với hầu hết các nước trong khu vực! Dân tộc VN đă thua và đă đang bị cái họa CS đè lên người sau hơn 37 năm và c̣n bao lâu nữa !?.

dalat47
12-20-2012, 20:01
Cuộc chiến đă kết thúc hơn 37 năm qua nhưng vẫn không có kẻ thắng người thua,người Mỹ hoàn toàn không thua cuộc,người lính VNCH cũng không thua cuộc và CSVN cũng không phải là kẻ thắng cuộc! Tất cả hậu quả của cuộc chiến tương tàn không nên có taị VN đă để lại trên quê hương VN và trong mỗi người mỗi gia đ́nh vết thương quá lớn. Hậu quả của chiến tranh c̣n kéo dài măi cho đến ngày nay, một chính quyền thối nác tham lam và hèn nhác,một đất nước không có tự do và dân chủ cũng như một VN đă đi thụt lùi khá xa trên con đường phát triển so với hầu hết các nước trong khu vực! Dân tộc VN đă thua và đă đang bị cái họa CS đè lên người sau hơn 37 năm và c̣n bao lâu nữa !?.

Tôi đôc lời trần t́nh của ông Huy Đức:
30/04/1975 Ngày nhiều người tin là miền Bắc đă giải phóng miền Nam. Nhiều người thận trọng nh́n lại suốt hơn ba mươi năm, giật ḿnh với cảm giác bên được giải phóng hóa ra lại là miền Bắc.

Chứng tỏ cái ǵ của Miền Nam th́ Miền Bắc xài tuốt cho tới từ PHI CÔNG, TRỰC THĂNG, SA TRƯỜNG ĐỔ MỒ HÔI. CHIẾN TRƯỜNG BỚT DỔ MÁU..,c̣n Nhạc Vàng càng cấm đoán càng ra rả vang vọng khắp miền Bắc.

huonggiang4
12-20-2012, 20:28
Kính chuyển đến quư vị bài viết của Steeve Phạm về cuốn sách của VC Huy Đức

Bài của Steeve Phạm

Kính thưa quư diễn đàn.

Gần đây dư luận xôn xao về một quyển sách của tác giả Huy Đức, người từ chế độ cộng sản viết về tài liệu lịch sử của cuộc chiến vừa qua. Qua quyển sách có tên là " Bên thắng cuộc", nh́n toàn diện tác giả dường như muốn diễn đạt và dẫn chứng những điều thật sự xảy ra sau cuộc chiến, nhưng sự thật đó lại là những điều không thật. Kẻ bại trận bị đi tù nhưng với mỹ từ là học tập cải tạo. Những đoạn high light màu đỏ dưới đây để chúng ta có thể nhận định được giá trị của quyển sách nầy. Những dẫn chứng bịa đặt mặc dầu với những tên khác nhau, nhưng tác giả Huy Đức phải hoàn toàn trách nhiệm những điều không có thật trong quyển sách của ḿnh. Phan Xuân Huy cựu dân biểu phản chiến QLVNCH, cùng các tên Ngô công Đức chủ báo Tin Sáng, đă tiếp tay cho cộng sản để làm suy yếu chế độ miền Nam.

Trường hợp cá nhân Lê quang Liễn là một điển h́nh. Là bạn cùng khóa, cùng trường, cùng chiến đấu và cùng ở tù chung trại tù Ái Tử, B́nh Điền. Bạn Liễn không bao giờ nói lên câu nói như trong bài viết dù là với vợ con ḿnh. Chúng tôi, những đơn vị chiến đấu cuối cùng trong cuộc lui binh từ bỏ vùng địa đầu giới tuyến từ lệnh Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu. Cả Lữ đoàn 147TQLC của chúng tôi đặt dưới quyền chỉ huy của Trung Tướng Lâm Quang Thi Tư Lệnh Tiền Phương Quân Đoàn 1. Chúng tôi đă chiến đấu trong t́nh trạng bị cô thế, chúng tôi bị bắt làm tù binh vào ngày 27-3-1975. Chúng tôi không đầu hàng như trong đoạn dẫn chứng của tác giả Huy Đức. Sư đoàn TQLC chúng tôi, cũng như bất cứ ai ở cùng trại tù với Lê Quang Liễn đều cảm mến và kính phục tinh thần chiến đấu cao độ và bất khuất của anh trong bất cứ hoàn cảnh nào. Vào những ngày cuối tháng Ba găy súng, Liễn đă đích thân đưa xác người em ruột ḿnh lên chuyến tàu đầu tiên và cũng là cuối cùng, duy nhất cùng với BCH Lữ Đoàn vào Đà Nẳng. Sau đó đă quay lại cùng chiến đấu thề sống chết với đơn vị ḿnh. Thiếu Tá Lê Quang Liễn TDP/ TD7 không bao giờ bỏ cuộc, thề sống chết với đơn vị ḿnh. Chuyện bại trận của chúng tôi, không phải là trách nhiệm của Thiếu Tướng Bùi Thế Lân mà là của Trung Tướng Lâm Quang Thi vị Tư Lệnh Tiền Phương , người chỉ huy chúng tôi

Liễn không bao giờ ca tụng chế độ cộng sản, như trong dẫn chứng những điều bịa đặt làm tổn thương đến danh dự của người lính QLVNCH. Liễn ra tù sau cùng trong số sĩ quan của Lữ Đoàn 147 bị bắt tại băi biển Thuận An vào ngày 12-2-1988 . Trong giấy ra trại chỉ để là cải tạo trung b́nh, không giống bất cứ giấy ra trại nào của mọi người khác. Rất anh hùng trong chiến đấu, bất khuất trong trại tù,sống chết với thuộc cấp trong những giờ phút hiểm nguy nhất của cuộc chiến

Một cuốn sách có giá trị lịch sử, phải là một cuốn sách được viết bởi những người không thuộc phe phía nào. Những dẫn chứng vu vơ hoặc của vài tên hèn hạ "ăn cơm quốc gia, thờ ma cộng sản" như Phan Xuân Huy hay vài người nào đó đă phát biểu trong hoàn cảnh chẳng ai dám nói những ǵ khác hơn, ngoài những giáo điều cộng sản đều hoàn toàn không giá trị.

Xin tất cả chúng ta, những nhân chứng c̣n sống lại trong thế hệ hôm nay, không chấp nhận những điều sai sự thật dù bất cứ h́nh thức nào.

Qua quyển sách "Bên thắng cuộc" của tác giả Huy Đức là những viên thuốc đắng có bọc đường. Người đọc sẽ cảm nhận những tuyên truyền cho một chế độ gian ác, bên cạnh những quả bóng mù mờ, hư hư thực thực dễ dẫn dắt những người non nớt cả tin đi vào những điều không thật để rồi quên đi một quá khứ gian ác, đày đọa Quân, Dân, Cán, Chính QLVNCH qua mỹ từ “Học tập cải tạo”.
Ai thắng ai trong cuộc chiến vừa qua. Nay sự thật lịch sử đă được minh chứng rơ ràng!!

Hăy cẩn thận khi đọc quyển sách " Bên Thắng Cuộc" của tác giả vc Huy Đức

MX Phạm văn Tiền

qlvnch
12-20-2012, 21:45
____________________ ______

MỜI ĐỌC: Lời cám ơn của Huy Đức

Không cần bàn ra tán vào, mà chỉ cần đọc lướt qua danh sách những "nhân vật" -đặc biệt là những tên chóp bu CSVN- mà Huy Đức đă được "vinh dự tiếp cận" phỏng vấn để thực hiện quyển "Bên Thắng Cuộc" th́ cũng đủ biết Huy Đức là ai, đứng trên lập trường nào, và viết sách với chủ đích nào?!!!

Thật nực cười và lố bịch cho một vài "quan ngài" CQCC/VNCH vổ tay reo ḥ khi thấy tên VC "phản tỉnh" Huy Đức khen VNCH vài ba câu mà quên đi cái nhục bị CS khinh bỉ, đày đọa, chà đạp!


____________________ ____________________ __________________

Lời cám ơn

Trong quá tŕnh thu thập tư liệu để viết cuốn sách này, tác giả đă nhận được sự giúp đỡ chí t́nh của nhiều nhân vật lịch sử, sự hợp tác của các nhân chứng, sự đóng góp của các đồng nghiệp, và sự ủng hộ của rất nhiều bè bạn.

Tác giả đặc biệt cám ơn các nhà lănh đạo đă trả lời phỏng vấn trực tiếp cho cuốn sách này:
Thủ tướng Vơ Văn Kiệt, Thủ tướng Phan Văn Khải, Tổng Bí thư Đỗ Mười, Tổng Bí thư Lê Khả Phiêu, Chủ tịch Nước Lê Đức Anh, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Văn An, Ủy viên Thường trực Thường vụ Bộ chính trị Phạm Thế Duyệt, Phó Thủ tướng Nguyễn Mạnh Cầm, Phó Thủ tướng Vũ Khoan, Phó Thủ tướng Nguyễn Khánh, Phó Thủ tướng Nguyễn Công Tạn, Bí thư Trung ương Đảng Hoàng Tùng, các Phó chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng Nguyễn Đ́nh Liệu, Trần Phương, Đoàn Duy Thành, Ủy viên Bộ chính trị Nguyễn Hà Phan, Bí thư Trung ương Đảng Phan Minh Tánh, Bí thư Trung ương Đảng Trần Quốc Hương, Thứ trưởng Ngoại giao Trần Quang Cơ, Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, Trung tướng Vơ Viết Thanh…



Xin cám ơn các nhà lănh đạo đă trả lời các cuộc phỏng vấn của tác giả với tư cách là một nhà báo mà một phần nội dung được sử dụng trong cuốn sách này: Đại tướng Vơ Nguyên Giáp, Thượng tướng Trần Văn Trà, Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh, Tổng Bí thư Nông Đức Mạnh, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Hữu Thọ, Chủ tịch Quốc hội Lê Quang Đạo, Chủ tịch Nước Nguyễn Minh Triết, Bộ trưởng Công an Lê Minh Hương, Đại tướng Đoàn Khuê, Đại tướng Phạm Văn Trà, Phó Chủ tịch Nước Nguyễn Thị B́nh, Ủy viên Thường trực Bộ Chính trị Phan Diễn…

Cuốn sách không thể hoàn thành nếu không có sự giúp đỡ, hợp tác và tư vấn của những người giúp việc, những người có nhiều năm gần gũi với Chủ tịch Hồ Chí Minh, Thủ tướng Phạm Văn Đồng như ông Trần Việt Phương, ông Vũ Kỳ…; của nhóm giúp việc Tổng Bí thư Lê Duẩn: Phó Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng Trần Phương, Bộ trưởng Bộ Kế hoạch Đầu tư Đậu Ngọc Xuân, thư kư tổng bí thư, ông Đống Ngạc; của nhóm giúp việc và chuyên gia tư vấn của Tổng Bí thư Trường Chinh: Tiến sỹ Hà Nghiệp, Giáo sư Trần Nhâm, Giáo sư Đặng Xuân Kỳ, Giáo sư Dương Phú Hiệp, Giáo sư Đào Xuân Sâm, ông Trần Đức Nguyên…; của những người giúp việc Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh: ông Trần Văn Giao, ông Hồng Đăng, ông Dương Đ́nh Thảo, Tiến sỹ Lê Đăng Doanh; của những người giúp việc Tổng Bí thư Đỗ Mười: Thống đốc Lê Đức Thúy, Tiến sỹ Nguyễn Văn Nam; của những người giúp việc Thủ tướng Vơ Văn Kiệt: Trợ lư Vũ Quốc Tuấn, Trợ lư Nguyễn Trung, Trợ lư Vũ Đức Đam, ông Phạm Văn Hùng, ông Nguyễn Văn Huấn, Bác sỹ Đinh Trần Nhưng, Thư kư Nguyễn Văn Trịnh…; của những người giúp việc Thủ tướng Phan Văn Khải: Trợ lư Nguyễn Thái Nguyên, Trợ lư Nguyễn Đức Ḥa, Thư kư Nguyễn Văn Kích; của người viết tự truyện cho Đại tướng Lê Đức Anh, Đại tá Khuất Biên Ḥa.


Xin chân thành cảm ơn bà Nguyễn Thụy Nga, phu nhân Tổng Bí thư Lê Duẩn, bà Ngô Thị Huệ, phu nhân Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh, bà Phan Lương Cầm, phu nhân Thủ tướng Vơ Văn Kiệt đă trả lời phỏng vấn và cung cấp thông tin, tư liệu. Xin cám ơn sự giúp đỡ của Giáo sư Hồ Ngọc Đại, con rể, và Tiến sỹ Lê Kiên Thành, con trai Tổng Bí thư Lê Duẩn; bà Vơ Hiếu Dân, con gái, và ông Phan Thanh Nam, con trai Thủ tướng Vơ Văn Kiệt; Giáo sư Đặng Xuân Kỳ, con trai Tổng Bí thư Trường Chinh.

Cuốn sách cũng nhận được sự cộng tác rất tận t́nh của các vị từng đóng vai tṛ quan trọng trong tiến tŕnh h́nh thành chính sách ở các giai đoạn khác nhau của Việt Nam như Bộ trưởng Tư pháp Vũ Đ́nh Ḥe (1946-1960), Bộ trưởng Tư pháp Nguyễn Đ́nh Lộc (1992-2002), Bộ trưởng Kế hoạch Đầu tư Trần Xuân Giá, Tổng Cục trưởng Địa Chính Tôn Gia Huyên, các đời chủ nhiệm Văn pḥng Chính phủ Đoàn Trọng Truyến, Lê Xuân Trinh, Lại Văn Cử, Đoàn Mạnh Giao, Bộ trưởng Thương mại Lê Văn Triết, Bộ trưởng Thương mại Trương Đ́nh Tuyển, Chủ nhiệm Văn pḥng Quốc hội Vũ Măo, Trưởng ban Tuyên huấn Trung ương Trần Trọng Tân, Trưởng ban Tư tưởng Văn hóa Trung ương Hữu Thọ…

Đặc biệt cám ơn các tướng lĩnh Quân đội Nhân dân Việt Nam từng đóng vai tṛ quan trọng trong chiến tranh như Cục trưởng Tác chiến, Trung tướng Lê Hữu Đức, Cục phó Tác chiến Thiếu tướng Lê Phi Long, Cục phó Tác chiến Thiếu tướng Phan Hàm, những người trong gia đ́nh Đại tướng Lê Trọng Tấn, Cục trưởng T́nh báo Quân đội Đại tá Lê Trọng Nghĩa, Chánh Văn pḥng Quân ủy Trung ương Đại tá Nguyễn Văn Hiếu, Chánh Văn pḥng Đại tướng Vơ Nguyên Giáp, Đại tá Nguyễn Văn Huyên…
Xin chân thành cám ơn các nhà cách mạng lăo thành đă cung cấp cho tác giả hơn năm mươi cuốn hồi kư, phần lớn chưa từng xuất bản. Có những cuốn có giá trị tham khảo đặc biệt quan trọng, như các tập hồi kư của Bí thư Trung ương Đảng Trần Quốc Hương, một người từng gần gũi với Tổng Bí thư Trường Chinh, từng chỉ huy mạng lưới t́nh báo miền Bắc ở miền Nam và từng là trưởng Ban Bảo vệ Trung ương Đảng. Có những cuốn rất thẳng thắn của Ủy viên Trung ương Đảng khóa IV Nguyễn Thành Thơ, người từng chỉ đạo kinh tế mới và hợp tác hóa ở miền Nam. Có những cuốn tiết lộ xung đột đảng phái thời kỳ ngay sau 1945 của Đại tá Công an Trần Tấn Nghĩa, người nhận lệnh trực tiếp ám sát và bắt giữ các thành viên đảng phái không cộng sản trong các năm 1945, 1946. Có những cuốn nói về thời kỳ “giúp bạn” Campuchia của Đại sứ Ngô Điền, Đại sứ Trần Huy Chương. Cũng có những cuốn rất thú vị, giúp tiếp cận với những góc độ khác của các nhà lănh đạo tối cao như tự truyện của bà Ngô Thị Huệ, phu nhân Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh, hồi kư của bà Nguyễn Thụy Nga, người vợ miền Nam của Tổng Bí thư Lê Duẩn.

Tác giả xin chân thành cám ơn các sỹ quan Quân đội Việt Nam Cộng ḥa: Chuẩn tướng Nguyễn Hữu Hạnh, Chuẩn Đô đốc(!) Hồ Văn Kỳ Thoại, người chỉ huy trận hải chiến Hoàng Sa tháng 1-1974; cám ơn Phó Thủ tướng Việt Nam Cộng ḥa Nguyễn Văn Hảo, Dân biểu Hồ Ngọc Nhuận, Dân biểu Ngô Công Đức; cám ơn nhà văn Phan Nhật Nam, các nhà thơ Tô Thùy Yên, Trần Dạ Từ, nhà văn Uyên Thao; cám ơn Giáo sư Lê Xuân Khoa, bà Khúc Minh Thơ, những người đă giúp tác giả hiểu thêm về những nỗ lực của cộng đồng để giúp những người tù cải tạo được định cư tại Mỹ.

Tác giả cũng chân thành cám ơn Giáo sư Thomas Bass (Đại học Albany-SUNY), người đă thu xếp cuộc phỏng vấn cựu ngoại trưởng Henry Kissinger tại Boston vào tháng 2-2006; chân thành cám ơn các nhà báo Nguyễn Thị Ngọc Hải, Yên Ba, Nguyễn Khoa Diệu An, Trần Chí Hùng, Nguyễn Giang, Đinh Quang Anh Thái, Nguyễn Khanh, Lê Thiệp, nhà phê b́nh Phạm Xuân Nguyên, nhà ngoại giao Đinh Hoàng Thắng, nhà nghiên cứu Lưu Thu Hương, Tiến sỹ Trần Tố Loan đă giúp tác giả tiếp cận với nhiều nhân vật và nhiều tài liệu lịch sử quan trọng. Tác giả cũng xin chân thành cám ơn hàng trăm chính khách, sỹ quan, nhà tư sản, nhà báo, thường dân, các thuyền nhân và nạn nhân của những biến động sau năm 1975, những người đă giúp tác giả có được những câu chuyện sinh động. Những trích dẫn không có chú thích trong cuốn sách này được lấy từ những cuộc tṛ chuyện do tác giả thực hiện trực tiếp với các nhân chứng.

Xin cảm ơn nhà thơ Bùi Khương Hà, người đă đọc những chương đầu tiên trong bản thảo đầu tiên và có những ư kiến xác đáng giúp tác giả điều chỉnh nội dung và cấu trúc cuốn sách.
Tác giả cũng xin chân thành cám ơn nhà văn Nguyên Ngọc, nhà sử học Dương Trung Quốc, Tiến sỹ Nguyễn Thị Hậu, Giáo sư Trần Hữu Dũng (Đại học Wright, Ohio), Giáo sư Nguyễn Mạnh Hùng (Đại học George Mason, Virginia), nhà sử học Sophie Quinn Judge (Đại học Temple), Giáo sư Shawn McHale (Đại học George Washington), Giáo sư Hồ Huệ Tâm (Đại học Harvard), Giáo sư Peter Zinoman (Đại học UC Berkeley), Giáo sư Ngô Thanh Nhàn (Đại học New York) đă đọc và tận t́nh góp ư để tác giả hoàn chỉnh bản thảo cuốn sách này.

Cuốn sách cũng không thể hoàn thành nếu không có nhóm giúp việc gồm một số trí thức trẻ, một số sinh viên mà trong lần xuất bản này tác giả chưa thể nêu tên họ. Trong quá tŕnh thực hiện cuốn sách tác giả đă luôn nhận được sự động viên, giúp đỡ của những người bạn như Nguyễn Thanh Toại, Đặng Cao Thắng, Lê Hải, Đỗ Trung Quân, Hà Tân Cương, Nguyễn Quang Lập, Đặng Tâm Chánh, Bùi Nguyên Cẩm Ly, Trần Minh Khôi, Vơ Văn Điểm, Huỳnh Kim Phụng, Đào Ngọc Lâm, Bùi Đức Thịnh, Nguyễn Văn Diễn, B.V.D, N.T.H, Nguyễn Đức Quang, Trần Ngọc Phong, Mai Kỳ, Xuân B́nh, Nguyễn Hải Phong, Lê Thị Hoàng Anh, Phùng Văn Vinh, Trần Minh Triết …

Tác giả hy vọng tiếp tục nhận được sự góp ư chân thành để hoàn chỉnh cuốn sách này trong những lần xuất bản tới.

hmta1982
12-23-2012, 03:17
Bài viết "Bên Thua Cuộc" hay quá ... nhớ & muốn khóc luôn ! Nhớ hăng xe "Phi Long Tiến Lực" mà hồi xưa tụi tôi hay gọi là "Phi Long Tiến Lực Gà Rù" ... bởi v́ nó chạy như ... rùa ... Ôi thời ấy c̣n đâu :112:

VC ban nuoc
12-23-2012, 05:05
Lời phi lô:

Chuyện chẳng có chi mà ầm ỉ với một ng̣i bút VC.Đây chẳng qua là những Dương yhu Hương,Bùi Tín,Kim Anh.....

Có thể nói cái" công tác" mà đảng csHaNoi đă giao phó cho Huy Đức làm,chính là "giải độc" cho chế độ.

Huy Đức tinh ranh,mượn lôi nh́n" khách quan" để dẫn độc giả vào cái "chủ quan" của người CS.

==================== ========

Chớ Tưởng Bở!!!

Đỗ Văn Phúc

Cuốn sách Bên Thắng Cuộc của nhà báo Huy Đức vừa phổ biến trên internet đă gây ra những phản ứng sôi nổi trong cộng đồng người Việt tị nạn trong mấy ngày qua.
Rất nhiều người Việt hải ngoại tỏ vẻ vui mừng khi đọc thấy Huy Đức viết ra rơ ràng đầy chi tiết những sự kiện lớn như (1) Cải tạo Công thương nghiệp, (2) Nạn kiều người Hoa, (3) Tù cải tạo... để gần như chê trách, lên án những người cầm quyền Cộng Sản; đồng thời khi viết về các lănh tụ, quân nhân miền Nam, tác giả lại dùng những từ ngữ có tính trân trọng (như gọi Tổng Thống Thiệu, Đại Tướng Cao Văn Viên, Quân Lực VNCH...). Họ bày tỏ sự hài ḷng và phổ biến qua điện thư, diễn đàn để giới thiệu như là một tác phẩm có tính khách quan, phản kháng lại với nhà cầm quyền Việt Cộng.
Lại không ít người th́ bày tỏ sự nghi ngờ, dè dặt; và thậm chí có người lên án tác phẩm như một phương tiện tuyên truyền kín đáo của Hà Nội nhằm dễ dàng xâm nhập vào cộng đồng chống Cộng ở hải ngoại.
Trước tiên, chúng ta cần biết rằng hiện nay đang có nhu cầu giải độc, và tác giả lại là một người từ trong ḷng xă hội CS, do đó, có quan điểm, góc nh́n hạn chế hoặc rất khác với chúng ta trong các vấn đề chính trị xă hội Việt Nam cận đại.

Đảng Cộng Sản Việt Nam, sau hơn nửa thế kỷ cai trị đă gây ra vô vàn tội ác đối với Tổ quốc và nhân dân. Đó là điều hiển nhiên, không ai có thể phủ nhận hay biện minh, dù là người trong nước, người từng tham gia, ủng hộ cho Cộng Sản.
Ngày nay, trước cao trào dân chủ của nhân dân, những người Cộng sản đang t́m cách tẩy rửa những tội ác tày đ́nh, những vết nhơ bạo lực để xoa dịu quần chúng bằng cách đổ lỗi về những sự tàn bạo, vô lương của chính sách cai trị lên đầu những cá nhân hoặc đă qua đời, hoặc đă rời những chức vụ trong đảng và chính quyền.
Để biện minh cho những tội ác mà Hồ Chí Minh đảng Cộng Sản đă gây ra cho dân tộc trong hơn nửa thế kỷ qua, hầu hết những người cựu cán bộ Cộng Sản mà chúng ta biết đến qua danh xưng “phản tỉnh” đều tập trung vào việc lên án các bọn thủ phạm gây ác là “thoái hoá, biến chất...” Họ cho rằng những tội ác đều là hiện tượng trong những hoàn cảnh, giai đoạn nào đó. Như thế, có khác nào họ mặc thị cho rằng những đảng viên CS không biến chất đều là những người tốt. Họ gần như hoàn toàn không nh́n thấy cái ác vốn là bản chất của chủ nghĩa Cộng Sản và được thi hành thông qua những đảng viên thuần thành.
Khi đề cập đến việc quá tàn khốc trong việc đánh tư sản, tác giả Huy Đức gán tội ác đó cho cá nhân Đỗ Mười là người chỉ huy chiến dịch đánh tư sản, trong lúc nêu ra những than phiền của Vơ Văn Kiệt, Nguyễn Văn Linh và các đảng viên cao cấp khác; coi những đảng viên CS này không nhuốm máu dân lành vô tội.

Theo ông Nguyễn Văn Trân, viện trưởng Viện Kinh tế Trung ương: “Khi bắt đầu chiến dịch, Bộ Chính trị chuyển anh Nguyễn Văn Linh sang làm Dân vận rồi đưa anh Đỗ Mười vào v́ anh Đỗ Mười đă làm cải tạo công thương nghiệp ở Hà Nội. Anh Mười vào Sài G̣n áp dụng y chang những ǵ đă làm ở miền Bắc trong năm 1960”. Theo ông Hoàng Tùng: “Năm 1955, khi đánh tư sản ở Hải Pḥng, Đỗ Mười cũng cho xóa sạch”. Ông Hoàng Tùng thừa nhận là thoạt đầu ông đă cùng ông Đỗ Mười vào Nhà khách Trung ương tại Sài G̣n (T78), viết bài ủng hộ chiến dịch này, nhưng sau thấy Đỗ Mười đánh cả tiểu thương ông bỏ về. Ông Mười hỏi: “Sao về?”. Hoàng Tùng nói: “Tôi theo anh, tôi sa lầy”.
Sự thật th́ việc đánh tư sản ở miền Nam năm cũng là sự lặp lại việc đánh tư sản đă xảy ra ở miền Bắc hàng chục năm trước. Cũng là phó bản của chến dịch cải cách ruộng đất đă làm chết oan ức hàng trăm ngàn nông dân trong thhời gian 1953-1954.
(Bên Thắng Cuộc, trang 45)

Huy Đức cố t́nh quên rằng cái chính sách căn bản của chế độ lấy học thuyết Cộng Sản làm kim chỉ nam; dựa trên hai phạm trù đấu tranh giai cấp và bạo lực cách mạng.

Những người miền Nam, nói rộng ra, những người không Cộng Sản đều có cách nh́n độ lượng, đa phương; do ảnh hưởng lối giáo dục dân chủ tự do, và những giáo lư đầy nhân ái của các tôn giáo. Phe Quốc Gia dù có chính nghĩa, có những thành viên học cao, hiểu rộng, được đào tạo đến nơi đến chốn; nhưng lại có cách nh́n dễ dăi, hời hợt trong các vấn đề chính trị. V́ thế, liên tiếp trong nhiều thập niện, trước hoặc sau 1975, trong chiến tranh vơ lực cũng như chiến tranh chính trị, đều nhiều lần sụp vào cái bẫy lắt léo của Cộng Sản mà đă dẫn đến mất miền Nam cũng như đang bị VC lấn sân tại hải ngoại.

Trong khi đó, những người Cộng Sản th́ luôn luôn nghi kỵ, nh́n sự việc bằng một lăng kính quan điểm soi mói tận tường để không bị sơ hở. Và cũng thế, khi hành động hay phát ngôn, họ đều thận trọng chọn lựa sao cho mục đích chính trị của họ phải hàm chứa trong từng việc làm, từng câu, từng chữ.

Tác giả Huy Đức sinh ra ở miền Bắc, mới 13 tuổi khi Cộng Sản chiếm miền Nam. Chắc chắn ông ta đă hấp thụ giáo dục của đảng CS và từng “phấn đấu” để trở thành đoàn viên, đảng viên đảng Cộng Sản. V́ nếu không là đoàn viên, th́ không dễ ǵ trở thành một nhà báo; và nếu không phải là đảng viên, th́ nhà báo đó không dễ ǵ gần gủi với các cấp lănh đạo chóp bu để tṛ chuyện, phỏng vấn. Nên nhớ, năm 1983, Huy Đức đă được chọn đi Kampuchea với tư cách chuyên gia quân sự.
Dĩ nhiên, cũng như các cán binh Cộng Sản khi tiếp xúc lần đầu với miền Nam phồn thịnh, họ đều vỡ mộng và nh́n nhận một thực tại cay đắng. Đó là sự thua kém mọi mặt của chế độ miền Bắc mà tuyên truyền bịp bợm của Cộng Sản đă che đậy, lừa bịp họ. Những Dương Thu Hương, Nguyễn Khắc Toàn, Trần Anh Kim cũng đă từng viết ra những điều trên. Nay đến lượt Huy Đức.

Trong một bài viết dài 7 trang in chữ nhỏ, không có tựa đề của nhà báo Phạm Đ́nh Trọng đă nêu ra nhiều vấn đề sai lầm, tội ác của nhà cầm quyền Hà Nội để lên án sâu sắc bọn lănh đạo, và chính ông ta cũng thú nhận chủ nghĩa CS là sai lầm. Có lẽ v́ các luận điểm đó mà một nguyệt san của lính VNCH tại Nam Cali đă đăng trong mục “Đọc Báo Cộng Sản” với lời giới thiệu nồng nhiệt như một “bài viết hiếm thấy của một phóng viên Quân đội Cộng Sản 40 tuổi Đảng”. Nhưng có ít nhất bốn đoạn trong bài viết, tác giả đă ca ngợi một thời kỳ lẫm liệt, một khí thế dũng mănh “toàn dân một ḷng” trong cuộc chiến “Chống Mỹ cứu nước” và mặc thị vinh danh những lănh đạo CS thời đó như Hồ Chí Minh, Trường Chinh, Phạm Văn Đồng...

Xin trích ra đây một đoạn

“Hội trường Ba Đ́nh, Hà Nội, nơi diễn ra những sự kiện lịch sử lớn của những năm tháng hào hùng, nơi hướng về của những niềm tin sắt son, nơi hội tụ, tập hợp và phát huy được sức mạnh vô địch của nhân dân làm nên chiến thắng trong cuộc kháng chiến chống Mỹ. Ai đă thực sự gắn bó cuộc đời, gắn bó máu thịt với nhà nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà, ai đă chứng kiến những giờ phút lịch sử ở Ba Đ́nh thời cách mạng c̣n tinh khôi, trong trẻo, đẹp đẻ, thần thánh, đều hiểu rằng hội trường Ba Đ́nh là hiện thân của thời cách mạng tinh khôi đó, là ngôi đền linh thiêng của cuộc cách mạng dựng lên nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hoà vàng son một thời…”
(Nguyệt san KBC, số ra tháng 11, 2012, trang 38)

Nếu con em những người lính VNCH nói riêng, và đồng hương tị nạn nói chung, tin rằng một khi báo lính đă chọn đăng th́ bài đó chắc chắn đáng tin cậy về những chi tiết lịch sử; họ sẽ có cái nh́n vô cũng sai lạc về bản chất cuộc chiến tranh Việt Nam, và chắc sẽ đem ḷng tôn kính đối với bọn lănh tụ CS thời đó. Hơ sẽ coi những người lính VNCH chỉ là bọn đánh thuê của ngoại bang, trong khi đảng CS có công giải phóng dân tôc!!!
V́ cuốn sách dày nhiều trang, chứa đựng nhiều vấn đề; mà bài viết này th́ chỉ có hạn, chúng tôi chỉ xin trích dẫn ra một đoạn sau để thấy tác giả Huy Đức đang chuyển cái tội ác của đảng CSVN qua vai “một vài cá nhân” , v́ “nhiều người là ủy viên Bộ Chính trị cũng không được biết”. Ông ta cũng cho rằng ngoài bọn thoái hoá biến chất gây tội đó, th́ “những người cộng sản có lương tri cũng sẽ đón nhận sự thật một cách có trách nhiệm”

Không chỉ thường dân, cho đến đầu thập niên 1980, nhiều chính sách làm thay đổi số phận của hàng triệu sinh linh như “Phương án II”4, như “Z30”5 cũng chỉ được quyết định bởi một vài cá nhân, nhiều người là ủy viên Bộ Chính trị cũng không được biết. Nội bộ người Việt Nam đă có nhiều đụng độ, tranh căi không cần thiết v́ chỉ có thể tiếp cận với lịch sử qua những thông tin được cung cấp bởi nhà trường và bộ máy tuyên truyền. Không chỉ các thường dân, tôi tin, những người cộng sản có lương tri cũng sẽ đón nhận sự thật một cách có trách nhiệm.
(Bên Thắng Cuộc, trang 9)

Trong chương 2 nói về “cải tạo”, là một kế hoạch trả thù thâm độc, tàn ác của “Bên Thắng Cuộc”, Huy Đức chỉ mới dám nhận rằng

Cho tới đầu thập niên 1990, quan điểm của Đảng về việc tập trung cải tạo vẫn c̣n khắc nghiệt
(BTC, trang 38)

V́ đă có nhiều nhà b́nh luận lên tiếng về cuốn sách Bên Thắng Cuộc, phân tích trên nhiều khía cạnh nội dung; chúng tôi không dám đi xa hơn mà chỉ nêu lên một điểm chính:
Huy Đức là người sinh ra, lớn lên, được giáo dục trong chế độ CS, từng phục vụ đắc lực chế độ. Ngày này, nếu anh nh́n thấy và nói lên được đôi chút sự thật th́ chúng ta cũng ghi nhận thiện ư đó. Nếu không khe khắt để nh́n đây là tác phẩm có tính tuyên truyền khéo léo, che đậy, gỡ nguy cho đảng CS, th́ cũng phải nhận rằng Huy Đức c̣n nhiều giới hạn mà những điều anh viết ra tuy có thật, nhưng chưa nêu ra hết cái gốc, cái nhân của sự việc. Đó là sự tàn bạo bản chất của chủ nghĩa Cộng Sản và những kẻ tôn thờ chủ nghĩa đó.
Nhưng chúng tôi cũng cám ơn Huy Đức đă tiết lộ nhiều tên tuổi miền Nam mà trước đây chúng tôi tuy biết là Việt Gian, Việt Cộng, nhưng thiếu bằng chứng cụ thể. Nay do chính một nhà báo Việt Cộng viết ra th́ coi như chắc nịch (trường hợp Trần Kiêm Đoàn hiện định cư ở Sacramento, California).

Ở Huế, chiều ngày 21-9-1975, Hiệu phó kiêm Bí thư Đoàn trường Nguyễn Tri Phương Trần Kiêm Đoàn được Thành đoàn Huế giao phối hợp với Đoàn trường Đồng Khánh, dẫn 200 đoàn viên theo cửa Thượng Tứ vào Đại Nội. Trước khi đi, Thành đoàn ra lệnh: “Chuẩn bị khăn gói, thức ăn ba ngày, sẵn sàng chiến đấu”. Ông Đoàn kể: “Tụi tôi hồi hộp: Mỹ quay lại hay binh lính Sài G̣n nổi dậy? Tới 3 giờ sáng th́ mới hay tin sáng mai đổi tiền. Khi ấy tôi c̣n trẻ, hào hứng với những cái mới nên nghe nói một đồng tiền mới giá trị bằng 500 đồng tiền cũ cũng có cái ǵ đó tự hào. Sáng ra vẫn tả xung hữu đột đôn đốc đoàn viên hoàn thành nhiệm vụ”.
(BTC, trang 41)

Mấy năm trước đây, khi Hoàng Minh Chính lên tiếng công khai chống đảng; đă có nhiều người Việt hải ngoại tang bốc, tôn sùng ông ta, thậm chí c̣n áo dài khăn đóng quỳ lạy trước di ảnh của ông ta mà quên rằng ông ta chỉ chống đảng đương quyền chứ không hề chống lại chủ nghĩa Cộng Sản. Thái độ vồn vập này cũng được dành cho cả Nguyễn Văn Trấn, Nguyễn Hộ, Bùi Tín… là bọn đồ tể đă nhuốm bao nhiêu máu đồng đội, đồng bào chúng ta
Những người Quốc Gia đang hoạt động rất cần thiết phải đọc những bài vở, sách báo của CS để nghiên cứu nội t́nh của họ; biết khai thác những chi tiết mới để làm lợi cho sự đấu tranh. Nhưng luôn phải tỉnh táo để nhận thấy những mục tiêu thầm kín qua những câu văn có vẻ như đứng ở “phe ḿnh”
Xin phép mượn một thành ngữ b́nh dân để kết luận cho bài này
Chớ tưởng bở!!!
Đỗ Văn Phúc
December 19, 2012.

VC ban nuoc
12-23-2012, 05:11
VÀI CẢM NGHĨ VỀ QUYỂN BÊN THẮNG CUỘC

người lính già oregon

Một cách nào đó, somehow, dù bận lắm, tôi cũng vừa đọc xong quyển Bên Thắng Cuộc, phần I, 190 trang, của Huy Đức do một người bạn gửi tới. Tôi đọc rất kỹ đến trang 80, th́ “nắm” được điều tôi muốn “nắm”, và từ đó trở đi, tôi đọc phớt qua, v́ không c̣n ǵ hấp dẫn, cũng bấy nhiêu chuyện chúng ta đă quá biết. Như trên đầu đề, tôi viết những ḍng này như “vài cảm nghĩ”, mà "cảm nghĩ" th́ lúc nào cũng mang tính cách cá nhân, chủ quan; không phải một bài phê b́nh có tính cách hàn lâm, dài ḍng, với trích dẫn, bằng cớ. Nghĩa là đọc xong phần I (tôi chỉ có phần này), tôi xếp nó lại, và viết theo trí nhớ, trung thực với cảm nghĩ đă có mà thôi. V́ quyển sách không đáng bỏ công sức và th́ giờ để b́nh phẩm, khen hay chê. Không đáng, v́ theo thiển ư, nó chỉ gây xôn xao vài bữa, rồi cuối cùng sẽ ch́m vào tầm thường, quên lăng như những tác phẩm của Bùi Tín, Dương Thu Hương, Vũ Thư Hiên, Tô Hải dạo nào v.v… Không đáng, v́ Bên Thắng Cuộc, tôi nghĩ, chỉ là một sưu tập (recueil, collection) những mẩu chuyện đă xưa, đă cũ 37 năm, từ 1975, được phân đoạn thành phần, chương, mục, thêm dẫn chứng v.v… Tôi sực nhớ quyển Những thiên đường mù của Dương Thu Hương trong đó bà kết án vụ đấu tố năm 54 –điều làm dân hải ngoại hả hê, nhưng thực ra về vụ ấy, tên cáo già Hồ Chí Minh cũng đă vờ vịt lên tiếng nhận khuyết điểm và trách cứ những cán bộ thừa hành đă làm sai v.v… Tôi có quá lời lắm không nếu tôi đánh giá Bên thắng cuộc như những chuyện ngồi lê đôi mách, ai cũng biết rồi khổ quá nói măi, được tác giả góp nhặt lại, kể và in thành sách bán tại Mỹ, để kiếm tiền, kiếm danh –là điều chắc chắn– và dĩ nhiên, kiếm lợi nào đó về chính trị trên thế đứng của một người hiện-c̣n-là-Cộng-sản đứt đuôi con ṇng nọc, chưa bỏ nước ra đi như, ít ra, những cựu đảng viên ly khai sống tại Pháp.


1) Danh sách cám ơn

Trong mục tác giả cảm tạ những người đă giúp ông hoàn thành tác phẩm, người ta thấy danh sách quá dài, quá chi tiết, mà hai phân ba là những lănh đạo và cán bộ gộc, xưa và nay, của Cộng Phỉ Coco ViXi. Bọn ác ôn này làm sao mà nói tốt về dân “ngụy” thua cuộc cho được? Lại nữa, phỏng vấn bọn lănh đạo Vi Xi, có thực hay không, làm sao dân hải ngoại biết? Kê đại ra cho oai?

Phần c̣n lại gồm những nhân vật theo Cộng từ khuya, đa số c̣n trong nước (như Hồ Ngọc Nhuận), hay ngoài nước, hoặc cộng tác với tờ pro VC Người Việt (như Đinh Quang Anh Thái, nhân vật này trong lời giới thiệu quyển sách đă dùng chữ của Vi Xi “tư liệu” thay cho “tài liệu”, th́ đủ rơ lập trường của y), hoặc nửa nạc nửa mỡ, hay những tên tuổi lạ hoắc gồm những khoa bảng trẻ tuổi lớn lên tại xứ người, biết cóc khô ǵ về cuộc chiến VN, về Cộng sản, hay những khoa bảng già què ăn quẩn cối xay đă sống nhờ cơm quốc gia nay thờ ma Cộng sản (như Châu Tâm Luân, hay Nguyễn Mạnh Hùng –có thời là giáo sư trường Đại Học CTCT Đà Lạt)… Thiếu vắng những người chống Cộng thứ thiệt và thứ dữ (như nhà thơ Nguyễn Chí Thiện, chủ báo Hoàng Dược Thảo, những talk show hosts Huỳnh Quốc B́nh, Đoàn Trọng Hiếu, Hồng Phúc, những cựu quân nhân, cựu tù nhân, cựu thuyền nhân có tiếng tăm và những bạn bè bảo vệ Cờ Vàng của tôi trong các diễn đàn Thụ Nhân, Tổng Hội Ái Hữu Đại Học CTCT Đà Lạt). Trừ vài nhân vật hải ngoại nổi tiếng, như bà Khúc Minh Thơ (nhân chứng về vụ vượt biên?), hoặc Phan Nhật Nam (ví dụ về cha là cán bộ Vi Xi gộc, mà con “ngụy” vẫn đi tù), mà, tôi đoán, tác giả xử dụng như nguồn tin vô thưởng vô phạt về những tiết mục nhất định. Lại có cả Kissinger, một tên “đồng minh” vô liêm sỉ đă bán đứng VNCH cho Cộng Phỉ; tin được tên này th́ có mà bán thóc giống. Ngoài ra, nh́n tác phẩm trong thư mục tác giả đă tham khảo, tôi đoán ông trích dẫn tài liệu nhiều hơn là phỏng vấn những nhân chứng, chẳng hạn Kissinger (đâu có hưỡn, và đâu có phỏng vấn y chùa được?), v́ tài liệu có sẵn hết rồi, giờ đâu mà tác giả bày đặt phỏng vấn để biết những điều mà ông đă quá biết qua sách vở? Chẳng qua chỉ muốn làm tăng thêm giá trị của quyển sách để dễ bán, để hù độc giả dễ tin. Cũng như tại Mỹ, được cơ sở thương mại Amazon phát hành có ǵ là ghê gớm lắm đâu mà tác giả, đúng hơn các bơm sĩ, khua chiêng gơ mơ kinh quá?

Chỉ đọc qua danh sách, có thể biết tác giả là ai, và tác phẩm muốn viết ǵ.

2) Muốn ǵ?

Tôi có cảm tưởng quyển Bên Thắng Cuộc, nếu là tiểu thuyết, sẽ rơi đúng, ngoài ư muốn, và khả năng, dĩ nhiên, của tác giả VC Huy Đức, vào một tiêu chuẩn của “tân tiểu thuyết” Pháp (nouveau roman) được đề ra trong những tiểu thuyết và nhất là L’ère du soupçon (Kỷ nguyên hồ nghi) của Nathalie Sarraute: cứ nêu tất cả sự kiện, lộn xộn, khách quan… cũng không sao. Tác giả th́ ẩn núp trong các nhân vật của ḿnh, hoặc ở đâu đó, và tất cả đều không quan trọng. Độc giả mới là người phải sắp xếp lại các sự kiện để t́m ra ư nghĩa thật của nội dung, nhân vật, tác giả, sứ điệp (message) trong sách. Cũng vậy, trong quyển La Jalousie (có hai nghĩa), tác giả Alain Robbe-Grillet đứng sau bức mành cửa sổ (jalousie) nh́n và kể những sự kiện xảy ra trong căn pḥng của một người đàn ông đang ghen (jalousie) vợ. Độc giả có nhiệm vụ ráp lại các chi tiết để cấu thành nội dung câu chuyện và hiểu ư của tác giả.

Như thế, trong sách của ḿnh, Huy Đức núp dưới bóng các nhân vật hoặc trốn sau bức mành, phơi bày những sự kiện, có tính lịch sử hay không. Nhiệm vụ của chúng ta, độc giả, là lôi tác giả ra khỏi những sự kiện, câu văn hay nhân vật để nh́n thấy sự thật. Và sự thật trong Bên Thắng Cuộc, đó là:

a) Trong những đoạn mở đầu, Huy Đức tả / kể về cuộc điều quân và thắng trận của Cộng quân vào ngày 30/4/1975 một cách chi tiết, tỉ mỉ, toàn hảo, cho độc giả cảm tưởng rằng Đảng tuyệt vời, những cấp chỉ huy bên Cộng quân đều là danh tướng, không khác những phim, sách kể lại những trận đánh lớn trong quân sử thế giới. Để làm ǵ, nếu không là để ca ngợi và thấy hănh diện về “chiến thắng lịch sử”, một cách khéo léo qua những sách vở Đảng, công điện, lời nói của Bí thư Đảng (Lê Duẩn) và các tướng chỉ huy mặt trận? Để làm ǵ? V́ nếu “hồi chánh” thật (như một số độc giả hải ngoại tưởng lầm hoặc mong ước) hoặc ít ra có cái nh́n trung thực, khách quan về lịch sử, tác giả phải lên án cuộc tấn công ấy chứ, ví dụ, Việt Cộng vi phạm hiệp định Paris, với sự đồng lơa của người Mỹ lật lọng và tay trong ngu đần Dương Văn Minh, tên tướng được sinh ra chỉ để phản bội; ví dụ, nếu không có Trung Cộng và Liên Xô viện trợ, th́ Việt Cộng cũng chẳng làm nên cơm cháo ǵ, hoặc nếu Miền Nam là tay sai của Mỹ th́ Miền Bắc nô lệ cho hai quan thầy, Nga và Tàu. Đàng này, Huy Đức cứ kể chuyện, mà phớt lờ những vấn đề ấy.

V́ muốn đề cao chiến thắng vĩ đại của đoàn quân anh hùng, Huy Đức cũng lờ đi sự việc mà người dân Miền Nam nào cũng thấy, cũng biết, cũng chế giễu: đó là đoàn quân anh hùng chiến thắng vĩ đại gồm toàn những tên bộ đội mặt mũi non choẹt, hay những tên sĩ quan, đứa nào cũng có hàm răng hô như bàn nạo dừa, gốc gác bần cố nông, nhà quê, tóc không chải, chân đi dép râu, quần áo rộng thùng th́nh, lâu ngày không giặt hôi hám, ngơ ngơ ngác ngác như những thằng Mán về thành, ngẩng mặt nh́n những cao ốc Sài G̣n thiếu điều cổ muốn găy, gọi nhà hộ sinh là “xưởng đẻ”, cầu tiêu tiểu là “nhà ỉa, nhà đái”. Huy Đức cũng có kể câu chuyện tên bộ đội rửa rau trong bồn cầu, giật nước trôi đi và nó la hoảng, tưởng là CIA gài bẫy phá hoại, hay một tên khác khoác lác là “ở Miền Bắc ti vi tủ lạnh chạy đầy đường”, nhưng đó chỉ là hai ví dụ mà tác giả đưa ra, cốt lấy điểm người Việt hải ngoại, và cho là hiện tượng cá nhân, không đáng kể. Không hiểu sao, bây giờ những đứa nào trong phe chiến thắng cũng có mặc cảm xấu hổ về tính chất quê mùa, bần cố nông, bồi tàu, thiến heo, phu cạo mủ cao su, giao liên xă –mà trước kia là điều kiện tiên quyết ắt có và đủ để trở thành Cộng sản. Dương Thu Hương, trong Tiểu thuyết vô đề, lâu ngày quá, quên ḿnh là Vi Xi, đă “ngụy hóa” viên sĩ quan chỉ huy một đại đội trên Trường Sơn bằng cách giấu biến dép râu và nón cối, cho y mang giày mang tất đường hoàng như lính quân đội VNCH. Thế đấy.

b) Huy Đức bơm quá sá Vơ Văn Kiệt và Lê Duẩn. Nếu Bùi Tín trong Mây mù thế kỷ đứng về phe Vơ Nguyên Giáp, nâng bi tên tướng bị thất sủng này thế nào th́ trong Bên thăng cuộc, Huy Đức bơm Lê Duẩn như thế ấy, hoặc hơn, ví dụ khen giọng nói “giọng Quảng Trị trầm ấm” của y (“trầm ấm” chỗ nào hả ông? Ba tôi cũng dân Quảng Trị, giọng nói nghe nặng ch́nh chịch, nịnh vừa thôi chứ). Theo Huy Đức, Lê Duẩn lúc ấy là bí thư Đảng, đă lănh đạo cuộc tấn công xâm chiếm Miền Nam, tạo nên chiến thắng lẫy lừng 30/4/1975. Lê Duẩn chống Tàu Cộng (ví dụ, không thèm bắt tay Chu Ân Lai), lănh đạo cuộc phản công nhanh chóng và thắng lợi trong những trận đánh phá biên giới phía Bắc bởi Tàu, và phía Tây Nam bởi Pol Pot, đệ tử của Tàu Cộng. Qua đó, Huy Đức muốn nhắn gửi ǵ cho bọn lănh đạo VC hiện nay đang rước voi về dày mả tổ, tự nguyện làm tay sai cho Tàu Cộng? Cũng cần nhắc thêm, tôi đă xem đâu đó, dưới mắt quốc tế, Lê Duẩn được xem là một tay đồ tể Việt Nam đă sát hại bao nhiêu sinh linh, chỉ sau Hồ Chí Minh,

C̣n Vơ Văn Kiệt, theo Huy Đức, là một thủ tướng “cởi mở” đề ra chính sách ḥa hợp ḥa giải, chiêu hiền đăi sĩ. Chính sách này, Huy Đức đang giăng ra, theo nghị quyết 36 của Đảng, như cái bẫy đối với những con mồi quốc gia hải ngoại suốt đời ngây thơ bị lừa phỉnh dài dài mà không tởn, qua quyển sách đang ăn khách của ông –mà các bơm sĩ chuyên đút và thổi ống đu đủ xem như một người trung thực, vô tư, công bằng. Cũng không phải vô t́nh mà Huy Đức nhiều lần nhắc đến tên của Đỗ Trung Quân, tác giả bài “Quê hương là chùm khế ngọt”. Đại khái, về đi anh ơi, quên hết hận thù, xóa bàn làm lại. Nguyễn Minh Triết, tại Dana Point, năm nào, th́ trắng trợn hơn không thua một thằng ma cô chánh hiệu: về đi anh ơi, gái Việt Nam bây giờ đẹp lắm.

Chúng ta có thể xem tác giả Huy Đức là người của phe đối lập với lănh đạo hiện tại? Tại sao không? Đối lập, nhưng nhát gan, không dám đụng trực tiếp, sợ bị tai nạn xe hoặc bị mời vào trại cải tạo. Một thắc mắc nữa của tôi là vấn đề thời điểm, timing: tại sao bây giờ, sau 37 năm, mới viết sách, đưa tất cả chuyện này ra? Có thể tác giả đang học hay tu nghiệp tại Mỹ và đối tượng chính lần này là độc giả hải ngoại, mà ông ta rất cần sự ủng hộ, ít ra bằng vơ mồm, chống lại bọn trên và chống Tàu Cộng? Hay có thể bọn lănh đạo hiện tại mượn tay Huy Đức chiêu dụ Việt kiều xóa bỏ hận thù? Dám lắm.

c) Vụ kẻ chiến thắng lừa và lùa kẻ chiến bại vào những trại tù cải tạo: Huy Đức, trong một đoạn đă tiết lộ nội dung cái thông cáo của Ủy ban Quân quản bắt tŕnh diện “học tập” là do mưu kế của Vơ Văn Kiệt, chính ủy Sài G̣n toàn quyền lúc ấy, thần tượng của Huy Đức trong sách: “Việc công bố ba mức thời gian học tập […] là cố ư để cho các đối tượng ngầm hiểu rằng thời gian học tập tối đa của các sỹ quan chỉ là một tháng”. Ai cũng dính bẫy. Đó là một tṛ lừa phỉnh đê tiện mà chỉ có “bên thắng cuộc”, tức bọn lưu manh Vi Xi mới xử dụng. Thay v́ kết án, như tôi đang làm, Huy Đức lại trích ra nguyên văn câu trên, không ư kiến, để làm ǵ?

Về các sĩ quan VNCH bị nhốt ở các trại tù, Huy Đức có nhỏ vài giọt nước mắt cá sấu, chẳng hạn kể những thảm cảnh và cực khổ của vài “nhân chứng” đi thăm nuôi chồng, con. Lại có đoạn kể một quản giáo cũng khóc ṛng v́ thương cảm (chuyện về một người tên Lưu Đ́nh Triều). Ô hô. Nhưng không có một lời kết án nào dành cho bọn chiến thắng đă đối xử một cách tàn bạo, nhỏ nhen, hèn hạ đối với những người đă buông súng đầu hàng. Trái lại, qua văn phong, ông tỏ vẻ dửng dưng, nếu không nói là hài ḷng đối với biện pháp cải tạo đề ra bởi Đảng, dưới quyền của Lê Duẩn, một cách kín đáo bằng cách trích dẫn, không cần thiết, những lời giải thích, biện minh qua các văn kiện, thông tư của những tên chóp bu. Hoặc ngược lại, của những cải tạo viên “giác ngộ” công khai ca tụng chính sách cải tạo, từ ông tướng già bệnh hoạn Nguyễn Văn Vỹ “học” sáu tháng đến các binh sĩ “học” ba ngày được thong thả về nhà. Chưa nói việc một số tay sai trong hàng ngũ quốc gia tuyên bố được đi tù là điều “may mắn”, nhẹ nhàng như đi dạo mát. Chưa nói việc Huy Đức bênh Đảng, cho rằng v́ “ngân sách của Cách mạng” eo hẹp nên phải cho tù cải tạo ăn ít đi, mà cố t́nh lờ rằng, cho tù ăn đói là một chính sách thâm độc của Vi Xi. Vân vân…

Việc này cũng giống như việc bọn “bên thắng cuộc” đánh tư sản mại bản, gian thương, Hoa kiều, bằng cách đổi tiền, tịch thu tài sản, lùa dân đi kinh tế mới, cho đến phong trào vượt biên: không một lời kết tội bọn cầm quyền và chính sách đểu cáng, ty tiện (vơ vét tiền bạc, vàng bạc của nhân dân Miền Nam). Tác giả –núp sau lưng Đảng Cướp Ngày CSVN– chỉ kể, nhưng độc giả không biết để làm ǵ, v́ không có một lời lên án những hành động này. Không có cả một lời cảm thông cho những nạn nhân, trái lại ông ngầm đồng t́nh với bọn cướp xem họ như những tư bản ác ôn, không hơn không kém.

3) Đoc giả hải ngoại

Trừ bài viết c̣ mồi quảng cáo bán sách của ông bơm sĩ, giáo sư Trần Hữu Dũng, và vài nhân vật nổi tiếng pro VC, tôi có đọc vài ư kiến của một số người thực sự “phe ta” cho rằng Huy Đức đă gọi các sĩ quan tự sát là “tuẫn tiết”, đă gọi tổng thống, tướng lănh, sĩ quan VNCH, đầy đủ tước vị, với vẻ kính trọng đường hoàng, như vậy, họ kết luận, tác giả này rất good, c̣ thể tin được… Chu choa! In sách tại Mỹ, cho người Việt hải ngoại mua đọc và phổ biến, với mục đích ǵ tôi đă phân tích, th́ bố bảo ông ta cũng không dám gọi ai trong “phe ḿnh” là “thằng” này “thằng” nọ. Nhưng qua lời ông ta trích dẫn câu nói của vài tên thuộc phe chiến thắng hạng gộc, trong đó có Lê Duẩn, hay lũ cán bộ, quản giáo trong những trại tù cải tạo, người dân Miến Nam từ tổng thống trở xuống đều bị gọi và bị chửi là “thằng”, là “ngụy” tuốt luốt. Và đó mới là lời lẽ đích thực của tác giả Huy Đức, cựu bộ đội, nhà văn, nhà báo VC, đứng sau mành cửa sổ, như tác giả Alain Robbe-Grillet của La Jalousie, xem chúng nó đánh nhau. “Chúng nó” đây là những người phe ta ca ngợi tác phẩm của ông vs những người phe ḿnh có tánh đa nghi, đầu có nhiều sạn, như tôi, rất khó dụ khị. “Chúng nó” mà xào xáo, chia rẽ nhau v́ cuốn sách tầm thường, nặc mùi Vi Xi này, th́ cuốn sách cũng đă thành công rồi, đúng theo Nghị quyết 36 đề ra.

4) Một ví dụ về h́nh thức chửi khéo Vi Xi bởi một tù nhân cải tạo, có thể so sánh với phương cách chửi khéo phe ta được áp dụng bởi tác giả Huy Đức trong Bên thắng cuộc:

"Mới đầu, đa số c̣n phát biểu linh tinh lắm. Hệ thống ăng ten chưa được thiết lập qui mô. Trong đội Rau Xanh có ông Đại úy Cảnh sát già gân Hoàng Bá Linh. Ông Linh là người Quảng B́nh, hay Quảng Trị, trực tánh, ưa kể chuyện tiếu lâm và chuyện chế độ cũ, nói năng rất “phản động”, thuộc loại điếc không sợ súng. Trong một buổi học tập của đội, ông đă phát biểu, lên án “bọn CTCT ngụy” như sau: “Bọn ngụy tuyên truyền rất bố láo bố lếu về Bác Hồ vĩ đại, vô vàn kính yêu của ta, ví dụ họ nói nguyên văn như ri, tổ cha thằng già Hồ Chí Minh là tên giết người bán nước, làm tay sai cho thằng Xịt Ta Lin và thằng Mao Xếnh Xáng... Họ xuyên tạc bộ đội anh hùng của ta nguyên văn như ri, là chúng nó ốm đói quá, bảy thằng Việt Cộng đu một cọng đu đủ mà không găy... Thật là mất dạy hết sức!”, v.v... Và cứ thế ông nói dai, nói dài, nói lớn “nguyên văn như ri, như ri”, với giọng nặng trịch, nhừa nhựa thuốc lào. Tất cả sĩ quan cải tạo xanh mặt, cản không được, ngồi im, lo lắng cho ông. Phải hơn hai phút sau thằng cán bộ quản giáo mới hiểu ra, lên tiếng cắt ngang, hầm hầm quát bảo ông im ngay. Nó ức lắm, nhưng lúc ấy v́ quá bất ngờ chưa biết kết ông vào tội ǵ. Hôm sau, ông bị dẫn đi “làm việc” khá lâu, rồi bị biệt giam một tháng. Ra khỏi pḥng biệt giam, ông tiếp tục mở máy, như cũ, cười hề hề: 'Tui đâu ngán thằng mô'" (trích bài “Đá Nát Vàng Phai” của Kim Thanh)

Người Lính Già Oregon

Portland, 21/12/2012

perry
12-23-2012, 09:02
chuyện quá khứ nhắc lại làm ǵ cho đau đớn. Hiện tại nh́n vào một đất nước như tế nào th́ các bạn đă chứng kiến thấy rồi. Toàn là đảng cướp côn đồ, tham nhũng, trộm cướp, đỉ điếm, đâm chém là chính sách của đảng đưa ra.

KhongTu
12-23-2012, 17:11
kẻ thắng th́ tham nhũng, ăn chơi cho đă đời. C̣n kẻ thua th́ ôm hận, chửi rủa cho đỡ tức.

tianecon
12-23-2012, 17:33
vay ma hoi truoc 1975 sao khong bat duoc thang viet cong nao ban me chet me no di cho roi, tiec that

huonggiang4
12-25-2012, 05:03
VÀI CẢM NGHĨ VỀ QUYỂN BÊN THẮNG CUỘC

người lính già oregon

Một cách nào đó, somehow, dù bận lắm, tôi cũng vừa đọc xong quyển Bên Thắng Cuộc, phần I, 190 trang, của Huy Đức do một người bạn gửi tới. Tôi đọc rất kỹ đến trang 80, th́ “nắm” được điều tôi muốn “nắm”, và từ đó trở đi, tôi đọc phớt qua, v́ không c̣n ǵ hấp dẫn, cũng bấy nhiêu chuyện chúng ta đă quá biết. Như trên đầu đề, tôi viết những ḍng này như “vài cảm nghĩ”, mà "cảm nghĩ" th́ lúc nào cũng mang tính cách cá nhân, chủ quan; không phải một bài phê b́nh có tính cách hàn lâm, dài ḍng, với trích dẫn, bằng cớ. Nghĩa là đọc xong phần I (tôi chỉ có phần này), tôi xếp nó lại, và viết theo trí nhớ, trung thực với cảm nghĩ đă có mà thôi. V́ quyển sách không đáng bỏ công sức và th́ giờ để b́nh phẩm, khen hay chê. Không đáng, v́ theo thiển ư, nó chỉ gây xôn xao vài bữa, rồi cuối cùng sẽ ch́m vào tầm thường, quên lăng như những tác phẩm của Bùi Tín, Dương Thu Hương, Vũ Thư Hiên, Tô Hải dạo nào v.v… Không đáng, v́ Bên Thắng Cuộc, tôi nghĩ, chỉ là một sưu tập (recueil, collection) những mẩu chuyện đă xưa, đă cũ 37 năm, từ 1975, được phân đoạn thành phần, chương, mục, thêm dẫn chứng v.v… Tôi sực nhớ quyển Những thiên đường mù của Dương Thu Hương trong đó bà kết án vụ đấu tố năm 54 –điều làm dân hải ngoại hả hê, nhưng thực ra về vụ ấy, tên cáo già Hồ Chí Minh cũng đă vờ vịt lên tiếng nhận khuyết điểm và trách cứ những cán bộ thừa hành đă làm sai v.v… Tôi có quá lời lắm không nếu tôi đánh giá Bên thắng cuộc như những chuyện ngồi lê đôi mách, ai cũng biết rồi khổ quá nói măi, được tác giả góp nhặt lại, kể và in thành sách bán tại Mỹ, để kiếm tiền, kiếm danh –là điều chắc chắn– và dĩ nhiên, kiếm lợi nào đó về chính trị trên thế đứng của một người hiện-c̣n-là-Cộng-sản đứt đuôi con ṇng nọc, chưa bỏ nước ra đi như, ít ra, những cựu đảng viên ly khai sống tại Pháp.

1) Danh sách cám ơn

Trong mục tác giả cảm tạ những người đă giúp ông hoàn thành tác phẩm, người ta thấy danh sách quá dài, quá chi tiết, mà hai phân ba là những lănh đạo và cán bộ gộc, xưa và nay, của Cộng Phỉ Coco ViXi. Bọn ác ôn này làm sao mà nói tốt về dân “ngụy” thua cuộc cho được? Lại nữa, phỏng vấn bọn lănh đạo Vi Xi, có thực hay không, làm sao dân hải ngoại biết? Kê đại ra cho oai?

Phần c̣n lại gồm những nhân vật theo Cộng từ khuya, đa số c̣n trong nước (như Hồ Ngọc Nhuận), hay ngoài nước, hoặc cộng tác với tờ pro VC Người Việt (như Đinh Quang Anh Thái, nhân vật này trong lời giới thiệu quyển sách đă dùng chữ của Vi Xi “tư liệu” thay cho “tài liệu”, th́ đủ rơ lập trường của y), hoặc nửa nạc nửa mỡ, hay những tên tuổi lạ hoắc gồm những khoa bảng trẻ tuổi lớn lên tại xứ người, biết cóc khô ǵ về cuộc chiến VN, về Cộng sản, hay những khoa bảng già què ăn quẩn cối xay đă sống nhờ cơm quốc gia nay thờ ma Cộng sản (như Châu Tâm Luân, hay Nguyễn Mạnh Hùng –có thời là giáo sư trường Đại Học CTCT Đà Lạt)… Thiếu vắng những người chống Cộng thứ thiệt và thứ dữ (như nhà thơ Nguyễn Chí Thiện, chủ báo Hoàng Dược Thảo, những talk show hosts Huỳnh Quốc B́nh, Đoàn Trọng Hiếu, Hồng Phúc, những cựu quân nhân, cựu tù nhân, cựu thuyền nhân có tiếng tăm và những bạn bè bảo vệ Cờ Vàng của tôi trong các diễn đàn Thụ Nhân, Tổng Hội Ái Hữu Đại Học CTCT Đà Lạt). Trừ vài nhân vật hải ngoại nổi tiếng, như bà Khúc Minh Thơ (nhân chứng về vụ vượt biên?), hoặc Phan Nhật Nam (ví dụ về cha là cán bộ Vi Xi gộc, mà con “ngụy” vẫn đi tù), mà, tôi đoán, tác giả xử dụng như nguồn tin vô thưởng vô phạt về những tiết mục nhất định. Lại có cả Kissinger, một tên “đồng minh” vô liêm sỉ đă bán đứng VNCH cho Cộng Phỉ; tin được tên này th́ có mà bán thóc giống. Ngoài ra, nh́n tác phẩm trong thư mục tác giả đă tham khảo, tôi đoán ông trích dẫn tài liệu nhiều hơn là phỏng vấn những nhân chứng, chẳng hạn Kissinger (đâu có hưỡn, và đâu có phỏng vấn y chùa được?), v́ tài liệu có sẵn hết rồi, giờ đâu mà tác giả bày đặt phỏng vấn để biết những điều mà ông đă quá biết qua sách vở? Chẳng qua chỉ muốn làm tăng thêm giá trị của quyển sách để dễ bán, để hù độc giả dễ tin. Cũng như tại Mỹ, được cơ sở thương mại Amazon phát hành có ǵ là ghê gớm lắm đâu mà tác giả, đúng hơn các bơm sĩ, khua chiêng gơ mơ kinh quá?

Chỉ đọc qua danh sách, có thể biết tác giả là ai, và tác phẩm muốn viết ǵ.

2) Muốn ǵ?

Tôi có cảm tưởng quyển Bên Thắng Cuộc, nếu là tiểu thuyết, sẽ rơi đúng, ngoài ư muốn, và khả năng, dĩ nhiên, của tác giả VC Huy Đức, vào một tiêu chuẩn của “tân tiểu thuyết” Pháp (nouveau roman) được đề ra trong những tiểu thuyết và nhất là L’ère du soupçon (Kỷ nguyên hồ nghi) của Nathalie Sarraute: cứ nêu tất cả sự kiện, lộn xộn, khách quan… cũng không sao. Tác giả th́ ẩn núp trong các nhân vật của ḿnh, hoặc ở đâu đó, và tất cả đều không quan trọng. Độc giả mới là người phải sắp xếp lại các sự kiện để t́m ra ư nghĩa thật của nội dung, nhân vật, tác giả, sứ điệp (message) trong sách. Cũng vậy, trong quyển La Jalousie (có hai nghĩa), tác giả Alain Robbe-Grillet đứng sau bức mành cửa sổ (jalousie) nh́n và kể những sự kiện xảy ra trong căn pḥng của một người đàn ông đang ghen (jalousie) vợ. Độc giả có nhiệm vụ ráp lại các chi tiết để cấu thành nội dung câu chuyện và hiểu ư của tác giả.

Như thế, trong sách của ḿnh, Huy Đức núp dưới bóng các nhân vật hoặc trốn sau bức mành, phơi bày những sự kiện, có tính lịch sử hay không. Nhiệm vụ của chúng ta, độc giả, là lôi tác giả ra khỏi những sự kiện, câu văn hay nhân vật để nh́n thấy sự thật. Và sự thật trong Bên Thắng Cuộc, đó là:

a) Trong những đoạn mở đầu, Huy Đức tả / kể về cuộc điều quân và thắng trận của Cộng quân vào ngày 30/4/1975 một cách chi tiết, tỉ mỉ, toàn hảo, cho độc giả cảm tưởng rằng Đảng tuyệt vời, những cấp chỉ huy bên Cộng quân đều là danh tướng, không khác những phim, sách kể lại những trận đánh lớn trong quân sử thế giới. Để làm ǵ, nếu không là để ca ngợi và thấy hănh diện về “chiến thắng lịch sử”, một cách khéo léo qua những sách vở Đảng, công điện, lời nói của Bí thư Đảng (Lê Duẩn) và các tướng chỉ huy mặt trận? Để làm ǵ? V́ nếu “hồi chánh” thật (như một số độc giả hải ngoại tưởng lầm hoặc mong ước) hoặc ít ra có cái nh́n trung thực, khách quan về lịch sử, tác giả phải lên án cuộc tấn công ấy chứ, ví dụ, Việt Cộng vi phạm hiệp định Paris, với sự đồng lơa của người Mỹ lật lọng và tay trong ngu đần Dương Văn Minh, tên tướng được sinh ra chỉ để phản bội; ví dụ, nếu không có Trung Cộng và Liên Xô viện trợ, th́ Việt Cộng cũng chẳng làm nên cơm cháo ǵ, hoặc nếu Miền Nam là tay sai của Mỹ th́ Miền Bắc nô lệ cho hai quan thầy, Nga và Tàu. Đàng này, Huy Đức cứ kể chuyện, mà phớt lờ những vấn đề ấy.

V́ muốn đề cao chiến thắng vĩ đại của đoàn quân anh hùng, Huy Đức cũng lờ đi sự việc mà người dân Miền Nam nào cũng thấy, cũng biết, cũng chế giễu: đó là đoàn quân anh hùng chiến thắng vĩ đại gồm toàn những tên bộ đội mặt mũi non choẹt, hay những tên sĩ quan, đứa nào cũng có hàm răng hô như bàn nạo dừa, gốc gác bần cố nông, nhà quê, tóc không chải, chân đi dép râu, quần áo rộng thùng th́nh, lâu ngày không giặt hôi hám, ngơ ngơ ngác ngác như những thằng Mán về thành, ngẩng mặt nh́n những cao ốc Sài G̣n thiếu điều cổ muốn găy, gọi nhà hộ sinh là “xưởng đẻ”, cầu tiêu tiểu là “nhà ỉa, nhà đái”. Huy Đức cũng có kể câu chuyện tên bộ đội rửa rau trong bồn cầu, giật nước trôi đi và nó la hoảng, tưởng là CIA gài bẫy phá hoại, hay một tên khác khoác lác là “ở Miền Bắc ti vi tủ lạnh chạy đầy đường”, nhưng đó chỉ là hai ví dụ mà tác giả đưa ra, cốt lấy điểm người Việt hải ngoại, và cho là hiện tượng cá nhân, không đáng kể. Không hiểu sao, bây giờ những đứa nào trong phe chiến thắng cũng có mặc cảm xấu hổ về tính chất quê mùa, bần cố nông, bồi tàu, thiến heo, phu cạo mủ cao su, giao liên xă –mà trước kia là điều kiện tiên quyết ắt có và đủ để trở thành Cộng sản. Dương Thu Hương, trong Tiểu thuyết vô đề, lâu ngày quá, quên ḿnh là Vi Xi, đă “ngụy hóa” viên sĩ quan chỉ huy một đại đội trên Trường Sơn bằng cách giấu biến dép râu và nón cối, cho y mang giày mang tất đường hoàng như lính quân đội VNCH. Thế đấy.

b) Huy Đức bơm quá sá Vơ Văn Kiệt và Lê Duẩn. Nếu Bùi Tín trong Mây mù thế kỷ đứng về phe Vơ Nguyên Giáp, nâng bi tên tướng bị thất sủng này thế nào th́ trong Bên thăng cuộc, Huy Đức bơm Lê Duẩn như thế ấy, hoặc hơn, ví dụ khen giọng nói “giọng Quảng Trị trầm ấm” của y (“trầm ấm” chỗ nào hả ông? Ba tôi cũng dân Quảng Trị, giọng nói nghe nặng ch́nh chịch, nịnh vừa thôi chứ). Theo Huy Đức, Lê Duẩn lúc ấy là bí thư Đảng, đă lănh đạo cuộc tấn công xâm chiếm Miền Nam, tạo nên chiến thắng lẫy lừng 30/4/1975. Lê Duẩn chống Tàu Cộng (ví dụ, không thèm bắt tay Chu Ân Lai), lănh đạo cuộc phản công nhanh chóng và thắng lợi trong những trận đánh phá biên giới phía Bắc bởi Tàu, và phía Tây Nam bởi Pol Pot, đệ tử của Tàu Cộng. Qua đó, Huy Đức muốn nhắn gửi ǵ cho bọn lănh đạo VC hiện nay đang rước voi về dày mả tổ, tự nguyện làm tay sai cho Tàu Cộng? Cũng cần nhắc thêm, tôi đă xem đâu đó, dưới mắt quốc tế, Lê Duẩn được xem là một tay đồ tể Việt Nam đă sát hại bao nhiêu sinh linh, chỉ sau Hồ Chí Minh,

C̣n Vơ Văn Kiệt, theo Huy Đức, là một thủ tướng “cởi mở” đề ra chính sách ḥa hợp ḥa giải, chiêu hiền đăi sĩ. Chính sách này, Huy Đức đang giăng ra, theo nghị quyết 36 của Đảng, như cái bẫy đối với những con mồi quốc gia hải ngoại suốt đời ngây thơ bị lừa phỉnh dài dài mà không tởn, qua quyển sách đang ăn khách của ông –mà các bơm sĩ chuyên đút và thổi ống đu đủ xem như một người trung thực, vô tư, công bằng. Cũng không phải vô t́nh mà Huy Đức nhiều lần nhắc đến tên của Đỗ Trung Quân, tác giả bài “Quê hương là chùm khế ngọt”. Đại khái, về đi anh ơi, quên hết hận thù, xóa bàn làm lại. Nguyễn Minh Triết, tại Dana Point, năm nào, th́ trắng trợn hơn không thua một thằng ma cô chánh hiệu: về đi anh ơi, gái Việt Nam bây giờ đẹp lắm.

Chúng ta có thể xem tác giả Huy Đức là người của phe đối lập với lănh đạo hiện tại? Tại sao không? Đối lập, nhưng nhát gan, không dám đụng trực tiếp, sợ bị tai nạn xe hoặc bị mời vào trại cải tạo. Một thắc mắc nữa của tôi là vấn đề thời điểm, timing: tại sao bây giờ, sau 37 năm, mới viết sách, đưa tất cả chuyện này ra? Có thể tác giả đang học hay tu nghiệp tại Mỹ và đối tượng chính lần này là độc giả hải ngoại, mà ông ta rất cần sự ủng hộ, ít ra bằng vơ mồm, chống lại bọn trên và chống Tàu Cộng? Hay có thể bọn lănh đạo hiện tại mượn tay Huy Đức chiêu dụ Việt kiều xóa bỏ hận thù? Dám lắm.

c) Vụ kẻ chiến thắng lừa và lùa kẻ chiến bại vào những trại tù cải tạo: Huy Đức, trong một đoạn đă tiết lộ nội dung cái thông cáo của Ủy ban Quân quản bắt tŕnh diện “học tập” là do mưu kế của Vơ Văn Kiệt, chính ủy Sài G̣n toàn quyền lúc ấy, thần tượng của Huy Đức trong sách: “Việc công bố ba mức thời gian học tập […] là cố ư để cho các đối tượng ngầm hiểu rằng thời gian học tập tối đa của các sỹ quan chỉ là một tháng”. Ai cũng dính bẫy. Đó là một tṛ lừa phỉnh đê tiện mà chỉ có “bên thắng cuộc”, tức bọn lưu manh Vi Xi mới xử dụng. Thay v́ kết án, như tôi đang làm, Huy Đức lại trích ra nguyên văn câu trên, không ư kiến, để làm ǵ?

Về các sĩ quan VNCH bị nhốt ở các trại tù, Huy Đức có nhỏ vài giọt nước mắt cá sấu, chẳng hạn kể những thảm cảnh và cực khổ của vài “nhân chứng” đi thăm nuôi chồng, con. Lại có đoạn kể một quản giáo cũng khóc ṛng v́ thương cảm (chuyện về một người tên Lưu Đ́nh Triều). Ô hô. Nhưng không có một lời kết án nào dành cho bọn chiến thắng đă đối xử một cách tàn bạo, nhỏ nhen, hèn hạ đối với những người đă buông súng đầu hàng. Trái lại, qua văn phong, ông tỏ vẻ dửng dưng, nếu không nói là hài ḷng đối với biện pháp cải tạo đề ra bởi Đảng, dưới quyền của Lê Duẩn, một cách kín đáo bằng cách trích dẫn, không cần thiết, những lời giải thích, biện minh qua các văn kiện, thông tư của những tên chóp bu. Hoặc ngược lại, của những cải tạo viên “giác ngộ” công khai ca tụng chính sách cải tạo, từ ông tướng già bệnh hoạn Nguyễn Văn Vỹ “học” sáu tháng đến các binh sĩ “học” ba ngày được thong thả về nhà. Chưa nói việc một số tay sai trong hàng ngũ quốc gia tuyên bố được đi tù là điều “may mắn”, nhẹ nhàng như đi dạo mát. Chưa nói việc Huy Đức bênh Đảng, cho rằng v́ “ngân sách của Cách mạng” eo hẹp nên phải cho tù cải tạo ăn ít đi, mà cố t́nh lờ rằng, cho tù ăn đói là một chính sách thâm độc của Vi Xi. Vân vân…

Việc này cũng giống như việc bọn “bên thắng cuộc” đánh tư sản mại bản, gian thương, Hoa kiều, bằng cách đổi tiền, tịch thu tài sản, lùa dân đi kinh tế mới, cho đến phong trào vượt biên: không một lời kết tội bọn cầm quyền và chính sách đểu cáng, ty tiện (vơ vét tiền bạc, vàng bạc của nhân dân Miền Nam). Tác giả –núp sau lưng Đảng Cướp Ngày CSVN– chỉ kể, nhưng độc giả không biết để làm ǵ, v́ không có một lời lên án những hành động này. Không có cả một lời cảm thông cho những nạn nhân, trái lại ông ngầm đồng t́nh với bọn cướp xem họ như những tư bản ác ôn, không hơn không kém.

3) Độc giả hải ngoại

Trừ bài viết c̣ mồi quảng cáo bán sách của ông bơm sĩ, giáo sư Trần Hữu Dũng, và vài nhân vật nổi tiếng pro VC, tôi có đọc vài ư kiến của một số người thực sự “phe ta” cho rằng Huy Đức đă gọi các sĩ quan tự sát là “tuẫn tiết”, đă gọi tổng thống, tướng lănh, sĩ quan VNCH, đầy đủ tước vị, với vẻ kính trọng đường hoàng, như vậy, họ kết luận, tác giả này rất good, c̣ thể tin được… Chu choa! In sách tại Mỹ, cho người Việt hải ngoại mua đọc và phổ biến, với mục đích ǵ tôi đă phân tích, th́ bố bảo ông ta cũng không dám gọi ai trong “phe ḿnh” là “thằng” này “thằng” nọ. Nhưng qua lời ông ta trích dẫn câu nói của vài tên thuộc phe chiến thắng hạng gộc, trong đó có Lê Duẩn, hay lũ cán bộ, quản giáo trong những trại tù cải tạo, người dân Miến Nam từ tổng thống trở xuống đều bị gọi và bị chửi là “thằng”, là “ngụy” tuốt luốt. Và đó mới là lời lẽ đích thực của tác giả Huy Đức, cựu bộ đội, nhà văn, nhà báo VC, đứng sau mành cửa sổ, như tác giả Alain Robbe-Grillet của La Jalousie, xem chúng nó đánh nhau. “Chúng nó” đây là những người phe ta ca ngợi tác phẩm của ông vs những người phe ḿnh có tánh đa nghi, đầu có nhiều sạn, như tôi, rất khó dụ khị. “Chúng nó” mà xào xáo, chia rẽ nhau v́ cuốn sách tầm thường, nặc mùi Vi Xi này, th́ cuốn sách cũng đă thành công rồi, đúng theo Nghị quyết 36 đề ra.

4) Một ví dụ về h́nh thức chửi khéo Vi Xi bởi một tù nhân cải tạo, có thể so sánh với phương cách chửi khéo phe ta được áp dụng bởi tác giả Huy Đức trong Bên thắng cuộc:

"Mới đầu, đa số c̣n phát biểu linh tinh lắm. Hệ thống ăng ten chưa được thiết lập qui mô. Trong đội Rau Xanh có ông Đại úy Cảnh sát già gân Hoàng Bá Linh. Ông Linh là người Quảng B́nh, hay Quảng Trị, trực tánh, ưa kể chuyện tiếu lâm và chuyện chế độ cũ, nói năng rất “phản động”, thuộc loại điếc không sợ súng. Trong một buổi học tập của đội, ông đă phát biểu, lên án “bọn CTCT ngụy” như sau: “Bọn ngụy tuyên truyền rất bố láo bố lếu về Bác Hồ vĩ đại, vô vàn kính yêu của ta, ví dụ họ nói nguyên văn như ri, tổ cha thằng già Hồ Chí Minh là tên giết người bán nước, làm tay sai cho thằng Xịt Ta Lin và thằng Mao Xếnh Xáng... Họ xuyên tạc bộ đội anh hùng của ta nguyên văn như ri, là chúng nó ốm đói quá, bảy thằng Việt Cộng đu một cọng đu đủ mà không găy... Thật là mất dạy hết sức!”, v.v... Và cứ thế ông nói dai, nói dài, nói lớn “nguyên văn như ri, như ri”, với giọng nặng trịch, nhừa nhựa thuốc lào. Tất cả sĩ quan cải tạo xanh mặt, cản không được, ngồi im, lo lắng cho ông. Phải hơn hai phút sau thằng cán bộ quản giáo mới hiểu ra, lên tiếng cắt ngang, hầm hầm quát bảo ông im ngay. Nó ức lắm, nhưng lúc ấy v́ quá bất ngờ chưa biết kết ông vào tội ǵ. Hôm sau, ông bị dẫn đi “làm việc” khá lâu, rồi bị biệt giam một tháng. Ra khỏi pḥng biệt giam, ông tiếp tục mở máy, như cũ, cười hề hề: 'Tui đâu ngán thằng mô'" (trích bài “Đá Nát Vàng Phai” của Kim Thanh)

Người Lính Già Oregon

Portland, 21/12/2012