vuitoichat
01-09-2013, 17:20
http://iyouphim.com/forum/attachment.php?attac hmentid=204467&stc=1&d=1357751936
Người bệnh và thăm bệnh. Ảnh: vcmedia.
Có lần tôi đến bệnh viện thăm mẹ bạn tôi. Bác ấy vừa bị tai nạn xe máy. Người đâm vào bác ấy đă bỏ chạy mà không thèm ngó ngàng ǵ đến bác ấy.
Kết quả là bác ấy bị gẫy xương đùi, hai xương sườn và cả xương đ̣n. Ngoài ra, trên người bác c̣n có nhiều vết bầm, vết xước. Cũng may là có người đi ngang qua đă đưa bác ấy đến bệnh viện cấp cứu.
Pḥng bệnh nơi các bệnh nhân nằm điều trị đều có cửa sổ nh́n ra hành lang, v́ vậy mọi người đi qua đi lại trong bệnh viện đều có thể nh́n vào các pḥng bệnh và có thể thấy các bệnh nhân nằm trên giường. Quần áo của bệnh nhân trong bệnh viện là bộ đồ ngủ kẻ trắng xanh, nh́n hơi giống đồng phục của tù nhân. Thường th́ bốn bệnh nhân nằm chung một pḥng, mỗi người một giường, cạnh giường có kê tủ con và trong góc pḥng có bồn rửa tay.
Những bệnh nhân khác nằm cùng pḥng với mẹ bạn tôi đều là nạn nhân của tai nạn giao thông. Và quanh đi quẩn lại vẫn là vấn đề giao thông. Trong một thông báo của Bộ ngoại giao Việt Nam có viết: Mối đe dọa lớn nhất đối với người dân xuất phát từ giao thông trên đường phố. Theo thống kê của toàn thế giới, với số người chết do tai nạn giao thông (hiện đang là trên 12 000 người một năm), Việt Nam là một trong những nước đang đứng đầu trong “lĩnh vực“ này. Một kỷ lục đáng buồn!
Nằm đối diện giường mẹ bạn tôi là một người đàn ông đă có tuổi. Ông đứng tập thể dục gần đường cái và đă phải nhập viện với nhiều viết thương khắp người. Chắc chắn ông ấy phải đau đớn lắm, cũng như mẹ bạn tôi. Bác ấy ở trong viện đă gần một tuần rồi và một hai hôm nữa các bác sĩ sẽ quyết định về cái chân bị gẫy, xem có phải phẫu thuật hay không. Xem chừng, bác c̣n sợ phẫu thuật hơn là phải tiếp tục chịu đau đớn như vậy.
http://data.vietinfo.eu/News//2013/01/08/182091/1357681051.4644.jpg
Đây chính là nỗi ám ảnh của những người bệnh. Ảnh: thanhnien.
Ở bệnh viện, gia đ́nh bệnh nhân luôn luôn phải túc trực, chăm sóc cho bệnh nhân. Các bữa ăn cho bệnh nhân gia đ́nh đều phải tự lo, bệnh viện hầu như không cung cấp “dịch vụ“ đó. Theo nội quy của bệnh viện, bữa sáng người nhà có thể mang đến cho bệnh nhân vào khoảng từ 6:30 đến 7:30, sau đó bữa trưa từ 10 đến 12 giờ và chiều sau 16 giờ gia đ́nh có thể đến thăm bệnh nhân và mang bữa tối đến. Ấy vậy mà ngoài những giờ thăm nuôi đó ra, bệnh nhân cũng không được hưởng sự yên tĩnh. Bệnh viện là vậy mà. Có lần, khi tôi hỏi một cô bạn người Việt rằng, nếu như tôi phải nằm viện, bệnh viện sẽ cho tôi ăn uống như thế nào, bạn tôi đă rất ngạc nhiên với câu hỏi đó.
Trong pḥng bệnh, chỗ kê ghế cho người nhà bệnh nhân cũng không có v́ pḥng quá nhỏ. V́ thế nên mọi người đến thăm đều phải ngồi lên giường của bệnh nhân. Nhiều khi hai, ba người bệnh phải năm chung một giường. Nhất là khoa phụ sản. Tại đây, hai bà mẹ mới sinh cùng hai đứa trẻ nằm chung một giường. Và để các cô y tá chăm sóc tốt cho các bé, hàng ngày các bà mẹ phải đút lót cho họ một khoản tiền.
Tôi mong là sẽ không bao giờ phải vào bệnh viện hoặc nếu có nguy cấp quá th́ tôi sẽ bay sang Thái Lan. Tôi mới phát hiện ḿnh có một nỗi ám ảnh, đó chính là bệnh viện!!!
Tác giả: goasia2012 blogspot
Nguy Nga (dịch) – vietinfo.eu
Người bệnh và thăm bệnh. Ảnh: vcmedia.
Có lần tôi đến bệnh viện thăm mẹ bạn tôi. Bác ấy vừa bị tai nạn xe máy. Người đâm vào bác ấy đă bỏ chạy mà không thèm ngó ngàng ǵ đến bác ấy.
Kết quả là bác ấy bị gẫy xương đùi, hai xương sườn và cả xương đ̣n. Ngoài ra, trên người bác c̣n có nhiều vết bầm, vết xước. Cũng may là có người đi ngang qua đă đưa bác ấy đến bệnh viện cấp cứu.
Pḥng bệnh nơi các bệnh nhân nằm điều trị đều có cửa sổ nh́n ra hành lang, v́ vậy mọi người đi qua đi lại trong bệnh viện đều có thể nh́n vào các pḥng bệnh và có thể thấy các bệnh nhân nằm trên giường. Quần áo của bệnh nhân trong bệnh viện là bộ đồ ngủ kẻ trắng xanh, nh́n hơi giống đồng phục của tù nhân. Thường th́ bốn bệnh nhân nằm chung một pḥng, mỗi người một giường, cạnh giường có kê tủ con và trong góc pḥng có bồn rửa tay.
Những bệnh nhân khác nằm cùng pḥng với mẹ bạn tôi đều là nạn nhân của tai nạn giao thông. Và quanh đi quẩn lại vẫn là vấn đề giao thông. Trong một thông báo của Bộ ngoại giao Việt Nam có viết: Mối đe dọa lớn nhất đối với người dân xuất phát từ giao thông trên đường phố. Theo thống kê của toàn thế giới, với số người chết do tai nạn giao thông (hiện đang là trên 12 000 người một năm), Việt Nam là một trong những nước đang đứng đầu trong “lĩnh vực“ này. Một kỷ lục đáng buồn!
Nằm đối diện giường mẹ bạn tôi là một người đàn ông đă có tuổi. Ông đứng tập thể dục gần đường cái và đă phải nhập viện với nhiều viết thương khắp người. Chắc chắn ông ấy phải đau đớn lắm, cũng như mẹ bạn tôi. Bác ấy ở trong viện đă gần một tuần rồi và một hai hôm nữa các bác sĩ sẽ quyết định về cái chân bị gẫy, xem có phải phẫu thuật hay không. Xem chừng, bác c̣n sợ phẫu thuật hơn là phải tiếp tục chịu đau đớn như vậy.
http://data.vietinfo.eu/News//2013/01/08/182091/1357681051.4644.jpg
Đây chính là nỗi ám ảnh của những người bệnh. Ảnh: thanhnien.
Ở bệnh viện, gia đ́nh bệnh nhân luôn luôn phải túc trực, chăm sóc cho bệnh nhân. Các bữa ăn cho bệnh nhân gia đ́nh đều phải tự lo, bệnh viện hầu như không cung cấp “dịch vụ“ đó. Theo nội quy của bệnh viện, bữa sáng người nhà có thể mang đến cho bệnh nhân vào khoảng từ 6:30 đến 7:30, sau đó bữa trưa từ 10 đến 12 giờ và chiều sau 16 giờ gia đ́nh có thể đến thăm bệnh nhân và mang bữa tối đến. Ấy vậy mà ngoài những giờ thăm nuôi đó ra, bệnh nhân cũng không được hưởng sự yên tĩnh. Bệnh viện là vậy mà. Có lần, khi tôi hỏi một cô bạn người Việt rằng, nếu như tôi phải nằm viện, bệnh viện sẽ cho tôi ăn uống như thế nào, bạn tôi đă rất ngạc nhiên với câu hỏi đó.
Trong pḥng bệnh, chỗ kê ghế cho người nhà bệnh nhân cũng không có v́ pḥng quá nhỏ. V́ thế nên mọi người đến thăm đều phải ngồi lên giường của bệnh nhân. Nhiều khi hai, ba người bệnh phải năm chung một giường. Nhất là khoa phụ sản. Tại đây, hai bà mẹ mới sinh cùng hai đứa trẻ nằm chung một giường. Và để các cô y tá chăm sóc tốt cho các bé, hàng ngày các bà mẹ phải đút lót cho họ một khoản tiền.
Tôi mong là sẽ không bao giờ phải vào bệnh viện hoặc nếu có nguy cấp quá th́ tôi sẽ bay sang Thái Lan. Tôi mới phát hiện ḿnh có một nỗi ám ảnh, đó chính là bệnh viện!!!
Tác giả: goasia2012 blogspot
Nguy Nga (dịch) – vietinfo.eu