vuitoichat
01-28-2013, 17:36
http://img.vietnamnet.vn/logo.gif- “Tôi đă nói về cái chết từ khi 40 tuổi. Tôi coi mục đích tối hậu của con người là cái chết. Tôi không có ǵ là hăi hùng và buồn phiền cả... Ca sĩ c̣n hát nhạc của tôi là tôi c̣n sống”.
Nhạc sĩ Phạm Duy qua đời ở tuổi 93 (http://vietbf.com/forum/showthread.php?t=613 239)
Nhạc sĩ Phạm Duy, người vừa đi về miền miên viễn, từng chia sẻ như vậy với VietNamNet nhân dịp chương tŕnh “Điều c̣n măi 2012” của báo tŕnh diễn nhạc phẩm “T́nh ca” của ông vào đúng ngày Quốc khánh.
http://imgs.vietnamnet.vn/Images/2013/01/27/21/20130127211702_phamd uy2.jpg
Nhạc sĩ Phạm Duy (5/10/1921 – 27/1/2013) Ảnh: Minh Thăng
Vào thời điểm ấy, sức khỏe ông đă xuống rất nhanh, khiến ông phải ngồi xe lăn, ăn uống khó khăn. Ông gần như thức trắng đêm và chỉ ngủ được vài tiếng vào ban ngày. Ngày b́nh thường của ông trôi qua trong căn nhà im vắng ở lưng chừng một con hẻm đường Lê Đại Hành. Căn nhà ấy thường chỉ đông vui vào cuối tuần khi con cháu, dâu rể về thăm hỏi, ăn uống.
Ấy vậy mà, khi thần sắc đă trở nên mệt mỏi v́ tuổi già, ông vẫn miệt mài sáng tác, và khoe với người viết ông vừa hoàn thành 10 ca khúc phổ thơ của thi sĩ Bích Khê. “Nếu được theo đúng thuyết nhà Phật, người ta ăn ở đức độ th́ sẽ được tái sinh. Và nếu có sự tái sinh th́ tôi sẽ không thích tái sinh nữa đâu. Bởi v́ mệt quá rồi. Các nhạc sĩ ở đây sướng lắm, không ai mệt như tôi cả, không ai đi nhiều, hát nhiều và sáng tác nhiều như tôi cả. Khổ tâm lắm”, ông nói với phóng viên VietNamNet.
Thưa ông, vậy hẳn là ông đă viết di chúc. Cháu xin mạn phép được ṭ ṃ, điều ǵ làm ông tâm tư nhất trong bản di chúc ạ?
Sự thực th́ càng nhiều con bao nhiêu, người ta càng lo bấy nhiêu. Sự nghiệp của tôi để lại cũng nhiều. Tôi không chia cho ai cả. Tôi giao cho người con thứ hai của tôi, là đứa có hiếu nhất. Nó có bổn phận là chia cho các anh em. Như vậy th́ đỡ rắc rối.
Nhạc sĩ Phạm Duy sinh ngày 5/10/1921 tại Hà Nội. Từ trần lúc 14h30 ngày 27/1/2013 tại TP. HCM. Tang lễ tổ chức tại tư gia số 349/126 Lê Đại Hành, P13, Q 11, TP.HCM. Lễ nhập quan lúc 09h ngày 28/1/2013. Lễ động quan lúc 06h ngày 3/2/2013. Mai táng tại Hoa Viên nghĩa trang B́nh Dương.
Vậy c̣n đám tang, ông có tâm nguyện ǵ về đám tang của ḿnh?
Tôi sợ nhất là vấn đề đó. Đám tang của tôi rùm beng là tôi ghét lắm. Tôi muốn đốt cùng với xác mẹ. Cùng lắm đưa đi một cái chùa nào đó, (trong) một hai b́nh tro ǵ đó. Kinh nghiệm như nhà lưu niệm của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, tôi đến th́ thấy vắng tanh như chùa bà đanh. Ca sĩ c̣n hát nhạc của tôi, nghĩa là tôi c̣n sống.
Ở tuổi xưa nay hiếm thế này, ông có c̣n cảm thấy ḿnh mắc nợ ǵ với cuộc đời không?
Nợ th́ nhiều. Tôi tự thấy ḿnh đă sống bừa băi. Cách nay 10 năm th́ tôi ổn định một tí. C̣n trước kia tôi liều lắm, tôi làm những chuyện mà người ta không dám làm. Tôi lao vào những tṛ chơi làm ảnh hưởng đến tiếng tăm của ḿnh. Tôi hối hận lắm nhưng đành chịu thôi. Tôi mong người ta đừng nghĩ nhiều về những hành động đó, mà nh́n vào những bản nhạc của tôi. C̣n nói về người ngoan th́ tôi không phải là người ngoan.
Cuộc đời đưa ông dường như luôn đứng trước những sự kiện phải chọn lựa giằng xé giữa hai thái cực, vậy có khi nào ông phải trả giá?
Trả giá ghê lắm chứ, nếu tôi đừng bỏ nước ra đi th́ chắc tôi vẫn c̣n 3 căn nhà trị giá 3 triệu USD. C̣n 8 đứa con như vậy, gọi là để lại một gia tài thực sự th́ ít nhất cũng phải 3 cái nhà chứ. Đó là một cái nhỏ thôi đấy. C̣n những cái khác nữa. Trường hợp yêu người này mà không yêu người nọ cũng là một vấn đề nữa. Rắc rối lắm (cười).
Và hôm nay, sau nhiều năm ở hải ngoại, ông đă trở về và đă an nghỉ trên đất mẹ, khép lại trăm năm nhỏ bé và bộn bề như lời ông đă viết trong “Hẹn em năm 2000”. Ông nói ông không phải là người theo lư tưởng sống để mà đi. Thế nên, những năm xứ người là những năm ông đau đáu ngày về. “Tôi là người Việt Nam th́ tôi phải sống chết với nước Việt Nam chứ. Khi qua hải ngoại được vài năm, tôi đă viết bài “Rồi đây anh sẽ đưa em về nhà”. Nhưng lúc đó tôi không thể về nhà được ngay, đợi đến ba mươi mấy năm th́ mới về được. Cả một đời người rồi c̣n ǵ”, ông nói.
Minh Chánh
Nhạc sĩ Phạm Duy qua đời ở tuổi 93 (http://vietbf.com/forum/showthread.php?t=613 239)
Nhạc sĩ Phạm Duy, người vừa đi về miền miên viễn, từng chia sẻ như vậy với VietNamNet nhân dịp chương tŕnh “Điều c̣n măi 2012” của báo tŕnh diễn nhạc phẩm “T́nh ca” của ông vào đúng ngày Quốc khánh.
http://imgs.vietnamnet.vn/Images/2013/01/27/21/20130127211702_phamd uy2.jpg
Nhạc sĩ Phạm Duy (5/10/1921 – 27/1/2013) Ảnh: Minh Thăng
Vào thời điểm ấy, sức khỏe ông đă xuống rất nhanh, khiến ông phải ngồi xe lăn, ăn uống khó khăn. Ông gần như thức trắng đêm và chỉ ngủ được vài tiếng vào ban ngày. Ngày b́nh thường của ông trôi qua trong căn nhà im vắng ở lưng chừng một con hẻm đường Lê Đại Hành. Căn nhà ấy thường chỉ đông vui vào cuối tuần khi con cháu, dâu rể về thăm hỏi, ăn uống.
Ấy vậy mà, khi thần sắc đă trở nên mệt mỏi v́ tuổi già, ông vẫn miệt mài sáng tác, và khoe với người viết ông vừa hoàn thành 10 ca khúc phổ thơ của thi sĩ Bích Khê. “Nếu được theo đúng thuyết nhà Phật, người ta ăn ở đức độ th́ sẽ được tái sinh. Và nếu có sự tái sinh th́ tôi sẽ không thích tái sinh nữa đâu. Bởi v́ mệt quá rồi. Các nhạc sĩ ở đây sướng lắm, không ai mệt như tôi cả, không ai đi nhiều, hát nhiều và sáng tác nhiều như tôi cả. Khổ tâm lắm”, ông nói với phóng viên VietNamNet.
Thưa ông, vậy hẳn là ông đă viết di chúc. Cháu xin mạn phép được ṭ ṃ, điều ǵ làm ông tâm tư nhất trong bản di chúc ạ?
Sự thực th́ càng nhiều con bao nhiêu, người ta càng lo bấy nhiêu. Sự nghiệp của tôi để lại cũng nhiều. Tôi không chia cho ai cả. Tôi giao cho người con thứ hai của tôi, là đứa có hiếu nhất. Nó có bổn phận là chia cho các anh em. Như vậy th́ đỡ rắc rối.
Nhạc sĩ Phạm Duy sinh ngày 5/10/1921 tại Hà Nội. Từ trần lúc 14h30 ngày 27/1/2013 tại TP. HCM. Tang lễ tổ chức tại tư gia số 349/126 Lê Đại Hành, P13, Q 11, TP.HCM. Lễ nhập quan lúc 09h ngày 28/1/2013. Lễ động quan lúc 06h ngày 3/2/2013. Mai táng tại Hoa Viên nghĩa trang B́nh Dương.
Vậy c̣n đám tang, ông có tâm nguyện ǵ về đám tang của ḿnh?
Tôi sợ nhất là vấn đề đó. Đám tang của tôi rùm beng là tôi ghét lắm. Tôi muốn đốt cùng với xác mẹ. Cùng lắm đưa đi một cái chùa nào đó, (trong) một hai b́nh tro ǵ đó. Kinh nghiệm như nhà lưu niệm của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn, tôi đến th́ thấy vắng tanh như chùa bà đanh. Ca sĩ c̣n hát nhạc của tôi, nghĩa là tôi c̣n sống.
Ở tuổi xưa nay hiếm thế này, ông có c̣n cảm thấy ḿnh mắc nợ ǵ với cuộc đời không?
Nợ th́ nhiều. Tôi tự thấy ḿnh đă sống bừa băi. Cách nay 10 năm th́ tôi ổn định một tí. C̣n trước kia tôi liều lắm, tôi làm những chuyện mà người ta không dám làm. Tôi lao vào những tṛ chơi làm ảnh hưởng đến tiếng tăm của ḿnh. Tôi hối hận lắm nhưng đành chịu thôi. Tôi mong người ta đừng nghĩ nhiều về những hành động đó, mà nh́n vào những bản nhạc của tôi. C̣n nói về người ngoan th́ tôi không phải là người ngoan.
Cuộc đời đưa ông dường như luôn đứng trước những sự kiện phải chọn lựa giằng xé giữa hai thái cực, vậy có khi nào ông phải trả giá?
Trả giá ghê lắm chứ, nếu tôi đừng bỏ nước ra đi th́ chắc tôi vẫn c̣n 3 căn nhà trị giá 3 triệu USD. C̣n 8 đứa con như vậy, gọi là để lại một gia tài thực sự th́ ít nhất cũng phải 3 cái nhà chứ. Đó là một cái nhỏ thôi đấy. C̣n những cái khác nữa. Trường hợp yêu người này mà không yêu người nọ cũng là một vấn đề nữa. Rắc rối lắm (cười).
Và hôm nay, sau nhiều năm ở hải ngoại, ông đă trở về và đă an nghỉ trên đất mẹ, khép lại trăm năm nhỏ bé và bộn bề như lời ông đă viết trong “Hẹn em năm 2000”. Ông nói ông không phải là người theo lư tưởng sống để mà đi. Thế nên, những năm xứ người là những năm ông đau đáu ngày về. “Tôi là người Việt Nam th́ tôi phải sống chết với nước Việt Nam chứ. Khi qua hải ngoại được vài năm, tôi đă viết bài “Rồi đây anh sẽ đưa em về nhà”. Nhưng lúc đó tôi không thể về nhà được ngay, đợi đến ba mươi mấy năm th́ mới về được. Cả một đời người rồi c̣n ǵ”, ông nói.
Minh Chánh