vuitoichat
01-30-2013, 15:25
GiadinhNet - Ngôi nhà của anh chị thật ấm áp, vui vẻ trong một buổi tối mùa đông mưa phùn giá rét. Hai con gái, đứa lớn đang học bài, đứa nhỏ chơi với bà nội. Tiếng cười nói rôm rả khiến ai nh́n vào cũng cảm thấy nó thật b́nh yên, viên măn. Nhưng ít ai ngờ được, hạnh phúc đó đă phải trải qua không biết bao nhiêu giông tố, đau đớn, xót xa có lúc đến tuyệt vọng…
http://giadinh.vcmedia.vn/4zVdLZgo64ExFccccccc cccccqEmbK/Image/2013/01/t8s13-e84b7.jpg
Vợ chồng anh Đồng và chị Duyên hạnh phúc trong ngôi nhà mới xây.
Cuộc trốn chạy
Anh Bùi Văn Đồng và chị Nguyễn Thị Duyên đến với nhau bằng một t́nh yêu rất đẹp, đầy bất ngờ. Anh quê Nghệ An, chị người Vĩnh Phúc, lại gặp nhau ở Côn Đảo. Lúc ấy anh đi làm công tŕnh xây dựng, chơi thân với anh trai của chị, rồi yêu luôn “cô em gái” của bạn vào chơi. Năm 2002, sau một năm yêu nhau, anh chị về quê làm đám cưới. Một năm sau, đứa con gái nhỏ ra đời, gia đ́nh càng thêm bền chặt. Anh làm xây dựng, là tổ trưởng của nhóm thợ hơn 10 người. Chị ở nhà chăm con và nấu cơm cho tốp thợ của chồng.
Năm 2004, anh nhận công tŕnh xây nhà chung cư ở phường Đội Cung, nơi khá phức tạp về tệ nạn ma túy trên địa bàn TP Vinh (Nghệ An). Rồi anh trở thành con nghiện từ lúc nào không hay. Anh giấu vợ nhưng chị vẫn nhận ra. Chị khuyên nhủ, động viên đủ mọi cách nhưng anh vẫn không cai được.
Đầu năm 2005, anh bị viêm tai giữa, chị đưa anh ra Hà Nội để mổ tai. Đó cũng là ngày anh đau đớn phát hiện ra ḿnh nhiễm HIV. “Người bị sốc, suy sụp, đau đớn hơn cả là tôi. Khi bác sĩ gọi cả vợ chồng vào thông báo, tôi ngất xỉu ngay”, chị Duyên kể lại. Dù biết khó ḷng hi vọng, chị đ̣i anh đi khám lại ở trung tâm tư vấn sức khỏe cộng đồng. Một lần nữa, bác sĩ kết luận anh dương tính với HIV, đất trời như sụp đổ dưới chân, chị không c̣n tâm trí để xét nghiệm xem ḿnh có H hay không nữa.
Anh chị vẫn giấu cả gia đ́nh nhưng sau một thời gian b́nh tĩnh lại, anh chị xét nghiệm thêm lần nữa. May mắn chị không hề bị lây nhiễm từ chồng. Lúc bấy giờ, chị đă có thể lựa chọn ôm con bỏ đi để t́m cho ḿnh một cuộc sống mới mà không ai trách được chị. Nhưng người vợ ấy chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ rời bỏ chồng ḿnh. Lúc hạnh phúc có nhau, giờ ốm đau bệnh tật, chị cũng sẽ ở bên anh.
Anh vẫn đi làm v́ công tŕnh đang dang dở. Nhưng dù biết ḿnh bị bệnh, anh vẫn không thể nào dứt bỏ khỏi ma túy. C̣n chị, bao nhiêu sức lực cũng vắt kiệt theo nước mắt, nhưng cuối cùng, cố gượng dậy, chị đưa ra một quyết định táo bạo để giúp anh đoạn tuyệt hẳn với ma túy. Tháng 8/2005, công tŕnh đă xây xong - cái công tŕnh mà anh phải trả giá bằng căn bệnh thế kỷ. “Tôi không thể để chồng ở nhà thêm ngày nào nữa. Chưa được thanh toán tiền công tŕnh, chúng tôi gom hết tiền nhà, trả đầy đủ cho anh em thợ, không nợ nần ǵ ai hết. Tối đó, hai vợ chồng gọi họ hàng đến nhà, nói thật mọi chuyện. Nói xong th́ vợ chồng con cái xếp đồ đi Côn Đảo luôn, nghĩ không biết bao giờ mới trở về”, chị Duyên nhớ lại.
Đi để không biết ở nhà mọi người phản ứng thế nào, bàn tán cái ǵ, dị nghị ra sao, thương hay là ghét. Đó như là một cuộc chạy trốn vội vàng…
Ba năm Côn Đảo
Vào đến Côn Đảo, chị tự mượn đất, tự dựng lều để ở. Có được chỗ che chắn mưa gió trên đầu th́ đón bà nội vào trông cháu, c̣n ḿnh bươn chải đủ nghề kiếm tiền để sống và thuốc thang cho chồng. Đó là những tháng năm vất vả nhất, cơ cực nhất, nhưng cũng kiên cường nhất của chị. Vừa nuôi lợn, nuôi gà, trồng rau, lên rừng chặt củi về bán, làm phụ hồ, lấy thức ăn thừa từ các lán trại công nhân về cho lợn… nhưng vẫn liên tục theo sát, động viên, giúp anh cai nghiện.
Năm 2006, anh Đồng ốm nặng, phải về đất liền nằm viện uống thuốc liên tục. Sợ anh không đủ sức đi tàu, chị mua vé máy bay. Tiền không có, chị phải vay nặng lăi. Chị kể: “Tôi bán hết mọi thứ có thể bán được. Có con lợn, họ trả giá rẻ quá, tôi nhờ người mổ lợn, rồi đứng bán từ sáng đến trưa, vừa bán vừa chuẩn bị quần áo để đến giờ đi với chồng ra đất liền”. Đến tận bây giờ, mẹ anh Đồng vẫn c̣n nhắc: “Cái ngày đó khổ không để đâu cho hết, chỉ tội con Duyên, nhưng may nhờ có nó, nếu không thằng Đồng không sống được đến ngày hôm nay”.
Bệnh t́nh anh thuyên giảm, bà nội quay về Nghệ An th́ đến giữa năm 2007, chị lại thấy trong người mệt mỏi. Đi khám ở Bệnh viện Bà Rịa – Vũng Tàu, bác sĩ thông báo: Chị có thai 3 tuần! Nghe xong, chị rụng rời hết chân tay, choáng váng, hoảng loạn. Chị không bao giờ có thể nghĩ đến trường hợp này. “Anh Đồng bảo tôi bỏ cái thai đi. Nhưng con trong bụng ḿnh, làm sao nói bỏ là bỏ được. Tôi nói với anh sẽ đi xét nghiệm, nếu em bị nhiễm HIV, em sẽ bỏ, nhưng nếu không, em sẽ không bao giờ bỏ con”, chị nói.
Tại trung tâm tư vấn sức khỏe cộng đồng, thời gian đợi chờ dài đằng đẵng trong thấp thỏm, hoang mang, bác sĩ gọi hai anh chị đến, mỉm cười nói: “Chúc mừng em, em âm tính với HIV và em không có lư do ǵ để phải bỏ con cả”.
Chị mang bụng bầu tiếp tục làm lụng, cả đêm lẫn ngày. Khi bụng to, không đi phụ hồ được, chị ở nhà tráng bánh mướt, anh đang ốm thương vợ quá cũng cố dậy làm với chị. Đến tháng 1/2008, anh lại ốm nặng tưởng khó qua khỏi. Chị thương anh quá, bảo anh về đi, c̣n chị ở lại trong này sinh con, để con sau này khỏi bị người đời ḱ thị. Nhưng anh nhất quyết không chịu, nếu về th́ cả nhà cùng về, nếu không anh sẽ ở lại chết trong này với vợ con. Vậy là vợ chồng quyết định rời khỏi Côn Đảo quay về.
Phép màu của t́nh yêu
Về đến nhà anh ốm liệt giường, chị sinh con được 10 ngày th́ anh đi viện. Một ḿnh tự giặt giũ, cơm nước, nghĩ đến chồng, đến con mà trào nước mắt. Lần đó, cả Bệnh viện Ba Lan, nhắc đến trường hợp anh Đồng bác sĩ nào cũng biết, đó là ca bệnh HIV nặng nhất. Chị Duyên kể lại: “Chẵn tháng con, anh cố về nhà, chẳng biết giấu đâu được 500 ngh́n đưa cho tôi bảo tôi dọn mâm cơm cho con đỡ tủi. Hai vợ chồng đạp xe chở nhau ra chợ ga, rồi mua cho con cái ṿng bạc. Anh thấy thương con quá, đặt luôn tên con là Hoài Thương. Sau khi làm chẵn tháng cho con xong th́ anh quay lại bệnh viện”.
Hơn một tháng sau, anh được đưa về trong t́nh trạng chân tay tê liệt không cử động và ăn uống ǵ được. Cả nhà chuẩn bị tinh thần, hàng xóm láng giềng cũng đến thăm anh “lần cuối”. “Một hôm anh gọi tôi lại, nói chắc lần này là anh chết, bóc cho anh ăn ít nhăn. Tôi vừa khóc, vừa bóc nhăn đút cho chồng vừa động viên anh cố lên, sống để cho con có bố có mẹ. Hôm ấy anh bỗng dưng ăn được nhiều, trước đó anh có ăn được ǵ đâu, rồi tự nhiên anh đứng dậy đi thẳng ra ngoài sân. Tôi hết hồn cứ thế nh́n trân trân. Thấy anh nh́n trời nh́n đất, xong lại vào nhà lấy chổi quét nhà, dọn dẹp. Anh th́ mừng, khóc bảo “anh khỏe thật rồi”, c̣n tôi th́ sợ, v́ người ta bảo người sắp chết thường bỗng nhiên rất khỏe. Chiều hôm ấy, tôi nghỉ chợ, cứ ngồi trong nhà nh́n anh đi ra đi vào mà không tin vào mắt ḿnh. Cho đến tận hôm sau thấy chồng ḿnh vẫn mạnh khỏe, lúc đấy tôi mới dám tin chồng ḿnh đă sống thật”.
Từ đó, chị tiếp tục bán hoa quả ngoài chợ, c̣n anh khỏe dậy tự lo cho ḿnh. Nh́n căn nhà tập thể tồi tàn, che được nắng không che được mưa, anh quyết định đập nhà ra xây lại. Trong tay không một đồng vốn nhưng vay mượn bạn bè, họ hàng và anh em trong nhóm tự lực Sông Lam xanh giúp đỡ, anh tự thiết kế, tự “xây ngôi nhà cho mẹ con em”, chỉ mượn người hôm đổ trần. Sáng sớm, chị dậy trộn hồ cho anh rồi đi chợ, anh ở nhà đặt gạch lên xây, tối về cả hai vợ chồng làm tới tận 11h giờ đêm.
Chẳng biết v́ thương anh chị sống thật thà, hiền lành, nỗ lực vượt qua bệnh tật hiểm nghèo hay cảm phục trước tấm ḷng một người vợ như chị mà anh em, làng xóm không ai dị nghị, xa lánh. Nhà nào cũng tranh thủ thời gian sang nhà giúp anh một tay, mang tiền cho anh chị vay, đến bao giờ có th́ trả. Sau 5 tháng, ngày 20/6/2012 ngôi nhà được hoàn thành trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Nh́n ngôi nhà 2 tầng đẹp đẽ được xây lên, không ai có thể ngờ được nó là sản phẩm một tay người đàn ông nhiễm HIV tự xây lên.
Vượt qua mọi nỗi đau, dù phía trước c̣n nhiều khó khăn vất vả, nhưng anh chị chưa bao giờ thôi hi vọng và nỗ lực. T́nh yêu đă đưa hai người đến với nhau và t́nh yêu đă giúp họ đứng vững trước bao nhiêu thử thách nghiệt ngă của số phận. Giờ đây, khi sóng gió tạm qua đi, anh chị trở về với cuộc sống b́nh thường, làm việc như những người b́nh thường, sống từng ngày trọn vẹn cho nhau. “Hạnh phúc lớn nhất của chúng tôi bây giờ là hai con gái lớn lên mạnh khỏe, ngoan ngoăn, vâng lời bố mẹ”, chị nói.
Hồ Hà
http://giadinh.vcmedia.vn/4zVdLZgo64ExFccccccc cccccqEmbK/Image/2013/01/t8s13-e84b7.jpg
Vợ chồng anh Đồng và chị Duyên hạnh phúc trong ngôi nhà mới xây.
Cuộc trốn chạy
Anh Bùi Văn Đồng và chị Nguyễn Thị Duyên đến với nhau bằng một t́nh yêu rất đẹp, đầy bất ngờ. Anh quê Nghệ An, chị người Vĩnh Phúc, lại gặp nhau ở Côn Đảo. Lúc ấy anh đi làm công tŕnh xây dựng, chơi thân với anh trai của chị, rồi yêu luôn “cô em gái” của bạn vào chơi. Năm 2002, sau một năm yêu nhau, anh chị về quê làm đám cưới. Một năm sau, đứa con gái nhỏ ra đời, gia đ́nh càng thêm bền chặt. Anh làm xây dựng, là tổ trưởng của nhóm thợ hơn 10 người. Chị ở nhà chăm con và nấu cơm cho tốp thợ của chồng.
Năm 2004, anh nhận công tŕnh xây nhà chung cư ở phường Đội Cung, nơi khá phức tạp về tệ nạn ma túy trên địa bàn TP Vinh (Nghệ An). Rồi anh trở thành con nghiện từ lúc nào không hay. Anh giấu vợ nhưng chị vẫn nhận ra. Chị khuyên nhủ, động viên đủ mọi cách nhưng anh vẫn không cai được.
Đầu năm 2005, anh bị viêm tai giữa, chị đưa anh ra Hà Nội để mổ tai. Đó cũng là ngày anh đau đớn phát hiện ra ḿnh nhiễm HIV. “Người bị sốc, suy sụp, đau đớn hơn cả là tôi. Khi bác sĩ gọi cả vợ chồng vào thông báo, tôi ngất xỉu ngay”, chị Duyên kể lại. Dù biết khó ḷng hi vọng, chị đ̣i anh đi khám lại ở trung tâm tư vấn sức khỏe cộng đồng. Một lần nữa, bác sĩ kết luận anh dương tính với HIV, đất trời như sụp đổ dưới chân, chị không c̣n tâm trí để xét nghiệm xem ḿnh có H hay không nữa.
Anh chị vẫn giấu cả gia đ́nh nhưng sau một thời gian b́nh tĩnh lại, anh chị xét nghiệm thêm lần nữa. May mắn chị không hề bị lây nhiễm từ chồng. Lúc bấy giờ, chị đă có thể lựa chọn ôm con bỏ đi để t́m cho ḿnh một cuộc sống mới mà không ai trách được chị. Nhưng người vợ ấy chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ rời bỏ chồng ḿnh. Lúc hạnh phúc có nhau, giờ ốm đau bệnh tật, chị cũng sẽ ở bên anh.
Anh vẫn đi làm v́ công tŕnh đang dang dở. Nhưng dù biết ḿnh bị bệnh, anh vẫn không thể nào dứt bỏ khỏi ma túy. C̣n chị, bao nhiêu sức lực cũng vắt kiệt theo nước mắt, nhưng cuối cùng, cố gượng dậy, chị đưa ra một quyết định táo bạo để giúp anh đoạn tuyệt hẳn với ma túy. Tháng 8/2005, công tŕnh đă xây xong - cái công tŕnh mà anh phải trả giá bằng căn bệnh thế kỷ. “Tôi không thể để chồng ở nhà thêm ngày nào nữa. Chưa được thanh toán tiền công tŕnh, chúng tôi gom hết tiền nhà, trả đầy đủ cho anh em thợ, không nợ nần ǵ ai hết. Tối đó, hai vợ chồng gọi họ hàng đến nhà, nói thật mọi chuyện. Nói xong th́ vợ chồng con cái xếp đồ đi Côn Đảo luôn, nghĩ không biết bao giờ mới trở về”, chị Duyên nhớ lại.
Đi để không biết ở nhà mọi người phản ứng thế nào, bàn tán cái ǵ, dị nghị ra sao, thương hay là ghét. Đó như là một cuộc chạy trốn vội vàng…
Ba năm Côn Đảo
Vào đến Côn Đảo, chị tự mượn đất, tự dựng lều để ở. Có được chỗ che chắn mưa gió trên đầu th́ đón bà nội vào trông cháu, c̣n ḿnh bươn chải đủ nghề kiếm tiền để sống và thuốc thang cho chồng. Đó là những tháng năm vất vả nhất, cơ cực nhất, nhưng cũng kiên cường nhất của chị. Vừa nuôi lợn, nuôi gà, trồng rau, lên rừng chặt củi về bán, làm phụ hồ, lấy thức ăn thừa từ các lán trại công nhân về cho lợn… nhưng vẫn liên tục theo sát, động viên, giúp anh cai nghiện.
Năm 2006, anh Đồng ốm nặng, phải về đất liền nằm viện uống thuốc liên tục. Sợ anh không đủ sức đi tàu, chị mua vé máy bay. Tiền không có, chị phải vay nặng lăi. Chị kể: “Tôi bán hết mọi thứ có thể bán được. Có con lợn, họ trả giá rẻ quá, tôi nhờ người mổ lợn, rồi đứng bán từ sáng đến trưa, vừa bán vừa chuẩn bị quần áo để đến giờ đi với chồng ra đất liền”. Đến tận bây giờ, mẹ anh Đồng vẫn c̣n nhắc: “Cái ngày đó khổ không để đâu cho hết, chỉ tội con Duyên, nhưng may nhờ có nó, nếu không thằng Đồng không sống được đến ngày hôm nay”.
Bệnh t́nh anh thuyên giảm, bà nội quay về Nghệ An th́ đến giữa năm 2007, chị lại thấy trong người mệt mỏi. Đi khám ở Bệnh viện Bà Rịa – Vũng Tàu, bác sĩ thông báo: Chị có thai 3 tuần! Nghe xong, chị rụng rời hết chân tay, choáng váng, hoảng loạn. Chị không bao giờ có thể nghĩ đến trường hợp này. “Anh Đồng bảo tôi bỏ cái thai đi. Nhưng con trong bụng ḿnh, làm sao nói bỏ là bỏ được. Tôi nói với anh sẽ đi xét nghiệm, nếu em bị nhiễm HIV, em sẽ bỏ, nhưng nếu không, em sẽ không bao giờ bỏ con”, chị nói.
Tại trung tâm tư vấn sức khỏe cộng đồng, thời gian đợi chờ dài đằng đẵng trong thấp thỏm, hoang mang, bác sĩ gọi hai anh chị đến, mỉm cười nói: “Chúc mừng em, em âm tính với HIV và em không có lư do ǵ để phải bỏ con cả”.
Chị mang bụng bầu tiếp tục làm lụng, cả đêm lẫn ngày. Khi bụng to, không đi phụ hồ được, chị ở nhà tráng bánh mướt, anh đang ốm thương vợ quá cũng cố dậy làm với chị. Đến tháng 1/2008, anh lại ốm nặng tưởng khó qua khỏi. Chị thương anh quá, bảo anh về đi, c̣n chị ở lại trong này sinh con, để con sau này khỏi bị người đời ḱ thị. Nhưng anh nhất quyết không chịu, nếu về th́ cả nhà cùng về, nếu không anh sẽ ở lại chết trong này với vợ con. Vậy là vợ chồng quyết định rời khỏi Côn Đảo quay về.
Phép màu của t́nh yêu
Về đến nhà anh ốm liệt giường, chị sinh con được 10 ngày th́ anh đi viện. Một ḿnh tự giặt giũ, cơm nước, nghĩ đến chồng, đến con mà trào nước mắt. Lần đó, cả Bệnh viện Ba Lan, nhắc đến trường hợp anh Đồng bác sĩ nào cũng biết, đó là ca bệnh HIV nặng nhất. Chị Duyên kể lại: “Chẵn tháng con, anh cố về nhà, chẳng biết giấu đâu được 500 ngh́n đưa cho tôi bảo tôi dọn mâm cơm cho con đỡ tủi. Hai vợ chồng đạp xe chở nhau ra chợ ga, rồi mua cho con cái ṿng bạc. Anh thấy thương con quá, đặt luôn tên con là Hoài Thương. Sau khi làm chẵn tháng cho con xong th́ anh quay lại bệnh viện”.
Hơn một tháng sau, anh được đưa về trong t́nh trạng chân tay tê liệt không cử động và ăn uống ǵ được. Cả nhà chuẩn bị tinh thần, hàng xóm láng giềng cũng đến thăm anh “lần cuối”. “Một hôm anh gọi tôi lại, nói chắc lần này là anh chết, bóc cho anh ăn ít nhăn. Tôi vừa khóc, vừa bóc nhăn đút cho chồng vừa động viên anh cố lên, sống để cho con có bố có mẹ. Hôm ấy anh bỗng dưng ăn được nhiều, trước đó anh có ăn được ǵ đâu, rồi tự nhiên anh đứng dậy đi thẳng ra ngoài sân. Tôi hết hồn cứ thế nh́n trân trân. Thấy anh nh́n trời nh́n đất, xong lại vào nhà lấy chổi quét nhà, dọn dẹp. Anh th́ mừng, khóc bảo “anh khỏe thật rồi”, c̣n tôi th́ sợ, v́ người ta bảo người sắp chết thường bỗng nhiên rất khỏe. Chiều hôm ấy, tôi nghỉ chợ, cứ ngồi trong nhà nh́n anh đi ra đi vào mà không tin vào mắt ḿnh. Cho đến tận hôm sau thấy chồng ḿnh vẫn mạnh khỏe, lúc đấy tôi mới dám tin chồng ḿnh đă sống thật”.
Từ đó, chị tiếp tục bán hoa quả ngoài chợ, c̣n anh khỏe dậy tự lo cho ḿnh. Nh́n căn nhà tập thể tồi tàn, che được nắng không che được mưa, anh quyết định đập nhà ra xây lại. Trong tay không một đồng vốn nhưng vay mượn bạn bè, họ hàng và anh em trong nhóm tự lực Sông Lam xanh giúp đỡ, anh tự thiết kế, tự “xây ngôi nhà cho mẹ con em”, chỉ mượn người hôm đổ trần. Sáng sớm, chị dậy trộn hồ cho anh rồi đi chợ, anh ở nhà đặt gạch lên xây, tối về cả hai vợ chồng làm tới tận 11h giờ đêm.
Chẳng biết v́ thương anh chị sống thật thà, hiền lành, nỗ lực vượt qua bệnh tật hiểm nghèo hay cảm phục trước tấm ḷng một người vợ như chị mà anh em, làng xóm không ai dị nghị, xa lánh. Nhà nào cũng tranh thủ thời gian sang nhà giúp anh một tay, mang tiền cho anh chị vay, đến bao giờ có th́ trả. Sau 5 tháng, ngày 20/6/2012 ngôi nhà được hoàn thành trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Nh́n ngôi nhà 2 tầng đẹp đẽ được xây lên, không ai có thể ngờ được nó là sản phẩm một tay người đàn ông nhiễm HIV tự xây lên.
Vượt qua mọi nỗi đau, dù phía trước c̣n nhiều khó khăn vất vả, nhưng anh chị chưa bao giờ thôi hi vọng và nỗ lực. T́nh yêu đă đưa hai người đến với nhau và t́nh yêu đă giúp họ đứng vững trước bao nhiêu thử thách nghiệt ngă của số phận. Giờ đây, khi sóng gió tạm qua đi, anh chị trở về với cuộc sống b́nh thường, làm việc như những người b́nh thường, sống từng ngày trọn vẹn cho nhau. “Hạnh phúc lớn nhất của chúng tôi bây giờ là hai con gái lớn lên mạnh khỏe, ngoan ngoăn, vâng lời bố mẹ”, chị nói.
Hồ Hà