vuitoichat
02-02-2013, 20:33
http://www.iyouphim.com/forum/attachment.php?attac hmentid=207851&stc=1&d=1359837155
Tây du lịch Việt Nam. ảnh: tinkhotin.com.
Karen chia sẻ trên blog của ḿnh về cuộc sống của cô tại Việt Nam và những cảm nhận của cô về đất nước, con người Việt Nam.
Vậy là tôi đă sống sót sau trận ốm đầu tiên của tôi tại Việt Nam. Người Việt Nam đúng là rất khác so với người Đức. Như thế này các bạn ạ. Thường thường ở Đức, khi lên cơn sốt, người ta sẽ vào giường nằm, mặc ba bốn lớp quần áo, đắp vài cái chăn lên người và uống trà nóng. C̣n ở Việt Nam, ví dụ như khi tôi lên cơn sốt v́ mất nước, tôi đă uống thuốc giảm sốt, mặc quần đùi áo cộc, vào giường nằm, không đắp chăn và nếu toát mồ hôi th́ bật quạt. Chắc tôi diễn tả có hơi quá một chút, nhưng phải nói rằng, chữa bệnh kiểu như vậy tuy có cảm thấy c̣n mệt mỏi hơn, nhưng lại khỏi bệnh. Thật khó hiểu!
Tôi tiếp tục học và làm việc chăm chỉ, tiếng Việt của tôi cũng đă tốt hơn nhiều. Dần dần tôi khám phá ra được rất nhiều điều thú vị, đă biết món ǵ ḿnh thật sự thích ăn và không thích ăn, đă nếm và biết mùi vị nước mắm và cũng thử ăn thịt lần đầu tiên. Hôm đó tôi ngồi ăn ở một quán ăn vỉa hè. Tôi đặt một bát ḿ với rau không thịt, vậy mà tôi vẫn thấy hai miếng thịt nhỏ trong đó. Lạ thật, thay v́ gạt miếng thịt sang một bên, tôi lại ăn thử. Cũng không đến nỗi nào, nhưng cũng không trở thành món khoái khẩu của tôi. Và đó cũng là lần duy nhất tôi ăn thịt. À, c̣n có một lần tôi ăn tôm.
Thật khó để có thể miêu tả về dân tộc Việt Nam. Trên xe buưt họ rất ồn ào, nhốn nháo, nhưng chính tại đây tôi lại có thế thấy được văn hóa của người Việt Nam một cách rơ rệt nhất. Ví dụ những người lớn tuổi luôn có chỗ để ngồi. Một là người trẻ tuổi hơn đang ngồi thấy người lớn tuổi sẽ tự đứng lên, c̣n nếu như thanh niên nào đó đang ngồi mà ngủ gật, không biết có người lớn tuổi đang đứng cạnh, người này sẽ làm mọi cách để đánh thức người thanh niên đang ngồi. Nếu như tất cả những người lớn tuổi đều có chỗ ngồi rồi mà vẫn c̣n ghế trống th́ mọi người khác đều mời tôi ngồi. Họ thật mến khách phải không?
Ngẫm nghĩ kĩ tôi lại thấy có chút buồn. Giả sử những người Việt Nam thân thiện, mến khách này họ sang Đức, liệu có người Đức nào nhường chỗ cho một cô gái Việt Nam ngồi không? Tôi nghĩ chắc chuyện đó khó có thể xảy ra.
Nguy Nga – vietinfo.eu
karenunterwegs blog
Tây du lịch Việt Nam. ảnh: tinkhotin.com.
Karen chia sẻ trên blog của ḿnh về cuộc sống của cô tại Việt Nam và những cảm nhận của cô về đất nước, con người Việt Nam.
Vậy là tôi đă sống sót sau trận ốm đầu tiên của tôi tại Việt Nam. Người Việt Nam đúng là rất khác so với người Đức. Như thế này các bạn ạ. Thường thường ở Đức, khi lên cơn sốt, người ta sẽ vào giường nằm, mặc ba bốn lớp quần áo, đắp vài cái chăn lên người và uống trà nóng. C̣n ở Việt Nam, ví dụ như khi tôi lên cơn sốt v́ mất nước, tôi đă uống thuốc giảm sốt, mặc quần đùi áo cộc, vào giường nằm, không đắp chăn và nếu toát mồ hôi th́ bật quạt. Chắc tôi diễn tả có hơi quá một chút, nhưng phải nói rằng, chữa bệnh kiểu như vậy tuy có cảm thấy c̣n mệt mỏi hơn, nhưng lại khỏi bệnh. Thật khó hiểu!
Tôi tiếp tục học và làm việc chăm chỉ, tiếng Việt của tôi cũng đă tốt hơn nhiều. Dần dần tôi khám phá ra được rất nhiều điều thú vị, đă biết món ǵ ḿnh thật sự thích ăn và không thích ăn, đă nếm và biết mùi vị nước mắm và cũng thử ăn thịt lần đầu tiên. Hôm đó tôi ngồi ăn ở một quán ăn vỉa hè. Tôi đặt một bát ḿ với rau không thịt, vậy mà tôi vẫn thấy hai miếng thịt nhỏ trong đó. Lạ thật, thay v́ gạt miếng thịt sang một bên, tôi lại ăn thử. Cũng không đến nỗi nào, nhưng cũng không trở thành món khoái khẩu của tôi. Và đó cũng là lần duy nhất tôi ăn thịt. À, c̣n có một lần tôi ăn tôm.
Thật khó để có thể miêu tả về dân tộc Việt Nam. Trên xe buưt họ rất ồn ào, nhốn nháo, nhưng chính tại đây tôi lại có thế thấy được văn hóa của người Việt Nam một cách rơ rệt nhất. Ví dụ những người lớn tuổi luôn có chỗ để ngồi. Một là người trẻ tuổi hơn đang ngồi thấy người lớn tuổi sẽ tự đứng lên, c̣n nếu như thanh niên nào đó đang ngồi mà ngủ gật, không biết có người lớn tuổi đang đứng cạnh, người này sẽ làm mọi cách để đánh thức người thanh niên đang ngồi. Nếu như tất cả những người lớn tuổi đều có chỗ ngồi rồi mà vẫn c̣n ghế trống th́ mọi người khác đều mời tôi ngồi. Họ thật mến khách phải không?
Ngẫm nghĩ kĩ tôi lại thấy có chút buồn. Giả sử những người Việt Nam thân thiện, mến khách này họ sang Đức, liệu có người Đức nào nhường chỗ cho một cô gái Việt Nam ngồi không? Tôi nghĩ chắc chuyện đó khó có thể xảy ra.
Nguy Nga – vietinfo.eu
karenunterwegs blog