vuitoichat
03-19-2013, 15:32
Theo dư luận trong nước, thế hệ người lănh đạo hiện nay là “thế hệ những người lùn,” theo nghĩa là một nhóm người thiếu tâm huyết, thiếu tầm nh́n của trí tuệ, lạc hậu so với sự phát triển của thế giới hiện đại. Đây là trở ngại lớn nhất, bất cập tệ hại nhất làm cho đất nước tŕ trệ kéo dài.
Ở cấp cao nhất, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng được đánh giá là người lănh đạo kém nhất so với các tổng bí thư tiền nhiệm như Trường Chinh và Lê Duẩn, thua cả Nguyễn Văn Linh, suưt soát Đỗ Mười, và chỉ khá hơn Nông Đức Mạnh đôi chút.
Trước đây Nguyễn Phú Trọng được giới trí thức Bắc Hà tặng cho cái tên “Trọng Lú.” Gần đây ông c̣n tỏ ra quan liêu trịch thượng một cách ngang ngược. Trong khi bản thân ông bám chặt lấy 4 quan điểm sai trái về đường lối - kiên tŕ chế độ độc quyền đảng trị, kiên tŕ chủ nghĩa Mác Lênin và chủ nghĩa Cộng sản, kiên tŕ đường lối đảng nắm trọn cả 3 quyền lập pháp, hành pháp và tư pháp, và kiên tŕ việc chủ trương quân đội phải trước hết trung thành với đảng và bảo vệ đảng trước hết – th́ ông lại hô hoán lên rằng chính 72 trí thức nhân dân và dân chủ chỉ ra cho ông thấy 4 sai lầm chiến lược của ông và của 14 ông vua tập thể mới thật là sự suy thoái đích thực.
Đây không phải là sự đảo ngược phải trái do lú lẫn nữa, mà là cố t́nh nhắm mắt bưng tai trước sự thật đă rơ mười mươi. Nếu không xin mời Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng hăy trả lời cho ra lẽ 5 điểm chất vấn của nhà báo trẻ Nguyễn Đắc Kiên gửi cho ông, trong đó câu hỏi then chốt là: Ông có quyền ǵ để bắt mọi công dân phải suy nghĩ như ông, khi ông không phải do nhân dân y bầu ra?
Nhiều lắm th́ ông cũng chỉ ép buộc được các đảng viên CS của ông tin theo những quan điểm sai trái, lỗi thời của ông. C̣n đối với những người tỉnh táo, biết suy nghĩ chín chắn như Nguyễn Đắc Kiên th́ không. Và cũng v́ ông không có đủ lư lẽ để tranh luận b́nh đẳng với nhà báo trẻ này, nên ông đă dùng thủ đoạn giật dây cho ngành tuyên huấn - thông tin - báo chí sa thải nhà báo Nguyễn Đắc Kiên ngay lập tức.
Một hành động như thế không thể nào được coi là một phương cách xử lư công bằng, đàng hoàng, hợp lư, hợp pháp, hợp đạo đức của một tổng bí thư đảng CS Việt Nam.
Không! Ḷng tự ái không đúng chỗ, tệ chuyên quyền, chủ quan đă đưa ông đi quá xa. Xin nói thẳng rằng cách xử lư ấy không mảy may công bằng, không mảy may đàng hoàng, không mảy may hợp pháp. Nó thuần túy chỉ là một sự trả thù tiểu nhân. Công dân Nguyễn Đắc Kiên có toàn quyền phát đơn kiện công dân Nguyễn Phú Trọng, và ngay cả ṭa soạn tuần báo Gia Đ́nh và Xă Hội có quyền kiện ông để bảo vệ nhà báo lương thiện của ḿnh.
Nếu biết điều, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng nên rút lại ngay quyết định xử lư bất xứng của ḿnh. Cả Bộ Chính trị nên bày tỏ thái độ góp ư với ông Trọng giải quyết nhanh gọn. Không nên để hồ sơ đầy đủ vụ này được gửi đến cơ quan của Liên Hiệp Quốc về ngăn chặn việc bỏ tù oan trái công dân vô tội, sẽ không đẹp đẽ ǵ cho Bộ Chính trị và chế độ này.
Tự thấy sai th́ nhận lỗi, đó mới là tư cách của một người lănh đạo mẫu mực.
* Blog của Nhà báo Bùi Tín (http://www.voatiengviet.com/content/tu-cach-nguoi-lanh-dao/1623006.html) là blog cá nhân. Các bài viết trên blog được đăng tải với sự đồng ư của Đài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.
Ở cấp cao nhất, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng được đánh giá là người lănh đạo kém nhất so với các tổng bí thư tiền nhiệm như Trường Chinh và Lê Duẩn, thua cả Nguyễn Văn Linh, suưt soát Đỗ Mười, và chỉ khá hơn Nông Đức Mạnh đôi chút.
Trước đây Nguyễn Phú Trọng được giới trí thức Bắc Hà tặng cho cái tên “Trọng Lú.” Gần đây ông c̣n tỏ ra quan liêu trịch thượng một cách ngang ngược. Trong khi bản thân ông bám chặt lấy 4 quan điểm sai trái về đường lối - kiên tŕ chế độ độc quyền đảng trị, kiên tŕ chủ nghĩa Mác Lênin và chủ nghĩa Cộng sản, kiên tŕ đường lối đảng nắm trọn cả 3 quyền lập pháp, hành pháp và tư pháp, và kiên tŕ việc chủ trương quân đội phải trước hết trung thành với đảng và bảo vệ đảng trước hết – th́ ông lại hô hoán lên rằng chính 72 trí thức nhân dân và dân chủ chỉ ra cho ông thấy 4 sai lầm chiến lược của ông và của 14 ông vua tập thể mới thật là sự suy thoái đích thực.
Đây không phải là sự đảo ngược phải trái do lú lẫn nữa, mà là cố t́nh nhắm mắt bưng tai trước sự thật đă rơ mười mươi. Nếu không xin mời Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng hăy trả lời cho ra lẽ 5 điểm chất vấn của nhà báo trẻ Nguyễn Đắc Kiên gửi cho ông, trong đó câu hỏi then chốt là: Ông có quyền ǵ để bắt mọi công dân phải suy nghĩ như ông, khi ông không phải do nhân dân y bầu ra?
Nhiều lắm th́ ông cũng chỉ ép buộc được các đảng viên CS của ông tin theo những quan điểm sai trái, lỗi thời của ông. C̣n đối với những người tỉnh táo, biết suy nghĩ chín chắn như Nguyễn Đắc Kiên th́ không. Và cũng v́ ông không có đủ lư lẽ để tranh luận b́nh đẳng với nhà báo trẻ này, nên ông đă dùng thủ đoạn giật dây cho ngành tuyên huấn - thông tin - báo chí sa thải nhà báo Nguyễn Đắc Kiên ngay lập tức.
Một hành động như thế không thể nào được coi là một phương cách xử lư công bằng, đàng hoàng, hợp lư, hợp pháp, hợp đạo đức của một tổng bí thư đảng CS Việt Nam.
Không! Ḷng tự ái không đúng chỗ, tệ chuyên quyền, chủ quan đă đưa ông đi quá xa. Xin nói thẳng rằng cách xử lư ấy không mảy may công bằng, không mảy may đàng hoàng, không mảy may hợp pháp. Nó thuần túy chỉ là một sự trả thù tiểu nhân. Công dân Nguyễn Đắc Kiên có toàn quyền phát đơn kiện công dân Nguyễn Phú Trọng, và ngay cả ṭa soạn tuần báo Gia Đ́nh và Xă Hội có quyền kiện ông để bảo vệ nhà báo lương thiện của ḿnh.
Nếu biết điều, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng nên rút lại ngay quyết định xử lư bất xứng của ḿnh. Cả Bộ Chính trị nên bày tỏ thái độ góp ư với ông Trọng giải quyết nhanh gọn. Không nên để hồ sơ đầy đủ vụ này được gửi đến cơ quan của Liên Hiệp Quốc về ngăn chặn việc bỏ tù oan trái công dân vô tội, sẽ không đẹp đẽ ǵ cho Bộ Chính trị và chế độ này.
Tự thấy sai th́ nhận lỗi, đó mới là tư cách của một người lănh đạo mẫu mực.
* Blog của Nhà báo Bùi Tín (http://www.voatiengviet.com/content/tu-cach-nguoi-lanh-dao/1623006.html) là blog cá nhân. Các bài viết trên blog được đăng tải với sự đồng ư của Đài VOA nhưng không phản ánh quan điểm hay lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ.