Log in

View Full Version : RFA: Lấy chồng Việt kiều Mỹ


Hanna
04-15-2013, 09:07
Không phải chỉ có những cô gái nghèo tại Việt Nam mong ước được lấy một anh Việt kiều hào hoa, phong nhả mà ngay cả các cô gái xinh đẹp có học hay con cháu của các cán bộ giàu có, thế lực vẫn ao ước lấy chồng Việt kiều để dọn đường cho tương lai, ḍng họ mai sau.

Nhiều cô may mắn gặp được những Việt kiều tử tế, có học, có công ăn việc làm vững vàng biết chăm sóc cho gia đ́nh.

Nhưng bên cạnh đó, có một số cô cũng gánh chịu những bất hạnh, đau đớn bẽ bàng khi làm vợ những ông Việt kiều thô kệch, ít học, tham lam và vô trách nhiệm.

Các cô gái trẻ v́ đặt quá nhiều niềm tin và hy vọng vào các chàng Việt Kiều để rồi cả một đời dở dang và không c̣n mơ ước đi t́m một t́nh yêu mới.
Giấc mơ đi Mỹ…

Bất cứ cô gái nào lớn lên cũng mơ mộng rằng một ngày nào đó ḿnh sẽ t́m được một tấm chồng xứng đáng để bỏ công trang điểm “má hồng, môi son”.

Việt kiều Mỹ thường được các cô gái tại Việt Nam ưa chuộng và xem như tiêu chuẩn hàng đầu để các cô có thể sang định cư tại Mỹ, có cuộc sống giàu sang, sung sướng.

Nhưng các cô gái tại Việt Nam không biết được tin tức về đời sống của người Việt bên Mỹ hoặc chưa thực sự t́m hiểu nhau một cách đầy đủ nên những mối t́nh vội vă, hoặc trao đổi, bán mua cũng dẫn đến những kết thúc đáng buồn.

Nhiều ông Việt kiều ế vợ không có nghề nghiệp vững chắc, không biết lo làm ăn, thích ăn chơi, cờ bạc nhưng ham các cô trẻ đẹp th́ thường trở về Việt Nam kiếm vợ. Có ông tự xưng là bác sĩ, kỹ sư… để lừa những cô gái nhẹ dạ, cả tin.

Dù ở bên Mỹ không t́m ra vợ, nhưng khi về Việt Nam lại đắc giá. Các bà, các cô chỉ nghe cái mác Việt kiều là xem các ông như cục vàng. Một bên th́ thích đi Mỹ, một bên th́ thích các cô trẻ đẹp. Hai nhu cầu nầy gặp nhau nên dễ tạo ra những cuộc hôn nhân chóng vánh.

Do đó, khi sang Mỹ mới biết người chồng Việt kiều của ḿnh xuất thân từ những thành phần nghèo lao động tay chân, hay làm Nails.

Một thời gian sau nàng có thẻ xanh 10 năm th́ nàng sẵn sàng chia tay ông chồng hờ.

Những cuộc mua bán, đổi chát hay những vỡ kịch trong tṛ chơi vợ chồng cuối cùng cũng phải hạ màn. Nhiều cô gái yêu thật đă vỡ mộng.

Có cô xinh đẹp, con nhà giàu sang có tŕnh độ Đại Học bên Việt Nam v́ mê thiên đường nước Mỹ đă lấy những người ít học. Cuộc đời các cô bị ràng buộc và bị lệ thuộc hoàn toàn vào người chồng.
Những câu chuyện buồn

Cô Trần thị Phụng người Sài G̣n. Gia đ́nh buôn bán trong ngành trang trí nội thất rất khá giả. Cô quen với một Việt Kiều tên là Kha làm nghề Nails nên rất thường về Việt Nam.

Một lần Kha bị xe đụng găy hai chân, Phụng đă giúp đỡ, chăm sóc cho Kha trong suốt thời gian Kha điều trị tại Việt Nam. Sau đó, Kha nẩy sinh t́nh cảm với Phụng nên cưới Phụng.

Một năm sau, Phụng sinh ra một bé trai và Kha đă làm giấy bảo lănh Phụng sang Hoa Kỳ đoàn tụ. Nhưng cuộc sống chung không được hạnh phúc. Chỉ khoảng một tháng Phụng sang Mỹ, Kha đă bỏ nhà ra đi. Kha bỏ luôn người vợ trẻ và đứa con chưa đầy 4 tháng, rồi từ đó biệt vô âm tính.

Đă hơn 1 năm trôi qua, Phụng chỉ nghe Kha gọi điện thoại hỏi thăm vài lần nhưng Kha không cho vợ biết ḿnh đang ở đâu? Phụng ngao ngán tâm sự:

Con với chồng con không có gặp nhau đă 1 năm rồi. Con qua đây tại v́ đứa con thôi à! Nghĩ qua đây nó đi học có tương lai.- Phụng

“Hồi xưa ở Việt Nam, đi chơi chung nhóm. Ổng gặp tai nạn rồi con giúp ổng thôi. Ổng bị té xe, chân ổng găy hai khúc. Thấy ổng ở Việt Nam có một ḿnh không có người thân ǵ hết trơn, nên mỗi buổi sáng con đem đồ ăn sáng rồi chỡ đi bác sĩ nầy kia chớ cũng không có quen trước t́nh cảm ǵ hết.

Sau đó, th́ gia đ́nh ổng về muốn cưới hỏi th́ con cũng chịu. Xong rồi quá tŕnh sinh sống cũng lục đục. Nhưng mà ổng vẫn bảo lănh đi. Qua xong rồi cũng lục đục tiếp nữa, rồi gia đ́nh ảnh nữa. Nói chung là cũng hỏng có được hạnh phúc vui vẻ ǵ hết. Cho nên ổng bỏ đi.

Con ở lại đó cũng đâu có được đâu tại v́ nhà của mẹ ảnh. Nên con quyết định đem con về Việt Nam xong rồi quay qua để con làm việc th́ mới có bốn tháng. Con với chồng con không có gặp nhau đă 1 năm rồi. Con qua đây tại v́ đứa con thôi à! Nghĩ qua đây nó đi học có tương lai.”

Mỗi cuộc đời là một cảnh ngộ khác nhau. Không ai giống ai nhưng nỗi buồn của họ đều giống như nhau. Cũng như cô Ngọc Liên hiện sinh sống tại New York. Cách đây mười lăm năm, cô đă bỏ ra hai mươi ngàn đô la để làm giấy tờ đi du học.

Tiền học phí quá đắc và cô không thể nào tiếp tục nên đă đi làm Nails để sống. Cô đă đồng ư kết hôn với một người lớn hơn cô mười tuổi, đă có một đời vợ.

Ban đầu Ngọc Liên chỉ muốn làm giấy hôn thú để được ở lại, nhưng sau đó th́ cô đă bằng ḷng lấy anh làm chồng.

Người chồng hỡ hững chỉ biết mê cờ bạc, chẳng ngó ngàng ǵ đến vợ nên cuộc đời cô cũng lênh đênh, và hạnh phúc tạm bợ cũng đổ vỡ. Cô có thể ở lại Hoa Kỳ. Nhưng tuổi xuân cũng trôi theo thời gian.

Ngọc Liên hồi tưởng lại chuyện xưa với bao nối tiếc cho cuộc đời của ḿnh:

“Bên Việt Nam nghèo tiền đâu ra mà trả nợ tiền học hả chị? Sang đây làm để trả nợ tiền học, trả nợ tiền ở Việt Nam sang đây chớ chị. Tính ra đi gần 20 ngàn cách đây 15 năm rồi. Ở ngoài Bắc đi đắc lắm.

Em có biết đâu, biết thế này th́ em chẳng đi làm ǵ chị ơi! Ở Việt Nam cho xong. Sang bên nầy cũng hoàn cảnh mà thôi. Biết như thế nầy th́ ở nhà c̣n hơn. Có rau ăn rau, có cháo ăn cháo.

Ban đầu chỉ làm giấy tờ để ở lại thôi. Chớ đâu có biết đâu mà lấy. Cho đến khi làm giấy tờ th́ anh ấy thương em thật th́ cứ lấy. Ôi! Biết đâu được ḷng người đâu chị ơi! Sang bên nầy rồi th́ người thật th́ ít, người giả th́ nhiều chả biết đâu hở chị.”

Người chồng hờ bên cạnh Ngọc Liên chỉ biết đến những tṛ chơi đỏ đen mà không quan tâm ǵ đến người vợ trẻ. Ngọc Liên nói tiếp:

“Chả cần đâu chị ơi! Cứ đi làm về rồi tối thứ Sáu ra Casino. Tối Chủ Nhật về. Lúc hết tiền th́ cần ḿnh, có tiền th́ đâu có cần ḿnh đâu. Tuần nào hết lương tuần đó. Anh làm lương cao lắm! Anh làm mấy chục ngàn một năm. Nhưng tiền bao nhiêu anh cho vào bài hết. Sang đây bao nhiêu năm mà chẳng có cái ǵ hết. Ăn no chỉ có bài không.”

http://www.rfa.org/vietnamese/in_depth/paradise-usa-pt-04092013120056.html/codau.jpg/image
Một Cô dâu Việt Nam đang thử áo cưới (ảnh minh họa). File photo.

Một phụ nữ khác tên là Thanh. Cô xinh đẹp, có học nhưng lại là người bất hạnh nhất. Cô quen Lâm do mai mối. Sau đó, Lâm về Việt Nam cưới cô và bảo lănh cô sang Hoa Kỳ. Cô gái trẻ cứ tưởng đời ḿnh toàn một màu hồng.

Giấc mơ được sang Mỹ tiếp tục Đại Học đă không thành. Người chồng lớn hơn cô hai mươi tuổi chỉ thích có con nhưng lại ích kỷ, nhỏ nhen, keo kiệt nên chẳng biết nâng niu người vợ trẻ. Đến nỗi cái bào thai trong bụng cũng đă chết khô mà không ai biết:

“Chồng cũ của cháu nghe lời ba má hỏng có thương cháu. Chỉ muốn lấy để có con thôi. Tại v́ ổng lớn tuổi. Nhưng mà hồi đó cháu cũng mang thai một lần được hai tháng. Cuộc sống cực khổ quá chịu không nỗi nên cái thai chết trong bụng luôn. Ngày nào đi học cũng đón xe bus. Trời lạnh nhiệt độ chỉ có 7 độ. Chiều về cũng vậy, sáng đi cũng vậy. Sức nào chịu nỗi.

Cháu c̣n muốn gục nửa nói chi baby trong bụng. Nó đâu có chịu nỗi rồi nó chết trong bụng luôn đến lúc phát hiện th́ cái thai chết khô rồi phải mổ lấy ra. Mà hồi đó cháu mới có 24 tuổi chớ mấy. Đâu có biết cái ǵ. Học xong ở bên đó rồi, cái đi qua bên đây.

Qua đây muốn đi học nữa, ổng đâu có cho đi học đâu. Ông kêu học làm chi đi làm kiếm tiền đi. Đi học làm móng tay móng chân đi mà mùi thuốc móng tay móng chân cháu chịu đâu có nỗi. Da mặt nó sưng hết lên. Ói mửa quá trời! Rồi mang thai nữa. Hửi mùi chịu không nỗi thế rồi đâu có học được.

Xong rồi, mấy đứa bạn nói vô trường tóc học đi. Học lấy bằng ra làm. Sau đó cháu có trở lại trường Nova học được 2 năm. Nhưng mà lúc học, lúc nghĩ. Đi làm nhiều hơn đi học. Tại v́ lúc đó không có thời gian đi học nữa nên nghĩ luôn. Bây giờ chỉ có đi làm thôi.”

Khi Thanh có thai không được chồng chở đi khám thai. Không được chồng giúp đỡ mà ông chồng vũ phu c̣n đánh vợ mặt mũi bầm tím đến nỗi những người đồng nghiệp phải gọi cảnh sát để cách ly Thanh ra khỏi cuộc sống khổ sở v́ bị chèn ép. Cô cho biết ḿnh luôn bị đe đọa đuổi về Việt Nam nếu chia tay với anh ta:

“Hôn phu hôn thê ǵ đó, diện đó hoặc là du học qua đây lấy ở lại luôn. Cực lắm! Tại v́ ḿnh không có gia đ́nh rồi cái người làm giấy tờ cho ḿnh! Th́ người ta nghĩ ḿnh nhờ vă người ta đó. Rồi nhiều khi người ta hay kiếm chuyện.

Trường hợp của cháu cũng y chang như vậy. Tại v́ hồi đó ḿnh chưa có thẻ xanh người ta cứ hù dọa ḿnh hoài. Người ta nói bây giờ chưa có thẻ xanh mà cứ lằng nhằng người ta đuổi về Việt Nam. Cháu nói là về th́ về có ǵ đâu sợ. Măi sau cháu mới bảo ly hôn đi về Việt Nam cũng được. Không có cần.

Về sau đó th́ mới đi ra ngoài sống. Cháu đi ra ngoài cũng không biết đi đâu. Hỏng biết mướn nhà ở đâu nữa. Xong rồi có có khách làm tóc, cô cũng dễ thương lắm! Cô mới hỏi nhà tao c̣n dư cái pḥng. Mầy muốn về ở với tao không? Thế là cô đón về nhà cho ở.”

Và cả những trớ trêu


Những cuộc hôn nhân ngắn ngủi đă để lại trong cuộc đời các cô gái ngây thơ những nỗi buồn. Những ông chồng vũ phu, vô học lợi dụng luật di trú để chèn ép, trù úm và đối xử với vợ như nô lệ.

Nhưng cũng có những cô vợ ma mănh, dữ dằn lợi dụng sang Hoa Kỳ làm có tiền th́ coi chồng cũng chẳng ra ǵ. Cô Ngọc Liên phê phán:

“Nhiều người đi sang đây làm nhiều tiền rồi nhiều khi coi chồng cũng chẳng ra cái ǵ. Ví dụ em thấy nhiều người bảo lănh vợ sang bên nầy chị biết không rồi đi làm có một tí tiền, th́ làm nails th́ phải có tiền rồi. Ông chồng đi làm hăng th́ ông cũng mua bảo hiểm cho ḿnh. Phải không ạ?

Thế nhưng đâu có nghĩ đến chuyện lâu dài đâu. Nhiều người chỉ nghĩ trước mắt. Rồi ông nọ, ông kia, thằng nọ thằng kia. Có chị bên tiệm kia kià, ông chồng bảo lănh sang, bảo lănh bố mẹ vợ sang. Ra cứ gọi chồng là thằng già nầy, thằng già nọ kia.”

Vợ chồng là cái duyên cái số. Ḿnh cứ ăn ở phải, ḿnh sẽ gặp phải.- Ngọc Liên

Ngọc Liên đă hơn 15 năm sống cô đơn sau cuộc ly hôn với người chồng cờ bạc, cô vẫn chưa t́m ra được một tấm chân t́nh để gởi gấm cuộc đời. Tôi hỏi Ngọc Liên có c̣n muốn bước thêm bước nửa không th́ cô chỉ trả lời:

“Đấy là cái duyên số chớ biết đâu ḿnh gặp một người tốt th́ cái đó phải do trời chớ chị. Ḿnh muốn cũng không được, mà không muốn cũng không được. Vợ chồng là cái duyên cái số. Ḿnh cứ ăn ở phải, ḿnh sẽ gặp phải. Có nhiều người hỏi em lắm nhưng t́m người đàng hoàng th́ khó. Ḿnh đâu phải vơ bèo vạt tép.”

Phụng th́ gặp lại người t́nh cũ ngày xưa. C̣n Thanh, giấc mơ của cô bây giờ là làm thật nhiều tiền để mở một tiệm uốn tóc. Có ai hỏi cô câu chuyện t́nh năm cũ và hiện cô có mơ ước ǵ không? Cô chỉ cười buồn đáp:

“Nhiều người giới thiệu cho cháu nhưng cháu cũng không thích ai. H́nh như một lần sợ rồi không muốn nữa. Thôi cô ơi! Thà sống một ḿnh cho nó khoẻ hơn. Cháu thấy ở một ḿnh cho nó sung sướng. Khỏi phải lo nhiều. Muốn ăn th́ ăn. Đói th́ ăn ḿ gói khỏi phải lo nấu cơm cho người nầy ăn người kia ăn.”

Nhiều cô gái may mắn đă t́m được t́nh yêu, hạnh phúc tại Hoa Kỳ. Nhưng cũng không ít cô đă thấy thiên đường sụp đổ khi t́nh yêu chỉ là một quán trọ bên đường.

Cầu chúc cho trái tim Thanh, Phụng, Ngọc Liên sẽ lại nở hoa. V́ hạnh phúc lưá đôi phải do chính chúng ta t́m kiếm và xây đắp.

RFA

xehoi
04-15-2013, 12:32
chỉ có những tháng việt kiều mỹ không ra ǵ mới về Vietnam lấy vợ và kiểm $. Mang tiếng cho biết bao nhiêu Việt kiều của các nước khác.
Đáng buồn!

phokhuya
04-16-2013, 01:51
Bài này viết cho những năm 1990-2000 th́ c̣n đúng, nhưng bây giờ th́ hoàn toàn không có mấy chuyện này đâu. Cái đám con gái qua sau này thật sự mà nói th́ đám đó làm khổ mấy anh mê vợ trẻ nhiều lắm. Nhiều người đă có gia đ́nh, con cái, nhà cửa, xe cộ và đang chung sống hạnh phúc. Đùng một cái lại bỏ vợ, con để rước em nhí qua Mỹ. Kết quả thật là phủ phàng, em chỉ lợi dụng t́nh cảm của mấy anh để được qua Mỹ. Có thẻ xanh rồi là em quất ngựa truy phong ngay. Đă vậy c̣n về VN để đưa con của những thằng cán bộ sang Mỹ. Những t́nh trạng như vậy bây giờ lan tràn khắp nơi trên đất Mỹ. Bao nhiêu anh chàng đă bị trúng kế này và đă tan nhà, nát cửa v́ những loại con gái này chắc khó mà thống kê cho hết. Bạn thân của ḿnh cũng đă có 2 người như vậy rồi. Tuổi ngoài 50 lai đi ôm mấy em 22-24. Sang đây rồi thật sự mà nói là không thể nào ḥa hợp, ḥa giải ǵ nổi. Ăn nói hỗn láo, xấc xược, và đặc biệt là chỉ dùng từ CS và nghe nhạc CS. Thấy ai có ǵ th́ đ̣i cái đó. Mấy anh th́ không dám cho đi làm, sợ ra đường mấy thằng trẻ nó bợ mất dĩa mức gừng. Nhưng có ngờ đâu là đang nuôi Ong tay áo.
C̣n nhiều chuyện đau ḷng hơn nữa, cho nênt hật t́nh một câu là khuyên mấy anh đừng nên về VN cưới mấy cô đó qua. Sẽ ân hận một đời.

tuhientram
04-16-2013, 10:22
Tặng bạn già một chuyện coi cho vui, để đừng mất ḷng tin nơi con người (dĩ nhiên là "đừng tin nghững ǵ cộng sản nói.

Em biết ảnh già gồi, em phải gáng…


-Cô biết chỗ nào cần người làm việc, cô kêu tui nghe.
-Chi vậy bác?
-Ờ, hỏi cho con vợ tui!
-Ủa, cổ có chỗ làm rồi mà?
-Th́ có rồi, nhưng sao nó cũng c̣n mạnh cùi cụi!
-Nghĩa là sao, tui hổng hiểu?
-Cô tính coi, người ta làm như nó, th́ mệt đứ đừ rồi, nhưng con vợ tui, bây nhiêu việc đó sá ǵ! Tui đón nó đi làm về, trên đường nó hát ong ỏng, khoẻ re.
-Vậy th́ đỡ quá rồi. Cổ có sức khoẻ là mừng rồi bác ơi. Đừng bắt cổ làm thêm nữa, lỡ kiệt sức th́ mệt lắm.
-Nhưng cô hổng có hiểu...

Ông Tài chợt lặng thinh. Hiếu vẫn chưa hiểu lư do tại sao ông muốn vợ làm thêm việc, nhưng không dám hỏi. Nh́n nét mặt ưu tư của ông Tài, Hiếu nhớ chuyện hai năm trước...

Trong buổi tiệc liên hoan cuối năm của hăng, bất ngờ ông Tài tuyên bố sẽ lấy vợ. Mọi người xôn xao:
-Bác Tài, bác nói chơi hay nói giỡn vậy? Đừng làm tụi tui đau tim nha!
-Đă ở tới tuổi này rồi th́ đi tới luôn, chớ hành xác chi vậy cha nội?
-Nè, ông không thấy tụi tui hả? Cái ṿng kim cô vợ con nó xiết chặt đời trai đó cha! Người ta muốn chui ra, chả muốn chui vô!
-Hổng hiểu sao khi không cha Tài mót vợ!

Mỗi người một câu vừa đùa vừa thật, khiến không khí trở nên vui nhộn. Ông Tài không nói ǵ thêm, mặc cho bạn bè suy đoán bàn ra tán vào.

Vài tuần lễ sau, ông cho mọi người xem tấm h́nh một cô gái thật trẻ, bầu bĩnh trong chiếc aó dài trắng. Đám đồng nghiệp trẻ ồn ào: “Bác Tài, cháu gái bác đó hả? gả cho con đi bác”. Ông Tài liếc xéo nói: “Chaú gái ǵ, bà xă sắp cưới của tui đó” Tin ông Tài dứt khoát cưới vợ được truyền đi nhanh chóng.

H́nh minh họa

Ông Tài đă ngoài lục tuần, nổi tiếng đứng đắn, không có khiếu trêu chọc phụ nữ, chưa hề lập gia đ́nh. Vài đồng nghiệp láu lỉnh từng liệt ông vào hàng ngũ cù lần, nhưng ông chỉ cười hiền lành. Nghe tin ông sẽ cưới vợ, có người cắc cớ nói:

-Con gái Việt Nam bây giờ tụi nó ngầu lắm. Nó mượn ông như chuyến đ̣ để nó đổi đời thôi. Tui coi bộ dạng con nhỏ mạnh bạo, ông lấy nó ba bảy hai mươi mốt ngày là nó truất ngựa đó ông à!

H́nh minh họa

Ông Tài từ tốn trả lời:
-Tui thấy mấy đưá con gái cỡ này dễ xiêu ḷng mấy thằng Đài Loan, chi bằng ḿnh đem nó qua đây, nó chịu th́ nó ở với ḿnh, bằng không, ḿnh cho nó đi lấy chồng. Dễ mà! Tui tính kỳ này về, khỏi cần coi mắt ǵ ráo trọi, tui xin cưới con nhỏ cho gọn!.

Bạn bè không ai tin chính ḿnh đă nghe những lời đơn giản và nhân hậu đó. Nhất là trúng vào thời kỳ mấy ông già xăm xăm về Việt Nam cưới vợ trẻ.

Ông Tài xin nghỉ hai tuần về Việt Nam cưới vợ. Một đồng nghiệp trẻ nhắn nhủ: “Bác nhắm thấy con nhỏ được nước, bác làm ơn đừng đụng tới nó, bác đóng thùng gởi qua đây cho con nghe!” Ông Tài cười vui: “Lỡ con nhỏ chịu tao rồi sao?”

Hai tuần lễ sau, buổi sáng thứ hai đầu tuần, Hiếu uể oải bước vào hăng, ngang pḥng ông Tài, Hiếu thấy ông đang chăm chú xem h́nh trên computer. Hiếu gơ nhẹ vào cửa, ông Tài quay ra vui vẻ: “Coi h́nh đám cưới tui nè”.

H́nh minh họa

Hiếu chăm chú nh́n h́nh cô gái trẻ hiền lành, e thẹn trong chiếc áo dài trắng cô dâu đứng cạnh ông Tài. Hiếu chợt bùi ngùi khi nh́n đôi vợ chồng quá chênh lệch tuổi tác. Nhưng nàng tự trấn tĩnh biết đâu cô gái sẽ được hạnh phúc v́ ông Tài là người tốt và hiền lành.

Tin ông Tài đă đám cưới lan nhanh trong hăng. Một vài người hỏi thẳng ông: “Nè cha, cha có động pḥng không đó? Có giữ lời hứa để con nhỏ đi lấy chồng không đó?. Ông Tài nói nhỏ bẽn lẽn: “Ờ th́ đám cưới xong, tui trở lại khách sạn, con nhỏ kéo tay tui nói bây giờ hai đứa là vợ chồng, nó ngủ ở đâu tui phải ngủ ở đó!”, “Rồi ông trả lời sao?”, “Th́ trả lời ǵ nữa, tui đi theo nó” Tiếng cười, tiếng chúc mừng ông Tài đă hội nhập vào đời sống lứa đôi lại được dịp bùng lên. Có người thắc mắc: “Chắc tía má cổ c̣n trẻ há?”, “Ừa, nhỏ tuổi hơn tui, má cổ thua tui tới 8, 9 tuổi”, “Rồi ông xưng hô làm sao?”, “Th́ kêu ông tía bằng anh, tính kêu bà má bằng chị, nhưng bị bả nhỏ tuổi quá, nên tui kêu bằng em” Cả bọn lại được một phen cười lăn lộn trước sự thành thật khai báo của ông Tài.

Ông Tài xúc tiến việc bảo lănh vợ, ông được văn pḥng dịch vụ di trú cho biết diện vợ chồng phải chờ lâu hơn diện hôn thê, hôn phu. Thế nên ông bảo lănh vợ theo diện hôn thê cho nhanh. Bạn bè chia vui với ông cho đến ngày ông ra phi trường đón người vợ mới cưới.

Quà tặng và tiệc chúc mừng đựợc bạn bè thay phiên nhau tổ chức. Cho đến một hôm ông nói: “Vậy đủ rồi, con vợ tui nó thấy có tiệc mừng, nó hứng chí, tối nào nó cũng khều, tui mệt muốn nổ đom đóm!”.

H́nh minh họa

Tin ông Tài…mệt muốn nổ đom đóm lan nhanh như điện xẹt. Bạn bè tra hỏi ông: “Nè, khai thiệt đi cha nội! đă quá rồi bày đặt than hả?”. “Tui nói thiệt, nó khều hoài. Tui mệt muốn đứt hơi, mà nó tỉnh queo!”.

Từng tràng cười thích thú nổi lên, ông Tài vẫn nghiêm trang kể tiếp: “Mấy ông bà biết không, mỗi tối ăn cơm xong, tui làm bộ đau lưng mệt mỏi, nằm coi TV rồi ngáp ngủ, đắp mền ngủ đại ngoài salon, chớ chun vô giường là chết mẹ. Ai dè nó nói để nó đấm bóp cho giăn gân cốt, rồi nó mần tới luôn, tui thở hổng nổi!”, “Th́ ông nói cổ từ từ, sức người có hạn!”, “Trời ơi, nó hổng có hiểu, nó nói ba cái vụ vợ chồng hổng được lơ là! vậy mới chết!”, “Ngó cổ hiền lành mà cũng dữ dội há?”, “Ở đó mà hiền lành, gái quê mà, nó đơn giản lắm, nghĩ sao làm vậy hà, thiệt t́nh tui hổng biết tính sao, để lâu dám phải ḅ, chớ đi ǵ nổi”. Trong lúc bạn bè vui cười về những thố lộ mộc mạc của ông, th́ ông Tài lại càng lo âu bấn loạn.

H́nh minh họa

Hai tháng trước, ông Tài vui mừng tuyên bố đă t́m được việc làm cho vợ. Ai cũng nghĩ hai vợ chồng ông cùng đi làm, tài chánh gia đ́nh sẽ khá hơn,. Nhưng với ông Tài, ông tin khi có việc làm, vợ ông sẽ phải chú tâm vào công việc, chuyện kia sẽ tự động giảm bớt. Ông hy vọng đời sống chăn gối của vợ chồng ông sẽ cân bằng hơn. Viễn tượng được ngủ đẫy giấc như ngày c̣n độc thân đă khiến ông vui vẻ khác thường. Ông tâm sự với bạn bè: “Đây rồi có công ăn việc làm, nó sẽ tiêu hao nhiều …năng lượng. Làm việc ngày 8 tiếng là hết xí quách rồi! Hy vọng vụ kia nó bớt bớt, th́ ḿnh cũng khoẻ”.

Nhưng nét tươi vui của ông Tài từ từ chùng xuống và trở lại trầm tư như cũ. Ông bộc bạch với bạn bè: “Tui tưởng 8 tiếng đồng hồ làm việc, nó sẽ bớt cái vụ kia, dè đâu càng làm việc nó càng khoẻ mấy ông ơi! Nó vui nữa, sau giờ làm việc tui đón về, nó ca cải lương ỏm tỏi trên xe. Về tới nhà, nó nhào vô bếp nấu cơm, ăn xong nó rửa chén ào ào, rồi tắm rửa, nói tui đi ngủ sớm. Đêm qua nó khều tui mấy trận, tưởng phải kêu xe cấp cứu.”, “Thôi cha nội, cha kể cho bạn bè thèm chớ ǵ? Cha là trai tân mới lấy vợ, nó vậy, chớ tụi tui kinh qua hết rồi, muốn th́ tụi này truyền kinh nghiệm cho”. Ông Tài với nét mặt thành khẩn: “Tui nói thiệt, tui tính kiếm thêm việc cho nó làm, đặng nó bớt cái vụ kia, chớ không hiểu sao nó xung quá mạng!”

H́nh minh họa

Nghe ông Tài tâm sự, Hiếu bỗng muốn gặp cô gái. Hiếu hỏi: “Bác nói thiệt không? Bác muốn cổ làm thêm việc, bác không sợ lỡ cô quá sức rồi sanh bệnh sao?”, “Tui biết cái sức của nó cô à, con gái dưới quê mà, nó mạnh lắm không bệnh tật ǵ đâu!”, “Tui muốn mai mốt ghé thăm cổ cho có bạn”, “Ừa không chừng có bạn, nó khuây khoả cái vụ kia, để cuối tuần tui dắt nó tới thăm cô!”.

Ông Tài dắt vợ đến thăm Hiếu. Cô gái đi sau ông len lén nh́n quanh nhà. Khuôn mặt bầu bĩnh linh động với nhiều nét trẻ thơ khiến Hiếu có cảm t́nh. Ông Tài giới thiệu: “Bữa nay tui dắt cổ tới giới thiệu với cô đặng chị em quen biết. Chào cô Hiếu đi!” Cô gái nh́n Hiếu cười: “Chị mạnh giỏi há?”, “Chị cũng O.K, em ngồi ghế đi, em thấy ở Mỹ đời sống dễ chịu không?”, Cô gái kéo ghế ngồi, vừa nh́n quanh căn pḥng, vừa trả lời: “Dạ sướng quá sướng! Bên bển nghe nói đi Mỹ là tới Thiên Đàng gồi! Hồi mới tới em gung lắm, bị họ hổng nói tiếng ḿnh, nhờ anh Tài dạy nói mấy chữ hé lô, hao a du này nọ nên cũng đỡ”, “Nghe nói em đi làm rồi hả? có vui không?”, “Dạ, dzui”, “Có cực không?”, “Dạ không, công chiện nhẹ hều, hồi c̣n ở bên bển, em xắt chuối cho heo ăn từ sáng tới chiều, gụng gời cánh tay lun, c̣n công chiện ở đây đâu thấm ǵ!”.

Ông Tài cười mím chi: “Ừa hổng thấm ǵ, th́ kiếm thêm công chiện làm tiếp, chớ tui cũng mệt quá rồi!”.

Cô gái ngạc nhiên nh́n ông Tài: “Ủa, sao anh hổng nói, anh nghỉ làm đi, để em đi làm em nuôi anh được mà”, “Không phải vụ đi làm, vụ kia ḱa, cô hành tui, tui mệt, hiểu không?”, “Vụ ǵ, em đi làm dźa, em nấu cơm, em rửa chén, em mần hết công chiện trong nhà, em biết anh lớn tuổi, em đâu dám để anh làm chiện ǵ!”.

Ông Tài lẩm bẩm: “Tui hổng có nói công chuyện nhà, tui nói vụ kia ḱa, vụ lên giường đi ngủ á”. Cô gái quay sang Hiếu phân trần: “Chị biết hông, khi ảnh cưới em, ba má em nói ảnh lớn tuổi gồi, gáng chăm sóc cho ảnh để trả cái ơn, cái nghĩa ảnh đem em sang đây, đừng ham đời sống xa hoa trai gái mà guồng gẫy ảnh, là có tội với ông bà, trời đất. Hồi nào tới giờ ảnh chưa có vợ con, phải gáng kiếm cho ảnh đưá con nối ḍng. Em đi làm dźa em mệt muốn đứt hơi dzị, nhưng nhớ lời má, em gáng tươi dzui, đặng ảnh dzui, đặng vợ chồng dzui dzầy kiếm đưá con, em cũng thèm có đứa con hủ hỉ. Em biết ảnh già gồi, nên cũng khó, em phải gáng…”. Cô gái bỗng khóc mùi mẫn, ông Tài ngồi chết trân.

H́nh minh họa

Chừng như không kềm giữ nổi tâm sự bị đè nén, cô gái khóc sướt mướt thố lộ: “Chị biết hông, tuần trước ảnh nói mấy tháng nữa ảnh về hưu, ảnh muốn về Việt Nam sống, nhưng ảnh không cho em theo. Em hỏi tại sao? Ảnh nói em c̣n trẻ, ảnh muốn em ở lại đây lấy chồng có con, chớ ảnh không muốn có con với em, ảnh sợ ảnh già gồi, lỡ ảnh chết, khi đó con cái c̣n nhỏ hổng có cha, em hổng đủ sức nuôi. Em nói bằng giá nào em cũng ở bên ảnh, lỡ ảnh có đau yếu ǵ em chăm sóc cho ảnh. Em hổng cần có con nữa, em thương ảnh mà ảnh không thương em…”

Mặt ông Tài trắng bệch, ông nắm tay vợ, thương cảm: “Thiệt t́nh ban đầu tui không để ư nhiều, nhưng hơn một năm nay, vợ chồng gần gũi, quen hơi, tui thương em chớ, v́ thương em nên không muốn em khổ v́ tui. Tui biết em làm đúng bổn phận và thiên chức làm vợ, tui biết ơn em. Phải chi em sanh trúng cái thời tui c̣n trẻ, th́ vợ chồng ḿnh xà quần cũng con đàn cháu đống rồi”. Ông Tài đứng lên nói với Hiếu: “Thôi vợ chồng tui về, tới thăm cô mà than van chuyện gia đ́nh riêng tư thiệt t́nh ngoài ư muốn của tui, nhưng cũng nhờ vậy mà tui hiểu được cái bụng của vợ tui”, “Không sao đâu bác à, tui thấy bác may mắn lắm đó. Có bà xă trẻ thương yêu hết ḷng!” Ông Tài cười dễ dăi: “Tui cũng biết vậy, nhưng phải chi tui c̣n trẻ, chớ già quá rồi, đâu c̣n hơi sức mà chạy cô”. Cô gái đứng lên, đôi mắt vẫn đỏ hoe: “ Em cảm ơn chị hiểu em, rồi ảnh hất hủi em, em tự tử em chết cho ảnh vừa ḷng”. Ông Tài nh́n vợ: “Nói bậy nà, ai hất hủi em, người ta chỉ nói từ từ cái vụ kia thôi! Tự tử rồi lấy ai có con với tui đây!”.


Trời bỗng mưa xối xả, ông Tài ôm vai vợ chạy ra xe, Hiếu thấy cô gái nhanh nhẹn mở cửa đẩy ông Tài lên xe và mở cửa bước vào băng ghế sau. Cô vươn người ra phía trước cài seat bell cho ông, lau mặt cho ông, vuốt vài sợi tóc ḷa xoà trên trán ông. Hai tay cô âu yếm để trên vai ông, và chiếc xe từ từ lăn bánh.

Phạm Diễm Hương

Bài này viết cho những năm 1990-2000 th́ c̣n đúng, nhưng bây giờ th́ hoàn toàn không có mấy chuyện này đâu. Cái đám con gái qua sau này thật sự mà nói th́ đám đó làm khổ mấy anh mê vợ trẻ nhiều lắm. Nhiều người đă có gia đ́nh, con cái, nhà cửa, xe cộ và đang chung sống hạnh phúc. Đùng một cái lại bỏ vợ, con để rước em nhí qua Mỹ. Kết quả thật là phủ phàng, em chỉ lợi dụng t́nh cảm của mấy anh để được qua Mỹ. Có thẻ xanh rồi là em quất ngựa truy phong ngay. Đă vậy c̣n về VN để đưa con của những thằng cán bộ sang Mỹ. Những t́nh trạng như vậy bây giờ lan tràn khắp nơi trên đất Mỹ. Bao nhiêu anh chàng đă bị trúng kế này và đă tan nhà, nát cửa v́ những loại con gái này chắc khó mà thống kê cho hết. Bạn thân của ḿnh cũng đă có 2 người như vậy rồi. Tuổi ngoài 50 lai đi ôm mấy em 22-24. Sang đây rồi thật sự mà nói là không thể nào ḥa hợp, ḥa giải ǵ nổi. Ăn nói hỗn láo, xấc xược, và đặc biệt là chỉ dùng từ CS và nghe nhạc CS. Thấy ai có ǵ th́ đ̣i cái đó. Mấy anh th́ không dám cho đi làm, sợ ra đường mấy thằng trẻ nó bợ mất dĩa mức gừng. Nhưng có ngờ đâu là đang nuôi Ong tay áo.
C̣n nhiều chuyện đau ḷng hơn nữa, cho nênt hật t́nh một câu là khuyên mấy anh đừng nên về VN cưới mấy cô đó qua. Sẽ ân hận một đời.