Log in

View Full Version : Về thăm Đài Tưởng Niệm Thuyền Nhân trên đảo Kuku


vuitoichat
04-30-2013, 17:49
Hà Giang/Người Việt

INDONESIA (NV) - Từ Letung, chiếc thuyền rẽ sóng lướt đi phăng phăng được gần một giờ đồng hồ th́ chị Carina Hoàng chỉ tay vào ḥn đảo nhỏ trước mặt “KuKu kia rồi.”

Mọi người nh́n đăm đăm vào cánh rừng. Tiếng nói cười ồn ào đột nhiên lắng xuống.

Mạnh, chàng thanh niên trẻ tuổi nhất đoàn, người cười nhiều nhất và có tiếng cười huyên náo nhất, đứng phắt dậy, ôm chầm lấy Carina, bật khóc không thành tiếng, chỉ thấy đôi vai run lên từng hồi.
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/articlefiles/165581-kuku_01_400.jpg
Tượng đài tưởng niệm thuyền nhân đă chết trên quần đảo Anambas,
Nam Dương, được bắt đầu xây ở đảo Kuku cuối năm 2011,
khánh thành vào tháng Tư năm 2013. (H́nh: Hà Giang/Người Việt)

Mạnh vượt biên với cha khi mới hơn 10 tuổi. Vài năm sau khi hai cha con định cư ở Úc, mẹ Mạnh một ḿnh vượt biên đến được một đảo nhỏ ở Nam Dương và qua đời trên con thuyền đưa người Việt tị nạn đến đảo Galang. Viên chức người Nam Dương thấy hoàn cảnh đáng thương nên cho thuyền dừng lại và chôn bà ở đảo Kuku. Sau nhiều dự định tháp tùng các phái đoàn đi t́m mộ mẹ không thành, cuối cùng Mạnh sắp toại nguyện.

Đă 34 năm rồi, nhưng không ngại hành tŕnh gian nan vất vả, và nguy cơ có thể gặp gió băo bất ngờ, phái đoàn 11 người chúng tôi, do chị Carina hướng dẫn, người th́ đi t́m mộ, xây mộ cho người thân, người đi t́m quá khứ, người khác muốn đi t́m dấu vết của thuyền nhân Việt Nam ở những ḥn đảo nhỏ bé tại Indonesia.

Dù khởi hành từ Mỹ, Úc hay Âu châu, chúng tôi ai cũng phải đáp ít nhất hai chuyến máy bay và bốn, năm chuyến thuyền mới đến được vùng đảo Jameja, thuộc Anambas region.
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/articlefiles/165581-kuku_02_400.jpg
Thím Liên cùng chồng là ông Tăng Phú trên đường lên băi
Kuku t́m mộ thân phụ ông Tăng. Ông bà xúc động
khi nhận ra nơi ở cũ trên đảo Kuku. (H́nh: Hà Giang/Người Việt)

Đường đi vất vả mà vui. Nhưng khi đến được đây rồi, th́ quang cảnh dọc theo bờ những đảo như Berhala, Tucai, Air Raya, hay Kuku đâu đâu cũng na ná giống nhau khiến không chỉ riêng Mạnh xúc động, v́ h́nh ảnh những ngày thương đau, tưởng đă ch́m sâu trong kư ức giờ sống lại, rơ mồn một từng h́nh ảnh, từng cảm giác.

Thuyền đến gần bờ, đài tưởng niệm có dáng một chiếc thuyền lớn một nửa ch́m xuống cát, nửa kia hướng ra biển, ngày càng rơ nét. Đến gần hơn, mọi người đọc được những chữ “VT075” màu đen ngang bụng thuyền.

Một người chỉ tay: “Đài tưởng niệm kia rồi phải không?”

“Không ngờ ba mươi mấy năm nay giờ lại thấy được hàng chữ này, ngay trên băi ngày xưa.” Anh Hoàng Long nói nhỏ như chỉ cho ḿnh ḿnh nghe, nét đăm chiêu chiếm lấy khuôn mặt tươi cười cố hữu.

Chị Vân, vợ anh, ngồi gần nh́n anh xót xa, rồi quay ra người bên cạnh phân bua: “Anh ấy mấy ngày nay ban ngày b́nh tĩnh nhưng đêm đến lục sục đâu có ngủ được.”

Anh Long, chị Carina, và thím Liên và chú Tăng Phú là bốn trong số hơn 370 thuyền nhân đă vượt biên từ Vũng Tàu trên con thuyền mang tên VT075 đến đảo Kuku. Trong đoàn chúng tôi, anh Long và chị Carina gần gũi với cái chết nhất. Anh làm việc trong khu y tế từ cuối tháng Sáu đến trung tuần tháng Chín tại lều y tế tại đảo Kuku cùng với bác sĩ Trần Duy Tân, và hàng ngày chứng kiến không biết bao nhiêu cái chết.

Anh kể: “Ban ngày tôi làm y tá, ban đêm Carina và một người nữa và tôi có bổn phận canh lều bệnh nhân. Chúng tôi lúc đó ở đây trong t́nh trạng không thực phẩm, không thuốc men trong khoảng thời gian ba tháng, trước khi Cao Ủy Tị Nạn t́m đến. Hàng ngày nh́n bệnh nhân chúng tôi có thể đoán được người nào đêm nay không qua khỏi, nhưng bó tay không thể làm ǵ giúp cho họ được.”

Anh Long may mắn không có thân nhân bỏ ḿnh trên đảo này, nhưng đưa vợ đi để t́m về quá khứ, một quá khứ anh không biết ḿnh đă quên hay vẫn c̣n bị ám ảnh.

Quá khứ bây giờ hiển hiện trước mắt.

Bên này là biển mênh mông ngút ngàn, bên kia là rừng núi chập chùng, cỏ cao vượt mặt. Đây là băi tắm, kia là nhà thờ, kia là nghĩa địa, đó là từng hàng cḥi được dựng lên làm nơi trú ngụ, trước mặt là văn pḥng Cao Ủy Tị Nạn, và xa xa trên cao kia nữa cũng là nghĩa địa. Nghĩa địa khắp nơi.

Chỉ khác là bây giờ ngay trên băi xưa, một tượng đài sừng sững đánh dấu giai đoạn hăi hùng của đoàn người tị nạn, của nơi đói khát, bệnh tật đă cướp đi mạng sống của không biết bao người.

Thuyền cập bến!

Mọi người kéo nhau xuống băi cát, hướng về phía đài tưởng niệm mà đi dưới nắng chói chang.

Đi một quăng, thím Liên níu lấy tay chồng, hốt hoảng: “Hồi đó ḿnh ở chỗ này nè!”

Chồng bà, chú Tăng Phú thẫn thờ. “Biết có t́m thấy mộ ổng không đây.”
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/articlefiles/165581-kuku_03_400.jpg
Anh Long Hoàng, một thuyền nhân đến Nam Dương từ thuyền VT075 nén xúc động khi đứng bên băi Kuku, nơi anh trú ngụ năm 1979 và chứng kiến
biết bao nạn nhân qua đời v́ thiếu thực phẩm và thuốc men. (H́nh: Hà Giang/Người Việt)

“Hồi đó” là khoảng trung tuần tháng Sáu năm 1979. Đoàn người vượt biên trên con thuyền mang tên VT075, sau khi bị Malaysia từ khước được đưa vào LeTung, Air Raya, rồi trôi dạt đến đây. Thân phụ của chú Tăng Phú bị bệnh chết sau đó một tháng. Chú Tăng cho biết chỉ nhớ mang máng đă mai táng cha ở mảnh đất gần con suối nhỏ, nhờ người chất đầy đá trên mộ và khắc tên cha vào một tấm bia, hứa với ḷng một ngày nào sẽ về xây mộ cho cha, làm tṛn chữ hiếu.

Năm 2009, phái đoàn đi tảo mộ đảo Kuku do chị Carina Hoàng hướng dẫn t́m thấy ngôi mộ của thân phụ ông, chụp h́nh rồi bỏ lên website. T́nh cờ gặp được người quen cho biết website này, chú nhờ con gái vào xem, và đă khóc ṛng khi thấy tấm bia do chính tay ḿnh khắc. Chờ thêm hai năm nữa hai vợ chồng mới có điều kiện tháp tùng đoàn người đi thăm Kuku.

Đến gần bờ, thấy tôi tần ngần nh́n những miếng đá phủ đầy rêu lên gần đến lùm cỏ dại, người thông dịch viên đi cùng đoàn bước đến gần.

“Tại sao lại có đá ở đây?” Tôi hỏi.

“No, no rock, Vietnam boat.” Người thông dịch nói.

Ồ đúng rồi, không phải đá mà là gỗ, mà là thuyền, xác thuyền.

Nh́n kỹ hơn, thấy dọc theo băi biển gần bờ rải rác bao xác thuyền, giờ chỉ c̣n trơ lại cái khung như bộ xương lấp lánh dưới làn nước trong xanh.

Và bước lên bờ, chỉ leo vài đoạn núi thôi, mọi người biết sẽ thấy rải rác nhiều nấm mồ, trong đó có mộ của thân mẫu Mạnh và của thân phụ chú Tăng, và biết c̣n của ai nữa. Đă bao nhiêu người Việt Nam đi t́m tự do bỏ ḿnh ở đây, 500 hay 2,000? Cho đến giờ, không ai có con số chính xác.

Đứng chờ chúng tôi tại trước tượng đài là đại diện các viên chức địa phương của quần đảo Jemajah. Sau một bài diễn văn ngắn của người bản xứ, Carina thay mặt cho phía chúng tôi cắt băng khánh thành tượng đài.

“Chúng tôi dựng tượng đài này để đánh dấu một giai đoạn lịch sử, để tưởng niệm những thuyền nhân Việt Nam đă bỏ ḿnh trên Anambas region.”

Đại diện của quần đảo Jemajah cho biết sở dĩ hàng chữ VT075 được vinh hạnh viết lên đài tưởng niệm là v́ Carina, người tị nạn đầu tiên trở về quần đảo Nam Dương t́m mộ người thân, là người đến Nam Dương trên chiếc thuyền mang tên VT075.

Với việc xây dựng tượng đài, bảo vệ một di tích lịch sử, chính quyền Anambas cho biết cũng mong nhiều người Việt Nam ở khắp nơi sẽ về đây, t́m mộ người thân, thăm lại nơi đă cưu mang họ trên đường đi t́m quê hương thứ hai.

Lịch sử không phải chỉ được ghi lại ở đài kỷ niệm mà c̣n khắc ghi trong ḷng nhiều người, cả người Việt Nam lẫn người bản xứ.
http://www.nguoi-viet.com/absolutenm2/articlefiles/165581-kuku_04_400.jpg
Đoàn người đến thăm đảo Kuku chuẩn bị đốt nhang trước đài tưởng niệm. (H́nh: Uly/Indonesia)

Trong một ngày đi sâu với một thông dịch viên vào thị trấn Letung, chúng tôi gặp nhiều người dân Indonesia cho biết c̣n nhớ rất rơ thời gian hàng ngàn người tị nạn Việt Nam ùa vào thị trấn nhỏ bé của họ.

Ông Anwal, một dân cư Letung cho biết, vào năm 1979, ông mới 12 tuổi, và nhớ đột nhiên sáng nào đi học cũng thấy người Việt Nam khắp nơi, trên băi cỏ, dưới gầm nhà sàn, ngoài bờ suối. Cậu bé Anwal lúc đó thật xúc động khi thấy những người tị nạn đói rách, thẫn thờ. Họ xây nhà bằng tất cả những vật liệu nào có thể kiếm được, và ăn bất cứ thức ăn ǵ có thể t́m được. Ông nhớ những chiếc xe cứu thương chở bệnh nhân và chở xác người tị nạn lên núi.

Awal khoe c̣n biết hát quốc ca Việt Nam nữa.

“Quốc ca Việt Nam?” Mọi người hỏi.

Ừ quốc ca Việt Nam. Ông nói, rồi bập bẹ cất tiếng hát, rất đúng nốt, đúng nhịp dù lời bị trọ trẹ: “Việt Nam Việt Nam nghe tự vào đời, Việt Nam hai câu nói bên vành nôi, Việt Nam nước tôi...”

Không phải quốc ca Việt Nam đâu. Nhưng điều ấy không quan trọng.

Tiếng hát được cất lên từ khuôn mặt ngoại quốc xa lạ như luồng điện ở đâu được truyền vào người.

Làm sao ông học được bài hát này? Đă 34 năm rồi sao ông c̣n nhớ? Cố ngăn nước mắt, tôi dồn dập những câu hỏi.

Anwal bảo làm sao không nhớ được khi trong nhiều tháng trời, mỗi sáng đi học ông đều thấy từng đoàn người Việt Nam ở mọi ngơ ngách của thị trấn nhỏ bé, đồng loạt đứng lên, mặt buồn rầu rầu, mắt đăm đăm nh́n về hướng biển, và cùng nhau hát bài hát đó.

Mai này chúng tôi sẽ lên đường, trả lại sự b́nh lặng cho những người dân Nam Dương hiền lành mộc mạc và tốt bụng, cho nơi đầy dẫy dấu tích đoàn người Việt tị nạn.

Nắng sẽ vẫn chói chang trên băi Kuku khi thuyền chúng tôi rời bến, nhưng ḷng người ở, kẻ đi, sẽ rất khác.

baymuoi
04-30-2013, 18:04
Tui ở đảo AREA kế bên, kuku mở ra sau khi area đă đầy!!!
Ca sỷ Trường Hải có đặc bài hát "mưa trên hoang đảo area" không biết tui viết tên này có đúng không nửa !! lâu quá rồi!!

Minhrau
04-30-2013, 19:40
đây là vết thương ḷng mà không bao giờ bị xoá nổi

ez4me
04-30-2013, 21:09
việt+ đă làm cho vết thương dân VN luôn rỉ máu, cho nên cũng đừng trách những người mang tiếng là "chống cộng cực đoan". Có đắp chăn th́ mới biết trong chăn có rận.

cha12 ba
04-30-2013, 21:13
Nắng sẽ vẫn chói chang trên băi Kuku khi thuyền chúng tôi rời bến, nhưng ḷng người ở, kẻ đi, sẽ rất khác. Vâng!
Vết thương có thể lành để lại vết sẹo ngoài da, nhưng trong xương thịt vẫn nhói đau mỗi khi nhớ tới.

andytx
04-30-2013, 22:14
Nắng sẽ vẫn chói chang trên băi Kuku khi thuyền chúng tôi rời bến, nhưng ḷng người ở, kẻ đi, sẽ rất khác. Vâng!
Vết thương có thể lành để lại vết sẹo ngoài da, nhưng trong xương thịt vẫn nhói đau mỗi khi nhớ tới.


Hoi nam 86 minh cung o dao ku ku vai thang roi den dao galang 1
Minh muon biet 2 dao nay ten my goi la gi va muon muon ve may bay thi phai noi lam sao nguoi ta moi hieu?

andytx
04-30-2013, 22:20
sao khong bo nhieu hinh len cho minh coi voi , minh con nho nhung ca?nh o do' , va con meo hay con cho cua ong chu dao minh dan ti nan la`m thit an , ong di kiem no qua troi.

pianist
05-01-2013, 23:46
...................
Thuyền trôi xa về đâu ai biết
Thuyền có về ghé bến tự do
Trời cao xanh hay trời oan nghiệt
Trời có buồn hay trời chỉ làm ngơ
........
(Lời kinh đêm by Việt Dzũng)