johnnydan9
05-03-2013, 15:48
Chúng tôi lấy nhau đă hơn 20 năm, đứa con lớn của tôi đă chuẩn bị vào đại học. Lâu nay, với họ hàng, làng xă gia đ́nh tôi được coi là một h́nh mẫu lư tưởng. Tôi biết, chúng tôi được mọi người trọng vọng, kính nể v́ nhiều lẽ. Và có lẽ, điều quan trọng nhất h́nh thành nên giá trị của gia đ́nh tôi đó là bản chất của những người giáo viên – cái nghề được gọi là kỹ sư tâm hồn, là nghề nuôi trồng nhân cách.
Chính bản thân tôi cũng tự hào về nghề nghiệp của ḿnh, của vợ ḿnh. Cũng bởi thế, tôi quá tự tin vào phẩm chất, giá trị, nhân cách của vợ tôi.
Nhưng tôi đă nhầm. Đă sai lầm một cách đau đớn khi quá tự tin như thế!. Tôi đă từng rất thương vợ tôi. Cô ấy suốt ngày chỉ biết cắm cúi vào công việc. Hết giờ lên lớp cô ấy dạy thêm, rồi chăm lo nhà cửa con cái, không có lúc nào để được nghỉ ngơi, thư giăn.
Bố con tôi được cô ấy chăm chút cho từng ly từng tí, từ miếng ăn đến giấc ngủ. Quả thật, tôi chưa thấy người mẹ nào chăm con, dạy con cẩn thận như cô ấy. Hai đứa con tôi, đứa nào cũng cao lớn, phổng phao, đổi lại cho thân h́nh c̣m nhom khổ hạnh của mẹ. Các con tôi cũng rất giỏi, tôi đă được hưởng lây công lao dạy dỗ con của cô ấy.
Vợ tôi cũng là người vô cùng tiết kiệm. Cô ấy không biết đến một bộ quần áo hợp mốt, không biết đến spa, làm đẹp, thậm chí đến ca nhạc, phim ảnh cũng là một thứ xa lạ với nhu cầu của cô ấy, khi thời gian của cô ấy đă dành hết cho các con, cho lũ học sinh.
http://www.vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=466685&stc=1&d=1367596065 Đáp lại công lao của vợ, tôi cũng chỉ biết cố làm thêm thật nhiều để bù đắp, xây dựng gia đ́nh. Cho đến lúc này, chúng tôi không phải đại gia, tỷ phú, nhưng cũng có một cơ ngơi khiến nhiều người mong mỏi. Tự ḷng tôi thấy ḿnh đă toàn tâm toàn lực v́ vợ con, và tôi cũng luôn nói với mọi người rằng tất cả là công của vợ tôi. Nếu không có cô ấy nuôi dạy các con, vun vén việc nhà để tôi yên tâm th́ làm sao chúng tôi có thể có được hôm nay.
Biết ơn cô ấy bao nhiêu, thương cô ấy bao nhiêu, th́ tôi lại càng cay đắng, xót xa bấy nhiêu khi biết cô ấy đă ngoại t́nh.
Những tin nhắn của cô ấy trong điện thoại gửi cho một số máy vô danh khiến tôi chết đứng. Tôi phải mất rất nhiều thời gian để đưa ḿnh về thực tại, đối diện với thực tế. Tôi không thể nghĩ người nhắn những tin đó là cô vợ cục mịch, thảo hiền của ḿnh. Tôi choáng váng, tôi xấu hổ, tôi điên loạn khi đọc những lời lẽ trong tin nhắn của vợ tôi. Những ngôn từ mà thậm chí khi… “tắt đèn” rồi, vợ chồng tôi cũng ngượng ngùng khi nói với nhau.
Cô ấy đă chối bỏ tất cả. Cho rằng đó chỉ là những lời trêu đùa với một người không quen biết. Cô ấy cho rằng ngoại t́nh là phải gặp gỡ nhau, là phải “trai trên gái dưới”. Và thế thốt với tôi rằng ngoài nhà trường và gia đ́nh, cô ấy không đi đến bất cứ chỗ nào khác để có thể ngoại t́nh.
Tôi không thể chấp nhận nổi sự phản bội đó. Nhưng tôi phải làm ǵ lúc này th́ tôi chưa định hướng nổi.
Ly dị?. Điều đó thật khó khăn, bởi nó không chỉ là danh dự của tôi, mà nó c̣n là danh dự của ḍng họ, của anh chị em tôi. Đặc biệt là mẹ tôi và các con tôi, tôi không thể để họ phải chịu đựng nỗi mất mát quá lớn như thế.
Nếu như ly dị, tôi thà chết c̣n hơn. Nhưng cái chết với tôi cũng không thể là sự lựa chọn lúc này, khi các con tôi chưa trưởng thành, vẫn c̣n phải cần một người bố để làm chỗ dựa, cả người mẹ già tội nghiệp của tôi nữa, tôi không thể để mẹ tôi phải cô quạnh trong những tháng ngày c̣n lại của cuộc đời.
Nhưng nếu cứ tiếp tục cuộc sống như thế này, chắc có lẽ tôi sẽ không thể chịu đựng nổi. Sao mà giờ đây, trong con mắt của tôi, cô ấy đáng khinh, đáng ghét như thế!.
Phan Trung (Ba V́)
Chính bản thân tôi cũng tự hào về nghề nghiệp của ḿnh, của vợ ḿnh. Cũng bởi thế, tôi quá tự tin vào phẩm chất, giá trị, nhân cách của vợ tôi.
Nhưng tôi đă nhầm. Đă sai lầm một cách đau đớn khi quá tự tin như thế!. Tôi đă từng rất thương vợ tôi. Cô ấy suốt ngày chỉ biết cắm cúi vào công việc. Hết giờ lên lớp cô ấy dạy thêm, rồi chăm lo nhà cửa con cái, không có lúc nào để được nghỉ ngơi, thư giăn.
Bố con tôi được cô ấy chăm chút cho từng ly từng tí, từ miếng ăn đến giấc ngủ. Quả thật, tôi chưa thấy người mẹ nào chăm con, dạy con cẩn thận như cô ấy. Hai đứa con tôi, đứa nào cũng cao lớn, phổng phao, đổi lại cho thân h́nh c̣m nhom khổ hạnh của mẹ. Các con tôi cũng rất giỏi, tôi đă được hưởng lây công lao dạy dỗ con của cô ấy.
Vợ tôi cũng là người vô cùng tiết kiệm. Cô ấy không biết đến một bộ quần áo hợp mốt, không biết đến spa, làm đẹp, thậm chí đến ca nhạc, phim ảnh cũng là một thứ xa lạ với nhu cầu của cô ấy, khi thời gian của cô ấy đă dành hết cho các con, cho lũ học sinh.
http://www.vietsn.com/forum/attachment.php?attac hmentid=466685&stc=1&d=1367596065 Đáp lại công lao của vợ, tôi cũng chỉ biết cố làm thêm thật nhiều để bù đắp, xây dựng gia đ́nh. Cho đến lúc này, chúng tôi không phải đại gia, tỷ phú, nhưng cũng có một cơ ngơi khiến nhiều người mong mỏi. Tự ḷng tôi thấy ḿnh đă toàn tâm toàn lực v́ vợ con, và tôi cũng luôn nói với mọi người rằng tất cả là công của vợ tôi. Nếu không có cô ấy nuôi dạy các con, vun vén việc nhà để tôi yên tâm th́ làm sao chúng tôi có thể có được hôm nay.
Biết ơn cô ấy bao nhiêu, thương cô ấy bao nhiêu, th́ tôi lại càng cay đắng, xót xa bấy nhiêu khi biết cô ấy đă ngoại t́nh.
Những tin nhắn của cô ấy trong điện thoại gửi cho một số máy vô danh khiến tôi chết đứng. Tôi phải mất rất nhiều thời gian để đưa ḿnh về thực tại, đối diện với thực tế. Tôi không thể nghĩ người nhắn những tin đó là cô vợ cục mịch, thảo hiền của ḿnh. Tôi choáng váng, tôi xấu hổ, tôi điên loạn khi đọc những lời lẽ trong tin nhắn của vợ tôi. Những ngôn từ mà thậm chí khi… “tắt đèn” rồi, vợ chồng tôi cũng ngượng ngùng khi nói với nhau.
Cô ấy đă chối bỏ tất cả. Cho rằng đó chỉ là những lời trêu đùa với một người không quen biết. Cô ấy cho rằng ngoại t́nh là phải gặp gỡ nhau, là phải “trai trên gái dưới”. Và thế thốt với tôi rằng ngoài nhà trường và gia đ́nh, cô ấy không đi đến bất cứ chỗ nào khác để có thể ngoại t́nh.
Tôi không thể chấp nhận nổi sự phản bội đó. Nhưng tôi phải làm ǵ lúc này th́ tôi chưa định hướng nổi.
Ly dị?. Điều đó thật khó khăn, bởi nó không chỉ là danh dự của tôi, mà nó c̣n là danh dự của ḍng họ, của anh chị em tôi. Đặc biệt là mẹ tôi và các con tôi, tôi không thể để họ phải chịu đựng nỗi mất mát quá lớn như thế.
Nếu như ly dị, tôi thà chết c̣n hơn. Nhưng cái chết với tôi cũng không thể là sự lựa chọn lúc này, khi các con tôi chưa trưởng thành, vẫn c̣n phải cần một người bố để làm chỗ dựa, cả người mẹ già tội nghiệp của tôi nữa, tôi không thể để mẹ tôi phải cô quạnh trong những tháng ngày c̣n lại của cuộc đời.
Nhưng nếu cứ tiếp tục cuộc sống như thế này, chắc có lẽ tôi sẽ không thể chịu đựng nổi. Sao mà giờ đây, trong con mắt của tôi, cô ấy đáng khinh, đáng ghét như thế!.
Phan Trung (Ba V́)