Log in

View Full Version : Tự sự cay đắng của cựu tù 20 năm "cơm cân áo số"


vuitoichat
06-09-2013, 13:17
GiadinhNet - Một phút nóng giận mất khôn, anh phải trả giá bằng 20 năm cuộc đời sau song sắt.

Những năm tháng cải tạo làm lại cuộc đời, anh đau đớn khi nghe tin người vợ tảo tần nơi quê nhà bị kẻ vô lương hiếp dâm trên đường đi làm đồng. Bản án lương tâm giằng xé, khiến anh rớt nước mắt tủi cho thân phận, cho gia cảnh của ḿnh. Nhưng vượt lên tất cả, ḷng hướng thiện và t́nh yêu chân thành lại giúp anh nhận ra được giá trị thật sự của hạnh phúc
http://giadinh.vcmedia.vn/PBdloOxPcccccccccccc QUcccccccc/Image/2013/05/trang-19-fe347.jpg
Nguyễn Anh Dũng trên một chuyến xe vào Nam theo đàn ong.(Ảnh: L. Nguyễn).

Bản án lương tâm khó trả

Tôi biết Nguyễn Anh Dũng (SN 1970, thôn Biềng, xă Nam Dương, huyện Lục Ngạn) trong một lần t́nh cờ về quê vải Bắc Giang. Dũng người quắc thước, gương mặt phong trần, mái tóc điểm sương lấm tấm. Thoạt nh́n, người đối diện khó tin nổi anh lại là hung thủ gây ra một vụ án chấn động dư luận tỉnh Bắc Giang 16 năm về trước.

Chuyện xảy với Dũng như một cơn ác mộng. Đến giờ, anh vẫn không ngờ ḿnh lại có thể hành động một cách dại dột, mất hết lư trí đến vậy. Hai người hàng xóm với em trai anh vốn tính tốt bụng, nhưng v́ mảnh đất mà mờ mắt sống bạc, gạt bỏ hết t́nh làng, nghĩa xóm. Vừa lấn đất, hai anh em nhà kia c̣n không ít lần viện cớ xô xát hành hung em trai Dũng. “Con giun xéo lắm cũng quằn”, thấy hai người hàng xóm vác dao chém em ḿnh, Dũng vội chạy ra khuyên can. Mặt hai người hàng xóm vẫn đằng đằng sát khí “tao cho hai anh em mày đi luôn với nhau” rồi lao vào hành hung Dũng một cách không thương tiếc.

“Một giọt máu đào hơn ao nước lă”, khuyên nhủ, dàn xếp không thành lại c̣n bị đánh đập, máu nóng trong người nổi lên, Dũng giật lấy dao chém hai nhát vào chân đối thủ. “Tôi chỉ định dọa cho người ta chừa cái thói hung hăng, nhưng ngày ấy bệnh viện th́ xa, đường rừng núi, không có phương tiện. Anh Viên (nạn nhân – pv) không được đi cấp cứu kịp thời nên mất quá nhiều máu dẫn đến tử vong. Nhớ lại lúc đó, tôi thật ân hận. Nếu như tôi b́nh tĩnh hơn để hóa giải sự việc. Nếu như tôi ḱm nén được nỗi bức xúc trào dâng trong ḷng, th́ có lẽ mọi việc đă khác”, anh Dũng nghẹn giọng kể.

Không có chữ “nếu” ấy, đôi bàn tay chai sạn v́ cày sâu cuốc bẫm của anh Dũng nhuốm đầy máu. Ngày ṭa án mở phiên xét xử, nhận h́nh phạt hai mươi năm tù giam, chân Dũng như khuỵu xuống, trời đất quay cuồng. Mới đây thôi, anh c̣n quây quần bên mâm cơm với vợ trẻ, con thơ, mà giờ sắp phải đằng đẵng cùng kiếp sống “cơm cân áo số”. “Cho đến hết cuộc đời này, tôi cũng không thể quên đôi mắt đỏ hoe, thâm quầng v́ mất ngủ của vợ khi cô ấy bồng trên tay đứa con bé bỏng chạy theo níu áo chồng. Trên đường ra xe tù về trại, tiếng rủa xả căm hận của người nhà nạn nhân khiến tôi ứa nước mắt. Đối diện với bóng tối trên chiếc xe chở phạm bít bùng, chưa bao giờ, tôi thấy ḿnh bế tắc đến thế”.

Ngày ấy, làng anh Dũng c̣n nghèo đói, đàn ông trong làng đều đổ vào rừng đốt than, đào gốc sồi chạy ăn từng bữa. Ở cái tuổi 27, người ta đang tranh thủ tạo dựng sự nghiệp, vun vén cho mái ấm gia đ́nh. C̣n anh, một phút cả giận khiến anh phải vùi chôn tuổi trẻ sau song sắt. Dũng như ngộp thở khi nghĩ đến cảnh vợ ḿnh, vợ người (nạn nhân – PV) đang phải vật lộn mưu sinh để nuôi những đứa con thơ dại nơi quê nhà. Trọng trách ấy đáng ra thuộc về những người đàn ông, nhưng giờ người chết, kẻ tù đày th́ khác ǵ nhà mất nóc. Anh thở dài: “20 mươi năm dài mấy rồi cũng hết, nhưng bản án lương tâm th́ cả đời này tôi không trả cũng không hết được. Một cái giá quá đắt, đâu phải một mạng người. V́ ḿnh mà bao nhiêu người khốn khổ, có quá nhiều cái mất”.

Chính sự dằn vặt lương tâm ấy cũng là nguồn động lực, Dũng quyết tâm cải tạo thật tốt để sớm về với gia đ́nh làm lại cuộc đời. 10 năm dài đằng đẵng, tóc anh cũng ngả màu muối tiêu. Nghĩ đến 10 năm nữa, Dũng thoáng thấy rùng ḿnh. Rồi anh khóc như đưa trẻ khi tháng 9/2007, cái tên Nguyễn Anh Dũng có trong danh sách các phạm nhân được đặc xá. “Cảm giác sung sướng, hạnh phúc khi tự do như muốn nổ tung lồng ngực, muốn gào muốn thét cho cả thế giới này biết mà nước mắt cứ dàn giụa xót cay”, anh Dũng nhớ lại.

Ngày bước ra khỏi cánh cửa trại giam, Dũng lặng lẽ vác ba lô, bắt xe khách về nhà. Ngồi trên xe khách mấy trăm km, ḷng anh rối bời cảm xúc. Tội lỗi gây ra bấy nhiêu năm đă trả, nhưng cái mác “thằng giết người”, anh không biết phải đối diện với điều đó như thế nào. Nghĩ thế, anh không về nhà ḿnh ngay. Bước chân đầu tiên, Dũng tiến thẳng đến gia đ́nh mà bao năm trước anh vô t́nh phá tan một tổ ấm. Dũng nhớ lại: “Khi tôi bước vào, 3 mẹ con cô ấy sững sờ. Tôi cúi đầu xin lỗi, rồi tiến lại thắp cho anh Viên nén hương”.

Bản lĩnh vượt lên bi kịch

Ngày Dũng c̣n ở trại giam Tân Lập (Phú Thọ), ngoài đứa con gái 5 tuổi, vợ anh đang mang bầu được 4 tháng. Người ở trong trại, nhưng trong ḷng anh luôn khắc khoải, không nguôi nỗi nhớ gia đ́nh. Thấu hiểu tâm sự của chồng, chị Nguyễn Thị Hương (vợ anh Dũng – PV) dù mang bầu vẫn thường “đánh đường”, vượt mấy trăm km đến thăm nuôi, động viên. Anh kể lại: “Những lần gặp nhau ngắn ngủi, chỉ có nước mắt. Cô ấy nuốt tủi hờn vào trong, động viên tôi cải tạo tốt. Cô vừa làm mẹ vừa làm bố 2 đứa con chúng tôi”.

Bẵng đi một thời gian, đột nhiên, Hương không đến thăm Dũng lấy một lần trong suốt năm cuối trước khi anh được đặc xá. “Người nhà lên thăm, nhưng cô ấy th́ không, ngoài gửi cho tôi ít đồ ăn, thức uống cũng chẳng một lời nhắn, một lá thư. Linh tính và trực giác mách bảo tôi có chuyện ǵ xảy ra. Tôi gặng hỏi, nhưng mọi người đều bảo: “Hương nó bận không lên được, chú cố gắng cải tạo cho tốt”. Tôi viết thư về cho gia đ́nh, các con tôi trả lời ở nhà vẫn ổn”. Ba năm dài đằng đẵng ấy, anh luôn sống trong bất an, nơm nớp lo sợ. Nghe nhiều bạn tù kể vợ vắng chồng, nảy sinh chuyện này, chuyện nọ, Dũng càng thêm hoang mang dao động không yên.

Ngày đoàn viên, 2 đứa con anh khóc nấc v́ mong nhớ cha, c̣n chị Hương đứng khép bên cột nhà giàn giụa nước mắt. Đôi mắt của anh cũng mờ đi. Trong trại, Dũng khao khát đếm từng ngày về với gia đ́nh để được chăm sóc cả nhà bù lại khoảng thời gian đă mất. Đêm đoàn tụ đầu tiên, cả nhà thức đến khuya cũng không hết chuyện để nói. Hai đứa con anh quấn quưt, tíu tít đến lúc ngủ quên trong ḷng bố lúc nào không hay.

Lúc đó quay sang vợ, anh như không thở được khi trải ḷng những điều khó nói nhất: “Tôi đọc được trong đôi mắt vợ hạnh phúc như thế nào khi tôi về, nhưng thái độ của cô ấy luôn xa cách khiến tôi khó hiểu. Đêm đầu tiên gần vợ sau mười năm, với tôi như địa ngục. Tôi cảm thấy cả trời đất như sụp xuống, người tôi phát điên phát dại khi cô ấy gạt nước mắt kể lại câu chuyện đau ḷng ba năm trước. Trên đường đi làm về nhà, vợ tôi đă bị kẻ vô lương khống chế rồi hiếp dâm”.

Nh́n dáng vợ khắc khổ ngồi thu ḿnh dưới cuối giường khóc thương cho phận bạc mà Dũng khụy xuống. “Đưa cho tờ giấy ly hôn nḥe chữ v́ nước mắt viết sẵn từ ba năm trước, Hương xin lỗi v́ đă không xứng đáng với tôi. Cô ấy không thay ḷng đổi dạ, ba năm không đến thăm tôi, lư do là v́ thế”. Bản án lương tâm và h́nh ảnh gă đàn ông đốn mạt kia khiến cho anh thấy nghẹn đắng. “Đối diện với vợ mà trong đầu tôi cứ hiện hữu kẻ đă xâm hại vợ ḿnh dù biết cô ấy là nạn nhân vô tội”, Dũng nói tiếp.

Anh không ngờ con đường hoàn lương, ḥa nhập với cuộc sống lại gian truân đến vậy. Anh bảo: “tôi may mắn v́ nhận được sự cảm thông của mọi người, vấn đề ở đây là tôi. Không phải trốn tránh, tôi muốn có cho ḿnh thời gian để quên đi mọi chuyện”. Nghĩ thế nên sau cái đêm đoàn tụ đầy ngang trái ấy, anh vào Nam, theo chân bạn bè ngược xuôi khắp các mảng rừng nuôi ong. “Đi nhiều nơi, tôi nhận ra có nhiều mảng đời c̣n bất hạnh c̣n cơ cực hơn ḿnh gấp trăm lần. Lúc đó, tôi nhớ về quê hương, về người vợ cả đời tần tảo hy sinh cho gia đ́nh. Cô ấy thiệt tḥi nhiều thứ, những ǵ cô ấy phải chịu đựng giờ tôi mới thật sự cảm nhận được”, Dũng biết ơn người vợ đă giữ lửa cho gia đ́nh. Lá đơn ly dị mà Hương viết sẵn, anh cũng xé bỏ. Toàn bộ tâm trí anh giờ chỉ c̣n là t́nh yêu thương, nỗi khát khao làm tṛn trách nhiệm người chồng, người cha.

Chia tay anh Dũng, tôi cũng thấy rộn ḷng khi chứng kiến ngôi nhà mới xây của gia đ́nh anh giờ luôn đầy áp tiếng cười. Như anh trải ḷng: “Hạnh phúc không ở đâu xa lạ mà chính là những ǵ ḿnh trân trọng”.

Đứng lên nhờ ḷng vị tha của một người phụ nữ

Anh Dũng tâm sự: “Người dân quê tôi bao dung, vị tha lắm. Ngày tôi trong trại, vợ tôi đếm thăm kể lại rằng cô ấy gặp vợ anh Viên trên đường. Thấy vợ tôi cúi gằm mặt xấu hổ, chị ấy liền bảo: Chị không phải vậy, chồng em mất, chồng chị trong trại sống cũng như người đă chết. Lỗi cả hai chẳng dám trách ai cả, chỉ khổ các con ḿnh thôi”. Tấm ḷng bao dung của người phụ nữ đó làm Dũng thấy ghê tởm thêm tội ác ḿnh gây ra. Bản án lương tâm cả đời giằng xé tâm can, món nợ này anh biết trả măi cũng không hết.

Lê Nguyễn