Hanna
06-21-2013, 07:48
Tôi vẫn là người lương thiện như ba má đă dày công dạy dỗ. Nhưng nếu thời gian quay trở lại, tôi không những là đứa con lương thiện mà c̣n là thằng út biết quan tâm, biết lo lắng cho ba má nhiều hơn.
1. Hồi nhỏ, ba má thường dạy tôi, dù có là ai, có làm ǵ đi chăng nữa cũng phải trở thành một người lương thiện. Tôi c̣n nhỏ xíu, chỉ nghĩ lương thiện là sống như ba, như má, như cô Tấm, bà Tiên trong chuyện cổ tích.
http://www.cand.com.vn/Uploaded_ANTGCT/maiphuong1/29_chuyen65-450.jpg
Lớn lên rồi mới biết, giữ được sự thiện lương giữa cuộc sống bon chen, xô bồ, rủi may như chớp mắt này quả đâu có đơn giản. Tôi nhớ ḿnh đă từng đọc ở đâu đó những điều nghịch lư của cuộc sống, có câu đại loại thế này: “Người lương thiện lại thường hay nhận về những thiệt tḥi, ấm ức cho bản thân. Nhưng dù sao đi chăng nữa, hăy cứ là người lương thiện”.
Nhà có 12 người con, tôi là út. Má bán rau ngoài chợ, trưa nào má về, mấy anh em cũng hớn hở lật thúng t́m coi có trái cóc, trái xoài nào má thường để lẫn trong mớ rau quá trưa rũ lá. Trước buổi chợ chiều, má thường ngồi lặt, rửa, bó lại mấy bó rau. Tay má ngậm nước, nhăn nheo, trắng nhợt. Ba làm thợ mộc, người lúc nào cũng lấm tấm bụi mùn cưa. Nhà trống trước hở sau, gió vào, gió ra thông thốc.
Gió tung bụi mùn cưa lởn vởn trên vạt áo, leo lên tới đầu, chờn rờn trước mũi. Nhưng mà… bụi rất thơm. Anh chị em tôi đều làm nghề may, khó khăn đến nỗi có bộ đồ đi học cho tôi thôi cũng là cả một vấn đề. Ba thường biểu, ráng ăn học cho tới nơi tới chốn, mai mốt cuộc sống sẽ sung sướng, an nhàn hơn. Vậy mà, chưa kịp thấy tôi thành tài, ba đă nhắm mắt xuôi tay.
Tôi tốt nghiệp phổ thông, lúc đó cũng chưa định h́nh được sau này ḿnh là ai, ḿnh sẽ làm cái ǵ nữa. Nên tôi đăng kư đại vô Trường Trung học Kinh tế đối ngoại. Học được 1 năm th́ thằng bạn hồi mấy năm phổ thông là Cao Minh Đạt rủ đi thi diễn viên bên Trường Sân khấu điện ảnh. Lúc đó, Đạt nó cũng đă học 1 năm bên Trường Trung cấp Hàng hải.
Tôi đâu có biết ǵ về sân khấu với diễn viên, cũng không có ư định sẽ theo nghề nên quyết định đi thi là để hỗ trợ tinh thần cho thằng bạn, chứ mọi thứ với tôi cứ mơ mơ hồ hồ. Nào ngờ, tôi chỉ phụ diễn trong bài thi của Đạt mà thầy cô cho tôi đậu luôn. Tôi về báo với gia đ́nh, hồi c̣n mồ ma ba tôi, ông phản đối dữ lắm. V́ ba nói, đàn ông con trai phải có cái nghề vững vàng, chứ theo nghề sân khấu, đờn ca hát xướng, rày đây mai đó th́ làm sao mà ổn định được tấm thân.
Ba nói th́ nói vậy, nhưng mấy anh chị em tôi th́ đồng t́nh lắm. Nhà tôi mê văn nghệ, ai cũng biết đàn hát. Thuở đó nghèo, nhờ tiếng đàn, giọng ca mà tự nhiên lại thấy cuộc sống đỡ chật vật, tù túng hơn. Ba đành thở dài, chiều theo số đông và nhượng bộ thằng con út. Tôi nhớ mỗi buổi đi học về thấy ba thắc thỏm mà xót ḷng.
Ba cứ rỗi rảnh là lại hỏi: “Ở trỏng dạy con cái ǵ? Nhắm học có nổi không? Làm diễn viên khó lắm chứ tưởng chơi à. Thôi, làm cái ǵ cũng được, miễn sao phải sống cho lương thiện à nghen”. Ba hỏi vậy tôi dạ dạ, thưa thưa cho qua, chớ nào đâu hiểu được cái nỗi “người già hay lo”. Lo, v́ thời gian không c̣n nhiều nữa, lo, v́ mai mốt đây, ḿnh mất đi mà thằng con c̣n khờ quá. Tôi học được 1 năm th́ ba tôi mất.
Tính tôi tự lập từ nhỏ, nên vào trường là tôi vừa đi học vừa đi làm. Tuy cơ cực và mất nhiều thời gian nhưng tôi vẫn học tốt. Bởi vậy tôi đâm ra mơ mộng. Ai ở tuổi đó mà không mơ mộng. Đặc biệt là khi ánh đèn rực rỡ chiếu vào người, dưới kia hàng loạt tràng pháo tay tán thưởng, cái cảm giác đó tựa hồ như một thứ doping, nó khiến những người trẻ như tôi trở nên sung sức, nghiện hẳn rồi lao vào. Nhưng mà… tôi thất nghiệp đến 3 năm.
2. Nói thất nghiệp cũng không phải, tôi vẫn chạy đi diễn chỗ này, chỗ kia nhưng mà một nơi ổn định th́ chưa có. Sân khấu hồi ấy khó sống lắm, lớp diễn viên trẻ mới ra nghề như tụi tôi phải đối mặt với “nạn đói” thường xuyên. Nhớ có lúc tôi, Thái Ḥa và Khoa Nam đi diễn tấu hài, mà sân khấu hàng trăm ghế chỉ c̣n lại có 2 khán giả ngồi xa tít tắp.
http://www.cand.com.vn/Uploaded_ANTGCT/maiphuong1/29_daodien65-450.jpg
Đạo diễn Đức Thịnh và con trai.
Tôi với Thái Ḥa nh́n nhau cười như mếu, nhưng mà nếu không diễn th́ làm ǵ có thù lao. 3 đứa đứng tấu hài trên sân khấu, dưới kia không một bóng người, không một tiếng cười, chỉ có tiếng lách cách của mấy anh bảo vệ cặm cụi xếp ghế cho nhanh để c̣n được về. Diễn xong, 3 đứa nh́n nhau tủi thân muốn khóc.
Có lẽ, tiếp tục được với nghề là do duyên may và nhờ tổ nghiệp c̣n thương t́nh phù hộ. Bởi có lúc, tôi đă nản đến mức tự ḿnh bảo ḿnh: “Nếu từ đây đến 4 giờ chiều, mà không ai kêu ḿnh làm cái ǵ liên quan đến sân khấu, đến nghệ thuật nữa th́ sẽ bỏ luôn”. Tôi quyết định như vậy và ngồi ôm cái máy nhắn tin đợi chờ.
Quyết định bỏ rồi mà đợi cái ǵ, chờ cái ǵ tôi cũng chẳng biết nữa. Khoảng thời gian đó cứ dằng dặc trôi qua, tôi từ bồn chồn lo lắng lại chuyển sang tự trách ḿnh sao lỡ mê làm chi cái nghề không phải dành cho ḿnh. 3 giờ, rồi 3 giờ rưỡi chiều, tôi rũ rượi, thôi rồi. Nhưng đến 4 giờ kém 10 lại có tin nhắn từ Nhà văn hóa Thủ Đức, mời tôi về hướng dẫn lớp diễn viên.
Tôi mừng phát khóc, thầm tạ ơn trời, tạ ơn tổ nghiệp c̣n thương. Kể ra có vẻ tôi hơi khờ thật, nhưng chuyện này lại giúp tôi có ḷng tin và nghĩ rằng ḿnh có cái duyên với nghề và sẽ không thể dứt ra được. Điều đó tiếp sức cho tôi rất nhiều trong cái giai đoạn hầu như kiệt quệ ấy.
Nhưng thời gian khốn khó ấy lại kéo quá dài. Thằng đàn ông nào đă hai mươi mấy tuổi đầu mà chưa làm ǵ được cho gia đ́nh, chưa khiến má thực vui lại không cảm thấy chua xót. Lại một lần nữa tôi quyết định bỏ nghề. Nhưng một người đă đến bên tôi, bảo với tôi, cố gắng thêm đi, rằng, hăy tự cho ḿnh thêm 3 năm nữa, rằng, chưa có cơ hội không đồng nghĩa với việc thiếu khả năng. Những lời đó làm tôi nhớ đến đuôi mắt nheo nheo cười của má mỗi khi coi tôi diễn trên ti vi, má hạnh phúc như chính ḿnh đang trẻ lại. Và tôi biết ḿnh phải tiếp tục, phải cố gắng nhiều hơn thế nữa.
Chỉ cần biết đam mê, th́ cơ hội sẽ đến. Chị Hồng Vân gọi tôi về sân khấu kịch Phú Nhuận. Đời sống của tôi dần ổn hơn. Nhưng h́nh như khi có được chút tiếng tăm tôi lại cảm thấy khó sống. Khó sống là khó sống trong tâm hồn. Tôi vốn là người khép kín, tôi đă quen với những vui buồn không nói. Mà giới diễn viên lại đầy rẫy đua chen. Có cố đến mấy tôi cũng khó ḷng ḥa nhập được.
Và cho đến khi tôi bị người ta đâm sau lưng một nhát mới thấy bàng hoàng, ghê sợ. Tôi sợ nếu cứ tiếp tục, tôi sẽ v́ những lợi ích của bản thân mà dần đánh mất ḿnh, đánh mất bản tính thiện lương mà ba má tôi bạc đầu chỉ một nỗi lo canh cánh con ḿnh trở thành kẻ ác.
3. Nhưng tôi không thể ĺa xa sân khấu, như bao nhiêu người đă sống đời nghệ sĩ, sân khấu là thánh đường, là tim, là máu của tôi. Tôi quyết định lui về cánh gà. Vị trí đạo diễn có lẽ lại hợp hơn với chính tôi. Tôi say sưa dựng nên những con người, những nhân cách khác biệt nhau, t́m cách ḥa hợp hay bài trừ lẫn nhau trong một xă hội đầy biến động. Tôi thích thú với cung bậc cảm xúc khiến cho toàn bộ câu chuyện được mở nút chỉ trong một nụ cười, hay một tiếng nấc. Đứng trong tối, lạ thay lại khiến tôi thấy mọi điều một cách sáng rơ hơn. Và rất may mắn tôi đă thành công.
Thời ấy kịch lăng mạn đang rất thiếu, và khán giả dường như đă quá rối ḷng v́ những vở hài kịch nặng tính châm biếm, sâu cay. Và tôi quyết định dựng kịch về t́nh yêu. Những vở “Đàn ông của trời”, “Em là ngôi sao” không những đem đến cho tôi thành công mà c̣n là sợi dây tơ hồng buộc tôi với một nửa thật sự của đời ḿnh. Tôi hiểu ra rằng, thành công chưa hẳn đă hạnh phúc mà khi bạn cảm thấy hạnh phúc bạn mới thật sự là người thành công.
Mới có được chút danh vọng trong tay th́ má tôi mất. Tuy thấy thằng con có chút tiếng tăm má cũng ngậm cười nhưng mà sao tôi thấy chơi vơi quá. Con người ta, sống và phấn đấu đâu chỉ là để cho riêng ḿnh. Những lúc sân khấu tắt đèn, bức màn nhung dần khép tôi thường nh́n lên cao kia tự hỏi ba má có thấy ḿnh lúc này không, có đang cười với ḿnh không.
Tôi vẫn là người lương thiện như ba má đă dày công dạy dỗ. Nhưng nếu thời gian quay trở lại, tôi không những là đứa con lương thiện mà c̣n là thằng út biết quan tâm, biết lo lắng cho ba má nhiều hơn. Những tháng ngày ngập ngụa trong công việc, miệt mài t́m kiếm công danh đă khiến tôi quên đi bàn tay trắng nhợt ngày nào của má hay áp má tôi mát lạnh, giờ đă khô cằn, xơ xác.
Tôi bây giờ vẫn vậy, vẫn khép kín và sợ lắm những đua chen. Mỗi khi ḷng rối ren tột độ, tôi hay về lại nhà xưa. Thắp cho ba má nén nhang rồi ngồi nh́n khói hương bảng lảng nương theo gió hút về trời. Thấy trong gió có bụi mùn cưa bám đầy trên tóc má, ba cười cười tới phủi, má biểu thôi đừng, bởi bụi rất thơm
Hồ Ngọc Giàu
CAND
1. Hồi nhỏ, ba má thường dạy tôi, dù có là ai, có làm ǵ đi chăng nữa cũng phải trở thành một người lương thiện. Tôi c̣n nhỏ xíu, chỉ nghĩ lương thiện là sống như ba, như má, như cô Tấm, bà Tiên trong chuyện cổ tích.
http://www.cand.com.vn/Uploaded_ANTGCT/maiphuong1/29_chuyen65-450.jpg
Lớn lên rồi mới biết, giữ được sự thiện lương giữa cuộc sống bon chen, xô bồ, rủi may như chớp mắt này quả đâu có đơn giản. Tôi nhớ ḿnh đă từng đọc ở đâu đó những điều nghịch lư của cuộc sống, có câu đại loại thế này: “Người lương thiện lại thường hay nhận về những thiệt tḥi, ấm ức cho bản thân. Nhưng dù sao đi chăng nữa, hăy cứ là người lương thiện”.
Nhà có 12 người con, tôi là út. Má bán rau ngoài chợ, trưa nào má về, mấy anh em cũng hớn hở lật thúng t́m coi có trái cóc, trái xoài nào má thường để lẫn trong mớ rau quá trưa rũ lá. Trước buổi chợ chiều, má thường ngồi lặt, rửa, bó lại mấy bó rau. Tay má ngậm nước, nhăn nheo, trắng nhợt. Ba làm thợ mộc, người lúc nào cũng lấm tấm bụi mùn cưa. Nhà trống trước hở sau, gió vào, gió ra thông thốc.
Gió tung bụi mùn cưa lởn vởn trên vạt áo, leo lên tới đầu, chờn rờn trước mũi. Nhưng mà… bụi rất thơm. Anh chị em tôi đều làm nghề may, khó khăn đến nỗi có bộ đồ đi học cho tôi thôi cũng là cả một vấn đề. Ba thường biểu, ráng ăn học cho tới nơi tới chốn, mai mốt cuộc sống sẽ sung sướng, an nhàn hơn. Vậy mà, chưa kịp thấy tôi thành tài, ba đă nhắm mắt xuôi tay.
Tôi tốt nghiệp phổ thông, lúc đó cũng chưa định h́nh được sau này ḿnh là ai, ḿnh sẽ làm cái ǵ nữa. Nên tôi đăng kư đại vô Trường Trung học Kinh tế đối ngoại. Học được 1 năm th́ thằng bạn hồi mấy năm phổ thông là Cao Minh Đạt rủ đi thi diễn viên bên Trường Sân khấu điện ảnh. Lúc đó, Đạt nó cũng đă học 1 năm bên Trường Trung cấp Hàng hải.
Tôi đâu có biết ǵ về sân khấu với diễn viên, cũng không có ư định sẽ theo nghề nên quyết định đi thi là để hỗ trợ tinh thần cho thằng bạn, chứ mọi thứ với tôi cứ mơ mơ hồ hồ. Nào ngờ, tôi chỉ phụ diễn trong bài thi của Đạt mà thầy cô cho tôi đậu luôn. Tôi về báo với gia đ́nh, hồi c̣n mồ ma ba tôi, ông phản đối dữ lắm. V́ ba nói, đàn ông con trai phải có cái nghề vững vàng, chứ theo nghề sân khấu, đờn ca hát xướng, rày đây mai đó th́ làm sao mà ổn định được tấm thân.
Ba nói th́ nói vậy, nhưng mấy anh chị em tôi th́ đồng t́nh lắm. Nhà tôi mê văn nghệ, ai cũng biết đàn hát. Thuở đó nghèo, nhờ tiếng đàn, giọng ca mà tự nhiên lại thấy cuộc sống đỡ chật vật, tù túng hơn. Ba đành thở dài, chiều theo số đông và nhượng bộ thằng con út. Tôi nhớ mỗi buổi đi học về thấy ba thắc thỏm mà xót ḷng.
Ba cứ rỗi rảnh là lại hỏi: “Ở trỏng dạy con cái ǵ? Nhắm học có nổi không? Làm diễn viên khó lắm chứ tưởng chơi à. Thôi, làm cái ǵ cũng được, miễn sao phải sống cho lương thiện à nghen”. Ba hỏi vậy tôi dạ dạ, thưa thưa cho qua, chớ nào đâu hiểu được cái nỗi “người già hay lo”. Lo, v́ thời gian không c̣n nhiều nữa, lo, v́ mai mốt đây, ḿnh mất đi mà thằng con c̣n khờ quá. Tôi học được 1 năm th́ ba tôi mất.
Tính tôi tự lập từ nhỏ, nên vào trường là tôi vừa đi học vừa đi làm. Tuy cơ cực và mất nhiều thời gian nhưng tôi vẫn học tốt. Bởi vậy tôi đâm ra mơ mộng. Ai ở tuổi đó mà không mơ mộng. Đặc biệt là khi ánh đèn rực rỡ chiếu vào người, dưới kia hàng loạt tràng pháo tay tán thưởng, cái cảm giác đó tựa hồ như một thứ doping, nó khiến những người trẻ như tôi trở nên sung sức, nghiện hẳn rồi lao vào. Nhưng mà… tôi thất nghiệp đến 3 năm.
2. Nói thất nghiệp cũng không phải, tôi vẫn chạy đi diễn chỗ này, chỗ kia nhưng mà một nơi ổn định th́ chưa có. Sân khấu hồi ấy khó sống lắm, lớp diễn viên trẻ mới ra nghề như tụi tôi phải đối mặt với “nạn đói” thường xuyên. Nhớ có lúc tôi, Thái Ḥa và Khoa Nam đi diễn tấu hài, mà sân khấu hàng trăm ghế chỉ c̣n lại có 2 khán giả ngồi xa tít tắp.
http://www.cand.com.vn/Uploaded_ANTGCT/maiphuong1/29_daodien65-450.jpg
Đạo diễn Đức Thịnh và con trai.
Tôi với Thái Ḥa nh́n nhau cười như mếu, nhưng mà nếu không diễn th́ làm ǵ có thù lao. 3 đứa đứng tấu hài trên sân khấu, dưới kia không một bóng người, không một tiếng cười, chỉ có tiếng lách cách của mấy anh bảo vệ cặm cụi xếp ghế cho nhanh để c̣n được về. Diễn xong, 3 đứa nh́n nhau tủi thân muốn khóc.
Có lẽ, tiếp tục được với nghề là do duyên may và nhờ tổ nghiệp c̣n thương t́nh phù hộ. Bởi có lúc, tôi đă nản đến mức tự ḿnh bảo ḿnh: “Nếu từ đây đến 4 giờ chiều, mà không ai kêu ḿnh làm cái ǵ liên quan đến sân khấu, đến nghệ thuật nữa th́ sẽ bỏ luôn”. Tôi quyết định như vậy và ngồi ôm cái máy nhắn tin đợi chờ.
Quyết định bỏ rồi mà đợi cái ǵ, chờ cái ǵ tôi cũng chẳng biết nữa. Khoảng thời gian đó cứ dằng dặc trôi qua, tôi từ bồn chồn lo lắng lại chuyển sang tự trách ḿnh sao lỡ mê làm chi cái nghề không phải dành cho ḿnh. 3 giờ, rồi 3 giờ rưỡi chiều, tôi rũ rượi, thôi rồi. Nhưng đến 4 giờ kém 10 lại có tin nhắn từ Nhà văn hóa Thủ Đức, mời tôi về hướng dẫn lớp diễn viên.
Tôi mừng phát khóc, thầm tạ ơn trời, tạ ơn tổ nghiệp c̣n thương. Kể ra có vẻ tôi hơi khờ thật, nhưng chuyện này lại giúp tôi có ḷng tin và nghĩ rằng ḿnh có cái duyên với nghề và sẽ không thể dứt ra được. Điều đó tiếp sức cho tôi rất nhiều trong cái giai đoạn hầu như kiệt quệ ấy.
Nhưng thời gian khốn khó ấy lại kéo quá dài. Thằng đàn ông nào đă hai mươi mấy tuổi đầu mà chưa làm ǵ được cho gia đ́nh, chưa khiến má thực vui lại không cảm thấy chua xót. Lại một lần nữa tôi quyết định bỏ nghề. Nhưng một người đă đến bên tôi, bảo với tôi, cố gắng thêm đi, rằng, hăy tự cho ḿnh thêm 3 năm nữa, rằng, chưa có cơ hội không đồng nghĩa với việc thiếu khả năng. Những lời đó làm tôi nhớ đến đuôi mắt nheo nheo cười của má mỗi khi coi tôi diễn trên ti vi, má hạnh phúc như chính ḿnh đang trẻ lại. Và tôi biết ḿnh phải tiếp tục, phải cố gắng nhiều hơn thế nữa.
Chỉ cần biết đam mê, th́ cơ hội sẽ đến. Chị Hồng Vân gọi tôi về sân khấu kịch Phú Nhuận. Đời sống của tôi dần ổn hơn. Nhưng h́nh như khi có được chút tiếng tăm tôi lại cảm thấy khó sống. Khó sống là khó sống trong tâm hồn. Tôi vốn là người khép kín, tôi đă quen với những vui buồn không nói. Mà giới diễn viên lại đầy rẫy đua chen. Có cố đến mấy tôi cũng khó ḷng ḥa nhập được.
Và cho đến khi tôi bị người ta đâm sau lưng một nhát mới thấy bàng hoàng, ghê sợ. Tôi sợ nếu cứ tiếp tục, tôi sẽ v́ những lợi ích của bản thân mà dần đánh mất ḿnh, đánh mất bản tính thiện lương mà ba má tôi bạc đầu chỉ một nỗi lo canh cánh con ḿnh trở thành kẻ ác.
3. Nhưng tôi không thể ĺa xa sân khấu, như bao nhiêu người đă sống đời nghệ sĩ, sân khấu là thánh đường, là tim, là máu của tôi. Tôi quyết định lui về cánh gà. Vị trí đạo diễn có lẽ lại hợp hơn với chính tôi. Tôi say sưa dựng nên những con người, những nhân cách khác biệt nhau, t́m cách ḥa hợp hay bài trừ lẫn nhau trong một xă hội đầy biến động. Tôi thích thú với cung bậc cảm xúc khiến cho toàn bộ câu chuyện được mở nút chỉ trong một nụ cười, hay một tiếng nấc. Đứng trong tối, lạ thay lại khiến tôi thấy mọi điều một cách sáng rơ hơn. Và rất may mắn tôi đă thành công.
Thời ấy kịch lăng mạn đang rất thiếu, và khán giả dường như đă quá rối ḷng v́ những vở hài kịch nặng tính châm biếm, sâu cay. Và tôi quyết định dựng kịch về t́nh yêu. Những vở “Đàn ông của trời”, “Em là ngôi sao” không những đem đến cho tôi thành công mà c̣n là sợi dây tơ hồng buộc tôi với một nửa thật sự của đời ḿnh. Tôi hiểu ra rằng, thành công chưa hẳn đă hạnh phúc mà khi bạn cảm thấy hạnh phúc bạn mới thật sự là người thành công.
Mới có được chút danh vọng trong tay th́ má tôi mất. Tuy thấy thằng con có chút tiếng tăm má cũng ngậm cười nhưng mà sao tôi thấy chơi vơi quá. Con người ta, sống và phấn đấu đâu chỉ là để cho riêng ḿnh. Những lúc sân khấu tắt đèn, bức màn nhung dần khép tôi thường nh́n lên cao kia tự hỏi ba má có thấy ḿnh lúc này không, có đang cười với ḿnh không.
Tôi vẫn là người lương thiện như ba má đă dày công dạy dỗ. Nhưng nếu thời gian quay trở lại, tôi không những là đứa con lương thiện mà c̣n là thằng út biết quan tâm, biết lo lắng cho ba má nhiều hơn. Những tháng ngày ngập ngụa trong công việc, miệt mài t́m kiếm công danh đă khiến tôi quên đi bàn tay trắng nhợt ngày nào của má hay áp má tôi mát lạnh, giờ đă khô cằn, xơ xác.
Tôi bây giờ vẫn vậy, vẫn khép kín và sợ lắm những đua chen. Mỗi khi ḷng rối ren tột độ, tôi hay về lại nhà xưa. Thắp cho ba má nén nhang rồi ngồi nh́n khói hương bảng lảng nương theo gió hút về trời. Thấy trong gió có bụi mùn cưa bám đầy trên tóc má, ba cười cười tới phủi, má biểu thôi đừng, bởi bụi rất thơm
Hồ Ngọc Giàu
CAND