johnnydan9
06-23-2013, 16:10
Nhi nói, em từng dự một phiên toà buồn nhất trên đời, đó là phiên toà ly hôn giữa cha mẹ em. Khác với những phiên xử ly hôn mà người ta thường thấy trên phim, cả hai vợ chồng quyết liệt giành nhau quyền nuôi con, c̣n cha mẹ em th́ ai cũng t́m mọi cách để "nhường" em về phía người kia.
Em tên Nguyễn Hạnh Nhi, năm nay em đă 21 tuổi, làm việc tại một trung tâm bảo trợ xă hội TP HCM. Phiên toà xử vụ ly hôn của cha mẹ em năm em mới 14 tuổi. Nhi c̣n nhớ như in, hôm đó, em được bà ngoại mặc cho cái đầm mới màu xanh, thắt cái nơ hồng trên đầu.
Trước khi đến toà, có mấy người hàng xóm c̣n khen em xinh, và bà ngoại Nhi th́ làu bàu nói: "Để coi nh́n con bé thấy cưng như vậy vợ chồng nó có nghĩ lại không?".
Thế mà, ba mẹ Nhi hoàn toàn chẳng hề liếc mắt đến bộ đầm, cái nơ xinh xắn lẫn cái vẻ "thấy cưng" của em. Họ hoàn toàn bận rộn với những suy nghĩ, toan tính trong tâm, làm thế nào để thắng thế đối phương, làm thế nào để ḿnh có lợi nhất. Họ thậm chí chẳng thèm nh́n con gái, mặc dầu đă hơn một tuần Nhi về nhà ngoại ở, không được gặp cha mẹ.
Như đă có sự thoả thuận từ trước, cha mẹ Nhi rất đồng thuận trong ư định ly hôn. Họ kể xấu nhau hết lời hết lẽ, và đều khẳng định như đinh đóng cột là không cần hoà giải ǵ cả, họ không c̣n chịu đựng được nhau nữa.
Sống trong một gia đ́nh mà cha mẹ đă bất hoà từ lâu, những trận căi vă, sóng gió triền miền đă khiến Nhi sớm trở thành cô bé già trước tuổi. Không như những đứa trẻ khác, ngây thơ không biết điều ǵ sẽ xảy đến với ḿnh khi cuộc hôn nhân của cha mẹ tan vỡ.
Nhưng, có lẽ không điều ǵ đáng sợ hơn với một bé gái 14 tuổi, phải nghe toà phân xử ḿnh sẽ sống với cha hay với mẹ. Khi vị chủ toạ phiên toà hỏi cha mẹ Nhi, ai có nguyện vọng nuôi con. Trái với suy nghĩ của mọi người, cả hai đều đột nhiên... im lặng. Sau đó, người vợ lên tiếng trước: Anh lấy cái nhà, nên anh nuôi con đi. Tôi bây giờ lang bạt buôn bán xuyên Nam- Bắc, làm sao mà nuôi nó?.
http://younhac.com/forum/attachment.php?attac hmentid=80779&stc=1&d=1372003795
Tức th́, người chồng trả lời: Tôi sắp được phân công đi tỉnh công tác dài kỳ, rồi công việc mới sẽ đi đi về về các tỉnh thường xuyên, làm sao có thời giờ chăm con được?. Cô là mẹ, chăm sóc con tốt hơn tôi, cô nuôi đi.
Mẹ Nhi tức giận bảo: Sao lúc sống chung, anh luôn nói tôi là người vợ tệ hại, người mẹ tồi, mà bây giờ anh lại bảo tôi là mẹ nuôi con tốt hơn?. Hay là anh sợ con nó vướng chân anh khi anh cặp bồ với "con" kế toán?.
Cha Nhi cũng tức giận không kém, ông cho rằng vợ ḿnh từ chối không nuôi con là v́ muốn sống với gă tài xế t́nh nhân của bà.
Cuộc căi vă càng lúc càng gay gắt, không ai chịu nhường ai, đến nỗi vị chủ toạ phải lên tiếng cảnh cáo họ. Cha Nhi nổi nóng và nói rằng, ông không muốn nuôi con v́ cho rằng... Nhi không phải là con ông, v́ từ lúc lấy ông về mẹ Nhi vẫn là người đàn bà lăng loàn và liên tục ngoại t́nh.
Câu nói khiến cô bé Nhi khóc nấc lên và cả phiên toà xôn xao. Rồi bà ngoại Nhi đứng lên, xin phép nhận nuôi cháu, dù bà đă già yếu. Khi toà hỏi đến Nhi, rằng cháu muốn theo mẹ hay theo cha, Nhi đă khóc một lúc và rụt rè trả lời: Cho con sống với... bà ngoại.
Rút cục, Nhi vẫn được giao cho mẹ nuôi nấng v́ điều kiện của mẹ Nhi đảm bảo tốt cho đời sống của Nhi hơn, và cha Nhi có nghĩa vụ cấp dưỡng cho đến lúc Nhi 18 tuổi. Nhưng, mặc cho lời phân xử, sau phiên toà, Nhi tiếp tục về căn nhà vườn ở ngoại ô thành phố để sống với ngoại. C̣n cha Nhi không thèm hỏi han đến con gái, ông trở về, bán nhà và chuyển ra Bắc sinh sống.
Sau đó, Nhi có nghe nói ông ra nước ngoài định cư bằng cách kết hôn giả, rồi biệt tăm. Mẹ Nhi cũng chẳng mấy khi ngó ngàng tới Nhi, bà cùng người t́nh là tài xế xe tải miệt mài trên những chuyến buôn đường dài.
Rồi mẹ Nhi chuyển về Cần Thơ sống, bà có thêm em bé, và Nhi hầu như bị lăng quên, đứng ngoài ŕa cuộc sống của mẹ ruột ḿnh. Vẫn c̣n chút may mắn là trước khi đi nước ngoài cha Nhi có chuyển cho em một số tiền kha khá coi như "cấp dưỡng một lần", và mẹ em vẫn thi thoảng gửi tiền vào tài khoản của em, nên Nhi và bà ngoại vẫn đủ tiền để sống ổn định.
Không có sự chăm sóc, dạy dỗ của cha mẹ, bà ngoại chính là người mẹ thứ hai nuôi dạy Nhi nên người. Chính bà cũng không cho Nhi bỏ học những lúc cô bé tuyệt vọng, chán đời nhất.
Năm ngoái, khi bà mất, Nhi đă xin vào làm ở trung tâm bảo trợ xă hội v́ theo Nhi, chỉ có ở đó, với việc chăm sóc người già neo đơn mới làm em vơi bớt nỗi cô đơn dằng dặc của một đứa trẻ không c̣n người thân thích trên đời, dù cha mẹ vẫn c̣n sống đâu đó.
"Em mong rằng, sẽ không có đứa trẻ nào phải chịu sự tổn thương như em. Đă 6 năm trôi qua, nhưng em vẫn chưa bao giờ quên được phiên toà năm ấy. Những lời cha mẹ nói khi nhường nhau không chịu nuôi em, đến bây giờ lâu lâu vẫn quay trở lại trong tâm trí, khiến em thấy nhói ḷng.
Nếu sau này lập gia đ́nh, có con cái, em sẽ cố gắng giữ ǵn mái ấm của ḿnh, không để nó tan vỡ. C̣n nếu như số phận bắt buộc phải chia ly, th́ em sẽ không bao giờ để con em phải chứng kiến cảnh cha mẹ không chịu nhận ḿnh như vậy. Dù nghèo khổ thế nào, em vẫn ở bên con em và nuôi nấng nó bằng cả t́nh thương yêu của ḿnh", Nhi ngậm ngùi chia sẻ.
Trân Trân
Em tên Nguyễn Hạnh Nhi, năm nay em đă 21 tuổi, làm việc tại một trung tâm bảo trợ xă hội TP HCM. Phiên toà xử vụ ly hôn của cha mẹ em năm em mới 14 tuổi. Nhi c̣n nhớ như in, hôm đó, em được bà ngoại mặc cho cái đầm mới màu xanh, thắt cái nơ hồng trên đầu.
Trước khi đến toà, có mấy người hàng xóm c̣n khen em xinh, và bà ngoại Nhi th́ làu bàu nói: "Để coi nh́n con bé thấy cưng như vậy vợ chồng nó có nghĩ lại không?".
Thế mà, ba mẹ Nhi hoàn toàn chẳng hề liếc mắt đến bộ đầm, cái nơ xinh xắn lẫn cái vẻ "thấy cưng" của em. Họ hoàn toàn bận rộn với những suy nghĩ, toan tính trong tâm, làm thế nào để thắng thế đối phương, làm thế nào để ḿnh có lợi nhất. Họ thậm chí chẳng thèm nh́n con gái, mặc dầu đă hơn một tuần Nhi về nhà ngoại ở, không được gặp cha mẹ.
Như đă có sự thoả thuận từ trước, cha mẹ Nhi rất đồng thuận trong ư định ly hôn. Họ kể xấu nhau hết lời hết lẽ, và đều khẳng định như đinh đóng cột là không cần hoà giải ǵ cả, họ không c̣n chịu đựng được nhau nữa.
Sống trong một gia đ́nh mà cha mẹ đă bất hoà từ lâu, những trận căi vă, sóng gió triền miền đă khiến Nhi sớm trở thành cô bé già trước tuổi. Không như những đứa trẻ khác, ngây thơ không biết điều ǵ sẽ xảy đến với ḿnh khi cuộc hôn nhân của cha mẹ tan vỡ.
Nhưng, có lẽ không điều ǵ đáng sợ hơn với một bé gái 14 tuổi, phải nghe toà phân xử ḿnh sẽ sống với cha hay với mẹ. Khi vị chủ toạ phiên toà hỏi cha mẹ Nhi, ai có nguyện vọng nuôi con. Trái với suy nghĩ của mọi người, cả hai đều đột nhiên... im lặng. Sau đó, người vợ lên tiếng trước: Anh lấy cái nhà, nên anh nuôi con đi. Tôi bây giờ lang bạt buôn bán xuyên Nam- Bắc, làm sao mà nuôi nó?.
http://younhac.com/forum/attachment.php?attac hmentid=80779&stc=1&d=1372003795
Tức th́, người chồng trả lời: Tôi sắp được phân công đi tỉnh công tác dài kỳ, rồi công việc mới sẽ đi đi về về các tỉnh thường xuyên, làm sao có thời giờ chăm con được?. Cô là mẹ, chăm sóc con tốt hơn tôi, cô nuôi đi.
Mẹ Nhi tức giận bảo: Sao lúc sống chung, anh luôn nói tôi là người vợ tệ hại, người mẹ tồi, mà bây giờ anh lại bảo tôi là mẹ nuôi con tốt hơn?. Hay là anh sợ con nó vướng chân anh khi anh cặp bồ với "con" kế toán?.
Cha Nhi cũng tức giận không kém, ông cho rằng vợ ḿnh từ chối không nuôi con là v́ muốn sống với gă tài xế t́nh nhân của bà.
Cuộc căi vă càng lúc càng gay gắt, không ai chịu nhường ai, đến nỗi vị chủ toạ phải lên tiếng cảnh cáo họ. Cha Nhi nổi nóng và nói rằng, ông không muốn nuôi con v́ cho rằng... Nhi không phải là con ông, v́ từ lúc lấy ông về mẹ Nhi vẫn là người đàn bà lăng loàn và liên tục ngoại t́nh.
Câu nói khiến cô bé Nhi khóc nấc lên và cả phiên toà xôn xao. Rồi bà ngoại Nhi đứng lên, xin phép nhận nuôi cháu, dù bà đă già yếu. Khi toà hỏi đến Nhi, rằng cháu muốn theo mẹ hay theo cha, Nhi đă khóc một lúc và rụt rè trả lời: Cho con sống với... bà ngoại.
Rút cục, Nhi vẫn được giao cho mẹ nuôi nấng v́ điều kiện của mẹ Nhi đảm bảo tốt cho đời sống của Nhi hơn, và cha Nhi có nghĩa vụ cấp dưỡng cho đến lúc Nhi 18 tuổi. Nhưng, mặc cho lời phân xử, sau phiên toà, Nhi tiếp tục về căn nhà vườn ở ngoại ô thành phố để sống với ngoại. C̣n cha Nhi không thèm hỏi han đến con gái, ông trở về, bán nhà và chuyển ra Bắc sinh sống.
Sau đó, Nhi có nghe nói ông ra nước ngoài định cư bằng cách kết hôn giả, rồi biệt tăm. Mẹ Nhi cũng chẳng mấy khi ngó ngàng tới Nhi, bà cùng người t́nh là tài xế xe tải miệt mài trên những chuyến buôn đường dài.
Rồi mẹ Nhi chuyển về Cần Thơ sống, bà có thêm em bé, và Nhi hầu như bị lăng quên, đứng ngoài ŕa cuộc sống của mẹ ruột ḿnh. Vẫn c̣n chút may mắn là trước khi đi nước ngoài cha Nhi có chuyển cho em một số tiền kha khá coi như "cấp dưỡng một lần", và mẹ em vẫn thi thoảng gửi tiền vào tài khoản của em, nên Nhi và bà ngoại vẫn đủ tiền để sống ổn định.
Không có sự chăm sóc, dạy dỗ của cha mẹ, bà ngoại chính là người mẹ thứ hai nuôi dạy Nhi nên người. Chính bà cũng không cho Nhi bỏ học những lúc cô bé tuyệt vọng, chán đời nhất.
Năm ngoái, khi bà mất, Nhi đă xin vào làm ở trung tâm bảo trợ xă hội v́ theo Nhi, chỉ có ở đó, với việc chăm sóc người già neo đơn mới làm em vơi bớt nỗi cô đơn dằng dặc của một đứa trẻ không c̣n người thân thích trên đời, dù cha mẹ vẫn c̣n sống đâu đó.
"Em mong rằng, sẽ không có đứa trẻ nào phải chịu sự tổn thương như em. Đă 6 năm trôi qua, nhưng em vẫn chưa bao giờ quên được phiên toà năm ấy. Những lời cha mẹ nói khi nhường nhau không chịu nuôi em, đến bây giờ lâu lâu vẫn quay trở lại trong tâm trí, khiến em thấy nhói ḷng.
Nếu sau này lập gia đ́nh, có con cái, em sẽ cố gắng giữ ǵn mái ấm của ḿnh, không để nó tan vỡ. C̣n nếu như số phận bắt buộc phải chia ly, th́ em sẽ không bao giờ để con em phải chứng kiến cảnh cha mẹ không chịu nhận ḿnh như vậy. Dù nghèo khổ thế nào, em vẫn ở bên con em và nuôi nấng nó bằng cả t́nh thương yêu của ḿnh", Nhi ngậm ngùi chia sẻ.
Trân Trân