vuitoichat
07-01-2013, 20:56
GiadinhNet - Giận chồng suốt ngày cờ bạc, rượu chè, người vợ trong lúc buồn tủi đă quyết định bỏ lại 3 đứa con thơ dại (đứa bé nhất vẫn chưa cai sữa) để t́m lối thoát cho ḿnh.
http://giadinh.vcmedia.vn/yxopQCDfLrV6czI23bHB b6cxRUosRi/Image/2013/07/tttt-25fea.jpg
Ba chị em Lự, Quyền, Tâm trong ngày đoàn tụ. Ảnh: Bích Ngọc
Từ ngày vợ bỏ đi, cuộc sống gia đ́nh ngày càng thêm túng bấn, không nuôi nổi bốn miệng ăn nên người cha này đă đang tâm bán hai đứa con gái của ḿnh. Gia đ́nh tan đàn xẻ nghé, những đứa trẻ bất hạnh đă phải xa rời xa nhau chỉ v́ lỗi lầm của bậc sinh thành.
Bi kịch gia đ́nh
Chúng tôi t́m về gia đ́nh anh Lục Văn Báu trong một ngày mưa tầm tă. Con đường nhỏ lầy lội lâu rồi không có bàn tay người chăm sóc dẫn chúng tôi đến một căn nhà nhỏ lụp xụp tạm bợ nằm chính giữa quả đồi. Trong sự hiu quạnh lạnh lẽo của khung cảnh, thật khó h́nh dung đây từng là mái ấm của một gia đ́nh 5 người.
Theo lời kể của anh Báu, anh sinh ra và lớn lên tại xă Phú Nhuận, huyện Lục Ngạn, tỉnh Bắc Giang. Đến tuổi lấy vợ, anh đem ḷng yêu thương cô Trương Thị Mai ở xă bên. Mặc dù vợ anh không được học hành tử tế nhưng theo lời anh Báu th́ chị là người biết cư xử.
Những ngày đầu hôn nhân hai vợ chồng sống với nhau khá đầm ấm. Nhưng từ khi vợ sinh con th́ không hiểu sao tính t́nh Báu thay đổi, suốt ngày lao vào rượu chè, cờ bạc. Có bao nhiêu đồ đạc trong nhà Báu đem nướng hết vào canh bạc. Về đến nhà, Báu dồn sự cay cú bực tức lên đầu vợ con. Cuộc sống nghèo khó, vất vả, lại không được chồng chia sẻ gánh vác khiến chị Mai - vợ Báu kiệt sức…
Vào một buổi chiều, khi chồng chị đang cùng bạn bè say sưa trong những cuộc vui, chị quyết định bỏ đi biệt xứ, để lại ba đứa con thơ và cả ngôi nhà trên ngọn đồi trơ trọi. Trước khi đóng cửa nhà để ra đi, chị lừa các con “mẹ đi mua kẹo”. Ba đứa con chờ hết ngày vẫn không thấy mẹ về trên tay cầm những thanh kẹo ngọt. Rồi ngày hôm sau và hôm sau nữa, ba đứa trẻ đă khóc hết nước mắt...
Sau cuộc vui, Báu trở về nhà, không thấy vợ đâu, chỉ nghe tiếng khóc của ba đứa con thơ. Báu hiểu ra mọi chuyện, thầm oán trách người vợ bạc t́nh cạn nghĩa. Lúc này, trách nhiệm của một người cha không cho phép Báu bài bạc, rượu chè mà phải t́m mọi cách làm việc nuôi con. Báu làm tất cả công việc có thể kiếm ra tiền nhưng sự cố gắng chỉ được một thời gian ngắn. Báu tỏ ra đuối sức. Anh nghĩ, bản thân không thể nào đủ sức để nuôi được cả ba đứa nên đă quyết định một việc mà sau này đă rất hối hận, đó là bán đi hai đứa con gái sau cùng cho một gia đ́nh ở huyện khác.
Khi Báu bán đi hai đứa con th́ cháu lớn là Lục Thị Lự mới lên 6, cháu thứ hai Lục Thị Quyền mới hơn 3 tuổi, đứa thứ ba là Lục Thị Tâm mới chỉ hơn 1 tuổi. Ba đứa trẻ c̣n quá nhỏ để hiểu được tấn bi kịch gia đ́nh, hai đứa sau chỉ biết kêu khóc khi chúng phải xa rời chị cả trong một buổi chiều muộn.
Bán con rồi, Báu lại tiếp tục lao vào rượu chè, cờ bạc. Báu bỏ nhà cửa, mang đứa c̣n lại sang nhờ chị gái nuôi. Chị Lục Thị Vựng, chị gái của anh Báu kể: “Mẹ nó cực quá nên bỏ đi, gia đ́nh không ai trách, chỉ thương cho mấy đứa cháu không được gần nhau. Cũng có lần mẹ nó về thăm con, nhưng Báu không cho gặp nên chỉ dám đến cổng trường cái Lự học, mang cho con mấy bộ quần áo rồi lại đi”.
Hàng xóm cũng cho biết, chị Mai mấy lần về thăm con nhưng không cho chồng biết. Khi biết tin chồng bán hai đứa con nhỏ dại, chị khóc rất nhiều, từ đó tới giờ hàng xóm cũng ít khi thấy chị về đây.
Nước mắt ngày gặp lại
Báu bán hai đứa con cho một gia đ́nh ở huyện khác, nhưng khi ai hỏi Báu đều trả lời là gửi nhờ người quen. Chị Vựng biết chuyện, gặng hỏi, Báu mới thú nhận là đă bán con. Thương ba đứa cháu thơ dại phải chia ĺa, chị Vựng quyết tâm đi t́m.
Chị Vựng hỏi lần ṃ và phải mất đến 3 năm mới t́m được gia đ́nh đang nuôi hai đứa cháu. Ngày chị lên xă An Bá, huyện Sơn Động để t́m lại cháu là ngày mà suốt đời chị chẳng bao giờ quên được. “Tôi bước chân vào nhà nh́n thấy cái Quyền. Tôi chỉ biết khóc, nói với nó là bá (bác) đây, nhưng nó chẳng nhận ra. Tôi chỉ biết ôm hai chị em nó, sau đó khi nhận ra bá, chúng nó khóc rất nhiều”, chị Vựng nói.
Theo lời chị Vựng, cuộc sống của hai chị em Quyền và Tâm trên đó cũng không mấy sung sướng như lời Báu nói. Hai chị em mới ít tuổi nhưng ngày ngày đi chăn 5 con trâu. Cuộc sống của gia đ́nh bố mẹ nuôi cũng không khá giả ǵ. “Tôi nói khó với gia đ́nh trên đó, xin cho hai đứa cháu về dưới này chơi với chị ít hôm rồi lại đưa cháu lên. Không ngờ gia đ́nh họ chấp nhận v́ nghĩ cũng thương mấy đứa nhỏ”, chị Vựng kể.
Đón hai đứa em lâu ngày không gặp, Lự không cầm được nước mắt. Người cha ban đầu th́ ngạc nhiên, sau xấu hổ bỏ đi mấy ngày v́ không dám nh́n mặt con. Lự đưa hai em đi khắp mọi nơi trong làng. Ba chị em quấn lấy nhau không rời nửa bước. Quyền và Tâm khi từ nhà bố mẹ nuôi về thăm nhà không quên mang theo một tập giấy khen về để khoe bố, nhưng người bố vô tâm chưa một lần nh́n đến.
Từ ngày vợ bỏ đi, Báu không cho phép chị gái liên lạc ǵ với vợ ḿnh. Khi chị Mai biết tin hai đứa con về nhà, đă gọi điện cho chị chồng hỏi thăm t́nh h́nh các con. Đứa thứ hai đ̣i bác cho gặp mẹ. Khi bố trở về nó liền khóc và nói: “Bố nói mẹ chết rồi, nhưng con vừa gặp mẹ. Bá Vựng cho con gặp nói chuyện với mẹ. Bố nói dối con”. Cả ba đứa trẻ đều thi nhau khóc. Chúng đ̣i gặp mẹ, chúng không muốn xa nhau. Người bố lặng lẽ bỏ đi.
Cũng kể từ hôm đó, Báu cấm tiệt chị gái không được gọi cho mẹ ba đứa trẻ. Báu bỏ lên Lạng Sơn để làm ăn, thi thoảng mới về một hôm. Ba đứa trẻ cũng không c̣n để ư quan tâm đến bố chúng đi đâu, chỉ vui vẻ bên nhau trong mấy ngày ít ỏi.
Chỉ c̣n ít ngày nữa là hai chị em Quyền và Tâm phải quay về nhà bố mẹ nuôi. Khi chúng tôi hỏi hai cháu có muốn quay về sống với bố mẹ nuôi không, câu trả lời của Quyền khiến chúng tôi ngạc nhiên: “Cháu không muốn về trên đấy, ở đây có chị, có bá, có cha. Trên đó chỉ có hai chị em cháu. Bố mẹ nuôi nói c̣n nhỏ th́ cho chúng cháu về chơi thăm nhà, nhưng lớn lên rồi sẽ không cho về v́ sợ chúng cháu bỏ đi”.
Một cuộc nói chuyện trong nước mắt của ba đứa trẻ. Phóng viên chứng kiến cảnh tượng ấy cũng không cầm được nước mắt.
Bích Ngọc
http://giadinh.vcmedia.vn/yxopQCDfLrV6czI23bHB b6cxRUosRi/Image/2013/07/tttt-25fea.jpg
Ba chị em Lự, Quyền, Tâm trong ngày đoàn tụ. Ảnh: Bích Ngọc
Từ ngày vợ bỏ đi, cuộc sống gia đ́nh ngày càng thêm túng bấn, không nuôi nổi bốn miệng ăn nên người cha này đă đang tâm bán hai đứa con gái của ḿnh. Gia đ́nh tan đàn xẻ nghé, những đứa trẻ bất hạnh đă phải xa rời xa nhau chỉ v́ lỗi lầm của bậc sinh thành.
Bi kịch gia đ́nh
Chúng tôi t́m về gia đ́nh anh Lục Văn Báu trong một ngày mưa tầm tă. Con đường nhỏ lầy lội lâu rồi không có bàn tay người chăm sóc dẫn chúng tôi đến một căn nhà nhỏ lụp xụp tạm bợ nằm chính giữa quả đồi. Trong sự hiu quạnh lạnh lẽo của khung cảnh, thật khó h́nh dung đây từng là mái ấm của một gia đ́nh 5 người.
Theo lời kể của anh Báu, anh sinh ra và lớn lên tại xă Phú Nhuận, huyện Lục Ngạn, tỉnh Bắc Giang. Đến tuổi lấy vợ, anh đem ḷng yêu thương cô Trương Thị Mai ở xă bên. Mặc dù vợ anh không được học hành tử tế nhưng theo lời anh Báu th́ chị là người biết cư xử.
Những ngày đầu hôn nhân hai vợ chồng sống với nhau khá đầm ấm. Nhưng từ khi vợ sinh con th́ không hiểu sao tính t́nh Báu thay đổi, suốt ngày lao vào rượu chè, cờ bạc. Có bao nhiêu đồ đạc trong nhà Báu đem nướng hết vào canh bạc. Về đến nhà, Báu dồn sự cay cú bực tức lên đầu vợ con. Cuộc sống nghèo khó, vất vả, lại không được chồng chia sẻ gánh vác khiến chị Mai - vợ Báu kiệt sức…
Vào một buổi chiều, khi chồng chị đang cùng bạn bè say sưa trong những cuộc vui, chị quyết định bỏ đi biệt xứ, để lại ba đứa con thơ và cả ngôi nhà trên ngọn đồi trơ trọi. Trước khi đóng cửa nhà để ra đi, chị lừa các con “mẹ đi mua kẹo”. Ba đứa con chờ hết ngày vẫn không thấy mẹ về trên tay cầm những thanh kẹo ngọt. Rồi ngày hôm sau và hôm sau nữa, ba đứa trẻ đă khóc hết nước mắt...
Sau cuộc vui, Báu trở về nhà, không thấy vợ đâu, chỉ nghe tiếng khóc của ba đứa con thơ. Báu hiểu ra mọi chuyện, thầm oán trách người vợ bạc t́nh cạn nghĩa. Lúc này, trách nhiệm của một người cha không cho phép Báu bài bạc, rượu chè mà phải t́m mọi cách làm việc nuôi con. Báu làm tất cả công việc có thể kiếm ra tiền nhưng sự cố gắng chỉ được một thời gian ngắn. Báu tỏ ra đuối sức. Anh nghĩ, bản thân không thể nào đủ sức để nuôi được cả ba đứa nên đă quyết định một việc mà sau này đă rất hối hận, đó là bán đi hai đứa con gái sau cùng cho một gia đ́nh ở huyện khác.
Khi Báu bán đi hai đứa con th́ cháu lớn là Lục Thị Lự mới lên 6, cháu thứ hai Lục Thị Quyền mới hơn 3 tuổi, đứa thứ ba là Lục Thị Tâm mới chỉ hơn 1 tuổi. Ba đứa trẻ c̣n quá nhỏ để hiểu được tấn bi kịch gia đ́nh, hai đứa sau chỉ biết kêu khóc khi chúng phải xa rời chị cả trong một buổi chiều muộn.
Bán con rồi, Báu lại tiếp tục lao vào rượu chè, cờ bạc. Báu bỏ nhà cửa, mang đứa c̣n lại sang nhờ chị gái nuôi. Chị Lục Thị Vựng, chị gái của anh Báu kể: “Mẹ nó cực quá nên bỏ đi, gia đ́nh không ai trách, chỉ thương cho mấy đứa cháu không được gần nhau. Cũng có lần mẹ nó về thăm con, nhưng Báu không cho gặp nên chỉ dám đến cổng trường cái Lự học, mang cho con mấy bộ quần áo rồi lại đi”.
Hàng xóm cũng cho biết, chị Mai mấy lần về thăm con nhưng không cho chồng biết. Khi biết tin chồng bán hai đứa con nhỏ dại, chị khóc rất nhiều, từ đó tới giờ hàng xóm cũng ít khi thấy chị về đây.
Nước mắt ngày gặp lại
Báu bán hai đứa con cho một gia đ́nh ở huyện khác, nhưng khi ai hỏi Báu đều trả lời là gửi nhờ người quen. Chị Vựng biết chuyện, gặng hỏi, Báu mới thú nhận là đă bán con. Thương ba đứa cháu thơ dại phải chia ĺa, chị Vựng quyết tâm đi t́m.
Chị Vựng hỏi lần ṃ và phải mất đến 3 năm mới t́m được gia đ́nh đang nuôi hai đứa cháu. Ngày chị lên xă An Bá, huyện Sơn Động để t́m lại cháu là ngày mà suốt đời chị chẳng bao giờ quên được. “Tôi bước chân vào nhà nh́n thấy cái Quyền. Tôi chỉ biết khóc, nói với nó là bá (bác) đây, nhưng nó chẳng nhận ra. Tôi chỉ biết ôm hai chị em nó, sau đó khi nhận ra bá, chúng nó khóc rất nhiều”, chị Vựng nói.
Theo lời chị Vựng, cuộc sống của hai chị em Quyền và Tâm trên đó cũng không mấy sung sướng như lời Báu nói. Hai chị em mới ít tuổi nhưng ngày ngày đi chăn 5 con trâu. Cuộc sống của gia đ́nh bố mẹ nuôi cũng không khá giả ǵ. “Tôi nói khó với gia đ́nh trên đó, xin cho hai đứa cháu về dưới này chơi với chị ít hôm rồi lại đưa cháu lên. Không ngờ gia đ́nh họ chấp nhận v́ nghĩ cũng thương mấy đứa nhỏ”, chị Vựng kể.
Đón hai đứa em lâu ngày không gặp, Lự không cầm được nước mắt. Người cha ban đầu th́ ngạc nhiên, sau xấu hổ bỏ đi mấy ngày v́ không dám nh́n mặt con. Lự đưa hai em đi khắp mọi nơi trong làng. Ba chị em quấn lấy nhau không rời nửa bước. Quyền và Tâm khi từ nhà bố mẹ nuôi về thăm nhà không quên mang theo một tập giấy khen về để khoe bố, nhưng người bố vô tâm chưa một lần nh́n đến.
Từ ngày vợ bỏ đi, Báu không cho phép chị gái liên lạc ǵ với vợ ḿnh. Khi chị Mai biết tin hai đứa con về nhà, đă gọi điện cho chị chồng hỏi thăm t́nh h́nh các con. Đứa thứ hai đ̣i bác cho gặp mẹ. Khi bố trở về nó liền khóc và nói: “Bố nói mẹ chết rồi, nhưng con vừa gặp mẹ. Bá Vựng cho con gặp nói chuyện với mẹ. Bố nói dối con”. Cả ba đứa trẻ đều thi nhau khóc. Chúng đ̣i gặp mẹ, chúng không muốn xa nhau. Người bố lặng lẽ bỏ đi.
Cũng kể từ hôm đó, Báu cấm tiệt chị gái không được gọi cho mẹ ba đứa trẻ. Báu bỏ lên Lạng Sơn để làm ăn, thi thoảng mới về một hôm. Ba đứa trẻ cũng không c̣n để ư quan tâm đến bố chúng đi đâu, chỉ vui vẻ bên nhau trong mấy ngày ít ỏi.
Chỉ c̣n ít ngày nữa là hai chị em Quyền và Tâm phải quay về nhà bố mẹ nuôi. Khi chúng tôi hỏi hai cháu có muốn quay về sống với bố mẹ nuôi không, câu trả lời của Quyền khiến chúng tôi ngạc nhiên: “Cháu không muốn về trên đấy, ở đây có chị, có bá, có cha. Trên đó chỉ có hai chị em cháu. Bố mẹ nuôi nói c̣n nhỏ th́ cho chúng cháu về chơi thăm nhà, nhưng lớn lên rồi sẽ không cho về v́ sợ chúng cháu bỏ đi”.
Một cuộc nói chuyện trong nước mắt của ba đứa trẻ. Phóng viên chứng kiến cảnh tượng ấy cũng không cầm được nước mắt.
Bích Ngọc